Thanh trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung bị tuột ra, hắn ngã ngửa xuống đất.
Ðiền Bá Quang đứng phắt dậy nhảy xổ đến trước kề đao vào cổ đối phương cười lạt hỏi:
- Kiếm pháp của Lệnh Hồ huynh tàn độc quá, suýt nữa Ðiền mỗ mất mạng. Lần này Lệnh Hồ huynh đã chịu phục chưa?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Dĩ nhiên là không phục. Chúng ta chỉ nói tỷ đao kiếm mà Ðiền huynh lại sử cả quyền cước thì những chiêu số này tính thế nào đây?
Ðiền Bá Quang buông đao xuống cười lạt đáp:
- Dù tính cả những chiêu quyền cước cũng chưa đủ ba chục kia mà!
Lệnh Hồ Xung tức giận nhảy lên hỏi:
- Trong ba chục chiêu, Ðiền huynh đả bại được tại hạ vì võ công cao thâm hơn có chi là lạ?
Ðiền huynh muốn giết tại hạ thì cứ việc hạ thủ, sao lại ra chiều khinh bỉ tại hạ? Ðiền huynh vui thích thì cứ việc mà cười, sao lại cười lạt.
Ðiền Bá Quang lùi lại một bước đáp:
- Lệnh Hồ huynh trách mắng tại hạ như vậy là phải. Ðiền mỗ quả có lỗi thực.
Gã chắp tay nói tiếp:
- Ðiền mỗ thành thực tạ lỗi, xin Lệnh Hồ huynh tha thứ cho.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt. Hắn không ngờ Ðiền Bá Quang đại thắng có thừa mà lại xin lỗi. Hắn liền chắp tay đáp lễ nói:
- Không dám
Rồi hắn tự hỏi:
- Con người khúm núm tất có chuyện cầu cạnh. Gã tỏ vẻ kính trọng mình là có dụng ý gì?
Hắn nghĩ mãi không ra liền đánh bạo hỏi thẳng:
- Ðiền huynh! Lệnh Hồ Xung này có điều chưa rõ. Chẳng hay Ðiền huynh có thẳng thắn cho biết được chăng?
Ðiền Bá Quang cười đáp:
- Ðiền Bá Quang này chẳng có chuyện gì là không dám nói với người ta. Cả những vụ gian dâm đ*o tặc, phóng hỏa giết người, kẻ khác đều dấu diếm chối cãi, nhưng Ðiền mỗ đã làm là nói, cần gì phải phủ nhận?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Thật là một trang hảo hán.
Ðiền Bá Quang cũng cười đáp.
- Ðiền mỗ không dám nhận hai chữ "hảo hán" chỉ làm sao nói vậy mà thôi.
Lệnh Hồ Xung cười khềnh khệch nói:
- Trên chốn giang hồ thật khó mà tìm được một nhân vật như Ðiền huynh. Ðiền huynh ơi! Ðiền huynh dùng thâm mưu đánh lạc đường sư phụ tại hạ xa rời núi Hoa Sơn rồi đến đây bảo tại hạ cùng đi. Tại hạ xin hỏi thật: Ðiền huynh đưa tại hạ đi đâu và mưu đồ chuyện gì?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðiền mỗ đã nói rõ là mời Lệnh Hồ huynh đến hội diện cùng Nghi Lâm tiểu sư thái để thỏa lòng mong nhớ của y.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
- Chuyện này thật ly kỳ quái đản! Lệnh Hồ Xung nào phải đứa con nít lên ba mà có thể tin được?
Ðiền Bá Quang cũng tức mình văng tục:
- Ðiền mỗ kính trọng Lệnh Hồ huynh là anh hùng hảo hán mà Lệnh Hồ huynh lại coi Ðiền mỗ như hạng đê hèn vô liêm sỉ. Ðiền mỗ nói thế sao Lệnh Hồ huynh lại không tin? Chẳng lẽ miệng Ðiền mỗ thốt ra không phải tiếng loài người mà là rắm chó chăng? Nếu Ðiền mỗ sai lời thì không bằng loài chó lợn.
Lệnh Hồ Xung thấy gã có vẻ rất chân thành hắn chẳng thể không tin được, song không khỏi lấy làm kỳ hỏi lại:
- Chuyện Ðiền huynh bái Nghi Lâm làm sư phụ chẳng qua là chuyện đùa nào phải sự thực. Thế thì sao Ðiền huynh lại vì y mà chẳng quản xa xôi ngàn dặm đến đây cầu tại hạ xuống núi?
Ðiền Bá Quang bẽn lẽn đáp:
- Dĩ nhiên bên trong còn có chuyện khác. Bản lãnh y kém cỏi như vậy thì làm sư phụ Ðiền mỗ thế nào được.
Lệnh Hồ Xung động tâm nghĩ thầm:
- Về chữ tình thật khó nói quá. Nghi Lâm tiểu sư muội dong nhan xinh đẹp thanh nhã thoát tục.
Hay là Ðiền Bá Quang đối với y đã nổi một phen tình dục rồi sinh lòng yêu dấu?
Hắn nghĩ vậy liền hỏi:
- Phải chăng Ðiền huynh xiêu lòng vì Nghi Lâm tiểu sư thái mà sửa đổi lỗi xưa không làm chuyện gian dâm phụ nữ nhà lương thiện nữa?
Ðiền Bá Quang lắc đầu đáp:
- Lệnh Hồ huynh đừng nghĩ vớ vẩn. Làm gì có chuyện đó?
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Mấy bữa trước đây ở trong thành Trường An, gã còn làm hại con gái Trang chúa Thiên Cân trang là Hoa Quyền chịu nhục tự tử. Một tên đại đạo, tội ác chồng chất như non, khi nào lại đổi lỗi quay về lương thiện được?
Hắn nghĩ vậy liền giục:
- Trong vụ này còn có sự tình gì, mong Ðiền huynh nói rõ cho hay.
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðây là một chuyện Ðiền Bá Quang đã gặp vận xui, Lệnh Hồ huynh bất tất căn vặn làm chi? Nói tóm lại nếu Ðiền mỗ không mời được Lệnh Hồ huynh xuống núi thì sau một tháng sẽ bị chết thảm không bút nào tả xiết.
Lệnh Hồ Xung cực kỳ kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, hờ hững hỏi:
- Trong thiên hạ làm gì có chuyện đó?
Ðiền Bá Quang liền cởi áo để hở ngực ra trỏ vào hai chấm dưới vú đáp:
- Ðiền mỗ bị người hạ độc thủ mà là kịch độc. Họ bức bách Ðiền mỗ đi mời Lệnh Hồ huynh đến với Nghi Lâm tiểu sư thái. Nếu không thỉnh được Lệnh Hồ huynh thì chỉ sau một tháng là hai chấm đỏ này sẽ nưng thành mủ. Tình trạng đó kéo dài thì da thịt toàn thân sẽ rữa nát không còn cách nào cứu trị được. Sau đó ba năm sáu tháng mới nát cả người ra mà chết.
Gã nói câu này rồi vẻ mặt rất nghiêm trọng, đổi giọng sắc bén:
- Lệnh Hồ huynh! Ðiền mỗ nói thật không phải để Lệnh Hồ huynh biết rõ tình hình. Bất luận Lệnh Hồ huynh kiên quyết đến mức nào, Ðiền mỗ cũng phải mời Lệnh Hồ huynh đi bằng được. Nếu Lệnh Hồ huynh nhất định không đi thì Ðiền Bá Quang này bất luận thủ đoạn nào cũng phải dùng tới. Bình nhật Ðiền mỗ đã không từ bất cứ một tội ác nào.
Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:
- Gã nói vậy là thật tình. Ta chỉ cần tìm cách khỏi xuống núi là xong. Sau một tháng chất độc trong người gã phát tác, tự nhiên sẽ trừ khử được một tên ác tặc thế gian, mình bất tất phải hạ thủ.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nghiêm trang hỏi:
- Không hiểu vị cao thủ nào đã hạ thủ tàn nhẫn Ðiền huynh như vậy? Ðiền huynh trúng phải chất độc gì? Không chứng còn có cách khác giải trừ được cũng nên.
Ðiền Bá Quang hậm hực đáp:
- Bất tất nói tới kẻ hạ độc làm chi nữa. Lệnh Hồ huynh! Nếu Ðiền mỗ không mời được Lệnh Hồ huynh thì dĩ nhiên mình phải chết mà Lệnh Hồ huynh cũng chẳng được yên lành.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Cái đó đã hẳn. Nhưng Ðiền huynh phải làm cho tại hạ tâm phục mới được. Tại hạ nghĩ rằng tìm được người võ công như Ðiền huynh không phải chuyện dễ dàng. Nếu cần thì tại hạ đi theo Ðiền huynh xuống núi cũng có thể được. Ðiền huynh hãy ngồi chờ đây để tại hạ vào trong động suy luận một lúc.
Lệnh Hồ Xung vừa đi vừa tự hỏi:
- Ngày trước mình đã hai phen giao thủ với gã mà lần nào cũng chiết thủ được ngoài ba chục chiêu.
Sao hôm nay lại thoái bộ dữ vậy? Chẳng lần nào chống được ngoài 30 chiêu nghĩa là làm sao?
Hắn trầm ngâm một lúc, chợt nhớ ra điều gì miệng lẩm bẩm:
- Phải rồi! Ngày ấy mình nóng lòng cứu Nghi Lâm sư muội, nên cứ liều mình với gã không nghĩ gì đến chuyện chiết giải 30 hay 40 chiêu. Hôm nay miệng mình không ngớt đếm số chiêu thức và trong bụng chỉ nghĩ làm thế nào chống đủ 30 chiêu. Ðã phân tâm như vậy thì dĩ nhiên kiếm pháp phải giảm sút.
Lệnh Hồ Xung hỡi Lệnh Hồ Xung! Sao ngươi hồ đồ đến thế?
Hắn nghĩ ra điểm này rồi cảm thấy tinh thần phấn khởi, liền đi vào hậu động nghiên cứu võ công trên vách đá.
Lần này hắn coi đến "Thái sơn kiếm pháp".
Kiếm pháp này sở trường về chiêu thức trầm trọng vững vàng. Trong một giờ hay mấy khắc thì vô luận thế nào cũng chẳng thể học tới chỗ tinh thâm được. Hơn nữa Lệnh Hồ Xung không ưa những đường kiếm rộng lớn chậm chạp.
Lệnh Hồ Xung coi một lúc rồi toan bỏ đi chỗ khác, bỗng hắn ngó tới bức đồ hình họa phá giải những chiêu số của "Thái sơn kiếm pháp". Bản tính nhanh nhẹn, tò mò, hắn càng coi càng say mê, quên cả thời khắc.
Lệnh Hồ Xung coi tới lúc Ðiền Bá Quang không nhẫn nại được nữa, gã cất tiếng hô hoán, Lệnh Hồ Xung mới ra cùng gã tái diễn cuộc tỷ đấu.
Lần này Lệnh Hồ Xung khôn ngoan, không đếm chiêu số, cứ vung tít thanh trường kiếm nhằm Ðiền Bá Quang mà tấn công.
Ðiền Bá Quang thấy Lệnh Hồ Xung phóng ra những chiêu kiếm liên miên vô tận, đồng thời gã nhận xét mỗi lần Lệnh Hồ Xung vào động trở ra là lại có nhiều chiêu số mới lạ nên gã không dám coi thường.
Hai người cùng ra chiêu rất mau lẹ. Chỉ trong chớp mắt đã chiết giải không biết bao nhiêu chiêu số.
Ðột nhiên Ðiền Bá Quang tiến lên một bước, hạ thủ chớp nhoáng nắm được cổ tay Lệnh Hồ Xung. Gã xoay mũi kiếm cho trỏ vào yết hầu đối phương. Giả tỷ gã phóng về phía trước chút nữa là thanh trường kiếm sẽ xuyên qua cổ họng Lệnh Hồ Xung.
Nhưng gã dừng lại quát lên:
- Lệnh Hồ huynh thua rồi!
Lệnh Hồ Xung cổ tay đau quá, song miệng vẫn cãi:
- Ðiền huynh thua đấy chứ!
Ðiền Bá Quang hỏi:
- Sao Ðiền mỗ lại thua được?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vì đã tới chiêu thứ 32.
Ðiền Bá Quang không chịu:
- Lệnh Hồ huynh có đếm lên tiếng đâu?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tại hạ không đếm ra miệng nhưng đã tính nhẩm trong bụng rõ ràng là chiêu thứ 32 rồi.
Thực ra hắn chẳng đếm chi hết và nói bừa là chiêu thứ 32.
Ðiền Bá Quang buông tay hắn ra nói:
- Không đúng. Chiêu đầu Lệnh Hồ huynh tấn công thế này và Ðiền mỗ gạt tay như vậy. Ðến chiêu thứ hai, liền hất thế kia.
Gã diễn lại từng đao một về chiêu thức tỷ đấu từ đầu đến cuối. Ðến chiêu thứ 28 thì gã nắm được cổ tay Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung thấy Ðiền Bá Quang nhớ rành rọt thì bội phục vô cùng. Vì lúc hai người chiết chiêu nhanh như điện chớp mà gã din lại đúng thứ tự không sai trật chút nào thì thật là một bực kỳ tài hiếm có trong võ lâm.
Hắn giơ ngón tay cái lên nói:
- Ký ức của Ðiền huynh thật là đáng sợ. Vậy tiểu đệ đếm lầm. Bây giờ tiểu đệ lại đi suy ngẫm một lúc.
Ðiền Bá Quang hất hàm hỏi:
- Khoan đã! Lệnh Hồ huynh! Trong sơn động có chuyện gì cổ quái? Ðiền mỗ vào coi một chút.
Nếu trong động không cất giấu bí lục võ học thì sao mỗi lần Lệnh Hồ huynh tiến vào là lúc trở ra lại có những chiêu kỳ dị khiến cho người ta phải hoa mắt?
Gã vừa nói vừa đi vào.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
- Nếu để gã nhìn thấy đồ hình trên vách đá thì hỏng bét!
Nét mặt hắn bỗng lộ vẻ vui mừng, nhưng rồi gã lại ẩn giấu ngay, giả bộ băn khoăn lo lắng, hắn giang hai tay ra ngăn lại nói:
- Trong động có cất giấu một tập bí lục võ công của bản môn. Ðiền huynh không phải là đệ tử phái Hoa Sơn thì dĩ nhiên không thể vào coi được.
Ðiền Bá Quang thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung lộ vẻ vui mừng rồi thoáng cái lại ra chiều lo lắng hoang mang. Gã biết ngay đối phương giả vờ, liền động tâm tự hỏi:
- Tại sao hắn thấy mình muốn tiến vào động lại lộ vẻ vui mừng? Sau hắn giả vờ đưa nét mặt ưu sầu để che dấu chân tình. Hắn đã mong mình tiến vào động thì tất nhiên có sự vật gì bất lợi cho mình, nếu không bố trí cơ quan mai phục khủng khiếp thì cũng nuôi rắn độc thú dữ. Khi nào mình lại mắc bẫy hắn?
Về võ công dĩ nhiên Ðiền Bá Quang cao thâm hơn Lệnh Hồ Xung nhiều, nhưng về giảo quyệt cơ trí thì gã lại thua xa. Ðây là Lệnh Hồ Xung dùng chước lấy tiến để thoái và quả nhiên hắn ngăn trở được Ðiền Bá Quang không dám vào động, tưởng không cần nhắc lại cho rườm lời.
Lệnh Hồ Xung mấy lần vào hậu động học được khá nhiều chiêu số kỳ diệu. Chẳng những hắn học các tuyệt chiêu của Ngũ nhạc kiếm phái mà cả những quái chiêu phá giải hắn đã học thêm được cũng không phải ít. Có điều trong lúc hoảng hốt hắn không thông rỗng được hết thảy, nên ra chiêu chưa đến chỗ cao minh tuyệt đỉnh và thủy chung cũng không tiếp đủ 30 chiêu khoái đao của Ðiền Bá Quang.
Ðiền Bá Quang cũng là một tay thích học võ nghệ tuyệt vời. Gã thấy Lệnh Hồ Xung mỗi lần trình diễn những chiêu kỳ dị, tuy không khắc chế được gã song cũng rất vi diệu khiến người ta phải khâm phục.
Gã càng nghĩ càng nghi ngờ không sao hiểu được những điều ngoắt nghéo trong vụ này, đồng thời gã mong muốn Lệnh Hồ Xung đấu với gã càng lâu càng tốt. Vì như vậy gã mở rộng thêm tầm kiến thức về kiếm pháp.
Trời đã quá ngọ, Ðiền Bá Quang lại kiềm chế được Lệnh Hồ Xung lần nữa. Ðột nhiên gã tự hỏi:
- Lần này hắn sử kiếm chiêu dường như phần lớn của phái Tung Sơn. Phải chăng trong sơn động có đủ những tay cao thủ kiếm phái tụ tập? Mỗi lần hắn vào động lại được cao thủ dạy cho một ít chiêu thức để ra tỷ đấu với mình. Úi chà! May mà mình chưa mạo muội tiến vào, nếu không bị nguy hại với họ rồi. Dù mình có giỏi mấy cũng không thể địch nổi bao nhiêu tay cao thủ Ngũ nhạc kiếm phái.
Bụng gã nghĩ vậy liền buột miệng hỏi:
- Sao bọn họ không ra đây?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
- Ai không ra?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Những bậc cao thủ tiền bối ở trong động dạy kiếm pháp cho Lệnh Hồ huynh chứ còn ai.
Lệnh Hồ Xung sững sờ một chút rồi hiểu ra ngay liền cười ha hả nói:
- Những vị tiền bối đó... Không động thủ với Ðiền huynh đâu.
Ðiền Bá Quang tức giận nói:
- Hừ! Những lão đó tự phụ là người thanh cao, không thèm động thủ với tên dâm tặc Ðiền Bá Quang. Lệnh Hồ huynh kêu họ ra đây! Cứ lấy một chọi một thì dù oai danh họ đến đâu cũng vị tất đã là đối thủ của Ðiền Bá Quang.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu cười đáp:
- Ðiền huynh có cao hứng thì vào động mà lãnh giáo muời vị tiền bối trong đó. Các vị coi đao pháp của Ðiền huynh cũng rất trọng vọng.
Hắn biết Ðiền Bá Quang hành hung tác ác đã nhiều trên chốn giang hồ và gây ra rất lắm thù địch nên bình sinh gã hành động cực kỳ thận trọng. Gã đã tưởng trong động có nhiều cao thủ thì mấy cũng không dám vào, nên hắn mới nói úp mở như vậy.
Quả nhiên Ðiền Bá Quang hắng giọng một tiếng rồi đáp:
- Cao thủ tiền bối gì chưa biết có đúng không. Ðiền mỗ e rằng toàn một lũ hư danh. Nếu không thì sao hết lần này qua lần khác họ truyền cho Lệnh Hồ huynh bao nhiêu chiêu thức mà thủy chung vẫn không tiếp nổi 30 chiêu của Ðiền mỗ?
Gã tự phụ khinh công hơn đời và tính rằng dù mười tay cao thủ kia có đồng thời xông ra gã cũng chẳng cần. Dù không đấu nổi gã cũng trốn thoát được. Huống chi họ đã là cao thủ tiền bối Ngũ nhạc kiếm phái tất nhiên phải tự trọng, chẳng khi nào lại liên thủ hợp công hàng hậu bối như gã.
Lệnh Hồ Xung nghiêm nghị nói:
- Ðó là tại Lệnh Hồ Xung này tư chất ngu muội, nội lực tầm thường, nên học không đến được chỗ linh diệu về các võ công của tiền bối. Ðiền huynh liệu mà từ từ lỗ miệng, chớ chọc giận các vị. Bất cứ ai trong mười vị này đã ra tay thì Ðiền huynh cũng không còn cơ hội chờ sau một tháng chất độc mới phát tác, mà chỉ trong nháy mắt Ðiền huynh đã bị đầu một nơi mình một nẻo trên ngọn núi sám hối này.
Ðiền Bá Quang hỏi:
- Lệnh Hồ huynh thử nói nghe những vị tiền bối nào ở trong động?
Lệnh Hồ Xung ra vẻ kỳ bí đáp:
- Mấy vị tiền bối đó đã qui ẩn lâu, không muốn can dự việc ngoài. Các vị tụ tập ở đây không có liên can gì đến Ðiền huynh. Ðừng nói không thể tiết lộ danh hiệu các lão gia, dù cò nói ra Ðiền huynh cũng không biết được vậy thôi đi là xong.