• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tôi khỏe, cảm ơn Quách tổng đã quan tâm.

Hơn nữa chồng tôi đối với tôi rất tốt.”
Đỗ Nhược Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi môi cô cong lên, thái độ tỏ ra cực kỳ bình tĩnh khi đứng trước Quách Thừa Nhân, một người từng gây ra biết bao nhiêu đau thương tới cho mình, trên gương mặt xinh đẹp chả có chút biến sắc nào hết.

Dường như Đỗ Nhược Vi đã hoàn toàn quên sạch những chuyện năm xưa, cô chỉ mong rằng cuộc sống về sau giữa mình với Trịnh Hi Ngôn ổn định hơn thôi.
Và việc gặp Quách Thừa Nhân tại siêu thị khiến cô nàng khá bất ngờ.
Cứ tưởng dạo này đối phương đang bận chuyện công ty, hóa ra vẫn có thời gian chạy tới siêu thị.
Hơn nữa, lúc bấy giờ, Đỗ Nhược Vi cũng chả còn những phản ứng kịch liệt đối với Quách Thừa Nhân nữa.

Xem ra người con gái đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, đối với cô, Quách Thừa Nhân hiện tại chỉ là một người qua đường, cha con trai cô, tiện thể chỉ chào hỏi nhau vài câu thôi.
Đứng trước những lời vừa thốt ra từ trong miệng Đỗ Nhược Vi, hắn nhất thời chưa biết nên nói gì nữa, mà dù có muốn môi chỉ kịp mấp máy, lời chuẩn bị thốt ra thì cổ họng như bị thứ gì đó chắn ngang, Quách Thừa Nhân đành nuốt xuống, mi tâm hơi giật giật.

Ánh mắt người đàn ông dán chặt lên thân thể Đỗ Nhược Vi, có vẻ đang quan sát, một cách cực kỳ lộ liễu, chỉ là dường như cô nàng đứng bên cạnh chả mấy để ý, chỉ tập trung vào phía trước lấy đồ đang được bày biện trên các gian hàng.

Quách Thừa Nhân thở dài một tiếng, hắn âm thầm đánh giá.

Sau khoảng thời gian kết hôn cùng Trịnh Hi Ngôn, Đỗ Nhược Vi có da có thịt hơn rất nhiều, điều này ai cũng nhận ra được, khác xa với cái thân thể gầy trơ xương, yếu ớt lúc trước.

Quả nhiên Trịnh Hi Ngôn giữ đúng lời hứa, yêu thương chăm sóc người con gái hết lòng, tận tâm bỏ ra để giúp cô khỏe mạnh hơn, điều mà Quách Thừa Nhân chưa bao giờ thực hiện được.
Thời điểm Đỗ Nhược Vi còn chung sống với hắn, Quách Thừa Nhân luôn luôn bỏ mặc cô tự sinh tự diệt, đến một câu hỏi thăm cũng chả thèm thốt ra, mà cô gái đang đứng bên cạnh hắn đặc biệt khao khát sự quan tâm dù chỉ chút ít mà Quách Thừa Nhân chẳng làm được.

Chứng kiến cô sống vui vẻ như thế này thì cuối cùng hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao Đỗ Nhược Vi đưa ra lựa chọn kết hôn cùng Trịnh Hi Ngôn rồi.
Bất giác, Quách Thừa Nhân đột nhiên cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô dụng.
Đến bạn đời của mình còn chẳng thèm tin tưởng, bỏ mặc hơn năm năm trời thì hắn lấy đâu ra tư cách để sánh bước bên cạnh Đỗ Nhược Vi.
Dù đau đớn đến nghẹt thở nhưng Quách Thừa Nhân bắt buộc phải thừa nhận rằng bản thân hắn đã thua một cách triệt để.
Gạt bỏ những suy nghĩ ấy sang một bên, người đàn ông hít một hơi thật sâu, gắng gượng hỏi: “Trịnh Hi Ngôn đâu rồi? Sao anh ta để em chạy tới siêu thị một mình thế? Em là phụ nữ, bao nhiêu đồ nặng nhọc liệu xách được không? Để anh giúp em nhá.” Quách Thừa Nhân quan tâm đề nghị.
“Thôi phiền phức lắm, tôi tự mình làm được mà.” Đỗ Nhược Vi cười cười vài tiếng, cô xua xua tay nhưng chưa từng nhìn đối phương một cái: “Chồng tôi anh ấy bận công việc mà, là tôi yêu cầu tới một mình đấy chứ.

Dù sao tôi cũng chẳng yếu ớt đến mức phải phụ thuộc quá nhiều vào một người khác trong khi tự mình hoàn toàn có thể tự thực hiện được.

Một phần là dạo gần đây Hi Ngôn hơi mệt, thức đêm nhiều do tôi hiện tại đang mang thai, lo cho tôi đến mất ăn mất ngủ, nên để anh ấy nghỉ ngơi.” Cô nàng cực kỳ thản nhiên nhả ra từng lời.
Phiền đến Trịnh Hi Ngôn quá nhiều, chứng kiến anh bị chính mình hành hạ mấy tháng nay Đỗ Nhược Vi cũng khá xót xa.
Lời người con gái vừa dứt, Quách Thừa Nhân ngay lập tức há hốc mồm vì ngạc nhiên, trợn tròn mắt, bất giác buột miệng nói: “Em có thai rồi à?” Lúc bấy giờ, hắn ta mới nhìn xuống phần bụng hơi nhô lên của Đỗ Nhược Vi kia, toàn thân cứng đờ.
Giờ Trịnh Hi Ngôn và Đỗ Nhược Vi đã thật sự có với nhau một đứa con rồi.
Trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân viết rõ hai chữ ngỡ ngàng.
Cô nàng bình tĩnh gật đầu.
Thai kỳ cô gần đây đã cải thiện hơn, chẳng khó chịu như những lần mang thai trước đây.
“Chúc mừng em nhé.” Quách Thừa Nhân đờ đẫn thốt ra từng lời, cả người hắn hiện tại như thể bị ai đó đóng băng vậy, biểu cảm trên gương mặt cũng gượng gạo chẳng kém.
Hắn không biết nên diễn tả tâm trạng bản thân ra sao khi nghe tin Đỗ Nhược Vi và người đàn ông khác có con với nhau nữa.


Hẳn sẽ tồn tại chút tiếc nuối, khó chịu đan xen lấy nhau, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân cố gắng giấu nhẹm những cảm xúc tiêu cực trong lòng xuống, gượng gạo rặn ra nụ cười che đi tâm trạng, không để Đỗ Nhược Vi đánh giá xấu.

Đã chả thể quay về như xưa thì hãy để chút hình tượng của bản thân trong mắt đối phương tốt đẹp hơn đi chứ xấu quá sợ rằng về sau thấy hắn thì Đỗ Nhược Vi nhất định tránh Quách Thừa Nhân như tránh tà.

Truyệ????‎ cop‎ ????ừ‎ ????ra????g‎ {‎ Trù????‎ Truyệ????﹒V????‎ }
Cô nàng lịch sự gật đầu: “Cảm ơn anh.” Sực nhớ ra điều gì đó, Đỗ Nhược Vi đột nhiên mở miệng: “Mà Quách Thừa Nhân, anh cũng đâu còn trẻ nữa nhỉ? Sao chưa chịu tìm đối tượng rồi kết hôn sau đó sinh con đi? Tôi nói việc này có vẻ hơi nhạy cảm nhưng anh cũng được xem là ba con trai tôi, tôi có ý tốt thôi.” Người con gái híp mắt, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt.
Thỉnh thoảng Đỗ Nhược Vi cũng được nghe mấy tin tức liên quan tới Quách Thừa Nhân, hắn mấy năm gần đây đều chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, gần như cắm đầu vào công việc.

Cho dù giữa cả hai từng tồn tại những đoạn ký ức đau buồn, tuy nhiên, mọi chuyện gần như kết thúc toàn bộ rồi, Đỗ Nhược Vi hy vọng người đang đứng trước mặt hoàn toàn buông bỏ quá khứ, hướng về tương lai.
Cô làm được thì dám cá Quách Thừa Nhân cũng như vậy.
Chứ cứ đơn độc một mình thế này chả tốt chút nào.
“Tôi hiểu chứ.” Quách Thừa Nhân khoanh hai tay trước ngực, hơi thở bất giác trùng xuống, thanh âm ngập tràn sự chua xót: “Về vấn đề này dù tôi muốn khó mà đạt được, đến với nhau đều do ông trời sắp đặt mà.

Vạn sự tùy duyên đi, lúc nào đến thì cũng khó mà tránh được.

Tạm thời bây giờ tôi đang tập trung phát triển công ty, đợi xong xuôi thì mới bắt đầu nghĩ đến vấn đề ấy.”

Chính xác hơn, cô gái mà Quách Thừa Nhân muốn ở bên cạnh nay đã thuộc về người đàn ông khác rồi.
Gia đình từng thúc giục hắn rất nhiều về chuyện kết hôn, lần nào cũng bị Quách Thừa Nhân trực tiếp gạt sang một bên.

Với người gần như có tất cả mọi thứ trong tay như hắn thì chỉ cần ngỏ lời, cô gái nào đảm bảo ngay lập tức gật đầu đồng ý ngay.

Chỉ là hắn chẳng muốn thôi.
Với cả Quách Thừa Nhân không hy vọng chuyện xảy ra với Đỗ Nhược Vi lần nữa tái diễn.

Hiện tại, trong lòng hắn còn tồn tại hình bóng một cô gái, nếu đối tượng gả kia gả cho hắn đảm bảo chịu thiệt thòi rất lớn, chính vì thế, Quách Thừa Nhân thà chịu đựng một mình còn hơn tìm kiếm thứ tạm bợ dù được Quách phu nhân sắp xếp rất nhiều đối tượng.
Đỗ Nhược Vi gật đầu, cô yên lặng.
Sau khi chọn được ít đồ dùng cho em bé trong bụng xong, Quách Thừa Nhân có giúp đỡ cô nàng vận chuyển ra xe.

Hai người chào tạm biệt nhau, từ đó rất hiếm khi chạm mặt, phải khoảng một thời gian rất dài, tới khi Đỗ Nhược Vi sinh em bé ra thì Quách Thừa Nhân mới tìm đến, lần nữa cả hai đối diện với nhau..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK