• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thiệu Ninh Thuần, cô nói lại thử xem!!!”
Quách Thừa Nhân ngạc nhiên đến mức vô tình thốt ra một câu, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ ngỡ ngàng, cặp mắt trừng lớn lộ ra những tia phức tạp đan xen luồng sát khí làm những người xung quanh rét run cầm cập.

Người đàn ông bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, vẻ mặt đen kịt như đít nồi, hơi thở nặng nề nóng rực nhưng lại làm nhiệt độ bầu không khí xung quanh giảm xuống đến mức đỉnh điểm.
Dường như những lời vừa mới thốt ra từ miệng Thiệu Ninh Thuần thật sự khiến hắn cảm thấy choáng ngợp.
Vụ việc năm xưa chẳng lẽ Đỗ Nhược Vi vô tội, bị cuốn vào do chính tay kẻ đang đứng trước mặt hắn ư?
Nếu đây là sự thật, vậy thì Quách Thừa Nhân đã hiểu lầm Đỗ Nhược Vi suốt năm năm trời, đem bao nhiêu tội danh trút hết lên đầu đối phương, hủy hoại cuộc đời của một cô gái ư? Càng nghĩ, mi tâm Quách Thừa Nhân càng run rẩy, hắn không dám tin.
Thiệu Ninh Thuần ngẩng đầu lên trời, cô ta bật cười ha hả, khinh miệt ném một ánh mắt về phía người đàn ông, khóe môi nhếch lên, sảng khoái dứt khoát thừa nhận: “Tôi có gì mà chẳng dám chứ.

Quách Thừa Nhân, tôi không phải Đỗ Nhược Vi, nên đừng nghĩ tới việc tôi chấp nhận cam chịu bị anh đè đầu cưỡi cổ.

Cô ta yêu anh, còn tôi hoàn toàn trái ngược.

Năm năm trước, hạ thuốc anh là Thiệu Ninh Thuần tôi, nguyên nhân bởi vì tôi tìm thấy đối tượng tốt hơn nhưng chưa tìm ra lý do chia tay chính đáng nên đành ra hạ sách này, tìm một người phụ nữ đưa lên giường anh.


Ai dè Đỗ Nhược Vi lại có mặt tại đó, vô tình bị anh kéo vào chuyện này, thậm chí còn ngang nhiên cho rằng cô ta là kẻ đầu sỏ nữa chứ.

Nghĩ cũng thật đáng thương, đường đường là người bị hại nay hóa thành tội đồ, bị anh ức hiếp bao nhiêu năm trời, con gái chết, chắc hẳn cô ta chẳng chịu được bao lâu đâu.” Cô ta khoanh tay trước ngực, đắc ý nhấn mạnh từng câu từng chữ, Thiệu Ninh Thuần thời điểm hiện tại dường như đã hóa điên.
Bị Quách Thừa Nhân phát hiện ra thì ngang với việc cô ta gần như mất hết tất cả, bị dồn vào đường cùng, nếu đã vậy, cô ta đương nhiên muốn kẻ đang đứng trước mặt mình cùng gánh chịu với bản thân.

Thiệu Ninh Thuần chẳng được sống yên vậy thì cô ta nhất định bắt Quách Thừa Nhân chịu dày vò trong hối hận từ nay về sau.

Hơn nữa, người phụ nữ đặc biệt cảm thấy vui vẻ, nhất là khiến cuộc đời Đỗ Nhược Vi triệt để bị hủy hoại.
Nhớ đến chuyện năm năm trước, Thiệu Ninh Thuần đột nhiên bật cười.

Cô ta khó hiểu nguyên nhân Quách Thừa Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột Đỗ Nhược Vi hạ thuốc hắn lấy ở đâu ra, nhưng cô ta cũng tung hứng theo đối phương, cho rằng ông trời đang giúp đỡ mình trong việc chôn vùi Đỗ Nhược Vi xuống tận cùng sự tuyệt vọng.
Khi ấy, Thiệu Ninh Thuần ở sau lưng Quách Thừa Nhân đã lên giường yêu đương với một vị thiếu gia giàu có, đối phương hứa hẹn với cô ta đủ điều làm Thiệu Ninh Thuần xao động.

Huống chi người đàn ông đó cả về thân phận lẫn tiền tài đều hơn hẳn so với Quách Thừa Nhân, nên với một Thiệu Ninh Thuần thèm khát vinh hoa phú quý tất nhiên sẽ dao động.

Đối phương muốn đưa Thiệu Ninh Thuần ra nước ngoài, mong cô ta sớm chia tay cùng Quách Thừa Nhân, người phụ nữ gật đầu đồng ý, tuy nhiên, cô ta còn muốn Quách Thừa Nhân làm lốp dự phòng cho bản thân, từng phải đau đầu nghĩ cách đẩy Quách Thừa Nhân vào suy nghĩ mọi việc đều do hắn mà ra.
Chính vì thế, Thiệu Ninh Thuần đã thiết lập một kế hoạch hoàn hảo để bẫy Quách Thừa Nhân với lý do ngoại tình.

Chỉ là, cô ta chẳng thể ngờ, Đỗ Nhược Vi, kẻ mình vô cùng căm ghét lại trở thành đối tượng lên giường với Quách Thừa Nhân, nhưng điều đó Thiệu Ninh Thuần chả lo lắng mấy.

Và người phụ nữ đã thành công chạy ra nước ngoài, bỏ Quách Thừa Nhân ở đây điên cuồng tìm kiếm.
Tuy nhiên, chơi bời được một thời gian, Thiệu Ninh Thuần phát hiện bản thân mang thai, nhưng người đàn ông kia vốn đã chán cô ta, lập tức lật mặt đá Thiệu Ninh Thuần.

Cô ta không cam tâm chịu cuộc sống khó khăn, liền quan hệ với rất nhiều đối tượng giàu có, chả được bao lâu thì bị chính thất đuổi đánh.


Hết cách, Thiệu Ninh Thuần đành trở về nước, ôm con đến trước mặt Quách Thừa Nhân, và đối phương chưa từng làm cô ta thất vọng, hắn tin những lời bịa đặt mà người phụ nữ nói ra.
Nghĩ đến là buồn cười.
Để xem lần này Quách Thừa Nhân đối diện với Đỗ Nhược Vi kiểu gì?
Cô ta cực kỳ muốn biết.
Trong chốc lát, thần kinh ở mọi ngóc ngách trên người Quách Thừa Nhân gần như căng cứng, hắn chết lặng tại chỗ, lồ ng ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở nặng nề, huyết mạch đình trệ.

Người đàn ông hơi mấp máy môi, cổ họng hiện tại khô khốc, đau rát đến mức khó tả.
Vậy là bao nhiêu lâu nay, hắn đem một cô gái vô tội ra hành hạ, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần mà chẳng hề hay biết ư? Đỗ Nhược Vi năm xưa là nạn nhân bị hắn ***** ***, nhưng cuối cùng bao nhiêu tủi nhục đều trút hết lên đầu người con gái đáng thương ấy, cuộc đời vốn dĩ rất tốt đẹp nay bị chính tay Quách Thừa Nhân chôn vùi trong địa ngục.
Lúc này, hắn thật sự sợ rồi.
Bao nhiêu lâu này hắn trách nhầm Đỗ Nhược Vi, vu cho cô biết bao nhiêu tội danh oan ức, hại đối phương mất đi những gì vốn dĩ thuộc về bản thân.

Bây giờ, mọi chuyện gần như phơi bày ra toàn bộ, Quách Thừa Nhân làm gì còn mặt mũi nào để đối diện với Đỗ Nhược Vi nữa, cả đứa con gái vừa mất bị hắn lạnh nhạt bao nhiêu lâu nay nữa.

Giờ dù muốn chăm sóc đứa trẻ thì mọi chuyện quá muộn rồi.
“Quách Thừa Nhân, anh cảm thấy kinh khủng lắm chứ gì?” Thiệu Ninh Thuần luôn miệng châm chọc, cô ta cười lớn, chống tay lên eo, khuôn mặt nhăn nhó: “Chưa hết, Đỗ Nhược Vi một lòng yêu anh, cô ta vì anh sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, tuy nhiên, tình cảm bị anh trực tiếp dẫm đạp, tôi đảm bảo Đỗ Nhược Vi hiện tại vô cùng chán ghét anh, huống chi chính Quách Thừa Nhân anh gián tiếp đẩy con gái hai người vào chỗ chết.


Về sau, tôi cá Quách Vị An kia đêm nào cũng tới tìm anh đòi nợ đấy.

Đặc biệt, năm xưa, Đỗ Nhược Vi mới là người anh mang ơn trong lúc gặp tai nạn chứ chả phải tôi đâu, lúc đó cô ta gặp vấn đề nên mới nhờ tôi tới, cuối cùng Quách Thừa Nhân nhận nhầm người, đưa hết cho tôi những thứ vốn dĩ thuộc về Đỗ Nhược Vi.

Sao? Tự tay hủy hoại chính người con gái yêu mình nhất anh cảm thấy thế nào?” Cô ta điên loạn nhấn mạnh từng chữ, nụ cười trên môi càng thêm cay nghiệt.
Thiệu Ninh Thuần muốn Quách Thừa Nhân từ nay đến cuối đời ám ảnh, hối hận cho tới lúc chết.
Quách Thừa Nhân khó khăn mở miệng: “Cô dám sao?”
Cuối cùng, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, người con gái cứu hắn năm xưa nhưng Quách Thừa Nhân lại cứ tìm kiếm khắp nơi, hại Đỗ Nhược Vi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Vò đầu bứt tai, hối hận, khổ sở, hàng loạt cảm xúc tiêu cực đang dần tra tấn người đàn ông.

Trước kia Đỗ Nhược Vi từng khẳng định rằng cô mới là người ở bên hắn lúc đó, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân một mực nghĩ rằng cô nói dối, để rồi bây giờ đẩy mối quan hệ giữa hai người rơi vào bế tắc.
Thiệu Ninh Thuần hừ lạnh một tiếng, cô ta nhướng mày: “Tôi có gì mà không dám chứ? Đến việc dở trò trong lúc Quách Vị An làm phẫu thuật, khiến con anh với Đỗ Nhược Vi chết trên bàn mổ tôi còn làm được nữa là chứ đừng nói đến dăm ba mấy cái chuyện nhỏ nhặt như cướp công này.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK