Nó cố vùng vẫy
- Vũ….đau quá…. Thôi đi….
Hắn cười nửa miệng, hít hà mùi cơ thể nó, tay ôm ngang eo:
- Đây là cái tội dám đọc sai tên anh.
Nó phì cười:
- Tên điên này! Từ khi nào mà cậu dám bạo gan chạm vào người tôi như thế?
- Từ khi hôn em lần đầu tiên ở trường, hehe, khát khao chiếm được em luôn bao vậy tâm trí anh!
Nó nghe thấy ớn quá, lè lưỡi:
- Có biết, chạm như cậu sẽ có con không? Tôi không thích thế.
Hắn nhún vai:
- Càng tốt.
- Sao cơ???? Tên chết bằm này… cậu muốn sống or die hả?
Nó giơ nắm đấm về phía hắn, hăm dọa. Nhưng hắn liền ôm lấy nó, rất chặt.
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn lướt qua tai:
- Anh muốn ôm em như thế này! Dù chết hay dù sống, anh chỉ muốn thế này thôi…
Nó nuốt nước bọt, mặt đỏ gay. Từ khi nào mà nó trở nên như thế này? Từ khi nhận định được trái tim có hắn sao? Hắn luôn làm nó thấy ngượng ngùng và hạnh phúc, làm những hành động thân mật đến độ nó như muốn nổ tung, cái ánh mắt trìu mến của hắn khiến nó như muốn ôm chặt lấy và nói ngàn lần câu: “Em thích anh, em yêu anh, nhiều, nhiều!” Từ khi nào nó mềm yếu trước hắn?
Ngay cả cái ôm này đây, cũng khiến tim nó đập nhanh hơn bình thường, không ngờ, nó là một cái cây dễ đổ như vậ[email protected]@
CẠCH!!!
- Hi ơi, về ăn cơm….A….
Nhỏ Mẫn Mẫn ngạc nhiên, rồi lấy tay che miệng. Nó giật mình, gương mặt đã đỏ rồi lại càng thêm đỏ hơn, khiến hắn cảm nhận được khuôn mặt nó đang nóng bừng:
- À…À…. Ừ… Ừ… Đợi Hi một tẹo…
Quay sang hắn, dùng đôi tay đẩy nhẹ cơ thể nam tính đó ra đầy nuối tiếc:
- Được rồi, Vũ…
Hắn buông nó ra, Mẫn cười khúc khích:
- Dạ, mời tiểu thư với thiếu gia qua bên này ăn cơm ạ!
Nó ngạc nhiên nhìn đứa bạn đang cười:
- Sao? hắn ta cũng sang á?
Mẫn Mẫn gật đầu:
- Chả lẽ, Hi định để hoàng tử ăn một mình? Trong khi bên kia có anh Hoàng Minh?
- A…A…. ừ….
Hắn lôi nó ra ngoài:
- Mẫn Mẫn về ăn trước đi!
Lần đầu tiên hắn gọi bạn nó bằng cái tên thật, khiến nó Mẫn gật đầu ngay rồi lon ton chạy về phòng:
- Dạ, báo cáo cả nhà, Minh Vũ với Nhược Hi đang qua WC tình cảm một chút rồi sẽ qua ăn…
Nhỏ cười nham hiểm, cả nhà ngạc nhiên, riêng bố mẹ nó thì cười vui.
Còn nó bị lôi đi, hơi khó chịu vì nó đang đói mà không cho nó ăn:
- Buông ra đi, chúng ta về đằng kia, tôi muốn ăn cơm. Đói.
- Qua đây…
Hắn gọi nó, nó cũng lặng thinh nghe theo, rồi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cổ lên cổ nó. Chiếc vòng lấp lánh như kim cương, khắc tên viết tắt của nó với hắn trên mặt trái tim. Nó ngơ ngác, hắn mỉm cười:
- Mọi lần, anh tặng em thứ gì em cũng đều từ chối, còn cái này thì anh không cho phép em từ chối nó.
Nó đáp bình thản:
- Ờ… Cái này giá chắc ngàn vàng đấy, đem bán được khối tiền ăn vặt với 2 đứa kia….
Hắn khẽ đe dọa:
- Thử bán đi, xem em có thoát khỏi anh không…
Nó cười, hắn lại mạnh dạn nắm tay nó kéo về phòng bệnh nó nằm để ăn cơm… Cả nhà thấy 2 đứa nó vào thì cười khúc khích… Nó ngồi cạnh mẹ, mẹ phát hiện ra ngay điều mới lạ trên cái cổ của nó:
- Cái gì đây?
Mặt nó đỏ ửng, cười xuề:
- Của tên kia tặng con. Mẹ yên tâm, con dùng khi nào chán, con sẽ đem bán nó lấy tiền, mẹ đừng lo…
Tất cả con mắt dán vào cái vòng cổ rồi lại bật cười, mẹ nó nói:
- Nhìn xem, chiếc này đẹp như vậy, bán làm gì? Lại có tên viết tắt của 2 con nữa chứ? CỨ giữ lấy… Mà môi con bị làm sao đây? Nó trông như bị sưng lên vậy….