Ban ngày Hứa Tùy đi làm, buổi tối về nhà nghỉ ngơi, sẽ nhớ tới vẻ mặt của Chu Kinh Trạch tối hôm đó. Sau khi anh nghe cô nói xong câu kia, đôi mắt đen như nham thạch lập tức trở nên ảm đạm, sau đó bình tĩnh nói chúc ngủ ngon với cô.
Sau đó, anh không bao giờ xuất hiện nữa.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hứa Tùy cũng bận rộn và nghiêm túc sinh hoạt, thỉnh thoảng vào những lúc tan tầm còn đi xem ban nhạc lưu diễn, hoặc uống rượu với bạn bè, khi ở nhà một mình thì tập thể dục, đọc sách, cuộc sống đầy đủ.
Tuần trước Hứa Tùy có việc không thể đến sân bay quân sự nên đã xin nghỉ phép. Tuần này cô đến thì bầu trời ảm đạm, gió lạnh thổi từng đợt, một đám mây đen kéo đến, dường như có dấu hiệu mưa. Các học viên trên sân tập mặc đồng phục huấn luyện, tiến hành huấn luyện bài bản để cải thiện thể chất khi bay trên không.
Một người đàn ông dáng người mạnh mẽ, quay lưng về phía Hứa Tùy đang huýt sáo tập hợp đội ngũ, bờ vai anh rộng lớn, động tác gõ ngón trỏ vào kẹp tài liệu khi huấn luyện người rất giống Chu Kinh Trạch.
Hứa Tùy ngồi trong xe, cho rằng là anh nên không khỏi nhìn sang cửa xe.
Đúng lúc đối phương quay đầu lại, là một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Một tiếng còi vang lên, toàn đội giải tán.
Một nhóm thanh niên tản ra "gầm" như chim muông, Hứa Tùy cũng tình cờ tìm được chỗ đậu xe ở căn cứ không quân. Sau khi xuống xe, những viên đá dưới chân ướt đẫm vì cơn mưa đêm hôm trước.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khi thời tiết tốt, ở đây bụi bặm tung bay. Mỗi lần Hứa Tùy từ trong thành phố chạy thật xa tới, thường trở về với một thân bụi bặm.
Đúng lúc một số học viên dừng lại ở phía trước để rửa tay, vòi nước mở ra, xả nước ào ào vào bên trong bồn rửa, bọn họ vừa rửa tay vừa trò chuyện.
"Huấn luyện viên này thoáng hơn huấn luyện viên Chu nhiều, nếu thầy ấy có thể dạy chúng ta luôn thì tốt rồi." Một nam sinh thở dài.
"Chậc, huấn luyện viên Chu, mẹ nó chính là huấn luyện viên ma quỷ." Có người nói.
"Ôi, chỉ cầu xin thầy có thể bệnh thêm hai ngày, nếu không cái mạng già này của tôi cũng sẽ bị thầy ấy giày vò đến không còn." Có người phụ họa nói.
Đúng lúc Hứa Tùy vừa khóa cửa xe, nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ nên lên tiếng hỏi: "Huấn luyện viên Chu của các cậu không tới sao?"
Học viên đang rửa tay quay đầu lại, thấy Hứa Tùy chào hỏi nên nhao nhao hét lên: "A, chào cô Hứa."
Vòi nước vẫn còn chảy nước ào ào, có vài người giải thích: "Huấn luyện viên Chu bị bệnh, đã xin nghỉ hai ngày nay."
Hứa Tùy gật gật đầu rồi cũng không nói gì nữa, xoay người đi về phía phòng nghỉ.
Bầu trời dường như tối hơn một chút, gió càng ngày càng mạnh, cờ đỏ ở sân tập bay phấp phới đón ngọn gió dữ dội, dường như những đám mây muốn nhỏ nước xuống.
Trời sắp mưa to.
Hứa Tùy đi vào lớp học trước, kiểm tra thiết bị đa phương tiện, rồi thử bài học trên máy tính xách tay. Mười lăm phút nghỉ ngơi trôi qua, chuông vào lớp vang lên, học sinh lần lượt bước vào lớp học.
Mỗi tuần Hứa Tùy chỉ cần giảng một tiết học lớn, thời gian nghỉ ngơi mười phút giữa buổi, cũng chính là hai tiết nhỏ.
Tiết học này Hứa Tùy sẽ giảng một số kiến thức sơ cứu, và mời học viên lên làm mẫu. Cô đang nghiêm túc giảng bài, một tiếng ngáp không coi ai ra gì làm gián đoạn suy nghĩ của Hứa Tùy, ngay sau đó lớp học truyền đến một tiếng cười vang dội.
Một đôi mắt hạnh nhân quét xuống, là một nam sinh tên là Tiền Sâm, cậu ta không ngay ngắn dựa lưng vào ghế, thấy Hứa Tùy nhìn, cậu ta cũng không sợ hãi mà còn nhìn thẳng cô.
Hứa Tùy có ấn tượng với học viên này, cô có nghe các giảng viên nói qua, là con nhà giàu, sinh viên chuyển trường, học Đại học Tài chính, sau khi tốt nghiệp thì tâm huyết dâng trào, có hứng thú với ngành hàng không nên đã đến đây, đến đây rồi lại không phục sự quản lý và kỷ luật ở đây nên thành một cái gai.
"Im lặng, không muốn đi học có thể đi ra ngoài." Giọng nói Hứa Tùy có chút lạnh lùng.
Lúc này lớp học mới yên tĩnh được một chút, Hứa Tùy tiếp tục giảng bài. Bốn mươi phút sau, chuông tan học vang lên, học viên nằm nhoài trên bàn, một số người đứng dậy và đi dạo ở hành lang.
Một nhóm các sinh viên nam ngồi trong lớp học chỉ có bàn luận ba điều: phụ nữ, rượu và giày thể thao.
Nhóm công tử giàu có này lớn tiếng thảo luận về việc lúc trước đã mở thẻ ở câu lạc bộ nào, chi tiêu vài trăm ngàn một đêm, hay ai đã mua một bộ đồ bóng chày hợp tác thương hiệu.
Nhưng luôn luôn có những người không phù hợp với bọn họ.
Chưa đầy hai phút sau, bọn họ lại đi vào và vẩy nước trên người xuống rồi mắng: "Trời mưa to quá, mẹ nó."
"Mưa lạnh đập vào mặt tôi rồi." Có người đạp vào cửa.
Hứa Tùy đang ở trên bục giảng sắp xếp lại tài liệu, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi xuống trắng xóa như trút nước, gió lớn ập tới và đánh vào cửa sổ, phát ra âm thanh nức nở như con thú bị mắc kẹt.
Học viên ngồi bên cửa sổ luống cuống tay chân đóng cửa sổ lại, có hạt mưa nhân cơ hội rơi vào, có một hai giọt văng lên cổ Hứa Tùy, lạnh căm.
Tầm mắt Hứa Tùy lại hướng về đồ đạc trước máy tính, đột nhiên, có một giọng nói gọi cô. Hứa Tùy quay đầu lại, là một học viên, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nhưng thời tiết rất lạnh, trên người cậu ấy chỉ mặc một cái áo khoác mỏng không thể mỏng hơn, bên trong chỉ có một cái áo ngắn tay.
Cậu ấy ngại ngùng mỉm cười với Hứa Tùy rồi hỏi: "Thưa cô, tư thế sơ cứu lần trước cô nói, là tay trái đặt trên tay phải rồi đè lên ngực sao?"
Cậu ấy vừa hỏi vừa khoa tay múa chân, Hứa Tùy chú ý tới mu bàn tay của cậu ấy với làn da khô nứt, có vết máu chảy ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cô lại cẩn thận nói với đối phương một lần nữa.
Sau khi nói xong, đối phương cũng nói cảm ơn với Hứa Tùy. Một nam học viên bên phải thấy vậy thì huýt sáo dài, trào phúng nói một câu: "Ôi bạn học, nghiêm túc như vậy sao, còn biết đặt câu hỏi nữa chứ."
Hứa Tùy liếc qua, đối phương nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô, sau đó không quan tâm nhún vai một cái rồi không nói nữa. nam học viên vừa đặt câu hỏi cúi đầu rồi quay lại chỗ ngồi cũ của mình, nhưng để tránh xung đột với bọn họ, cậu ấy phải đi ra ngoài từ cửa trước.
Học viên này trông có vẻ yên tĩnh và chất phác, và thậm chí có một chút tự ti.
Hứa Tùy buông giáo trình xuống và đi ra ngoài đi vệ sinh.
Trên hành lang, nam học viên đưa tay chống vào hành lang vì mưa đập vào, vội vàng đi vào từ cửa sau, ai ngờ đi quá nhanh nên không chú ý đụng vào ngực một người, còn vô tình làm nước bùn từ hành lang văng lên giày của cậu ta.
Bầu không khí trở nên đình trệ.
Tiền Sâm đứng ở phía sau cửa, cúi đầu nhìn vào đôi giày thể thao mới mua của mình, là phiên bản giới hạn mang từ Mỹ về, cậu ta đã chờ đợi hơn một tháng, bây giờ lại dính vết bẩn này.
Đối phương rõ ràng đang hoảng sợ, xin lỗi liên tục.
Sau khi đối phương nói lời xin lỗi xong, rụt bả vai đang định đi, Tiền Sâm nắm chặt cánh tay cậu ấy, nhìn chằm chằm cậu ấy, giọng điệu đáng sợ: "Xong việc rồi?"
Lớp học đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa sau, có một số người xem trò vui và không cho rằng đó là một chuyện to tát, còn có một số người lại mang ánh mắt thông cảm.
Đụng tới loại con nhà giàu vừa vô học vừa bại hoại như Tiền Sâm đây, quả thật rất thảm.
"Cậu định làm gì với giày của tôi?" Tiền Sâm hỏi.
Đối phương đỏ mặt, nhất thời không quen được nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cúi đầu thổn thức nói: "Xin… xin lỗi."
Tiền Sâm cười khẩy một tiếng, nhìn cậu ấy một cách coi thường, giọng điệu khinh miệt: "Dù sao cậu cũng không bồi thường nổi, chi bằng tôi làm bẩn giày của cậu rồi hòa nhau, thế nào?"
Không đợi cậu ấy đồng ý, Tiền Sâm đã nhấc chân lên bắt đầu giẫm lên giày của cậu ấy. nam học viên này cúi đầu, nắm chặt tay thành nắm đấm run rẩy, nhìn một đôi giày hàng hiệu chậm rãi nghiền trên đôi giày mài mòn và cũ nát của bản thân, sau đó lại giẫm xuống.
Cảm giác xấu hổ chạy khắp cơ thể, quá trình chịu đựng dường như dài đằng đẵng.
Sau khi giẫm xong, cuối cùng Tiền Sâm cũng chịu buông tha cho cậu ấy, nam học viên cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm đi về phía trước. Tiền Sâm phủi bụi trên người rồi cười nói cùng đồng bọn:
"Ha, quỷ nghèo mà cũng xứng làm phi công."
Một tiếng cười vang lên, xen lẫn vài phần cười nhạo. Nam học viên vốn đã đi xa, lúc này bỗng nhiên quay đầu lại, hai ba bước tiến lên, nắm chặt cổ áo cậu ta, một người gầy yếu như vậy lại kéo Tiền Sâm cường tráng ra hành lang, dùng sức vung một quyền về phía cậu ta, đỏ mắt:
"Cậu nói gì?"
Người Tiền Sâm bị đánh đến choáng váng, quay mặt đi phản ứng lại, phun ra một ngụm nước bọt, hung dữ đạp nam học viên kia một đạp: "Lý Minh Đức, mẹ nó cậu không phải như vậy à? Quỷ, nghèo."
Mỗi lần Tiền Sâm tàn nhẫn đấm cậu ấy một quyền, cậu ta lại nói ra một câu làm nhục người khác:
"Thật là xui xẻo khi được chia học cùng lớp với một đứa nghèo như cậu."
"Lấy học phí ở đâu ra, ăn cắp à."
"Một người hèn nhát như cậu, còn có thể thi đỗ phi công?"
Lý Minh Đức nghe được câu này cả người bị kích thích rất mạnh, giận dữ hét lên: "Sao lại không thể, mẹ nó tôi nhất định có thể!"
Cả người cậu ấy giống như bị kích thích, nắm chặt cánh tay của Tiền Sâm và kéo ra ngoài, hai người bắt đầu đánh nhau trên sân tập. Cậu ấy biết Tiền Sâm là người coi trọng thể diện nhất, vì vậy cậu ấy kéo cậu ta vào trong mưa rồi liều mạng đánh cậu ta.
Trời mưa rất to, tựa như thác đổ, gió lớn đến nỗi nhổ bật gốc cây. Hứa Tùy đi vệ sinh xong, nhìn thấy cảnh bọn họ đánh nhau từ xa thì giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy tới.
Chuông vào lớp vang lên, mọi người đều không vào học mà đứng ở hành lang và vây xem. Những người muốn ngăn cản cũng đành bất lực, mưa quá lớn, trời lạnh đến nỗi không ai muốn ra ngoài chịu khổ.
Hứa Tùy đứng ở hành lang nhìn hai người đánh nhau trong màn mưa mà sốt hết cả ruột. Hai học viên này đã đánh nhau trong tiết học của cô nên cô phải chịu trách nhiệm.
Sau khi cô hỏi rõ nguyên nhân hai người đánh nhau, hai mắt cô nheo lại, cô nghiến răng và xông thẳng ra ngoài, người bên cạnh muốn kéo cũng không kéo được.
Hứa Tùy chạy ra ngoài, mưa đập vào mặt đau đớn, khiến cô nói chuyện đứt quãng: "Đừng đánh nữa."
Tiếng mưa lộp bộp không ngừng, tiếng gió và tiếng đánh nhau hòa vào nhau, bọn họ căn bản không nghe rõ Hứa Tùy nói gì. Mưa rất lớn, quần áo trên người trở nên nặng nề, ướt đẫm, Hứa Tùy bị mưa xối đến mức đáy lòng có hơi nổi nóng, cô xông lên, một tay tách hai người ra, không ngờ bị Tiền Sâm dùng sức đẩy một cái.
Hứa Tùy nhất thời không đứng vững nên cả người không khống chế được mà ngã về phía sau.
Nhưng tưởng rằng sẽ ngã rất thảm, không ngờ một cánh tay vững vàng bắt lấy cô, hơi thở quen thuộc và lạnh lẽo ập tới, trên đỉnh đầu được che đi, tiếng mưa dừng lại.
Hứa Tùy giương mắt, nhìn thấy Chu Kinh Trạch xuất hiện ở đây thì ánh mắt ngẩn ra.
Chu Kinh Trạch mặc áo gió màu đen và cầm một chiếc ô màu đen đứng trước mặt cô, mái tóc trước trán có chút lộn xộn, sắc mặt có chút tái nhợt. Một tay anh ôm Hứa Tùy và nâng lên, trong nháy mắt người cũng đứng vững.
Anh đưa cán ô cho cô, Hứa Tùy có chút bối rối. Chu Kinh Trạch trực tiếp nắm lấy tay cô để cô cầm ô. Rồi di chuyển người, chân dài bước vào làn mưa.
Chu Kinh Trạch đi qua, cưỡng ép tách bọn họ ra, lần lượt kéo riêng hai người và lạnh mặt kéo bọn họ vào hành lang. Lý Minh Đức vẫn ổn, tay trái Chu Kinh Trạch nắm chặt cổ áo cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể lảo đảo đi về phía trước.
Tiền Sâm thì thảm hại, vừa mới đánh nhau trong mưa bụi bẩn, vô cùng chật vật, đừng nói cậu ta mặc hàng hiệu, bây giờ bẩn đến nỗi bảo cậu ta là công nhân công trình cũng có người tin.
Chu Kinh Trạch túm lấy mũ của Tiền Sâm, ngón trỏ và ngón giữa quấn lấy hai sợi dây thừng trên mũ của cậu ta, kéo cậu ta đi về phía trước như kéo rác.
Trong đời Tiền Sâm chưa bao giờ chật vật như vậy.
Chu Kinh Trạch ném hai người xuống đất, giọng nói lạnh như băng: "Các cậu đến đây là vì đánh nhau sao? Hả? Còn đẩy giảng viên, không ngại mất mặt à!"
"Người như các cậu mà còn thi phi công, bài kiểm tra kỷ luật đầu tiên của tôi đây loại bỏ hết các cậu.” Chu Kinh Trạch nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi nói.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, Hứa Tùy khép ô đứng sang một bên, thật ra cô hơi lạnh, nửa trên mặc áo len móc đã ướt, tóc cũng ướt đẫm, giọt nước chảy vào cổ, lạnh buốt.
Chu Kinh Trạch nhìn bọn họ và hỏi: "Ai nói trước?"
Hai người nằm trên đất lần lượt giãy giụa đứng dậy, không nói gì. Học viên vây xem cũng không dám hé răng, bất ngờ điện thoại di động để trong túi áo của Chu Kinh Trạch phát ra một tiếng "đinh", cho thấy có tin nhắn WeChat.
Chu Kinh Trạch lấy điện thoại ra xem, có học viên gửi cho anh một đoạn video. Chu Kinh Trạch cũng chả sợ ai, trực tiếp mở ra. Ai ỷ thế bắt nạt, thể hiện rất rõ ràng.
Biểu hiện trên khuôn mặt của anh từ từ thay đổi.
Bờ vai Chu Kinh Trạch sẫm màu, giọt nước trên lông mày nhỏ xuống, không biết ai ở bên cạnh đưa cho anh một gói khăn giấy. Chu Kinh Trạch nhận lấy, với một ánh mắt dò xét, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Minh Đức.
Toàn bộ quá trình Lý Minh Đức vẫn cúi đầu, co người lại, trên người bẩn thỉu, cậu ấy vô cùng sợ bị huấn luyện viên trừng phạt, trong lòng cũng hối hận vì nhất thời kích động mà đánh nhau.
Dù sao huấn luyện viên đều thiên vị Tiền Sâm, đường bay sau này của cậu ấy cũng không dễ dàng.
Cứ nơm nớp lo sợ như vậy, khi Lý Minh Đức đang do dự có nên mở miệng xin lỗi trước hay không, Chu Kinh Trạch đã đứng trước mặt cậu ấy, bỗng nhiên ngồi xuống, xé gói khăn ướt ra, miệng anh còn ngậm một điếu thuốc, trước mắt bao người chậm rãi lau ống quần cho Lý Minh Đức.
Cảnh tượng trở nên ồn ào.
Lý Minh Đức lập tức lui về phía sau, cổ đỏ bừng: "Huấn luyện viên Chu, em... Em không sao, thầy không cần."
"Tôi bảo cậu đứng yên, đừng nhiều lời." Chu Kinh Trạch nói với giọng điệu không rõ ràng.
Hai tờ khăn giấy lau xong lập tức trở nên bẩn thỉu, Chu Kinh Trạch nắm lấy một góc khăn giấy, đột nhiên mở miệng:
"Tiền Sâm, xin lỗi đi."
Lần đầu tiên Tiền Sâm bị đánh chật vật như vậy, cậu ta không tìm Lý Minh Đức tính sổ cũng đã tốt lắm rồi, còn phải xin lỗi! Cậu ta vừa cởi áo khoác ra và ném nó vào thùng rác, giọng điệu không phục: "Dựa vào cái gì, cậu ta đánh tôi trước! Người xin lỗi phải là cậu ta ——"
"Bộp" một tiếng, khăn giấy đen đập mạnh vào quần áo cậu ta, quần áo vốn đã bẩn thỉu lại có thêm một vết bẩn.
"Dựa vào việc tôi là huấn luyện viên của cậu! Con nhà giàu như cậu tôi thấy nhiều, ỷ vào chút thế lực trong nhà, chuyên đi đường tắt để tác oai tác quái", hai tay Chu Kinh Trạch cầm túi đi tới trước mặt cậu ta, nhìn cậu ta, rồi chậm rãi cười nhạo và nói: "Đến cuối cùng cũng không làm được cái gì."
Cảnh tượng vốn còn yên tĩnh dần dần có tiếng nói, có người nói: "Đúng vậy, Tiền Sâm, cậu xin lỗi đi, bình thường cậu bắt nạt Lý Minh Đức còn chưa đủ sao?"
"Xin lỗi cũng không sao mà, vốn dĩ cậu đã làm sai." Có người trong đám đông hét to.
Cũng có người lợi dụng như vậy mà nói đùa: "Đúng đấy, cậu như thế này thì có ai dám đi máy bay cậu lái. Nếu tôi là hành khách, chắc chắn sẽ là người đầu tiên viết thư khiếu nại cậu!"
…
Giọng nói phê phán Tiền Sâm trong đám người càng ngày càng nhiều, Chu Kinh Trạch nhìn thoáng qua biểu hiện trên mặt Tiền Sâm, phẫn nộ mà khuất nhục, giống như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.
Anh không mong đợi chàng trai này có lòng hối cải gì.
Chu Kinh Trạch thu hồi tầm mắt từ trên người cậu ta, xoay người và cầm cổ tay đã sớm lạnh ngắt của Hứa Tùy ở bên cạnh, muốn dắt đi. Bên ngoài vẫn còn mưa, không có dấu hiệu ngừng, mưa nghiêng nghiêng bay vào mặt, đau đớn lại lạnh lẽo.
Anh dắt theo Hứa Tùy đang muốn rời đi, phía sau vang lên một giọng nói rất lớn, giọng điệu vô cùng trào phúng: "Thầy không phải là huấn luyện viên sao? Ồ, không đúng, thầy cũng chỉ có thể là một huấn luyện viên mà thôi."
Chu Kinh Trạch quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu ta, tiếng đám người vốn ồn ào đột nhiên dừng lại, bầu không khí ngưng đọng lại.
Anh vẫn không nói gì, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ có Hứa Tùy cảm thấy cổ tay mình lại bị nắm chặt hơn, giống như đang vô cùng đè nén cái gì đó.
Tiền Sâm đi tới trước mặt anh, cúi đầu cười một chút, trước mặt mọi người, bởi vì phẫn nộ mà vẻ mặt vặn vẹo, giọng điệu của cậu ta có mang theo chút khinh bỉ, từng chữ đâm thẳng vào tim gan, giống như một loan đao đâm vào vết sẹo bí mật vừa mới kết vẩy trong lòng một người:
"Huấn luyện viên Chu, chuyện của thầy đã truyền khắp cả lớp. Tôi nghe nói thầy có thể không bao giờ lái máy bay, chỉ có thể ở trong ngọn núi này suốt đời. Mà tôi, có một tương lai tuyệt vời và một cuộc sống hạnh phúc."
Bị học trò của mình coi thường là cảm giác gì? Hứa Tùy không dám nhìn phản ứng của Chu Kinh Trạch bên cạnh, chỉ cảm giác được thân thể anh căng thẳng như một cây cung, giống như lúc nào cũng có thể bắn ra.
Cô cảm thấy, có thể vết sẹo này chưa bao giờ đóng vảy, mờ đi.
Chỉ là anh đang giấu đi.
Một luồng gió mãnh liệt xẹt qua đại sảnh, Hứa Tùy chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, mắt thấy Tiền Sâm còn muốn nói cái gì đó nên cô lên tiếng ngăn cản: "Cậu đừng nói nữa!"
Bầu không khí giằng co, áp suất trên người Chu Kinh Trạch thật sự thấp, mặt mày đen kịt đè nén sự tàn bạo và cùng nỗi buồn dày đặc, ngay khi các học viên cho rằng Chu Kinh Trạch sẽ nổi giận, kể cả Hứa Tùy cũng cho rằng anh thậm chí sẽ ra tay đánh người.
Dù sao khi còn trẻ, Chu Kinh Trạch cá tính ngông cuồng lại kiêu ngạo, chưa bao giờ làm một con thú bị nhốt, mỗi một mặt đều sắc bén, hăng hái đánh nhau là chuyện bình thường.
Nhưng anh lại không.
Chu Kinh Trạch chỉ nhìn Tiền Sâm một cái thật sâu, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:
"Chờ cho đến khi cậu làm được những điều như tôi đã làm, sau đó hẵng nói đến điều này."
Nói xong anh thu hồi tầm mắt trên mặt Tiền Sâm, ôm lấy Hứa Tùy, mang theo một khuôn mặt không gợn sóng, đẩy đám người ra và rời đi.
Trời rất tối, chỉ một mảnh màu xám, bóng lưng của anh cao to và rắn rỏi, bị cắt bởi tia sáng tối tăm, im lặng, không nhìn thấy một tia nắng mặt trời.
Ở ký túc xá huấn luyện viên, một chìa khóa rỉ sét được đưa vào ổ, ra sức vặn rồi bị đạp mạnh bởi bàn chân lớn thì mới mở ra. Vừa vào cửa, Chu Kinh Trạch lấy điều khiển từ xa trên tủ thấp bấm vài cái, điều hòa kiểu cũ mới chậm rãi vận hành, chậm rãi thổi ra gió nóng.
Hứa Tùy nhìn quanh một vòng, vẫn là giường hai tầng, phía trên trống rỗng, giường dưới chỉ đặt một cái gối, một tấm chăn mỏng, đối diện là một cái bàn, một tủ quần áo màu be, ấm đun nước, ngoài ra không có gì.
"Anh ngủ ở đây?"
"Thỉnh thoảng." Chu Kinh Trạch thờ ơ đáp.
Anh đang mày mò chiếc điều hòa hỏng nên cũng tùy ý đáp lại, không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cúi đầu, đối diện với ánh mắt Hứa Tùy, nhướn lông mày lên, giọng điệu bất đắc dĩ: "Lúc nghỉ trưa anh tới đây nghỉ ngơi một chút."
Hơn nữa điều này cũng không có gì.
Anh đã quen với nó từ lâu.
Hứa Tùy bị lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch, môi có chút tím tái, Chu Kinh Trạch để cô ngồi trên giường, mở tủ quần áo, lấy ra mấy cái áo khoác của mình quấn kín người cô.
Anh nhanh chân đi vào phòng tắm, một tay kéo vòi hoa sen trên tường xuống, muốn thử nhiệt độ nước, giơ tay mở vòi, nước chảy xuống mu bàn tay, Chu Kinh Trạch thấp giọng mắng "Mẹ".
Mẹ nó, nước này thực sự rất lạnh.
Chu Kinh Trạch xách một cái thùng và một chậu rửa mặt ra khỏi nhà vệ sinh, lại dùng ấm đun nước lấy nước lạnh, đun nóng rồi đổ vào. Anh liếc mắt nhìn Hứa Tùy một cái: "Em chịu đựng một chút."
Hứa Tùy lắc đầu và nói: "Không sao đâu."
Cuối cùng nước cũng nóng lên, Chu Kinh Trạch tìm một chiếc khăn khô chưa từng dùng đưa cho cô. Hứa Tùy run rẩy đi vào phòng vệ sinh, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Chu Kinh Trạch đi ra ngoài, đứng ở hành lang hút một điếu thuốc, đưa mắt nhìn mưa bên ngoài, hình như đã nhỏ hơn một chút. Điếu thuốc đã hút hết nên anh ném vào thùng rác, anh đi vào cửa, cơ thể ướt đẫm, định thay quần áo rồi ra ngoài.
Anh lấy ra một bộ quần áo từ tủ quần áo, đang muốn thay đồ thì thoáng nhìn về phía bên trái, ánh mắt dừng lại. Cửa phòng tắm là cửa kính mờ, động tác cởi quần áo của Hứa Tùy được nhìn thấy rõ ràng.
Hứa Tùy chỉ mặc áo ngực, lúc cởi quần jean cạp cao hình như có chút bị kẹt, cô kéo một chút rồi cởi quần jean ra, hai chân thon dài thẳng tắp chói mắt.
Mái tóc dài của cô xõa ra phía sau, cánh tay cong lên, vòng ra phía sau, "rắc rắc" một tiếng, nút áo ngực được cởi ra, tròn trịa, bị che khuất bởi một nửa bóng râm của cánh cửa.
Chu Kinh Trạch nhìn đến mức khô miệng khô lưỡi, bụng dưới căng tức, lập tức thu hồi tầm mắt, không thể nhìn tiếp nữa. Anh vội vàng thay quần áo rồi lại chạy ra ngoài.
…
Hứa Tùy thường tắm rất chậm, cô tắm nước nóng thoải mái hơn rất nhiều, thân thể ấm áp dễ chịu. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài thì nhìn thấy ký túc xá trống rỗng, không có một bóng người.
Theo bản năng cô nhìn ra ngoài, phát hiện Chu Kinh Trạch đứng ở hành lang ngoài cửa, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đôi vai gầy và rộng, đang hút thuốc bằng một tay.
Mưa ngớt đi một chút, rơi xuống thẳng tắp, xa xa là một mảnh mờ. Anh hút thuốc, khói xanh và trắng thoát ra từ đôi môi mỏng, nheo mắt nhìn thẳng về phía trước, thần thái thờ ơ, không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết vì sao, Hứa Tùy luôn cảm thấy bóng lưng của anh có một chút cảm giác cô đơn.
Một điếu thuốc cháy hết, Chu Kinh Trạch tắt thuốc, đang chuẩn bị ném vào thùng rác bên cạnh thì nghiêng đầu và nhìn thấy Hứa Tùy vừa tắm xong, tàn thuốc phát ra một tiếng "xèo" rồi dập tắt.
Chu Kinh Trạch đi về phía cô, nhìn mái tóc ướt sũng của Hứa Tùy rồi lên tiếng: "Anh đi lấy máy sấy tóc cho em."
Hứa Tùy chỉ vào vết thương trên lông mày và nơi khóe miệng, nói: "Anh xử lý vết thương một chút đi."
Có lẽ là do lúc can ngăn mà mặt anh bị hai vết.
Chu Kinh Trạch đang mở tủ quần áo tìm máy sấy tóc, nghe vậy thì ngẩn ra, cười một chút: "Ừ."
Hứa Tùy nhận lấy máy sấy tóc màu trắng, trượt công tắc lên trên, ống sấy phát ra âm thanh ù ù, thổi bay tóc lên. Và Chu Kinh Trạch tìm thấy một hộp thuốc ở dưới gầm giường, anh ngồi bên giường, cầm điện thoại di động như một tấm gương để bắt đầu xử lý vết thương của mình.
Tay phải Hứa Tùy đang cầm máy sấy sấy tóc, liếc mắt một cái thấy Chu Kinh Trạch bôi thuốc lên mặt mình một cách mạnh bạo và lung tung, cô thật sự nhìn không nổi, "Bộp" một tiếng, cô tắt công tắc máy sấy tóc và nhìn anh: "Tôi làm cho."
Chu Kinh Trạch đưa thuốc cho cô, Hứa Tùy nhận lấy, bôi thuốc cho anh. Là một bác sĩ, Hứa Tùy chắc chắn bôi thuốc chuyên nghiệp và có tay nghề cao. Cô đã sử dụng tăm bông để lấy cồn iốt, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên lông mày của anh và sau đó di chuyển về phía khóe môi.
Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của hai người, Hứa Tùy bôi thuốc rất nghiêm túc. Chu Kinh Trạch nhìn người phụ nữ trước mắt từ trên cao, cô mặc áo hoodie màu xám của anh, bởi vì tay áo quá dài còn phải kéo hai đoạn, lộ ra cánh tay giống như củ sen trắng.
Ngoài cửa sổ có mưa nghiêng nghiêng đánh vào, Hứa Tùy mang dép nam rộng thùng thình, ngón chân trắng nõn co rụt một chút. Yết hầu Chu Kinh Trạch có hơi ngứa ngáy, trong nháy mắt đáy mắt ngầm dâng lên tâm tình.
Hứa Tùy lơ đãng liếc mắt lên, va phải ánh mắt của anh giữa không trung.
Đôi mắt của cô vẫn còn trong suốt và yên tĩnh, đôi môi đỏ nhạt, nhưng thần thái mang theo một sự quyến rũ tự nhiên.
Dường như cô chỉ cần chuyển động một cái và thậm chí là một cái chớp mắt là có thể làm cho anh bị rối loạn hô hấp. Rõ ràng không làm gì cả, nhưng đã dâng lên ham muốn sinh lý của anh.
Vừa chạm mắt, giống như một cái lưới được giăng ra, anh sẵn sàng rơi vào một cái bẫy.
Hứa Tùy là người đầu tiên dời tầm mắt, đưa thuốc cho anh và nói: "Bôi xong rồi."
Chu Kinh Trạch đưa tay lấy thuốc, nhưng lại túm lấy tay cô, kéo người vào trong ngực. Khuỷu tay Hứa Tùy đặt trước ngực anh, hai người dựa rất gần, không phân biệt được nhịp tim của ai, rất nhanh.
Mưa bên ngoài lại dày đặc, tóc Hứa Tùy thả sau lưng, nửa khô nửa chưa khô, giọt nước rơi xuống theo làn tóc, ướt cả sàn nhà.
Có một lọn tóc ướt của Hứa Tùy dán vào xương quai xanh của anh, anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, ngón cái tay kia lướt qua trán cô, lấy phần tóc rối thả ra sau đầu, vẫn dịu dàng.
Ánh sáng trong phòng mờ mịt, hơi nóng của điều hòa kiểu cũ làm cho đầu óc choáng váng. Hứa Tùy ngước mắt lên, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, hai người ở quá gần, gần đến mức mắt chỉ có nhau.
Như thể đã quên tất cả mọi thứ.
Chu Kinh Trạch nghiêng đầu, hôn xuống, Hứa Tùy nhìn anh chậm rãi tiến lại gần, ngón cái vuốt ve gò má cô, ngay tại khoảnh khắc 0.01 mét quan trọng.
Khi đôi môi muốn chạm vào nhau.
Hứa Tùy nghiêng đầu, né tránh.
Cuối cùng anh hôn vào tai phải của cô, đôi môi chạm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên đó.