Trịnh Thành Bắc thấy người ngã ra đằng sau rồi mới dám thở ra một hơi. Tạ Hoài Nam dù sao cũng là dị năng giả cấp sáu, anh bị bỏ thuốc khí lực giảm rất nhiều nên nếu đánh nhau bình thường chưa chắc đã thắng được hắn, bắt buộc phải dùng mưu.
Trong mắt anh hiện lên một tia tối tăm, kéo Tạ Hoài Nam tới cuối căn phòng ném hắn ở đấy sau đó khởi động thiết bị ẩn trong lồng ngực, mong rằng Thất Huyền chưa rời khỏi đây, nếu không tí nữa thuốc hoàn toàn phát tác, anh cũng không biết mình sẽ làm ra điều gì.
Cũng may máy đã được kết nối.
Trịnh Thành Bắc liên lạc được với Thất Huyền sau đó ngồi im một chỗ chờ đợi, cơ thể anh sắp không thể chịu đựng được nữa, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh của Tương Vũ, tất cả đều là khát khao chiếm lấy biến hắn thành của mình.
Lúc Thất Huyền dùng dụng cụ phá cửa xông vào nhìn thấy tình cảnh bên trong, trái tim đang treo cao cũng được hạ xuống. Gã không dám mang ai theo mà chỉ đi một mình, cả hai người bên trong đều có tầm ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần một bên xảy ra chuyện là liên minh sẽ lao đao.
Nhất là Tạ Hoài Nam, phải biết Tạ gia là gia tộc đứng đầu quốc gia Liệp hoả, tài nguyên và bí mật vô số, có rất nhiều công trình kỹ thuật là do nhà họ nắm giữ, đặc biệt là công nghệ chế tạo xe huyền phù.
Người thừa kế gia tộc mà có chuyện gì ở đây thì Trịnh Thành Bắc không thể thoát tội. Nhưng mà ngược lại Trịnh Thành Bắc có chuyện gì ở đây thì Tạ gia cũng sẽ phải trả một cái giá thật đắt.
Bbây giờ cơ thể Trịnh Thành Bắc đang rất không ổn, anh đang gắng gượng đứng dậy, Thất Huyền nhìn ra được là anh trúng thuốc bèn lấy từ không gian ra một cái bình vứt cho hắn.
"Cậu thử uống thuốc này xem, có thể kiềm chế được đa phần dược lực từ thuốc kíƈɦ ɖụƈ thông thường, Tạ Hoài Nam sao rồi? Cậu không..."
"Ngất." Trịnh Thành Bắc ngắt lời gã ta, không nghĩ nhiều dốc lọ thuốc vào cổ họng sau đó bình tĩnh ngồi xuống. "Tôi bảo anh cho người tìm Tương Vũ, sao rồi?"
"Cậu lo cho cậu đi đã, người không ra người còn nghĩ đâu đâu." Thất Huyền cau mày lẩm bẩm, thấy Trịnh Thành Bắc dùng ánh mắt sắc như dao nhìn về phía này thì hừ một cái, hạ giọng. "Để tôi hỏi xem sao?"
Trịnh Thành Bắc uống thuốc xong, một phần dược lực bị áp chế lại nên cơ thể hơi có dấu hiệu phục hồi, anh vội vàng đứng lên chạy ra ngoài mặc kệ Thất Huyền gọi to ở đằng sau.
Hiện tại anh đang cực kỳ nôn nóng, muốn nhìn thấy Tương Vũ bằng xương bằng thịt ngay bây giờ.
Vừa đi vừa ấn quang não nhưng đều không có tín hiệu, quay lại ghế đá lúc nãy cũng không thấy người, Trịnh Thành Bắc hơi hoảng, cuống cuồng lao vào đám đông để hỏi thăm.
Dáng vẻ của anh bây giờ thực sự không ai dám nhìn thẳng, mái tóc trên đầu hơi rối, mắt đỏ ngầu, khí thế không thu liễm mà để mặc nó tràn ra ngoài, anh chẳng thèm quan tâm, túm lấy ai cũng chỉ hỏi duy nhất một câu có nhìn thấy Tương Vũ không?
Hỏi tới hỏi lui tầm bảy tám người mới có một cô gái nói cho anh biết vừa nãy thân vương Hàn Phi đã dìu thầy Tương đi về hướng đằng sau, Trịnh Thành Bắc sợ run người, cảm ơn rồi vội vàng chạy đi.
Tương Vũ! Anh đừng có việc gì, đừng làm tôi sợ.
Trịnh Thành Bắc không nghĩ ra được cách gì ngoài chạy tới chạy lui tìm người, mắt anh bắt đầu hoa lên, thuốc lại tiếp tục phát tác, anh sợ mình không khống chế được trước lúc tìm thấy người nên cắn vào lưỡi để duy trì tỉnh táo.
Hôm nay là lỗi của anh, là anh liên luỵ Tương Vũ, anh không bảo vệ được người mình thương, nếu Tương Vũ mà có làm sao anh không bao giờ tha thứ được cho mình.
Chưa bao giờ Trịnh Thành Bắc thấy mình vô dụng như bây giờ, anh như người không có linh hồn chạy tới chạy lui, mãi đến khi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ngồi ở vệ đường thì trái tim mới bình tĩnh lại.
Anh dùng hết sức bình sinh lao tới, đến lúc gần tới nơi lại vì hổ thẹn mà chững lại. Run rẩy gọi:
"Tương Vũ."
Tương Vũ đang muốn điên rồi, cơ thể hắn nóng đến cùng cực, chỉ muốn áp tới một nơi mát mẻ, ngay cả quần áo mặc trên người cọ sát vào người cũng là cực hình, hắn nhịn xuống xúc động muốn xé nát chúng, hai tay bấu chặt vào nhau để kiềm chế. Hắn không còn đi nổi nữa nhưng cơ thể vẫn hết sức đề phòng, tay còn nắm chặt một nắm bùa.
Nghe thấy giọng nói của Trịnh Thành Bắc, hắn như gặp được cứu tinh, cảm thấy đây là giọng nói hay nhất từ trước đến giờ từng được nghe, bao nhiêu phòng bị, bao nhiêu mạnh mẽ hoá thành sự tủi thân, hắn muốn mở miệng trách móc nhưng mà ra đến miệng chỉ là một tiếng rêи ɾỉ kh.iêu gợi.
Hắn cắn chặt môi, u oán nặn ra từng chữ một.
"Trịnh... Trịnh Thành Bắc... sao giờ cậu mới tới?"
Trịnh Thành Bắc lấy hết dũng khí lao tới ôm chặt đối phương vào lòng, anh không kiềm chế được nữa, siết mạnh tay:
"Tương Vũ, may quá anh không sao..."
Hơi thở nóng bỏng ập vào người, vô vàn phòng tuyến dựng lên nhanh chóng sụp đổ. Tương Vũ rêи ɾỉ một tiếng, bám lấy cơ thể Trịnh Thành Bắc hít một hơi, nước mắt tủi thân chảy ra.
"Trịnh Thành Bắc, tên khốn kiếp, tôi chờ cậu mãi..."
Ngoài ôm người vào trong lòng thì Trịnh Thành Bắc chẳng còn biết làm gì nữa, bao nhiêu thủ đoạn học được trong sách giờ đã bay sạch, anh chỉ biết lặp đi lặp lại:
"Tôi ở đây... tôi ở đây, đừng sợ..."
Ngửi hương vị an toàn trên người đối phương, Tương Vũ nhận ra khắp các tế bào trên cơ thể mình đều đang rục rịch. Hắn muốn... muốn thứ gì đó đến an ủi mình, đụng chạm vào mình, toàn bộ tế bào trên cơ thể đều rục rịch.
"Ưʍ..." Tương Vũ vươn tay luồn vào trong áo đối phương, cố gắng hết sức để mơn trớn da thịt nóng hổi, bên dưới của hắn đã căng cứng, nhịn không được muốn nếm thử mùi vị của người này.
Khoảnh khắc bàn tay và da thịt chạm vào nhau, Trịnh Thành Bắc đã nhận ra là Tương Vũ đang không ổn, ánh mắt hắn giờ đây hơi mờ mịt vô hồn, rõ ràng biểu hiện còn nặng hơn anh.
Nhìn xung quanh vẫn có một vài bóng người qua lại, anh không nghĩ nhiều nữa vội vàng bế sốc Tương Vũ lên rồi đi nhanh về phía cổng trường.
Vô vàn người tham dự lễ hội hôm nay không hề biết đến âm mưu đen tối gì hết, bọn họ che miệng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh đội trưởng Trịnh bế Tương Vũ ngang nhiên đi qua, mắt trợn lên.
Hoá ra đội trưởng Trịnh khi yêu cũng táo bạo như vậy hả?
***
Người trong lòng cứ vặn vẹo liên tục, mãi đến khi leo được lên xe huyền phù rồi Trịnh Thành Bắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh anh không thể bình tĩnh nổi.
"Tương Vũ. Anh đừng làm loạn nữa." Trịnh Thành Bắc cố gắng giữ nút áo của mình không cho Tương Vũ xé ra, tay kia cố định lại tay hắn, hít sâu một hơi để kiềm chế cơn rạo rực trong lòng. "Anh còn quậy nữa tôi không biết sẽ làm ra điều gì đâu..."
Nếu bây giờ hai người mất lí trí lao vào nhau, hậu quả ngày mai anh sợ không gánh được. Anh muốn Tương Vũ không? Cực kỳ muốn! Thế nhưng cái anh cần là cả tâm lẫn thân hắn thuộc về mình chứ không phải chỉ là tìиɦ ɖu͙ƈ đơn thuần.
Tương Vũ thì khác, bây giờ cơ thể đã ngấm thuốc rồi, hắn chỉ biết toàn thân chỗ nào cũng đang cực kỳ khó chịu, muốn Trịnh Thành Bắc phải phục vụ mình, muốn giải phóng hết thảy nóng nực trong người.
Tại sao cậu ta không phối hợp?
Nhân tiện trên tay còn một đống bùa vây khốn, hắn tức khí dán lên mặt người đàn ông dưới thân rồi nhào tới, hơi thở ẩm ướt phả lên tai.
"Im lặng nào đừng có giãy nữa, ngoan, cho tôi đi."
Tương Vũ trăm triệu lần không ngờ tới Trịnh Thành Bắc dương khí cực mạnh, sẽ không bao giờ bị mấy tấm bùa này ảnh hưởng. Anh nhíu chặt mày giựt lấy thứ kỳ quái trên trán mình ra, thấy tay Tương Vũ còn cầm một nắm cũng tiện thể lôi ra rồi ném hết xuống đất.
"Không được, ngoan ngoãn nhịn một lúc, về đến nhà tôi nhất định sẽ tìm ra thuốc giải cho anh."
"Đi mà." Tương Vũ nóng không chịu nổi, thấy Trịnh Thành Bắc vẫn vùng vẫy chống cự, bắt đầu thấy ấm ức, vừa tự xé quần áo vừa mắng. "Cậu không nghe lời, cậu là đồ khốn kiếp, cậu không thoả mãn tôi."
Cơ thể hắn sắp không chịu nổi nữa, kéo quần áo lung tung rồi lại tiếp tục xé áo Trịnh Thành Bắc, bàn tay liên tục s.ờ soạng cơ thể bên dưới, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, hắn muốn người này, rất muốn.
"Tương Vũ, anh bình tĩnh..." Trịnh Thành Bắc còn chưa nói xong môi Tương Vũ đã ập tới, đầu lưỡi vụng về liếʍ ɭáρ bờ môi anh, hơi thở nặng nề tràn ngập hương cỏ thơm ngát, hắn nỉ non:
"Trịnh Thành Bắc, tôi muốn, cho tôi đi..."
Hai mươi lăm năm Trịnh Thành Bắc đã làm người chính trực, ấy vậy mà giây phút này lại muốn hoá cầm thú. Anh cố gắng đè xuống cơn rạo rực trong lòng.
Hơn tất cả mọi thứ, Trịnh Thành Bắc cực kỳ muốn Tương Vũ, muốn biến hắn thành của anh, nhưng mà không phải trong trường hợp cả hai đều bị bỏ thuốc thế này. Hắn không tỉnh táo, anh không thể lợi dụng người ta được.
Đôi môi Tương Vũ lại ập tới, Trịnh Thành Bắc dứt khoát đẩy người ra, đối phương không kịp phòng bị ngã ra đằng sau, lưng đập mạnh xuống sàn.
Hắn bị đau cuộn người lại. Dù đầu đặc quánh không suy nghĩ được gì nhưng không hiểu sao vẫn cực kỳ tủi thân. Một giọt nước mắt không kiềm chế nổi trợt khỏi khoé mi chảy dài xuống má.
Trịnh Thành Bắc cũng không ngờ sức lực mình lớn như thế, vội vàng lao xuống ôm lấy người, lại bị Tương Vũ uốn éo tránh ra.
"Cậu cút ra..." Cả người Tương Vũ run rẩy, nhúc nhích cơ thể tránh xa bàn tay của đối phương, trong mắt toàn là đau đớn, mọi gai nhọn ngày thường thu hết về, giờ nhìn giống hệt một cậu trai đáng thương. Hắn vừa khóc vừa quát. "Nếu cậu không giúp tôi thì cút đi, biến ngay khỏi đây!"
Trịnh Thành Bắc mím môi không nói lời nào bế Tương Vũ lên ghế, sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh.
Vừa nhìn thẳng vào khoé mắt ngân ngấn nước của đối phương, thứ dưới người càng thêm cứng rắn, anh sợ tự mình không kiềm chế nổi. Chap ⅿới luôn có tại ﹟ 𝑻 r𝖴ⅿ𝑻ru𝙮en.𝘝N ﹟
Tương Vũ uất ức đến mức lồng ngực nghẹn lại. Nhưng dược lực trong người không thể không giải trừ, hắn bặm môi tự cởϊ qυầи mình ra, quyết định không thèm tên khốn kiếp Trịnh Thành Bắc nữa.
Trịnh Thành Bắc còn chật vật hơn, anh vào nhà vệ sinh tự xử nhưng chẳng làm sao mà ra được, thuốc càng lúc càng ngấm, xả nước lạnh một lúc mà cái thứ dưới thân vẫn cứng ngắc không hề có dấu hiệu xìu xuống, lý trí của anh cũng lung lay dần.
Anh nhớ ra lời của Tạ Hoài Nam nói lúc trước, thuốc này ngoài làʍ ŧìиɦ thì không có cách nào hoá giải. Anh uống thuốc giải rồi mà còn thế này, Tương Vũ ngoài kia thì làm sao?
Vì lo lắng cho đối phương nên anh không dám ở đây suy đoán nữa, vội vàng tắt nước, choàng khăn tắm rồi đi ra, không ngờ thấy được cảnh tượng kiều diễm khiến anh suýt phát cuồng.
Tương Vũ chỉ còn đúng một chiếc áo sơ mi rách tả tơi chẳng đủ che thân, bàn tay hắn đang cầm lấy tính khí mà vuốt mạnh, trong miệng tràn ngập tiếng rêи ɾỉ, khoé mắt chóp mũi đều đã đỏ ửng. cơ thể cũng có vài vết thương do tự cào lấy mình mà ra.
Cơ thể hắn đang hết sức không ổn, kɦoáı ƈảʍ chỉ một phút chốc, còn lại trống rỗng vô tận. Hắn thèm khát bất cứ thứ gì đi vào cơ thể và lấp đầy nó.
Nghe thấy tiếng động, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trịnh Thành Bắc đứng ở đó, hắn phơi bày nơi nhạy cảm của mình ra, bờ m.ông tr.ần trụi dưới lớp áo sơ mi giờ đây đã đỏ rực, đôi môi nức nở cầu xin:
"Trịnh Thành Bắc, làm ơn giúp tôi..."
Lý trí của Trịnh Thành Bắc đứt thành hai đoạn.
Anh không còn nghĩ được gì nữa, trong đầu đều là thân thể trơn bóng của Tương Vũ, đây là người anh ao ước bấy lâu, anh muốn chiếm lấy người này, muốn biến hắn thành của mình.
Trịnh Thành Bắc từ từ tiến lại gần, lòng bàn tay nóng bỏng bóp chặt lấy eo mềm của Tương Vũ ôm về phía mình. Đối phương bắt được cơ hội, vội vàng quàng tay qua vai anh kéo xuống, hắn nghiêng đầu hôn tới, lần này anh không tránh né nữa, run rẩy đáp lại.
Dường như lúc nãy Tương Vũ vì chịu đựng quá lâu mà đã tự làm mình bị thương, trong miệng tràn đầy mùi rỉ sét, máu hai người hoà trộn lẫn nhau, Trịnh Thành Bắc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không còn nghĩ gì được nữa, từ bị động đảo thành chủ động, đẩy ngã thanh niên xuống giường rồi đè lên.
"Anh đừng có hối hận, hối hận tôi cũng không dừng lại đâu."