Trước ánh nhìn của nhiều người, Mộng Vãn Hiếu nhảy bổ lên ôm chặt lấy cô.
Mộng Vãn Tình bị bất ngờ không kịp phản ứng suýt nữa ngã thẳng ra sau không chút hình tượng.
Hoắc Tường Quân đưa tay ra đỡ lấy cô.
Vẻ mặt của Mộng Vãn Hiếu cực kì vui vẻ “Tiểu Tình Tình!”
Mộng Vãn Tình “…” gọi thân thiết như thế có chút không quen…
“Anh hai.” Những trước mặt người khác, cô vẫn phải lễ phép chào hỏi lại anh.
Mộng Vãn Hiếu choàng tay lên vai cô đầy thân mật, đưa ngón trỏ lên môi tỏ vẻ bí mật “Lần này đi ra ngoài anh có chút quà tặng em.”
“Oa, cảm ơn anh.” Mộng Vãn Tình cười vui vẻ.
Anh xoa đầu cô “Lát nhớ đợi anh.”
“Vâng.”
“Em rể, lâu không gặp.” Mộng Vãn Hiếu hào sảng bắt tay với hắn, chfo hỏi nhau như hai người anh em.
Hoắc Tường Quân rất phối hợp đáp lại.
“Vâng, thỉnh thoảng anh tới thăm Vãn Tình, cô ấy rất nhớ anh.”
“haha, chắc chắn rồi, có thời gian anh nhất định sẽ tới thăm hai đứa!” Mộng Vãn Hiếu cười phá lên.
Mộng Vãn Tình nhớ anh cái con khỉ ấy.
“Ồ, xem ra quan hệ giữa nhị thiếu và Mộng Vãn Tình đâu đến nỗi… Hai người họ trông thân thiết vậy mà.”
“Hoắc Tường Quân có nhị thiếu Mộng gia làm chỗ dựa rồi, có thể không vênh váo sao?”
“Ui ai nói cô ta là phế vật vậy? Tình cảm anh em hai người có vẻ yêu thương nhau ấy chứ.”
“Từ từ, nhìn Mộng phu nhân với Mộng đại tiểu thư kìa.”
Tô Khuất sầm mặt gằn giọng “Mộng Vãn Hiếu!” Thằng ranh này tỏ vẻ anh em thân thiết với con nhỏ đó làm gì? Còn dám lơ cả bà, muốn chọc tức bà sao?
Mộng Vãn Hiếu ngoảnh mặt coi như không nghe thấy.
Mộng Gia Linh bắt gặp ánh mắt của cô nhìn mình, người nổi lên một lướp da gà.
Con ả này lần trước dám đe dọa cô ta…
“Mẹ, chị gái.” Mộng Vãn Tình duy trì nụ cười tiêu chuẩn, khoác tay hắn đi về phía họ.
Tô Khuất dù không thích nhưng vẫn phải rặn ra một nụ cười “Hai đứa đã đến rồi đấy à?”
Mộng Vãn Tình cong mắt cười, liếc nhìn về phía Mộng Gia Linh đang lẩn tránh mình.
Chị ta cũng có ngày này cơ đấy…
Mộng Gia Linh cảm thấy vô cùng mất mặt.
Cô ta vậy mà bị một con ranh dọa nạt cho sợ hãi! Ai biểu cô ta nắm được điểm yếu của ả chứ! Chết tiệt, không thể để con nhỏ đó tác oai tác quái lên được…
Nhất định phải diệt trừ cô ta!
Bàn tay của Mộng Gia Linh bấu chặt váy, cô ta cắn môi dưới.
Hừ Mộng Vãn Tình, tao sẽ giết mày! Dám đối đầu với tao…
Những kẻ cản đường tao đều phải chết!!!
“A, Hoắc gia đến rồi!”
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, ba người nữa bước vào.
Hoắc Vũ Hạo nhướn mày vuốt tóc ngược ra sau đầy lãng tử dưới tiếng la hét của các vị tiểu thư.
Hoắc Vũ Khải sánh vai đi bên cạnh Hoắc phu nhân xinh đẹp rạng ngời, như đóa hoa sen trắng nở giữa hồ.
Cô thầm tặc lưỡi một cái.
Nhan sắc như thế này, bảo sao Hoắc Vũ Khải lại mê đắm mê đuối bà ta.
“Chào mừng các vị khách quý đã tới bữa tiệc sinh nhật dành cho con trai của tôi.” Hoắc Vũ Khải cất cao giọng, nâng ly rượu trên khay người phục vụ đưa tới “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu của mình tới đây.”
Nói là mừng sinh nhật Hoắc Vũ Hạo, trên thực tế lại chẳng khác nào buổi xem mắt.
Các ông to bà lớn có cô con gái thì nhiệt tình đẩy lên giưới thiệu với Hoắc Vũ Hạo, còn người khác thì kiếm cớ làm quen mở rộng quan hệ.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cô thì tức muốn thổ huyết.
Món nợ lần trước cô ta làm gã nhục mặt biết bao nhiêu còn chưa trả lại cho cô ta đâu!
Cách mười mấy mét, Mộng Vãn Tình hung hăng trừng mắt lại với anh ta.
Muốn giở trò với chồng cô? Mi còn non và xanh lắm!
Là cậu cả của Hoắc gia, đáng lẽ ra cũng là tâm điểm của sự chú ý, nhưng ở đây lại chẳng có ai quan tâm tới hắn cả.
Ngay cả Mộng Vãn Hiếu chỉ ngồi ăn bên cạnh cũng không cứu vãn được gì.
Người ở đây cũng thật biết chạy theo địa vị.
Việc hắn với Hoắc gia thù hằn nhau không phải là bí mật gì, Hoắc Vũ Khải công khai đối đầu, chèn ép con trai mình ai cũng biết, thậm chí là còn ngầm tiếp tay cho ông ta.
Mộng Vãn Tình nhìn cảnh người người nhún nhường, vẫy đuôi kịch liệt với bọn họ, không biết nên bày tỏ cảm xúc gì nữa.
“Anh hai, anh không qua đó với mẹ và chị à?” Cô chống cằm nhìn người anh nhai nhóp nhép miếng bánh, khóe môi co giật liên hồi, sao anh ấy ăn lắm thế?
“Qua đó làm gì?” Mộng Vãn Hiếu bĩu môi “Ra làm nền cho chị ta chắc?”
Anh nhìn về phía Mộng Gia Linh đang cười vui vẻ với đám người.
Lần nào đi đâu thì mọi tâm điểm dành hết cho người kia rồi, anh đứng đó chỉ tổ ngượng nghịu, bớt cho người ta so sánh.
“Anh Hiếu, lâu rồi không gặp anh.” Đường Ly uyển chuyển cầm một ly rượu vang đến, nở nụ cười đầy ngọt ngào với Mộng Vãn Hiếu.
Anh “ồ” một tiếng hời hợt.
Đường Ly bị anh lờ đi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại thấy Mộng Vãn Tình đứng bên cạnh nhìn, tằng hắng “Anh Hiếu, em nghe Linh Linh nói anh làm ăn rất tốt bên Đức.
Thật ngưỡng mộ anh.”
“Đường tiểu thư, tôi nhỏ hơn chị hai tuổi, chị không cần dùng kính ngữ với tôi đâu.” Mộng Vãn Hiếu thờ ơ nhắc nhở.
Mộng Vãn Tình “…”
Đường Ly như bị một bàn tay vô hình tát cho một cái đau điếng.
Cô ta cười gượng gạo “Không…”
Mộng Vãn Tình quay mặt đi nhịn cười, anh hai cũng thật biết nói chuyện.
Mặt của cô ta đỏ lên, Mộng Vãn Hiếu lại cố ý làm xấu mặt cô ta trước mặt con ả này! Đường Ly liền quay sang nói móc cô.
“Sao cô mãi bám lấy anh ấy vậy hả? Ngay trong bữa tiệc này cũng giữ chân anh ấy bên cạnh cô, cô không thấy xấu hổ sao? Cô định dựa vào Mộng gia để thơm lây chứ gì?”
Mộng Vãn Tình ngơ ra.
Sao lại chĩa mùi dùi vào cô rồi? Còn nữa, cô ta nói cái gì vậy??? Cô dựa vào Mộng gia cái gì cơ???
“Đường tiểu thư, là tôi muốn ở cạnh em ấy.” Mộng Vãn Hiếu lên tiếng.
“Xin cô chú ý lời nói.”
“Không… không thể nào…” Đường Ly lắc đầu, không thể tin nổi “Trước giờ quan hệ của hai người đâu có tốt…”
Ai cũng biết Mộng Vãn Tình bị cả nhà xa lánh, ghét bỏ cơ mà… Mộng Vãn Hiếu lại đang nói giúp bênh vực cho cô ta? Đang đùa cô ta sao?
“Cô nghe Mộng Gia Linh nói chứ gì?” Anh ngán ngẩm nói một câu.
Đường Ly gật đầu chắc nịch “Phải, và đó là sự thật.” Mộng Gia Linh không nói sai được, nhìn thái độ của người nhà Mộng gia đối với Mộng Vãn Tình cũng đủ hiểu rồi.
“Vậy cô đi mà ra chơi với chị ta đi, ở đây không chào đón cô.” Thứ chơi với Mộng Gia Linh quả nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đường Ly bị dội một gáo nước lạnh.
Quê điếng người.
Mộng Vãn Hiếu dám đuổi trực tiếp cô ta? Mặt cô ta đỏ ửng lên vì xấu hổ, hừ một tiếng rồi bỏ đi, nghiến răng trợn mắt nhìn cô.
Cứ chờ đó! Xem mày đắc ý được bao lâu.
Hoắc Tường Quân nhận ra cô gái này.
Cô ta là người khơi mào thân phận của cô trước đám đông.
“Hai người ở đây nha, em đi vệ sinh một chút.” Cô nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông, hắn gật đầu “Đi đi.”
“Đi nhanh nha, đừng để lạc đó.” Mộng Vãn Hiếu cười toe toét với cô.
Cô mỉm cười “Em biết rồi.”
Tiếng nước chảy vang lên.
Mộng Vãn Tình rửa tay trong nhà vệ sinh.
Cô thở dài một tiếng.
Qua thái độ của người khác hôm nay, e là hắn đang gặp khó khăn gì đó rồi.
Hôm nay công khai thân phận của cô như vậy...e là ảnh hưởng tiêu cực tới hắn không ít...
Phải mau chóng trở lại thôi.
“…”
“Đường Ly, chị tới đây làm gì?” Cô tắt vòi nước, nhìn trong gương, một người phụ nữ đứng dựa vào cửa, điệu bộ rõ ràng là đang đợi cô.
Mộng Vãn Tình nhếch môi.
Con nợ từ tìm đến cửa luôn sao?
“Mộng Vãn Tình, thứ rác rưởi như mày mà cũng muốn trèo cao sao?” Cô ta cười khinh bỉ “Còn không xem lại bản thân mình là loại người gì.”.
Danh Sách Chương: