• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Là giọng nói của người kia.
Diệp Đồng cương cứng, men say trong lòng theo tiếng gọi khẽ này trong nháy mắt thanh tỉnh vài phần, ánh mắt từ trong gương rút ra, cũng không có nhìn người kia mà mi mắt rũ xuống, giơ tay lên tắt nước.
Lâm Túc đứng lặng ở cửa, ngay thời khác nhìn thấy Diệp Đồng từng làn từng làn sóng trong đáy mắt cuộn trào nhưng rất nhanh chóng che giấu, chỉ lặng lặng nhìn Diệp Đồng, muốn tiến tới nhưng lại phát hiện hai chân giống như mềm nhũn tại chỗ.
Ngọn đèn WC không quá sáng sủa.
Từ cửa đến bồn rửa tay chỉ cách khoảng 5 bước chân, Lâm Túc đứng tại chỗ, Diệp Đồng không quay lại, ánh mắt nhìn sang chỉ có thể thấy được gò má của Diệp Đồng.
Nhìn thấy tóc mai bên trái vén ra sau tai, lộ ra da thịt trắng noãn như gốm sứ trắng, gương mặt và cổ thon dài nhuộm một mảng lớn màu đỏ thẳm.
Cho dù cách 5 bước chân, mùi rượu nồng nặc phát ra từ trên người Diệp Đồng xông vào mũi, lan khắp WC, tránh cũng không được.
Lâm Túc khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
"Đồng Đồng em uống rượu?"
Giọng bình tĩnh rơi vào tai, hàm chứa quan tâm quen thuộc, Diệp Đồng cũng không lên tiếng trả lời, mặt mày trầm xuống, những ngón tay đặt ở bồn rửa tay khẽ run lên.
"Tại sao không nói chuyện." Lâm Túc càng nhíu chặt mày hơn: "Chỉ một mình em sao?"
Không thể tiếp tục duy trì yên lặng, bởi vì nếu tiếp tục yên lặng Lâm Túc sẽ liên tục hỏi, Diệp Đồng khẽ lắc đầu, trả lời:
"Không phải."
Hai năm qua, nghĩ tới rất nhiều trường hợp gặp lại nhau nhưng không nghĩ tới sau này gặp nhau sẽ như bây giờ, không có nói chuyện khách sáo cũng không có ân cần thăm hỏi một cách dối trá.
Diệp Đồng đứng lên, chậm rãi xoay người chống lại ánh mắt thản nhiên của Lâm Túc, nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc kia, cơn đau đầu càng nặng hơn.
Với dáng vẻ say rượu hiện tại nhất định chật vật không thể tả, Diệp Đồng không muốn đối mặt với Lâm Túc.
Chỉ là cửa phòng WC lớn như vậy Lâm Túc đứng yên ở cửa thì cũng đem cửa chắn hơn phân nửa.
Diệp Đồng lẳng lặng cùng Diệp Đồng đối mắt nhau, đôi con ngươi toát lên u lãnh, nhìn không rõ bất kỳ cảm xúc gì, nhìn qua ánh mắt kia rất xa lạ, thiếu gì đó.
Cuối cùng Diệp Đồng dời tầm mắt, chẳng hề nhìn tới Lâm Túc, rung động trong lòng lắng dịu lại, nhẹ nhàng hít thở, bước nhanh đi tới trước mặt Lâm Túc, khoảng cách gần như vậy dường như quanh quẩn chóp mũi là mùi hương thơm mát quen thuộc.
Hô hấp không khỏi ngưng lại một chút, Diệp Đồng rất sợ tâm đã tĩnh sẽ trở nên rối loạn, đành ngưng thở, lãnh đạm mở miệng:
"Xin nhường đường cho, cảm ơn."
"Đồng Đồng hai năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?" Lâm Túc nhẹ nhàng hỏi cũng không có nhường đường, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ý cười không kịp thu lại, tất cả đều toát ra.
Diệp Đồng lãnh tĩnh nói:
"Tốt."
Diệp Đồng ngẩng đầu lần thứ 2 chống lại ánh mắt của Lâm Túc, lạnh lùng nói:
"Cô không xuất hiện, càng tốt."
"Đồng Đồng." tay trái Lâm Túc đặt trên vai Diệp Đồng, tay phải giơ lên xoa má Diệp Đồng, giọng nặng nề thêm vài phần: "Em uống say."
Lòng bàn tay lạnh lẽo đặt trên da thịt nóng hổi, cảm giác thoải mái khiến cả người Diệp Đồng run lên, men say mê man nổi lên từ đáy mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Túc.
Mãi cho đến khi cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi chạy trên gương mặt nóng hổi, nhẹ nhàng mơn trớn khiến cho da thịt run rẩy, lúc này Diệp Đồng dường như mới nhận ra người kia, khẽ gọi:
"Lâm Túc?"
Lâm Túc gật đầu, nói:
"Phải, là chị."
Thoáng chút chần chừ, cuối cùng vẫn rút tay trên mặt Diệp Đồng lại, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, bình tĩnh hỏi:
"Sao em uống nhiều rượu vậy?"
"Xã giao." Diệp Đồng tùy tiện dùng 1 câu qua loa trả lời, xoa xoa thái dương đang đau nhức: "Làm phiền cô nhường cho, tôi phải ra ngoài, cảm ơn."
Lâm Túc hỏi:
"Đỡ rồi sao?"
"Cô tránh ra, tôi phải đi ngay bây giờ." Diệp Đồng không muốn đối mặt với Lâm Túc, đối với việc Lâm Túc dây dưa bản thân có chút tâm phiền ý loạn.
Lâm Túc gật đầu:
"Trở về nhớ giải rượu, nếu không ngày mai thức dậy em sẽ đau đầu."
Diệp Đồng hít thở có chút nặng nề, giọng lạnh nhạt:
"Chuyện này không liên quan tới cô, xin tránh ra."
Ánh mắt Lâm Túc chăm chú nhìn thật sâu vào mắt Diệp Đồng, Diệp Đồng ngược lại không nhìn Lâm Túc, sau khi vượt qua, Lâm Túc cũng chỉ cười nhàn nhạt cũng không lên tiếng, lui ra ngoài cửa.
Con tim đang loạn nhịp nhưng ráng nhịn xuống, vẻ mặt thong dong cực lực để bản thân có thể mắt nhìn thẳng, nhấc chân đi ra ngoài, thoáng đi qua Lâm Túc nhìn cũng không nhìn.
Ngay khi sóng vai, bàn tay đưa ra nhanh chóng nắm lấy cổ tay mình, bước chân Diệp Đồng phút chốc ngừng lại, trong lòng chấn động, chậm rãi xoay người.
Lâm Túc cười khẽ, nói:
"Đi về cẩn thận một chút."
"Cảm ơn."
Diệp Đồng khẽ trả lời, ánh mắt dời xuống chỗ cổ tay, giơ tay còn lại đem những ngón tay ở cổ tay từng ngón từng ngón gỡ ra.
-------------------------
Đợi thật lâu không thấy cô cô về, Lâm Sanh nằm trên giường lật tới lật lui không ngủ được.
Đưa tay tìm điện thoại bên gối nằm, muốn gọi điện cho cô cô lại không biết bây giờ cô cô có phải đang cùng mấy người bạn thân ôn chuyện không, có phải quấy rầy cô cô không.
Do dự nhưng vẫn gọi một cú điện thoại, máy thông nhưng không có bắt máy.
Lâm Sanh ném điện thoại nhỏ giọng lầm bầm:
"Kỳ quái, điện thoại cô cô chưa bao giờ rời khỏi người, mặc kệ bận chuyện lớn gì cũng sẽ không tiếp điện thoại của mình."
Có lẽ là cùng bạn trò chuyện quá vui vẻ không nghe được, Lâm Sanh nằm trên giường thả hồn.
Thả hồn được một lúc, điện thoại bỗng vang lên, Lâm Sanh trừng mắt, chợt ngồi dậy, vội tìm điện thoại cầm lên xem, điện thoại hiển thị 'Cô cô'.
Lúc tiếp máy, Lâm Sanh ngã xuống giường ôm chăn, hỏi:
"Cô cô, đã khuya lắm rồi sao cô cô vẫn chưa trở về?"
"Lâm Sanh con còn chưa ngủ à." Giọng Lâm Túc có chút khàn khàn, tay giơ ly chân dài, nhẹ nhàng chuyển động, nhìn rượu đỏ trong ly chuyển động.
Lâm Sanh che miệng ngáp một cái:
"Con đang chờ cô cô về, con muốn ôm cô cô ngủ."
"Được rồi, con ngoan ngoãn ngủ đi." Lâm Túc khẽ cười:
"Không cần chờ cô cô, con sớm nghỉ ngơi đi, cô cô còn có việc đêm nay không về."
"Còn có việc à?" Đôi mắt Lâm Sanh u oán, "Thôi được rồi, cô cô người cũng sớm nghỉ ngơi, ngày mai con phải đi làm, không thể bồi cô cô."
Lâm Túc khẽ nói:
"Nhanh ngủ đi."
"Cô cô ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cúp máy, Lâm Sanh cũng không có ngay lập túc chìm vào giấc ngủ, biết được đêm nay cô cô không về, trong lòng có chủ ý nho nhỏ, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại.
Buổi tối, 23 giờ 30 phút.
Giờ này, chắc là Hứa đại boss đã làm xong công việc.
Để có thể theo đuổi được Hứa đại boss, mặt mũi tính cái gì, cái chuyện tình cảm hai người vẫn nên ở chung nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn.
Vì vậy Lâm Sanh hưng phấn cầm gối đầu ì ạch nhảy xuống giường, mang dép vào nhanh chóng bay ra cửa chạy đến nhà hàng xóm nhà bên, ấn chuông cửa.
Hứa Nam vừa tắt máy tính đang định đi vào phòng ngủ, lúc này chuông cửa lại vang lên không cần đoán cũng biết là tiểu bảo mẫu, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Bước nhanh tới cửa, mở cửa, Hứa Nam bất ngờ, Lâm Sanh mặc áo ngủ, tóc tai bù xù, trong lòng ôm gối đầu, đứng ở cửa nhà cô.
Hứa Nam nhíu mày, gục gặc hỏi:
"Khuya rồi sao không ngủ, em muốn làm gì?"
Lâm Sanh chớp mắt, đồng thời phát huy với hành động, giơ tay nhẹ nhàng kéo góc áo Hứa Nam, chu miệng, tội nghiệp nhìn Hứa Nam:
"Đại lão bản, van cầu chị thu nhận em, nhà em có con chuột."
Hứa Nam là ai, chỉ chớp mắt đã biết rõ chiêu trò của Lâm Sanh, khóe môi cong lên, hài hước hỏi:
"Lâm Sanh, người như em biết sợ chuột à?"
Để bò được lên trên chiếc giường vừa mềm vừa thơm, đã diễn không thể ngừng, Lâm Sanh hít một hơi:
"Em là người thế nào, em cũng là con gái thôi, em cũng sợ chuột nè, sợ gián nè, vân vân."
Lời này ủy khuất vô cùng, có thể Hứa Nam đã quen với mỗi lần Lâm Sanh giả bộ đáng thương rồi, cũng không mắc lừa, lạnh nhạt hỏi:
"Cô cô em không ở nhà?"
"Ya, không ở nhà." Lâm Sanh thốt lên, giọng trong trẻo khó nén được hưng phấn.
Cuối cùng Hứa Nam cũng hiểu, cô cô không ở nhà tiểu bảo mẫu mới không hề sợ hãi mà tới cửa nhà cô, cô cô ở nhà tiểu bảo mẫu có lẽ rắm cũng không dám phóng dù chỉ một cái.
"Đại lão bản, xin ngài thương xót, thu nhận người lao động." Lâm Sanh lắc lắc góc áo của Hứa Nam, nhìn thấy người kia vẫn không nhúc nhích, vội giơ một ngón tay: "Một đêm, hãy thu nhận một đêm."
Đôi mắt Lâm Sanh lấp lánh cùng với biểu cảm mong đợi không gì sánh bằng trên mặt, Hứa Nam có chút đau đầu mà nhìn ai kia, lại có chút không đành lòng từ chối.
Thế như nhanh như vậy mà bại trận tiểu bảo mẫu sau này nhất định sẽ được một tấc lại muốn một thước.
Hứa Nam ghét bỏ:
"Em là người lao động, không phải mỗi ngày ồn ào đòi vùng dậy muốn phản kháng sâu hút máu sao, bây giờ chủ động đối với nhà tư bản yêu thương nhớ nhung, không còn muốn vùng dậy à?"
Trước khi chưa leo lên được giường nhà đại boss, Lâm Sanh quyết định da mặt dày đến cùng, lần thứ 2 cô vươn 1 ngón tay, nghiêm túc trả lời:
"Đại lão bản, xin phép cho người lao động lại quỳ một đêm."
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, rõ ràng mặt dày mày dạn lại ra vẻ nghiêm túc, bên môi tràn ý cười, mặt vẫn tỉnh bơ, xoay người lãnh đạm nói:
"Tới đây."
"Yeah." Lâm Sanh lặng lẽ nắm tay, khoảng các chiếc giường vừa mềm vừa thơm của đại boss ngày càng gần.
Đóng cửa lại Lâm Sanh vui vẻ ôm gối đầu chạy như điên theo sau Hứa Nam, ngay khi suýt chút nữa cô thành công nhảy vào phòng ngủ, Hứa Nam bỗng dưng xoay người, một ngón tay đặt lên ngực ai kia.
Ai kia lưng thẳng tắp phải dừng bước, nhỏ giọng lầm bầm:
"Làm gì, ngủ đi nha."
Ánh mắt nhìn sang chiếc giường vừa lớn vừa thơm đang ở trước mắt chỉ cần thông qua ngón trỏ đang chặn đường này, cô chớp mắt mấy cái, không hiểu.
Hứa Nam chỉ ra ngoài cửa:
"Ngủ sofa."
"Không phải chứ." Lâm Sanh sửng sốt, trong miệng không ngừng lặp lại một câu: "Ngủ sofa."
Hứa Nam nghiêng người về trước, ánh mắt quét một vòng người Lâm Sanh, giơ tay vuốt ve thưởng thức vành tai nhỏ tinh xảo, nhẹ giọng nói:
"Bằng không... em muốn ngủ giường của chị?"
Vừa chơi đùa vành tai của Lâm Sanh vừa nói. Chơi đã không chịu trách nhiệm, Lâm Sanh cắn răng, oán hận nói:
"Cũng không phải chưa từng cùng nhau ngủ, đều là con gái chị sợ cái gì, em cũng không có ăn chị."
"Kêu em ngủ sofa thì ngủ đi, không được nhiều lời vô ích."
Lâm Sanh giương đôi mắt u oán nhìn ai kia, không nói lời vô ích là không thể nào, cô yếu ớt nói:
"Chị nhẫn tâm để em ngủ sofa, ngủ rồi bị cảm thì sao, chị thật là nhẫn tâm."
Hứa Nam xoa xoa vành tai Lâm Sanh giống như nghiện, thuận miệng nói:
"Cái này có gì đâu, đối với em mà nói không sao cả, thường xuyên tập gym như em không dễ dàng bị cảm."
Ánh mắt Lâm Sanh càng u oán hơn.
Vành tai nhỏ bị người ta đưa tay vuốt ve, dần dần trở nên đỏ, lúc này Hứa Nam mới đem bàn tay dời đến đầu vai Lâm Sanh, khẽ đẩy Lâm Sanh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lúc đóng cửa Hứa Nam thoáng suy nghĩ, buông tay, cuối cùng không có khóa cửa.
Không cho ngủ trên giường Lâm Sanh không thể làm gì khác hơn là nằm sofa, trằn trọc hơn nửa tiếng, mắt nhắm rồi mở, mở rồi nhắm vẫn không có buồn ngủ.
Thầm nghĩ Hứa Nam hẳn là ngủ rồi.
Lâm Sanh rón ra rón rén đặt tay lên chốt cửa nhẹ nhàng chuyển động, ngay lập tức liền mở ra một khe hở, Lâm Sanh hết hồn, tự nhiên không khóa cửa.
Phòng ngủ lưu lại một ngọn đèn nhỏ không quá sáng, tầm nhìn đến nơi cần nhìn cũng có thể thấy rõ ràng.
Lâm Sanh có loại cảm giác khẩn trương giống như có tật giật mình.
Nhìn Hứa Nam nằm trên chiếc giường mềm mại, tóc dài rơi lả tả sau tai, trải khắp gối, tay đặt xuôi, chân dài duỗi ra, ngay cả tư thế ngủ cũng nhã nhặn như thế.
Chăn mỏng tùy ý phủ lên bụng.
Lẳng lặng nhìn Hứa Nam một hồi, Lâm Sanh bĩu môi, bước chân không tiến lên mà lặng lẽ lui về phía sau, nhẹ nhàng rất sợ quấy rầy đại lão bản ngủ.
Ngay khi Lâm Sanh lui ra ngoài cửa trong phòng ngủ vọng tới tiếng Hứa Nam trong trẻo rõ ràng:
"Tiểu bảo mẫu, tới đây."
-------------------------------
Ps. Bạn đã trở lại, cảm ơn mọi người đã gởi lời chúc đến mình. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK