Cuộc gọi giữa hai người vẫn chưa kết thúc, bên Chu Kinh Trạch lại như có gió thổi vù vù, anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống, khẽ cười, giọng nói có chút trầm thấp: “Em chạy cái gì, anh vẫn ở đây mà.”
Đẩy cánh cửa kia ra, Hứa Tùy thở hổn hển, nhìn thoáng qua đã thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa. Anh mặc áo khoác đen, đầu vai bị nước mưa nhuộm thành một mảng màu tối, đứng dưới tấm biển quảng cáo màu đỏ, từng đường nét của góc nghiêng trên gương mặt mạnh mẽ, lười biếng cắn điếu thuốc, mỉm cười nhìn cô.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Thường xuyên nhớ đến anh, nhưng khi nhìn thấy anh, mỗi khoảnh khắc đối mặt với đều rung động trong lòng ngay lập tức.
Vào lúc này, một người rõ ràng vẫn đang ở thành phố khác đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bạn, nói không có ngạc nhiên là giả vờ.
Hứa Tùy chạy chậm đến trước mặt người đàn ông, nắm lấy ống tay áo của anh, hỏi: “Anh tới khi nào vậy?”
Chu Kinh Trạch dập điếu thuốc, giơ tay nhéo nhéo mặt cô, cổ họng rung lên, giễu cợt nói: “Khi ở đây có một cô gái nhỏ không vui.”
Anh bỏ qua lời phàn nàn của Hàn Mai về việc máy bay buộc phải hạ cánh trên vòng bạn bè, mới biết rằng họ vẫn còn mắc kẹt ở sân bay. Chu Kinh Trạch gửi cho Hứa Tùy một tin nhắn để xác nhận, cô trả lời rất ngắn gọn.
Chu Kinh Trạch đoán rằng cô gái của anh đang không vui.
Vì vậy mới chạy đến đây.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Sau khi Hàn Mai gửi địa chỉ cho anh, Chu Kinh Trạch mua một vé đường sắt cao tốc cho chuyến đi gần nhất đến Ninh Thành.
Sau khi Chu Kinh Trạch nhìn thấy người, đưa Hứa Tùy quay trở lại một khách sạn mởi mở.
Sau đó, Hứa Tùy đi công tác ở Thượng Hải ba ngày, Chu Kinh Trạch đã dẹp bỏ mọi thứ để ở bên cô ba ngày.
Sau khi trở về thành phố Kinh Bắc, cuối cùng Hứa Tùy cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ một ngày, ngủ ở nhà cho đến khi mặt trời lên cao. Cô vẫn không cho Chu Kinh Trạch ở lại qua đêm, bởi vì Hứa Tùy không dám nghĩ để rồi nhớ lại ba ngày ở Thượng Hải.
Trước khung cửa sổ sát đất, trước gương và trên bàn làm việc, tất cả những nơi mà anh nghĩ đến đều đã đến một lần, Hứa Tùy bị chơi đùa đến sợ hãi, cô quyết định sau khi quay lại sẽ không bao giờ để người này vào nhà nữa.
10 giờ rưỡi sáng, Hứa Tùy tỉnh dậy trên giường và tắm rửa qua loa một chút, cô định gọi đồ ăn mang đến, sau đó chỉnh sửa báo cáo nghiên cứu hội thảo ở nhà, thu thập một số hồ sơ bệnh án.
Hứa Tùy đang định cầm điện thoại ở bên cạnh lên, Chu Kinh Trạch đã gửi tới một tin nhắn, lời nói ngắn gọn, lười đến mức không thèm nói thêm một lời vô nghĩa nào:
[Cửa, người bao nuôi của em đến rồi.]
Hứa Tùy đặt điện thoại xuống, còn chưa kịp xỏ dép thì đã đi chân trần đi tới mở cửa. Chu Kinh Trạch xuất hiện ở cửa, trên đốt ngón tay của ngón tay giữa treo một phần bữa sáng, tay trái cầm một ly cà phê nóng.
“Suýt nữa thì em đã gọi đồ ăn ngoài mang đến.” Hứa Tùy nhận lấy, lúm đồng tiền hiện lên trên gò má.
Chu Kinh Trạch liếc mắt nhìn chân trần của cô, sau khi thay giày xong, anh lập tức bế ngang người lên, sải bước đến sô pha, đặt người xuống.
“Lần sau anh sẽ đánh gãy chân em nếu em không mang giày.” Chu Kinh Trạch nửa ngồi xổm trước mặt để xỏ giày cho cô, bàn tay ôm lấy chân cô, híp mắt nhìn cô: “Cũng hay, lúc làm tình sẽ không chạy được nữa.”
“Anh đừng hòng mơ mộng nữa.” Hứa Tùy trừng mắt nhìn anh, hai má nóng bừng.
Sau khi Hứa Tùy ăn sáng xong thì đi vào phòng làm việc. Chu Kinh Trạch ném đồ ăn trên bàn vào thùng rác, lấy một lon nước có ga trong tủ lạnh ra, đang định kéo nắp uống.
“Chu Kinh Trạch, anh vào đây lấy quyển sách giúp em.” Giọng nói của Hứa Tùy mơ hồ vọng ra từ phòng làm việc.
Cầm lon Coca trên tay phải, Chu Kinh Trạch chậm rãi đi tới cửa phòng làm việc, ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Tùy đang chật vật kiễng chân với những cuốn sách ở ngăn trên cùng của giá sách.
Bởi vì cánh tay giơ lên phía trước, chiếc áo len bó sát màu vàng nhạt cô đang mặc cũng vén lên, để lộ ra một vòng eo thon thả, trắng đến phát sáng, hơn nữa nhìn lên trên, xương sườn nổi rõ, một mảng hình xăm lớn lộ ra.
Heliotrope & ZJZ.
Cho dù có đọc dòng này bằng tiếng Anh bao nhiêu lần đi chăng nữa, trái tim của Chu Kinh Trạch vẫn sẽ run lên.
“Anh còn không mau qua đây.” Hứa Tùy quay đầu nhìn anh, nhíu mày.
Chu Kinh Trạch bước tới, nhích người lại gần, một tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay áp vào xương sườn cô, thật lạnh lẽo, ngón tay cái thô ráp vuốt ve hình xăm, lúc nhanh lúc chậm, hơi thở ấm áp quét qua cổ cô, thật là một hình ảnh dâm mĩ giữa ban ngày sáng rõ.
Hứa Tùy không kìm được mà khom lưng, ngực co lại, định trốn về phía sau. Thấy vậy, Chu Kinh Trạch đưa tay đặt trên lưng cô, thuận thế ôm người hạ xuống dưới, lông mày sẫm màu không nghiêm túc, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt: “Chỉ cần em gọi một tiếng chồng, anh sẽ lấy quyển sách xuống cho em.”
Chu Kinh Trạch vươn tay lên, dễ dàng chạm đến cuốn sách y khoa Hứa Tùy nói, nhưng khi anh xoay người lại, vô tình chạm khuỷu tay vào một cuốn sách bên cạnh.
“Bộp” một tiếng, theo tiếng động đó, một tập thơ dày cộp rơi xuống đất cách đó không xa. Một giờ trưa, ánh nắng vừa phải, gió lớn tràn vào, thổi qua những trang sách tạo nên âm thanh xào xạc.
Một tờ giấy kiểm tra của ngữ văn rơi ra, cùng với một tấm ảnh, lả tả rơi xuống đất.
Lần đó, Hứa Tùy không có may mắn được trở về phòng y tế ở đại học, mặt trước của phông nền màu xanh lam hướng lên trên, lại một lần nữa bộc lộ tâm sự tuổi trẻ của cô.
Hai mắt Hứa Tùy nhíu chặt lại, chuẩn bị tiến lên
Đôi chân của người đàn ông dài hơn, bước từng bước, bước tới và nhặt bài thi và bức ảnh lên, ánh nắng mùa đông chiếu qua cửa chớp, rơi xuống bức ảnh.
Chàng trai trong bức ảnh có mái tóc rất ngắn, mắt một mí, xương lông mày thẳng, mũi cao và môi mỏng, khi nhìn vào máy ảnh, đôi mắt dài lộ ra một chút khó chịu.
Tính tình lạnh lùng lại kèm theo sự ngang ngạnh.
Người trên đó chính là Chu Kinh Trạch.
Chu Kinh Trạch nheo mắt nhìn tấm ảnh, nhưng không thể nhớ nổi mình chụp khi nào, anh hỏi:
“Cái này lấy ở đâu?”
“Cấp ba, trên bảng top một trăm.” Hứa Tùy nhẹ nhàng đáp.
Hứa Tùy nhìn thiếu niên phấn chấn trong ảnh, cô chưa từng tưởng tượng mình đã giữ bức ảnh này trong mười năm.
Khi còn học cấp ba ở Thiên Trung, Hứa Tùy bắt đầu theo đuổi hình bóng đó sau khi thầm thích anh. Trong nửa đầu năm lớp mười một, chỗ ngồi trong lớp thay đổi một chút.
Chu Kinh Trạch được chuyển bàn đến nhóm của cô, tim Hứa Tùy đập rất nhanh theo tiếng bàn di chuyển phía sau và khi nhìn thoáng qua chiếc cặp học sinh màu đen treo ở góc bàn.
Cuối cùng, cô không còn phải mong đợi việc đổi nhóm nhỏ hai tuần một lần, vì nghĩ rằng như thế này sẽ gần gũi với anh hơn một chút.
Hứa Tùy là trưởng nhóm chịu trách nhiệm thu bài tập về nhà, nhiệm vụ đọc sách sớm mỗi ngày để đếm xem ai chưa giao bài tập, sau đó sẽ đốc thúc.
Nhiều lần, Hứa Tùy đếm số sách bài tập, hy vọng Chu Kinh Trạch có tên trong danh sách chưa nộp để cô mượn cớ thúc giục nộp bài tập mà được ở gần anh thêm chút.
Dù cho nó chỉ là một câu nói.
Nhưng những học sinh giỏi như Chu Kinh Trạch về cơ bản không bao giờ nộp thiếu bài tập. Có một kiểu người như vậy, dù hôm trước có bỏ giờ tự học buổi tối đi chơi điện tử hay là ra ngoài chơi bóng, bài tập vẫn được nộp đúng giờ, và anh luôn là người đứng đầu lớp.
Có duy nhất một lần, đại thiếu gia cũng có lúc phạm lỗi.
Buổi sáng, đám nam sinh ở hàng ghế sau của lớp đang kêu than, từ cuộc nói chuyện ồn ào của họ, Hứa Tùy biết rằng đêm qua có một nhóm đã đến quán bar để thức thâu đêm xem trận đấu World Cup và còn cá độ bóng đá.
Người thua cuộc khóc rống lên, nói rằng muốn vào lao đầu xuống hồ nhân tạo của trường.
“Ông Chu, lão Trương nói sẽ nhảy xuống hồ. Là người khiến cậu ấy không được mặc cả quần lót, cậu không an ủi câu nào à?”
Chu Kinh Trạch dựa lưng vào ghế tựa, dáng vẻ lười biếng, câu được câu không đáp lại, quay bút, giọng nói lười biếng.
“Nhảy đi, ông đây phụ trách vớt cậu lên.”
Lão Trương càng khóc lớn hơn, lên án nói: “Cậu là đồ tư bản xấu xa.”
Chu Kinh Trạch nhướng mày kiêu ngạo ra vẻ đáp lại, cuối cùng lười biếng gục xuống bàn ngủ bù.
Hứa Tùy ôm một chồng bài tập đi xuyên qua lối đi ồn ào, khi bước đến hàng cuối cùng, tim đập như đánh trống, cô ôm chặt bài tập, khuỷu tay đè xuống làm vở ghi méo mó, giọng run run:
“Cậu chưa nộp bài tập sinh học.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe thấy, mí mắt chuyển động, khó khăn ngẩng đầu lên khỏi tay, giọng nói hơi khàn: “Chậc chậc, quên làm rồi.”
“Cậu cho tôi mượn chép đi.”
Hứa Tùy sững sờ một giây trước khi nhận ra anh đang mượn bài tập của cô, lập tức nâng mắt lên: “À, được.”
Hứa Tùy luống cuống tìm cuốn sách của cô từ mười hai cuốn sách bài tập, bối rối đến mức một cuốn rơi xuống đất, anh đứng dậy, một bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng đưa tới, dáng người gần lại bên cô.
Nhặt sách bài tập lên, mùi thuốc lá thoang thoảng phả vào, bóng người lại xa dần.
Hứa Tùy không dám nhìn anh, tầm mắt rơi vào cái cổ thon dài của người thiếu niên đang cúi đầu viết bài, phát hiện xương sau lưng anh nhô lên rõ ràng, bả vai gầy gò lại rộng lớn.
Chu Kinh Trạch chép lại rất nhanh, cuối cùng, khi đang dùng ngón tay cầm một góc trên cuốn sách bài tập của cô định trả lại, nhìn cô như cười lại như không, một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong cổ họng: “Không ngờ một nữ sinh như cậu mà chữ viết lại nguệch ngoạc đến thế, tôi chép rất vất vả đấy.”
“Bùm” một tiếng, nhiệt độ trên mặt Hứa Tùy tăng mạnh, cô vội vàng kéo cuốn sách bài tập của mình lại, nhanh chóng giao bài tập của mình cho lớp trưởng giữa một tràng dài tiếng chuông dồn dập.
Cô rất thích viết chữ liền nét, ngay cả cô giáo cũng đã nói nếu còn viết như vậy thì sẽ trừ điểm, nhưng Hứa Tùy chưa bao giờ để trong lòng. Khi trở lại chỗ ngồi một lần nữa, cô thầm nghĩ rằng lần này mình nhất định phải luyện chữ thật tốt và cố gắng hết sức để được anh chấp thuận.
Cho dù đó chỉ là một câu nói vô ý “hình như chữ viết đã thay đổi rồi”.
Như vậy cũng coi như là chấp thuận rồi!
Nhưng sau khi Hứa Tùy luyện chữ rất đẹp rồi, đến lúc ngay cả các giáo viên cũng bắt đầu khen ngợi cô ấy thì Chu Kinh Trạch lại chẳng bao giờ nộp thiếu bài tập nữa.
Cho đến một lần, cô giáo ngữ văn yêu cầu mọi người trao đổi bài kiểm tra để chấm chữa trong lớp, không biết có phải ông trời đã thiên vị cô không mà bài kiểm tra của cô lại được giao đến tay Chu Kinh Trạch.
Sau giờ học, bài thi trên bàn được đưa lại cho Hứa Tùy, sau khi nhìn thấy chữ viết trên đó, cô như đang ở trong mơ, không thể tin được. Chu Kinh Trạch để lại một dòng chữ trên đó, nét chữ lạnh lùng và nghiêm nghị:
Chữ rất đẹp.
Phía dưới con điểm còn có chữ kí của người chấm bài: Chu. Bên cạnh đó là một dấu phẩy màu đỏ như một nét bút quẹt ngang qua. Hứa Tùy cảm thấy mình giống như chấm nhỏ kia, khiêm tốn nhưng khao khát ánh mặt trời.
Như một viên kẹo mà ông trời đã ban tặng cho cô.
Hứa Tùy đã cẩn thận cất giấu viên kẹo này đi.
Cuối cùng, bài thi bị cô gấp lại rồi kẹp trong quyển nhật ký.
Con người là vậy, họ không kiềm chế được lòng tham, một khi đã nếm được vị ngọt sẽ càng muốn nhiều hơn nữa.
Quy định kì thi kiểm tra của Thiên Trung đều dựa vào phân chia hạng bậc, danh sách top một trăm được cập nhật trên bảng tin của trường đầu tiên.
Hứa Tùy mới chuyển đến trường không lâu, rất khó theo kịp chương trình học, thành tích luôn không ổn định, nhưng để tránh xa Chu Kinh Trạch, cô càng vùi đầu cố gắng học tập, luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp tự học buổi tối, trời còn chưa sáng đã thức dậy học thuộc lòng rồi.
Cô chưa bao giờ là một người có được thiên phú. Hứa Tùy biết rằng chỉ thông qua việc nỗ lực thì cô mới có thể tiến xa hơn.
Buổi chiều, chạy thể dục hằng ngày theo thói quen, ánh mặt trời lúc chạng vạng tối phủ lên người bọn họ, cái nóng như thiêu đốt khiến cổ họng người ta khô khốc, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi. Hứa Tùy vừa ra sức chạy bộ vừa cố gắng ghi nhớ từ đơn, lúc học thuộc từ one-sided love, cô dừng lại một chút rồi bật cười tự giễu cợt bản thân.
Không biết liệu phần thưởng của sự chuyên cần có hữu ích hay không.
Thực tế đã chứng minh rằng đôi khi ông trời sẽ thưởng cho sự siêng năng. Trong kỳ thi cuối kỳ, Hứa Tùy đã tiến bộ hơn 80 bậc, bất ngờ nhảy lên vị trí thứ hai toàn lớp. Khi nhà trường công bố bảng xếp hạng, Hứa Tùy vẫn còn có chút mù mờ khi các bạn cùng lớp báo tin cho cô.
Nam sinh ngồi bàn dưới trong lớp đến làm phiền Chu Kinh Trạch còn đang ngủ, lắc lắc bờ vai của anh, nói: “Người anh em, lần này cậu là người đứng đầu.”
“Nếu không thì sao?” Chu Kinh Trạch vẫn không ngẩng đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
“Trâu bò thật.” Người bạn học giơ ngón tay cái lên với anh, nói tiếp: “Nhưng người xếp sau cậu bị đẩy xuống rồi, vị trí thứ hai của lần này đã đổi người khác.”
“Ồ, ai vậy?” Giọng điệu của nam sinh rất thờ ơ, hỏi cho có lệ.
Hứa Tùy cầm cây bút trong tay tính toán bài tập, nhưng công thức trước mặt không thể đi vào trong đầu được.
“Hứa Tùy, cô gái rất trầm tính trong lớp.” Người bạn học nói.
Hứa Tùy quay lưng về phía họ, trong lòng căng thẳng, nín thở lắng nghe, cô muốn biết đánh giá của Chu Kinh Trạch, muốn biết anh có nhớ cô hay không.
Khuôn mặt thiếu niên ngẩng lên khỏi cánh tay, bẻ ngón tay rồi xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi lạnh nhạt, dường như đang nở một nụ cười, giọng nói khàn khàn: “Giỏi lắm.”
Hai chữ này nổ vang bên tai Hứa Tùy như pháo hoa, trái tim như muốn nhảy cẫng lên, vậy nên cả buổi học ngày hôm nay hơi mất tập trung. Sau khi tự học buổi tối kết thúc, người trong lớp lần lượt rời đi.
Hứa Tùy bước ra khỏi lớp, đi trên lối đi trong sân trường, xung quanh trống không, chỉ có đàn anh và đàn chị lớp mười hai dắt xe đạp kề vai đi cạnh nhau, thảo luận đáp án của đề thi.
Hứa Tùy đứng trước bảng thông báo, lặng lẽ nhìn tên người đứng đầu - Chu Kinh Trạch, tiếp theo đứng thứ hai - Hứa Tùy. Không hiểu vì sao, trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác thân mật xoắn xuýt.
Ánh trăng rất sáng, cô ngẩng đầu nhìn người thiếu niên trong bức ảnh trên bảng thông báo, Hứa Tùy nhìn xung quanh không có ai, cô vội vàng xé tấm ảnh xuống rồi hốt hoảng chạy đi.
Vì vậy, bài thi cùng với ảnh chụp được cô giữ gìn đến tận bây giờ.
Chu Kinh Trạch đột nhiên nhớ tới trận bóng rổ năm hai đại học, lần ấy Hứa Tùy ngất đi, anh đưa cô đến phòng y tế, tấm ảnh rơi ra, Chu Kinh Trạch nhặt lên nhưng không thèm nhìn, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô đã muốn trêu chọc cô một chút.
“Một người rất quan trọng à?” Chu Kinh Trạch nhìn cô, như cười như không.
Hứa Tùy gật đầu, lông mi dài run lên: “Đúng vậy, rất quan trọng.”
Bây giờ xem ra người rất quan trọng đó chính là anh.
Còn có một lý do rất quan trọng nữa khiến Hứa Tùy phải xé bức ảnh vào lúc đó, là vì tên của Chu Kinh Trạch được ghi rõ ràng dưới bức ảnh của anh, tên của cô được viết chen chúc ở bên cạnh.
Bây giờ Chu Kinh Trạch đã biết hết tất cả, dường như cô thích anh đến mức không còn nơi nào để che giấu.
Sau bao nhiêu năm, dường như người duy nhất khiến trái tim cô rung động chỉ có anh.
“Cỏ trong lòng hồ sâu, lòng ta không còn chỗ nào che giấu.”
Chu Kinh Trạch đưa tay nhéo nhéo mũi nhìn cô: “Đồ ngốc.”
Trải qua nhiều năm, Chu Kinh Trạch cầm ảnh chụp và bài thi đứng trước mặt Hứa Tùy, anh lấy bút trên tay cô ra, nghiêm túc viết thêm hai chữ giữa Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy.
Anh đưa bức ảnh cho Hứa Tùy xem, cô đưa mắt nhìn sang, tim đập không kiểm soát được mà nhảy dựng lên. Chu Kinh Trạch nâng cằm cô lên, nhìn cô, nghiêm nghị nói từng chữ một:
“Hiểu chưa? Em không phải là yêu đơn phương.”
Dưới tấm ảnh chụp mặt màu xanh dương đã bạc màu từ lâu có hai cái tên mờ nhạt sánh đôi với nhau, Chu Kinh Trạch ghi thêm vào chữ "là" và chữ "của", được đọc cùng nhau:
Chu Kinh Trạch là của Hứa Tùy.
Anh là của em, luôn luôn như vậy.