"Nè." Lâm Sanh chợt nhớ tới, "Dạ dày của cô không tốt, có thể ăn nồi lẩu siêu cay được sao?"
Hứa Nam quay đầu liếc Lâm Sanh, ánh mắt như đang khinh bỉ cô.
"Có thể kêu nồi uyên ương."
Lâm Sanh quay mặt đi chỗ khác: "Coi như tôi chưa hỏi gì đi."
"Cô rất thích ăn lẩu à?"
"Đương nhiên, siêu thích, càng cay càng tốt." Lâm Sanh hưng phấn trả lời.
Hứa Nam thản nhiên nói, "Ăn nhiều phát hỏa."
"Không phải tôi ăn rất bình thường sao." Lâm Sanh bị tạt một chậu nước lạnh, trong lòng thì khói bốc lên không ngừng, mỗi lần cô ăn một nồi lẩu siêu cay, thì đều bị phát hỏa, mấy ngày sau đó cô đành phải ăn chay.
Hứa Nam nhướng mày, không nói gì.
Tiếng chuông ở trong túi vang lên, Lâm Sanh vội vàng lấy điện thoại ra:
"A lô, Bình Bình."
"Sanh Sanh, cậu phỏng vấn thế nào rồi?"
"Không tốt lắm."
Lâm Sanh trả lời.
Ánh mắt lại len lén liếc nhìn Hứa tiểu thư đang chăm chú lái xe, Hứa tiểu thư đôi khi tao nhã, có đôi khi lại vô cùng bình dân, giống như lúc mượn băng vệ sinh, giống như lúc ăn chực.
Lông mi của Hứa tiểu thư hơi cong, sóng mũi cao, làn da trắng nõn làm nổi bật lên đôi môi màu hồng phấn hơi mím lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong, làm cho người ta cảm thấy nàng cười như không cười.
Cứ nhìn liền say mê, gương mặt của Hứa tiểu thư xinh đẹp như vậy, tại sao ông trời lại không công bằng như thế chứ, cũng đều là nữ nhân, mà lại khác biệt lớn tới vậy.
Qua một hồi lâu không thấy Lâm Sanh lên tiếng, Thẩm Bình bất mãn:
"Nè nè nè, Sanh Sanh, cậu đang làm gì đó, sao lại không nói gì hết vậy."
Phía trước có đèn đỏ, Hứa Nam dừng xe lại, nàng cho rằng Lâm Sanh đã cúp máy, nên tính quay mặt qua mở miệng nói, thì liền chống lại đôi mắt sáng trong suốt.
Khi thấy Hứa Nam nhìn qua, Lâm Sanh lập tức phát huy hết trình độ diễn xuất của mình, ho một tiếng, ngồi thẳng người lên giả vờ như đang nghe điện thoại, "A, Bình Bình, tớ đang ở trên xe, không có nghe rõ cậu nói gì hết."
Bị Hứa tiểu thư phát hiện mình đang nhìn trộm.
Có lỗ để chui không?!
Hứa Nam từ nhỏ nam nữ đều ăn sạch, ngày thường chính là tiêu điểm của mọi người, khi thấy Lâm tiểu thư ngây người nhìn mình, thì trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy được an ủi, thì ra Lâm tiểu thư cũng là người bình thường.
Thẩm Bình bỏ đơn bệnh xuống, vô cùng kinh ngạc hỏi, "Đang ở trên xe, cậu đi đâu vậy?"
Lâm Sanh che điện thoại, nhỏ giọng nói: "Hàng xóm mời tớ đi ăn"
"Hàng xóm? Đi ăn?"
"Ừ, đúng vậy..."
"Không phải chứ?"
Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, ngón tay của Lâm Sanh vô tình nhấn lên màn hình.
Vì vậy, mấy lời tiếp theo theo chức năng loa lớn liền tràn ra nhanh như bão tố, che cũng không thể che được, Lâm Sanh lập tức ngồi cứng ngắc ở trên ghế phụ, hận không thể đập đầu chết trước mặt Hứa tiểu thư.
"Mặt trời mọc ở hướng Tây à, mấy ngày hôm trước không phải cậu vỗ ngực nói, hàng xóm quá hãm hại người quá phúc hắc, hàng xóm tuyệt đối không dễ thương, từ nay về sau nếu không qua lại với hàng xóm, thì đánh chết cậu cũng không làm bạn với hàng xóm sao, Sanh Sanh à, sao cậu lại có thể ăn cơm với hàng xóm được chứ?"
Tay lái Hứa Nam nắm chặt để lại dấu móng tay, cô quay đầu, nhìn lâm Sanh đang run rẩy cúp điện thoại, nàng đưa tay qua nắm mặt của Lâm Sanh, nhẹ kéo mặt cô qua, Hứa Nam mỉm cười:
"Tôi rất hãm hại người sao? Rất phúc hắc sao? Không đáng yêu sao?"
Lâm Sanh: "Tôi tôi tôi tôi..."
Ông trời ơi, đánh chết con đi!
"Thì ra ở trong lòng Lâm tiểu thư, tôi là người như vậy." Hứa Năm buông mặt Lâm Sanh ra, khởi động xe, rồi gật đầu, "Xem ra, chúng ta cũng không cần phải làm bạn rồi."
"Không phải, không phải." Lâm Sanh vội vàng kéo cánh tay Hứa Nam, mở miệng lắp bắp nói, "Cô nghe tôi giải thích, tôi tôi tôi tôi..."
"Cô không cần giải thích, tôi đã nghe hết."
Hứa Nam rút cánh tay ra, nhếch miệng thành một đường cong, hơi để lộ ra lãnh ý, giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ:
"Cô nói rất đúng, chúng ta là hai loại người, sao có thể làm bạn được chứ."
Lâm Sanh chột dạ, không dám lên tiếng.
Bộ dạng bây giờ của Hứa tiểu thư, y hệt như lần đầu gặp mặt, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cả người tỏa ra một cỗ khí tức "Người lạ chớ tới gần".
"C-K-Í-T..T...T" một tiếng thắng gấp.
"Nồi lẩu không cần phải ăn nữa, xuống xe."
Lâm Sanh nhìn gương mặt lạnh lùng của Hứa Nam, sao còn dám nói gì nữa.
"À... À..."
Mở dây an toàn, Lâm Sanh mới vừa xuống xe, chiếc jeep màu trắng lập tức chạy đi.
Có phải cô đã triệt để đắc tội hàng xóm rồi không?
Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng chỉ ba hoa, bà tám với Bình Bình mà thôi...
Hứa Nam lái xe đi xa, hít một hơi, đập xuống tay lái một cái:
"Còn tưởng nhân phẩm không tệ, không nghĩ tới lại đi chửi ở sau lưng mình."
"Không làm bạn thì không làm, còn bày đặt vỗ ngực, sao không tự vỗ chết luôn đi."
"Còn nói mình hãm hại người, phúc hắc, không đáng yêu, không đáng yêu ở chỗ nào chứ, mắt mù à."
"Cùng ở dưới mái hiên, còn ở cùng công ty, lúc nào cũng sẽ có cơ hội thu thập cô."
Hứa tiểu thư lúc này đã quên, nàng cũng ở sau lưng chửi bới Lâm tiểu thư đến mức nào.
Hứa tiểu thư mắng Lâm tiểu thư bị tâm thần, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, ở trước mặt bạn tốt Tô Bối An, lập nhiều flag*, không có khả năng làm bạn.
[*Là một từ ngữ mạng, chỉ người bị lời nói của mình làm bẻ mặt, ví dụ như mình mới vừa nói một câu "Thời tiết hôm nay rất tốt", sau đó thì liền có mưa.]
Trước mắt.
Hai người đều rất vui vẻ vả bốp bốp vào mặt mình.
Hứa Nam không có đi về nhà, mà là lái xe tới công ty XS, trực tiếp đi tìm người phụ trách bộ phận nhân sự, nàng biết rất nhanh sẽ có kết quả phỏng vấn vào ngày hôm nay.
Quản lí bộ phận nhân sự với tổng thanh tra phòng tài vụ, trong ngày hôm nay phỏng vấn mười mấy người, trải qua một cuộc tranh luận, cuối cùng cũng sàng lọc chọn được ba người tương đối xuất sắc, kết quả cuối cùng thì đợi tổng tài mới tới quyết định.
Sau khi xử lý xong, Dư Thừa nhìn Hứa Nam ngồi ở trong, thì thấy sắc mặt của tổng tài hôm nay không được tốt lắm, hắn gõ gõ cửa:
"Hứa tổng."
"Vào đi."
Dư Thừa để văn kiện lên bàn Hứa Nam, cười nói:
"Hứa tổng không nghỉ trưa sao, đi làm sớm như vậy, à, đây là kết quả phỏng vấn của ngày hôm nay, tư liệu của ba người được đề cử, cô xem một chút đi."
"Ba người này, anh có ý kiến gì không." Hứa Nam cầm văn kiện lên, tỉ mỉ lật xem tư liệu của ba người được đề cử, "Có lẽ trong lòng anh cũng đề cử được người thích hợp với chức vụ này rồi."
Dư Thừa nhún vai: "Ba người mỗi người mỗi vẻ, cũng không có khuyết điểm gì, có điều tôi ưa thích tiểu cô nàng Lâm Sanh nhất."
"Sao? Lâm Sanh?"
Hứa Nam nghe được cái tên này, trong lòng nhảy một cái, hỏi: "Sao lại chọn cô ấy?"
Cầm tư liệu của ba người, nàng rút ra một tờ tóm tắt lý lịch với tài liệu cá nhân, ở phía trên dán ảnh chụp, vừa vặn rút ngay tờ của nữ nhân làm nàng tức giận, Hứa Nam tuyệt không ngoài ý muốn, Lâm Sanh sẽ được trúng tuyển.
Nhìn Lâm Sanh ở trong hình, ánh mắt long lanh, nụ cười vô cùng hiền lành, như một cô gái ngoan ngoãn, Hứa Nam nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi, nàng có loại xúc động hận không thể móc ra, hung hăng đập lên mấy cái.
Dư Thừa nói: "Kinh nghiệm làm việc phong phú, có thể chịu cực khổ được, năng lực học tập và làm việc cũng mạnh mẽ."
Hắn cười vài tiếng.
"Quan trọng nhất là cô nàng này có cá tính, tôi có hỏi người ở trong công ty cô ấy làm việc trước đó."
"Đồng nghiệp đánh giá cô ấy rất cao, làm tài vụ, là mỗi ngày đều tiếp xúc với tiền, cô nương này công tư rõ ràng, nói đúng hơn là công chính nghiêm minh."
"Trong công ty, ai cũng đừng nghĩ tới việc móc một phân tiền trong tay cô ấy, lão bản ép buộc cũng vô dụng, đối với mấy khoản tiền không rõ ràng, nói không thanh toán thì không thanh toán, tôi còn nghe nói, ông chủ trước gạt cô ấy, cố ý trừ tiền cuối năm của cô ấy không chịu thưởng, cuối cùng cô ấy không làm nữa."
Ngón tay của Hứa Nam gõ lên bàn, giọng nói âm dương quái khí*, "Đúng là một nhân tài."
[*Chỉ lời nói lạnh nhạt, làm cho người khác không thể đoán được]
Dư Thừa:
"Hứa tổng nghĩ ai là người thích hợp hơn?"
Hứa Nam đưa tài liệu cho Dư Thừa, thản nhiên nói:
"Lâm Sanh, chọn cô ấy đi."
Ba ngày sau, Lâm Sanh nằm ở trên giường, cuối cùng cũng nhận được thông báo nhận chức của công ty XS, Lâm Sanh vui vẻ đến nỗi muốn bay lên trời, điên cuồng hôn lên điện thoại mấy cái, có chỗ làm việc, thì liền có tiền!
Vừa nghĩ tới hàng xóm cách vách, Lâm Sanh liền tắc nghẽn cơ tim, thật đúng là oan gian ngõ hẹp, hai người có xích mích, mỗi ngày đều có thể tình cờ gặp nhau.
Có thể là ở cửa, hoặc là ở trên cầu thang, hoặc là ở ngoài cửa, có thể là Hứa tiểu thư thấy cô, nhìn không chớp mắt, giống như coi cô là không khí.
Thực sự là tránh cũng không thể tránh, cũng phải đụng mặt nhau.
Ánh mắt của Hứa tiểu thư rơi trên mặt cô, lạnh ngắt lạnh như băng, làm cơ mặt muốn đau nhức.
Bị ánh mắt dưới âm độ nhìn chằm chằm, Lâm Sanh cảm thấy mình sắp bị đông thành đống cặn bả.
Con người nha, đều rất khó hiểu, lúc hai người nói chuyện thì hòa hòa khí khí, nhớ tới chuyện bị giày cao gót đạp lên mu bàn chân, cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Hai người thật sự phớt lờ đi, mà cô lại đào bới chuyện này lên lần nữa, để cho chuyện nồi lẩu này, làm cho cô rối rắm, có nên chủ động đi qua nói lời xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm hay không.
"Quên đi, mặc kệ."
Lâm Sanh nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, sửa sang mình lại một chút, rồi chạy tới bệnh viện thành phố tìm Thẩm Bình, báo cáo tin tức vô cùng tốt này.
Hàng xóm mới của Sanh Sanh nhà cô vốn khách khí mời Sanh Sanh ăn lẩu, bị cô làm rối lên như vậy, trong nháy mắt hai người không còn đùa giỡn, ầm ĩ đến nỗi muốn rạn nứt luôn rồi.
Mặc dù những lời này là do Sanh Sanh than thở, không mắc mớ gì đến mình, nhưng dù sao thì lời này, là cũng do từ trong miệng cô chuyển tới cho Hứa tiểu thư.
Thẩm Bình cảm thấy mình nên có trách nhiệm, vì vậy, mỗi ngày đều giựt giây Lâm Sanh tự mình đến nhà người ta xin lỗi, nhưng mà lâm Sanh lại sợ bị mất mặt.
Một sống hai chết.
Buổi trưa đến nhanh chóng, Lâm Sanh mua pizza Bình Bình thích ăn nhất trở về, mới vừa đi tới cổng chính bệnh viện, thì cách cô không xa đột nhiên vang lên một tiếng la, Lâm Sanh ngẩng đầu nhìn lên, là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, giống như là bị ai đụng vào, nên đồ vật ở trong tay đều rơi hết xuống đất.
Lâm Sanh nhặt túi văn kiện ở dưới chân rồi, lại nhanh chóng tới giúp nhặt đồ lên hết.
"Nè, cô không sao chứ?"
"Ừm, không có việc gì."
Nhặt lên rồi đưa cho tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ nhận lấy, ngẩng đầu lên cười với cô, trong chớp mắt Lâm Sanh liền ngẩn ngơ, tiểu tỷ tỷ cười thật ôn nhu.
"Cám ơn cô."
Lâm Sanh đỏ mặt.
"Không... Không có gì."
Tiểu tỷ tỷ ôn nhu gật đầu cười với cô, rồi xoay người rời đi.
Lâm Sanh đứng tại chỗ, nhìn tiểu tỷ tỷ ôn nhu biến mất ở trong dòng người.
Thở dài một cái, cô lẩm bẩm:
"Cảm giác giúp người làm niềm vui, thật thoải mái, nhất là giúp đỡ tiểu tỷ tỷ, thì càng thoải mái hơn, thiện hữu thiện báo, lúc nào ông trời cũng ban thưởng cho mình một tiểu tỷ tỷ ôn nhu hết."
Sau ót đột nhiên bị chọt vào một cái, rồi nghe được tiếng cười của Thẩm Bình: "Cậu nằm mơ giữa ban ngày rồi."
"Xuống địa ngục đi, nằm mơ cũng không thể có được." Lâm Sanh xoay người, liếc Thẩm Bình, đưa cái túi ở trong tay cho nàng, "Cho cậu, pizza."
"Thế nào, cái chuyện nói xin lỗi, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Bình vừa cầm cái túi, Lâm Sanh liền kéo tay nàng đi tới chỗ băng ghế dài, cô trợn to mắt nói, "Bảo mình xin lỗi à, không có cửa đâu."
Hai người ngồi xuống, Thẩm Bình vừa mở túi, vừa nói: "Sanh Sanh, ở trước mặt người ta mà lại đi nói xấu thì có hơi quá đáng thật, hàng xóm của cậu tức giận cũng bình thường thôi, mình cảm thấy tốt nhất là nói xin lỗi người ta, chúng ta cùng mời hàng xóm ăn một bữa cơm đi."
Lâm Sanh bĩu môi: "Cô ấy không chịu để ý mình."
"Mình tức giận cũng sẽ không để ý tới cậu."
"Cái này không có giống nhau, cậu là khuê mật của mình, mà cô ấy chỉ là hàng xóm, không có giao tình."
Thẩm Bình ngẩng đầu lên nhìn cô: "Ngày mai cậu tới XS làm, hàng xóm của cậu cũng làm ở trong XS, sau này ở trong công ty, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, lúc về, hai người cũng cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mỗi ngày hai người đều làm mặt lạnh với nhau, cậu thấy ổn à?"
"Hơn nữa, hàng xóm của cậu đại diện cho công ty đến phỏng vấn cậu, nói không chừng cô ấy là cấp trên của cậu, có can đảm đối nghịch với cấp trên, cậu không sợ cô ấy cho cậu mang giày nhỏ* à?"
[*ví với việc ngầm gây khó khăn cho người khác]
"Cậu đừng nói nữa, mình thấy sợ rồi đây nè." Lâm Sanh lạnh run, lấy một miếng pizza, tưởng tượng pizza ở trong tay chính là Hứa tiểu thư, cắn nguyên một miếng lớn, rồi điên cuồng nhai.
Thẩm Bình cười nhéo nhéo mặt cô:
"Ai bảo cậu nghe điện thoại mà không cẩn thận gì hết."
Lâm Sanh lẩm bẩm:
"Mình cũng không muốn."
Thẩm Bình lắc đầu nói:
"Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ở công ty cậu gặp hàng xóm của cậu thì phải làm sao đây, nếu như ở chung phòng làm việc, thì cậu càng thảm hơn rồi."
Lâm Sanh ngạc nhiên:
"Trời ạ, ở chung phòng làm việc, vậy có khác gì giết mình chứ."
"Cũng có khả năng lắm." Thẩm Bình bật cười, "Cho nên, thừa dịp ngày hôm nay còn chưa có tới công ty, cậu vẫn còn thời gian, tranh thủ thời gian chủ động đến hỏi thăm, nói xin lỗi, giải thích với hàng xóm của cậu, thì vấn đề này cũng sẽ được biến mất."
"Nhiệt tình của mình sẽ bị hờ hững."
Lâm Sanh không nói gì, Bình Bình chưa từng thấy bản lĩnh trở mặt của Hứa tiểu thư, một giây trước vẫn còn cười, một giây sau liền đông lạnh thành đống cặn bả.
Có lẽ.
Là do bị ảnh hưởng khi tới tháng sao?
Thẩm Bình khẽ cười nói:
"Mỗi người đều có một mặt hiền lành của mình, nếu không thử, thì làm sao biết được."
"Được rồi, để mình suy nghĩ một chút."
Thẩm Bình đứng dậy, nhéo nhéo gò má Lâm Sanh, rồi cầm túi lên, cười cười:
"Được rồi, ngày mai là ngày đầu tiên đi làm, phải nỗ lực thật tốt, mình phải đi làm việc, cảm ơn phần pizza này."
Lâm Sanh phất phất tay: "Đi đi, đi đi, hộ lý cực khổ rồi."
Vẫn phải suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ Hứa tiểu thư thật sự là cấp trên, cô vừa mới vào công ty XS lại không quen biết ai, không có bối cảnh lại không có người đứng sau, đắc tội Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư không cần dùng giày cao gót giẫm cô, thì cũng sẽ ban thưởng cho cô mang giày nhỏ, nhỏ đến nỗi mang cũng không vừa a.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Sanh quyết định, mời Hứa tiểu thư ăn thêm bữa cơm nữa, món tiền nhỏ ở trước mặt, thì ân oán cá nhân, da mặt tính là cái gì chứ, mặc kệ cái bản mặt già nua này, đi nói xin lỗi người ta cái đã...
Vì vậy, Lâm Sanh hấp tấp chạy đi tới siêu thị mua đồ ăn, cô cũng không biết Hứa tiểu thư thích ăn cái gì, mua thêm vài đồ ăn nữa, thích ăn cái gì thì làm cái đó.
Mua đồ ăn về nhà, đi qua nhà mời người ta.
Lâm Sanh đứng ở trước cửa nhà Hứa tiểu thư, ngón tay chết sống không ấn vào chuông cửa.
Cô muốn có một vài cách gặp mặt, châm chọc khiêu khích, thì cô sẽ bị rơi vào hầm băng thêm lần nữa, cũng có thể là Hứa tiểu thư cũng không quan tâm tới cô, xem cô như không khí, trực tiếp đóng cửa lại, cái mặt cô sẽ tiếp xúc trực tiếp với cánh cửa.
Hoặc là mời ăn thành công, có điều là khả năng này hầu như bằng không.
Cuối cùng chỉ còn một khả năng.
Nói không chừng Hứa tiểu thư không có ở nhà thì sao?
Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của Hứa tiểu thư, Lâm Sanh không có tiền đồ run rẩy chân.
"Vì tiền đồ sáng chói của mình, vì đồng tiền của mình, thì mọi thứ không là cái sá gì hết."
Ôm một tia may mắn, Lâm Sanh hít sâu một hơi, tàn bạo nhấn lên chuông cửa.
--------------------------------------------
Ps. Công cuộc đến gần nhau thật đáng sợ :v yêu nhau chắc... à mà thôi còn xa lắm :v
Danh Sách Chương: