• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc tỉnh lại, ngửi thấy mùi hương thức ăn thơm ngát bên ngoài, Tương Vũ còn không hình dung được là mình đang ở đâu, mờ mịt nhìn về phía cửa phòng.

Vừa định ngồi dậy, cơn đau đớn nhức mỏi ập tới, hắn nhũn ra lại nằm thẳng cẳng ra giường, hắn nhớ ra vừa nãy vừa làm cái gì.
Mẹ nó, đau chết ông đây rồi.
Tương Vũ đau đớn nắn nắn eo, cảm thấy đúng là ngu mới đi tin lời tên họ Trịnh kia, vừa mới đại thương nguyên khí, cộng thêm bị hành suốt một buổi chiều, cơ thể gần như chẳng còn chút sức lực nào.

Eo mỏi người đau, chân tay bủn rủn, Còn may mắn là cơ thể đã sạch sẽ, trên người cũng mặc một chiếc áo mới, chắc Trịnh Thành Bắc đã rửa ráy sạch sẽ cho hắn rồi.
Nằm ườn trên người nghe tiếng băm chặt ngoài kia, chắc hẳn Trịnh Thành Bắc đang nấu ăn, mùi thơm làm cái bụng hắn réo liên tục.
Thật ra ngẫm lại thì lúc làm cũng thoải mái, chuyện này đúng là anh tình tôi nguyện chẳng trách ai được, với lại về phương diện trên giường đồ ngốc kia quả thật cũng rất hợp ý hắn.
Đầu óc lại nghĩ đến mấy thứ không trong sáng, hắn hơi đỏ mặt, cố lật người vùi mặt xuống gối giả chết.
Xưa nay thật ra hắn chưa từng thấy cảm giác này, giống như xung quanh vạn vật cây cối nở hoa, như trong lòng có một mùa xuân đang đâm chồi nẩy lộc, hắn biết mình động lòng rồi.
Đúng lúc này có người tiến vào phòng, Tương Vũ giả chết nằm ì trên giường, người kia cúi xuống khẽ khàng ôm hắn, da thịt hai người áp vào nhau nóng bỏng, Trịnh Thành Bắc hôn một cái lên má rồi nằm xuống bên cạnh.
Tương Vũ chọc chọc vào cánh tay cơ bắp của Trịnh Thành Bắc, cố gắng chấn chỉnh lại nhịp tim đang đập thình thịch không thể ngừng, môi không nén nổi mà khẽ cong lên.
Sống đã từng này tuổi, đến giờ dường như hắn mới tìm được tình yêu.
Thì ra cũng không đến nỗi nào.
Trịnh Thành Bắc không che giấu ánh mắt nóng bỏng, dịu dàng hỏi:
"Đỡ mệt chưa? Dậy ăn cơm thôi."
Tương Vũ không trả lời, chỉ tỉ mỉ nhìn lại, hai người đối mắt với nhau, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hỏi:
"Trịnh Thành Bắc, sao cậu thích tôi."
Trịnh Thành Bắc hôn nhẹ lên môi Tương Vũ, dùng chóp mũi cọ cọ vài cái vào mũi hắn rồi thì thầm: "Em không biết, thích là thích thôi."
Đúng vậy, thích là thích thôi, đâu cần lý do gì.

Chính hắn cũng vậy đó thôi.
Tương Vũ bật cười, dùng tay kéo đầu Trịnh Thành Bắc lại hôn trả, hai người thân mật một hồi lâu, lúc buông ra mắt đã mơ màng, hắn chợt cắn mạnh vào môi Trịnh Thành Bắc rồi nói:

"Dám bảo tôi sinh con cho cậu à? Gan lớn đấy."
Trịnh Thành Bắc: "..."
Lúc đó hăng máu lên thì cái gì chẳng dám nói chứ.

Anh hơi chột dạ, chần chừ nói: "Nhưng mà lúc đó anh đã đồng ý rồi."
Tương Vũ tức đến mức xù lông, hắn chồm người lên, lại bị cơn đau quật ngã xuống, vội vàng lấy tay đỡ eo, nhăn mặt một lúc rồi mới nói: "Cậu đừng có mơ nữa, không biết lời trên giường của đàn ông đều là nói xạo à? Cậu thích thì đi mà tự sinh."
Thấy đối phương trầm ngâm không nói gì, hắn lại được đà lấn tới:
"Hơn nữa tôi còn chưa đồng ý yêu cậu đâu, đừng có mà tưởng bở, cậu bây giờ đang trong thời gian xem xét, đừng có được voi đòi tiên."
Trịnh Thành Bắc vô cùng đau lòng, cả người ủ rũ: "Em biết rồi."
Thấy đối phương bị đàn áp, Tương Vũ vênh mỏ lên ra lệnh:
"Được rồi, giờ thì đi ăn cơm thôi, tôi đói."
"Vâng."
Dù Trịnh Thành Bắc có nhã ý dìu Tương Vũ ra ngoài nhưng mà hắn nhất quyết không chịu, tự mình bò tường xiêu xiêu vẹo vẹo đi, mỗi bước là một lần nhăn nhó.
Trịnh Thành Bắc lắc đầu, sức khoẻ Tương Vũ quá yếu, mới lăn lộn vài lần đã mệt đến thế này, kiểu gì về sau anh cũng phải ép hắn ta đến tổng bộ rèn luyện sức khoẻ mới được.
Lúc bò được vào nhà vệ sinh Tương Vũ mới phát hiện trên người chỉ mặc độc một cái áo sơ mi trắng rộng, chắc chắn là áo của Trịnh Thành Bắc.

Cái tên dở hơi kia không mở tủ mà lấy quần áo, cớ gì cứ bắt người ta mặc của mình.
Hắn nín nhịn rửa mặt mũi xong lại lết ra ghế ngồi, Trịnh Thành Bắc còn chưa thèm mặc áo, trên người là chiếc quần sooc ngắn, để trần thân trên, đang bê một đĩa thức ăn ra ngoài.
Đang định mỉa mai, bỗng nhiên Tương Vũ nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Trịnh Thành Bắc, mặt biến sắc vội hỏi:
"Trịnh Thành Bắc, thứ trên cổ cậu lấy ở đâu ra?"
Mới đầu Trịnh Thành Bắc còn không hiểu chuyện gì, theo bản năng dùng tay sờ lên cổ, bấy giờ mới nhớ ra thứ này, anh đeo lên từ hôm đó tới giờ quên bỏ ra.
"Không phải là của anh à?" Trịnh Thành Bắc hoang mang, thấy Tương Vũ nhíu mày liền giải thích.

"Cái hôm lễ hội trường em bế anh lên xe huyền phù, hình như anh cầm trên tay, sáng hôm sau em lên đó thu dọn thì thấy nó nằm ở cạnh đống quần áo, em còn cứ tưởng nó là của anh nên đeo tạm."
"Hôm lễ hội trường?" Tương Vũ nhíu mày, bất giác đầu hiện lên một phân cảnh, hắn giật mình nói: "Vậy thì có khi nó là của Hàn Phi."
"Hàn Phi?"
Trịnh Thành Bắc nghe thấy tên Hàn Phi, cả người đã thấy khó ở, lập tức kéo sợi dây chuyền khỏi cổ, đang định ném đi thì Tương Vũ liền nói:
"Từ từ đã, cậu đưa tôi xem thử nào?"
Trịnh Thành Bắc không tình nguyện đưa sang, Tương Vũ cầm sợi dây chuyền lên xem, sở dĩ vừa nãy hắn vừa nhìn đã chú ý là do nó có chứa linh khí dày đặc, hoá ra mặt dây là một viên linh thạch hàng thật giá thật.
Viên linh thạch này có màu vàng, chứng tỏ thuộc hàng trung phẩm cực kỳ hiếm có khó tìm, vậy thì có thể lý giải được tại sao tren người Hàn Phi lại có linh khí dày đặc, chắc chắn nó xuất phát từ sợi dây này.
Trịnh Thành Bắc thấy Tương Vũ tỉ mỉ xem xét, anh nhíu mày, do dự một chút nhưng vẫn quyết định hỏi: "Thứ này rất đặc biệt sao?"
Tương Vũ quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc, ngẫm lại nếu đồng ý thử với cậu ta thì tương lai sẽ có nhiều chuyện không thể giấu giếm nổi, tốt hơn hết là nói ra để cậu ta tiếp thu dần dần, hắn sắp xếp từ ngữ rồi trả lời:
"Cậu còn nhớ viên thuốc hồi trước cho cậu và bé Huy uống không? Nó có chứa một thứ gọi là linh khí, trong sợi dây này cũng vậy, cũng có chứa linh khí."
"Linh khí? Đó là cái gì?" Trịnh Thành Bắc lần đầu tiên nghe thấy từ này, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ, thế là Tương Vũ kiên nhẫn giải thích:
"Linh khí là một thứ năng lượng vô hình có rất nhiều tác dụng, đùng để hấp thu vào người giúp bồi bổ cơ thể, tăng cường tuổi thọ, thậm chí có thể dùng để tấn công." Thấy Trịnh Thành Bắc vẫn tỏ ra bình thường không hề nhíu mày, bất an trong lòng vơi bớt, nói tiếp.

"Nhưng mà đối với bọn tôi thì thứ này còn có thể dùng để tu luyện."
"Tu luyện? Anh có thể giải thích kỹ hơn được không?" Nếu là ngày trước Trịnh Thành Bắc sẽ coi như đây là mấy lời mê sảng, nhưng từ khi biết Tương Vũ chính là đại sư Vô Tranh, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến rất nhiều thứ kỳ bí không giải thích được, giờ đây anh đã tin tưởng hắn hoàn toàn.
Tương Vũ đáp:
"Tu luyện là hấp thu linh khí vào người, sau đó tụ tập thứ đó ở đan điền, dùng nó nuôi dưỡng ra một thứ gọi là linh lực.

Linh lực này tuần hoàn vô hạn, chỉ cạn kiệt chứ không mất đi, nó dùng để bồi bổ cơ thể.

Nếu linh lực trong người tăng đến một mức độ nào đó thì sẽ thăng cấp."
Trịnh Thành Bắc nghiêm túc gật đầu:
"Tôi hiểu rồi, anh nói vậy giống hệt dị năng giả chúng tôi."
Tương Vũ gật đầu.


"Đúng, cách thức tu luyện và hấp thu linh khí về cơ bản là giống hệt, chỉ là dị năng giả phải cần có dị năng trong người, bọn cậu hấp thu tinh hạch.

Còn bọn tôi hấp thu linh khí."
"Như vậy anh cũng hấp thu thứ này à? Có hại gì cho cơ thể không?" Trịnh Thành Bắc chỉ quan tâm an toàn của Tương Vũ trước nhất, những thứ khác tính sau.
"Đúng là tôi đã hấp thu thứ này từ nhỏ tới lớn.

Tất nhiên là không có hại, linh khí này là tinh hoa của đất trời, nếu hấp thụ nhiều có thể tăng cường tuổi thọ, khoẻ mạnh không bệnh tật."
Nghe lời này Trịnh Thành Bắc liền ngẩng đầu lên:
"Tăng tuổi thọ? Là tăng đến bao nhiêu?"
Tương Vũ im lặng một lúc lâu, hắn hơi lăn tăn.
Chuyện này nếu nói thẳng thì sẽ đụng chạm đến nhiều thứ khác.

Hắn cũng không biết Trịnh Thành Bắc đã tìm hiểu những gì về mình rồi.

Ngẩng đầu lên nhìn đối phương, thấy ánh mắt chuyên chú dịu dàng kia, đột nhiên không muốn giấu giếm nữa.
Hắn hỏi thẳng: "Trịnh Thành Bắc, nếu tôi nói tôi năm nay đã hơn ba trăm tuổi, cậu có thể tiếp nhận không?"
Tương Vũ cũng không hiểu vì sao mình khùng điên đến mức nói thật cho Trịnh Thành Bắc biết, bí mật này nếu bị tiết lộ ra có thể khiến hắn lâm vào khốn cảnh, nhưng mà nếu hai người đã xác định yêu đương, hắn không giấu được cả đời.
Một là Trịnh Thành Bắc phải theo hắn, hai là hắn ngừng tu luyện, theo cậu ta.

Cuộc sống mà, một lúc nào đó đều cần phải đưa ra lựa chọn.
Với lại hắn vẫn muốn cho Trịnh Thành Bắc một cơ hội để quay đầu, dù sao hai người ở hai thế giới khác hoàn toàn với nhau, muốn dung hợp là điều rất khó.
"..."
Nói thật dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Trịnh Thành Bắc nghe thấy mấy từ này vẫn như sấm sét giữa trời quang, sốc đến mức á khẩu.

Nói thật từ khi anh biết Tương Vũ và đại sư Vô Tranh là một, anh đã mất nguyên một đêm không ngủ để suy nghĩ.

Cũng đoán được một phần Tương Vũ không phải là người bình thường, cũng đoán được tuổi của hắn không hẳn là hai mươi sáu, dù sao người ấy nổi tiếng cũng đã lâu lắm rồi.
Thế nhưng ba trăm tuổi...!một khoảng cách quá lớn.
Nội tâm Trịnh Thành Bắc hiện giờ cực kỳ phong phú, anh vừa mừng vừa lo.

Mừng vì Tương Vũ chấp nhận chia sẻ có nghĩa đã coi anh là người thân mật nhất, lo lắng vì sợ mình không xứng với người ta.
Có thể nào Tương Vũ sẽ chán vì mình còn quá nhỏ không?
Nếu Tương Vũ biết được trong đầu hàng này đang não bổ cái gì chắc chắn sẽ cho một đấm, nhưng mà nhìn sắc mặt cậu ta biến đổi liên tục, hắn hơi chạnh lòng.
Đúng rồi, người bình thường làm sao có thể chấp nhận được yêu đương với một người còn già hơn cả ông cố nội mình chứ.
Tự dưng trong lòng hơi khó chịu, Tương Vũ uể oải hẳn, nằm gục xuống bàn ngắm mấy món ăn đang đặt trên đó, dù bụng cồn cào đói nhưng chẳng dậy lên chút hào hứng ăn cơm nào.
Mãi không thấy Trịnh Thành Bắc nói gì, hắn hiếu kỳ ngẩng đầu lên, lại bắt gặp một ánh mắt sâu kín đang nhìn mình chằm chằm.
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
Trịnh Thành Bắc nghe thấy giọng của Tương Vũ tràn ngập u oán, bao nhiêu lo lắng trong lòng vơi đi gần hết, anh thật lòng bật ra một nụ cười.
Anh không hay cười, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc không biểu cảm.

Ai cũng bảo anh nghiêm nghị đứng đắn nhưng thực chất lại hoàn toàn khác, vì vì chưa gặp được người làm anh thay đổi mà thôi.
Nụ cười lần này mang theo một chút thoả mãn, đuôi mắt cũng cong lên làm khuôn mặt lạnh nhạt có thêm độ ấm.

Thế nhưng không hợp với hoàn cảnh bây giờ một chút nào.
"Cậu..." Tương Vũ nhìn khoé môi cong lên kia, ngực phập phồng vì uất ức.
Họ Trịnh lại còn dám cười, là cười nhạo hắn hả?
Biết được Tương Vũ hiểu nhầm, Trịnh Thành Bắc vội vàng tiến tới dùng một tay sốc người lên đặt trên đùi, làm xong anh dựa vào vai hắn rồi nói: "Em chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi, nhiều tuổi thì sao chứ? Em còn đang lo mình không xứng với anh đây."
"Xứng với không xứng cái gì?" Tương Vũ nhìn chằm chằm, hỏi lại.


"Cậu thực sự không để bụng chứ?"
Đáp lại hắn là một cái hôn mạnh mẽ, Trịnh Thành Bắc tỉ mỉ hôn liếm, bàn tay siết chặt người đến phát đau.

Đến lúc buông ra anh nhẹ giọng nói:
"Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa được không, chuyện hôm nay anh nói em còn chưa thể tiếp nhận hết, nhưng mà có một điều chắc chắn là em sẽ luôn thích anh, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

Duù chênh lệch tuổi tác thì thế nào chứ, em mặc kệ."
Tương Vũ hiếm khi không phản bác lại, khẽ ừm một tiếng.

Trong lòng lại không phục chút nào.

Hắn biết rõ nếu đứng trước mặt cậu ta là một ông lão già khọm sắp xuống lỗ, chắc chắn cậu ta sẽ không cứng miệng được như thế này.
Thử tự tưởng tượng đến cảnh đó, Tương Vũ cũng phải bật cười.

Đừng nói là Trịnh Thành Bắc, đứng trước mặt hắn là một ông già hắn cũng chẳng thèm.
Trịnh Thành Bắc còn muốn hỏi rất nhiều, Tương Vũ cũng sẵn sàng trả lời, đến khi cơm canh trên bàn nguội hết rồi anh mới rõ ràng một vài thứ.
Tương Vũ không tiết lộ hết tất cả, chỉ nói mình là một người tu tiên, sống một mình hai trăm năm nay, thường xuyên chuyển đổi qua các thành phố.

Vì trái đất hiện tại không còn nhiều linh khí cho nên hắn lựa chọn hấp thu thứ này từ những vật thể tồn tại lâu năm, tuy vậy hiện tại vẫn chưa đột phá được cấp độ đầu tiên thoát thai hoán cốt.
Cái dây chuyền này thuộc về Hàn Phi, Tương Vũ nói chứa rất nhiều linh khí tinh thuần, có thể là dây bảo mệnh, lễ hội ngày hôm đó Tương Vũ mất ý thức, theo bản năng giằng được trên cổ cậu ta xuống.
Trịnh Thành Bắc vẫn rất đề phòng Hàn Phi, anh nhớ người này có ý muốn chiếm lấy Tương Vũ, anh siết chặt bàn tay rồi thử dò hỏi:
"Vậy dây chuyền này anh định xử lý sao?"
"Tôi lấy được là chiến lợi phẩm chứ sao?" Nói xong thấy mặt Trịnh Thành Bắc tối lại, Tương Vũ bèn sửa miệng.

"Tất nhiên thứ đồ của cái tên Hàn Phi khốn kiếp kia tôi không thèm.

Để hôm nào đem rao bán lấy tiền tiêu."
Hài lòng gật đầu, Trịnh Thành Bắc lại tiếp tục hỏi về mấy vấn đề tu luyện và rủi ro sau đó.
Trịnh Thành Bắc lo trước lo sau rất nhiều, hỏi cực kỳ tỉ mỉ, Tương Vũ có cảm giác cái người này còn nhiều tuổi hơn cả hắn ấy, suy nghĩ y hệt một lão cán bộ cổ hủ, không giống người trẻ tuổi bình thường chút nào.
Thế nhưng lâu lắm mới có một người kiên nhẫn với hắn đến thế, cậu ta càng tỉ mỉ chứng tỏ càng để bụng đến mình, Tương Vũ vui vẻ trả lời, có một số cái thuộc về bí mật mới giữ lại.
Hai người nói chuyện qua lại xong cũng đến tám giờ tối, Trịnh Thành Bắc thấy đã muộn liền đặt Tương Vũ ngồi xuống ghế rồi đi hâm nóng lại thức ăn, bọn họ ăn tối xong cũng đến chín giờ.
Bấy giờ cả hai mới nhớ đến Trịnh Thành Huy.
Hôm nay sinh nhật Trịnh Thành Bắc, theo lý thì đến giờ này Trịnh Thành Huy đã ầm ĩ lên rồi, không thể nào lại yên ắng như thế này.
Làm một người anh trai, lo xong chuyện yêu đương rồi thì cũng phải nhớ đến trách nhiệm với gia đình, Trịnh Thành Bắc quyết định gọi cho Trịnh Thành Huy.
Ấy thế mà không có người nghe máy.

Trịnh Thành Bắc lại gọi lại vẫn y hệt, Tương Vũ lấy máy của mình gọi cũng không được, lúc bấy giờ cả hai người bọn họ mới ý thức được chuyện nghiêm trọng.
"Trịnh Thành Huy có bao giờ qua đêm ở bên ngoài không xin phép đâu, nó đi đâu mới được?"
Tương Vũ vẫn còn rất bình tĩnh, hắn an ủi: "Quang não chưa mất liên lạc, không sao đâu, chắc là tụ tập bạn bè gì đó thôi.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK