• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hả?"
Úc Thiếu Mạc vừa mới bước lên bậc thang cầu thang thì dừng bước, thân thể thon dài xoay lại, mắt ưng chợt lóe, nhướng mày nói: "Trở về khi nào?"
Cô gái kia đã được xuất viện?
"Mười phút trước.

" Dì Lưu đáp.

"Tôi biết rồi.

" Úc Thiếu Mạc xoay người đi lên lầu.

Dì Lưu đi về phía trước một bước, nói: "Mạc thiếu, vậy buổi hẹn tối nay của ngài với Bạch Tuyết tiểu thư thì sao?"
"Hủy bỏ!"
Âm thanh lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc không có một chút nhiệt độ nào, thân ảnh thon dài biến mất ở đầu cầu thang.

"Vâng.


" Dì Lưu quay lại và gọi điện thoại.

Tìm được ổ cắm sạc sau một cái tủ, Ninh Kiều Kiều quỳ xuống đất, kết nối điện thoại vào bộ sạc, có chút lo lắng chờ đợi.

Vài phút sau, Ninh Kiều Kiều nhấn nút bật nguồn điện thoại.

Điện thoại di động không phản ứng.

.

"A, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không hoạt động sao?" Ninh Kiều Kiều cau mày, cầm điện thoại lắc lắc.

Điện thoại di động đã được dùng một thời gian dài và pin đôi khi không phản ứng.

Ninh Kiều Kiều muốn tháo pin ra rồi lắp lại vào thử xem: "Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện vào lúc này! Làm ơn, kiên trì thêm 10 phút nữa cũng được!"
Tất cả số điện thoại của cô lưu trong điện thoại di động, có chủ quán bar, Bách Hiểu.

.

Nếu không mở điện thoại được thì sao?
"Ninh Kiều Kiều, cô ở đó lảm nhảm cái gì vậy?"
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông, Ninh Kiều Kiều hoảng sợ, xoay người lại.

Chỉ thấy thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào khung cửa, mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô.

Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng: "Anh.

.


Anh đã quay về.

"
Cô chỉ nói một câu theo bản năng của chị tiềm thức mà thôi, nhưng nghe vào người đàn ông thì mùi vị lại thay đổi.

Giống như cô một mực chờ anh trở về.

Mắt ưng của Úc Thiếu Mạc chợt lóe, liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, chân dài bước về phía cô.

Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, thấy anh không để ý tới cô bèn cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.

"Cô đang làm gì vậy?"
Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc đứng bên cạnh Ninh Kiều Kiều, nhìn cô từ trên cao xuống.

Ninh Kiều Kiều lấy pin ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc, nói: "Lắp pin nha.

"
Cái này cũng phải hỏi, chẳng lẽ rất khó nhìn ra sao?
"Đây là cái gì?" Úc Thiếu Mạc ngồi xổm xuống, cầm điện thoại của Ninh Kiều Kiều lên, ghét bỏ nhìn: "Đồ cổ?"
"Đó là điện thoại di động của tôi" Ninh Kiều Kiều giật lấy điện thoại di động, vừa lắp pin vừa nói: "Mặc dù có chút vấn đề nhỏ, nhưng vẫn có thể dùng được! Xong, chỉ cần bật máy thôi!"
Trời vẫn còn thương cô!

Màn hình điện thoại sáng lên, Ninh Kiều Kiều tập trung nhìn, nghĩ chờ một chút sẽ sao chép hết số liên lạc trong điện thoại xuống, đề phòng lỡ như.

Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn hoạt hình khởi động xuất hiện trên màn hình kia, mắt ưng hiện lên vẻ chán ghét, đứng lên lấy điện thoại di động của mình ra ném cho Ninh Kiều Kiều, nói:
"Sau này cô dùng cái này đi! Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi mà dùng loại đồ cổ này, tôi sợ người khác cười chết tôi!"
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, nhíu mày.

Cô không thích Úc Thiếu Mạc nói những lời như "Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi" này.

"Không cần, điện thoại di động của tôi còn có thể dùng, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên dùng điện thoại di động, điện thoại di động của anh vẫn là tự anh dùng đi, bên trong chắc chắn có rất nhiều số, nếu anh đưa cho tôi thì anh phải làm sao bây giờ.

"
Ninh Kiều Kiều nhặt điện thoại di động giao cho Úc Thiếu Mạc.

Trọng điểm là cô không muốn nhận điện thoại di động của Úc Thiếu Mạc.

Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, nhận lấy điện thoại di động, gật đầu nói: "Được, mấy ngày nữa mua cho cô một cái mới!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK