Cả đoạn đường đi mệt nhọc, vừa đến hành cung không bao lâu lại phải tắm gội trang điểm, vì buổi tối còn có tiệc.
Đây là lần đầu tiên Vân Kiều chính thức xuất hiện trước các văn võ bá quan, cho nên Thượng Cung Cục đẩy nhanh tốc độ, mặc lễ phục, đeo trang sức cho nàng.
Tuy nàng lười biếng không muốn tham gia, nhưng nghĩ lại vẫn phải chịu trách nhiệm với chức danh Hoàng Hậu này, cho nên điều chỉnh lại tâm trạng.
Lần cuối cùng làm tròn chức trách của mình.
Tắm gội xong, sắc trời đã dần tối.
Vân Kiều đã thay lễ phục, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, chờ cung nữ vấn tóc, trang điểm cho mình, song lại nghe thấy tiếng vấn an liên tiếp truyền đến ở gian ngoài.
Bùi Thừa Tư lại đến.
Vân Kiều nhìn trong gương, bất giác nhíu mày.
Nàng cảm thấy, hình như gần đây Bui Thừa Tư “dính” người quá mức, chỉ cần có chút rảnh rỗi, hắn lại đến tìm nàng không rời nửa bước.
Hành động này trong mắt người khác có thể xem là Đế Hậu hoà hợp, nhưng có lẽ vì nàng “có tật giật mình”, cho nên cảm thấy Bùi Thừa Tư có mục đích riêng.
Vẻ mặt không vui của Vân Kiều nhanh chóng lướt qua, sau khi Bùi Thừa Tư vén rèm châu đi vào, nàng vờ như không có việc gì, cười hỏi: “Sao chàng lại đến đây giờ này?”
“Đợi nàng trang điểm xong, chúng ta cùng đến yến tiệc!” Bùi Thừa Tư nói, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắn đã rửa mặt chải đầu chỉnh chu, mặc lễ phục đen thêu hoa văn bằng chỉ vàng, khiến cho làn da càng thêm trắng. Tóc vấn ngọc quan, bên hông mang ngọc bội, ngón tay thon dài đeo nhẫn ban chỉ làm từ sừng tê giác.
Thân phận Đế Vương nuôi dưỡng khí chất cao quý phủ lên người hắn, cho dù hắn tuỳ tiện ngồi ở đó, cũng khiến người khác phải chú ý đến.
Vân Kiều không quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của hắn qua chiếc gương đồng, nàng chớp mắt, sau đó dời mắt đi, khẽ cười: “Vậy chàng đợi ta một chút!”
Cung nữ chải đầu búi tóc cho nàng kiểu đoan trang, cài thoa phượng trâm, hoa châu các loại, sau đó đeo hoa tai bằng ngọc Đông Châu chế tác thành.
Sau khi trang điểm xong, gương mặt nàng càng thêm lung linh sắc sảo.
Vân Kiều cong môi nhìn mình trong gương, tuy nàng lộ ra nụ cười, nhưng vẫn thấy vô cùng xa cách, khác xa dáng vẻ của lúc trước.
Bùi Thừa Tư khen: “Rất đẹp!”
Nói rồi, hắn đưa tay, mắt phượng của hắn cong lên mang theo hy vọng.
Vân Kiều do dự một khắc, rồi đưa tay đặt vào lòng bàn tay Bùi Thừa Tư, hắn đỡ nàng đứng lên, cùng đến yến hội.
Hành cung dựng lên dựa vào núi, vừa nâng mắt lên là có thể thấy được sơn cảnh ẩn hiện trong bóng đêm.
Gió lạnh phả vào mặt, hàm châu hơi đong đưa, Vân Kiều ngửa đầu nhìn, nàng cảm thấy không khí nơi đây tốt hơn nhiều so với kinh thành.
Ống tay áo hạ thấp, Bùi Thừa Ta nắm chặt tay Vân Kiều, thấp giọng nói: “Ngày mai, ta đưa nàng đi xem phong cảnh trên đỉnh núi, được không?”
Vân Kiều thu ánh mắt xa xăm lại, khẽ cười: “Được!”
Trong sảnh yến hội, hoàng thân quốc thích, bá quan văn võ đều đang chờ đợi. Sau khi nhìn thấy Đế Hậu lộ diện, bọn họ đồng loạt đứng dậy.
Cuối cùng Vân Kiều cũng có thể rút tay về, tách Bùi Thừa Tư ra để ngồi xuống.
Yến hội lúc này, nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần làm một Hoàng Hậu đoan trang, một bình hoa không thể bắt bẻ là được.
Vân Kiều ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, mặt vui vẻ nhìn về phía triều thần.
Trong này có rất nhiều người nàng đã gặp từ trước, nhưng chỉ thoáng qua, cho nên bây giờ vẫn rất mơ hồ. Cho đến khi bắt gặp đôi mắt sáng rực của Phó Dư, ý cười trên mặt nàng mới rõ ràng hơn một chút.
Mọi người ngồi ngay ngắn chỉnh tề trong điện, có một số người trước kia nàng không gặp được, hôm nay cũng đã thấy. Vân Kiều lướt qua vài vòng, lúc này mới ý thức được Trần Cảnh vẫn chưa tới, khiến nàng hơi ngạc nhiên.
Tuy nói, hiện tại Trần gia đang thịnh thế, nhưng Trần Cảnh không phải loại người cuồng vọng tự cao tự đại, ngược lại còn kiểm soát chặt chẽ gia đình mình, tránh dẫm vào vết xe đổ của Vi thị bành trướng năm đó.
Tựa như buổi yến hội quan trọng này, hắn không nên đến trễ hơn Bùi Thừa Tư.
Đương nhiên, có không ít triều thần nghi hoặc, cố tình ngó nghiêng đến vị trí kia, mang nhiều sắc mặt khác nhau.
Đối với chuyện này, Bùi Thừa Tư không nói gì, chỉ yên lặng quan sát phản ứng của mọi người.
Vân Kiều đè nén hiếu kỳ của mình, thu hồi tầm mắt.
Đi đường mệt nhọc, nàng vốn không muốn ăn uống gì, nhìn mấy món thịt nướng hoang dã này nàng cũng ăn không nổi, chỉ dùng chút trái cây cho mát người.
Có lẽ, Bùi Thừa Tư nhìn thấy nàng không có hứng thú cho nên gọi thị vệ lại, nói nàng cứ về nghỉ ngơi.
Vân Kiều ngẩn ra, nàng đưa mắt nhìn về phía Bùi Thừa Tư, rồi sau đó lại nhìn triều thần đầy kín điện này, nàng có chút nghi hoặc.
Nàng rời tiệc sớm hơn Bùi Thừa Tư, hình như không hợp quy củ.
Nếu, Lương ma ma còn theo bên người, chỉ e là giờ này đang tận tình khuyên bảo nàng.
Nàng đang tự hỏi, bản thân không hề lộ ra điểm nào mất kiên nhẫn nào, sao hắn lại biết, thì thấy Bùi Thừa Tư ở trước mặt, bất chấp quy củ, mấp máy môi, ra khẩu hiệu: “Về đi!”
Vân Kiều do dự một lúc, quyết định không miễn cưỡng bản thân, nàng hành lễ với Bùi Thừa Tư rồi dẫn mấy người Thanh Đại rời điện.
Vừa mới ra khỏi cửa, không khí lạnh đánh vào mặt.
Cung nhân vội vàng khoác áo choàng cho nàng, Thanh Đại bên cạnh rụt vai, cảm khái nói: “Ban đêm ở hành cung này thật là lạnh! Cũng may Hoài Ngọc cho người mang xiêm y đến đây!”
Vân Kiều đưa tay cọ cọ chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Ở trong núi là vậy!”
Nhóm nội thị đi trước cầm đèn cung đình dẫn đường, Thanh Đại đi bên cạnh, nâng tay cho Vân Kiều, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Vân Kiều thấy bộ dạng này, cười hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Nô tỳ cảm thấy,” Thanh Đại cười ngượng ngùng, tuy nàng biết tính tình Hoang Hậu rất tốt, khả năng sẽ không chấp, nhưng giọng nàng bất giác nhỏ xuống: “Hiện giờ, Thánh Thượng đối xử với ngài rất tốt…”
Nói xong, nàng thận trọng quan sát biểu tình của Vân Kiều, đang chuẩn bị tinh thần để thỉnh tội.
Vân Kiều không giận, sau một hồi im lặng, nàng khẽ cười: “Đúng vậy!”
Thanh Đại cho rằng hiện tại thái độ của Hoàng Hậu đã mềm ra, nhưng lại nghe nàng thở dài: “Nhưng như vậy thì đã sao?”
Câu than thở nhỏ này bị gió đêm thổi tan, dường như khiến Thanh Đại cảm thấy bản thân mình bị ảo giác.
Các cung nhân đều biết, tính tình của Trần Hoàng hậu rất ôn hoà, rộng lượng, có rất nhiều người muốn đến Thanh Hoà cung để hầu hạ. Đôi lúc, Thanh Đại cảm thấy tính tình Hoàng Hậu của mình quá tốt, cho nên Thục phi với Ninh tần mới lấn lướt.
Thật không thể ngờ, Hoàng Hậu từng dùng hết tình cảm chân thành để yêu Thánh Thượng, lại có thể cứng rắn đến vậy.
Vân Kiều thấy Thanh Đại khó hiểu, nhưng nàng không giải thích nhiều, chỉ cười cho qua.
Trong lòng nàng rất rõ, ở trong mắt người khác những chuyện nàng làm là không biết điều, không biết thức thời. Một người cao cao tại thượng như Bùi Thừa Tư chấp nhận cúi đầu lấy lòng nàng, nàng còn muốn gì nữa?
Nhưng nàng không muốn “hoà hợp như lúc đầu” với Bùi Thừa Tư, cũng sẽ không làm vậy.
Không phải chỉ vì hai chữ “tình yêu” mà là giữa hai người đã không còn đồng điệu, khó lòng bên nhau.
Vân Kiều nhớ đến việc Trần Cảnh vắng mặt trong buổi tiệc, sau khi về phòng, nàng cho người đi tìm hiểu. Sáng hôm sau đã có tin tức, đêm hôm qua hắn ngã bệnh.
“Vốn dĩ, thân thể của Trần Thái Phó đã không được tốt, lúc này bệnh cũ tái phát, nghe người ta nói, thái y đi theo phải trực suốt một đêm bên cạnh hắn!”
“Sau tiệc tối qua, Thánh Thượng còn tự mình đến thăm!”
Vân Kiều không ngờ được mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, nhất thời không biết nói gì, đúng lúc Bùi Thừa Tư đến đây để ăn sáng, cho nên nàng tạm nén chuyện này lại.
Dựa theo thông lệ, Hoàng Đế phải đi săn ngày đầu tiên.
Bùi Thừa Tư thay đổi trang phục đi săn, cưỡi lên con ngựa Ô Vân Đạp Tuyết quen thuộc, lưng mang cung tiễn. Trước khi hắn đi, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Kiều, chờ nàng vẫy tay, hắn mới mang theo võ tướng và thị vệ đi vào rừng.
Đội nhân mã biến mất trong rừng, khói bụi tung bay mịt mù.
Vân Kiều đứng ở đó một lát, nàng cảm thấy tẻ nhạt, nên tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi xung quanh nhìn xem, không ngờ vừa mới xoay người đã nhìn thấy Trần Cảnh.
Sắc mặt hắn còn mang bệnh tật, chưa kịp mở miệng đã thấp giọng ho khan.
Vân Kiều thấy hắn ho khù khụ như vậy liền nhíu mày, nàng khuyên nhủ: “Nếu Thái Phó đã bệnh cũ tái phát, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt đi?”
“Không sao,” Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng biểu tình vẫn lãnh đạm như thường ngày: “Thân thể thần thế nào thần hiểu rõ, nghỉ ngơi trong phòng không thể nào tốt hơn được, ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao!”
Hắn giương mắt nhìn Vân Kiều, ẩn ý nói: “Huống hồ còn có chuyện chưa thể giải thích!”
Ban đầu, Vân Kiều từng nghi ngờ, sợ hắn mượn cớ ốm không ra mặt là muốn đổi ý, nhưng hiện giờ, nàng lại thấy có chút xấu hổ, những lời muốn hỏi cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Có lẽ, Trần Cảnh nhận ra tâm tư của nàng: “Là thần đã làm chậm trễ, không thể trách ngài sinh nghi!”
Hắn rất giỏi ăn nói, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ không để người khác khó xử.
Vân Kiều nhẹ gật đầu thở ra.
Trần Cảnh không chậm trễ, chỉ vài ba câu là đã nói xong sắp xếp của mình, ngữ điệu bình bình, tựa như đây không phải là “mưu đồ gây rối” nào cả, mà là đang tán gẫu hôm nay thời tiết thế nào.
Vân Kiều ấn ngực, áp xuống cảm xúc dâng trào: “Nếu vậy, cần phải có hung thủ…”
“Vậy Ngu gia đi!” Trần Cảnh bâng quơ nói, khi nhìn thấy Vân Kiều trợn mắt, hắn hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Trước nay, ngài chưa bao giờ nghĩ đến phải để Ngu gia trả giá sao?”
Sau khi Vân Kiều thẩm thấu hết ý tứ của Trần Cảnh, nàng im lặng.
Lúc trước, sở dĩ Triệu Đạc có thể biết được nàng và Lật Cô rời cung để xuống tay, hoàn toàn là do Ngu Kỳ đưa tin.
Không rõ mục đích của hắn là gì, nhưng cũng không hẳn là thủ phạm, không đến nỗi tội tác đầy mình.
Vân Kiều nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng sau khi giết Triệu Đạc, nàng thu tay lại, không truy cứu những người có liên quan khác.
Mà trước cách sắp xếp của Trần Cảnh, cho dù nàng ngây thơ đến đâu, nàng cũng cảm thấy mục đích của hắn không phải muốn báo thù cho Lật Cô.
“Trừ bỏ xong Triệu gia, Thái Phó còn thấy chưa đủ sao, còn muốn mượn ta để triệt tiêu vây cánh?” Vân Kiều nhìn Trần Cảnh không chớp mắt.
Đối mặt với lời chất vấn của nàng, Trần Cảnh không chút chột dạ, cũng không chút kinh ngạc nhìn lại nàng: “Thần và ngài cùng lắm là đang cân nhắc lợi hại. Nếu không muốn nói là bị lợi dụng, thì nên nói là lợi dụng lẫn nhau thì hơn!”
Vân Kiều bị lời này làm cho á khẩu không nói nên lời, nàng mấp máy môi, chần chờ nói: “…Để ta suy nghĩ lại!”
Vân Kiều tuyệt tình với Triệu gia, là vì sau khi điều tra ngọn ngành, nàng trừng phạt đúng người đúng tội. Nhưng nếu bảo nàng vô duyên vô cơ vu oan người khác, suy cho cùng nàng vẫn không làm được.
Trần Cảnh sớm đã đoán được nàng sẽ do dự, nên hắn không giục, chỉ gật đầu đồng ý.
Hai người đi chung một đoạn rồi tách ra, ai đi đường nấy.
Vân Kiều bị lời nói của Trần Cảnh làm rối trí, cho đến khi quay về bãi săn, nàng vẫn thất thần. Khi trong rừng truyền đến tiếng vó ngựa, nhìn thấy Bùi Thừa Tư mang theo con mồi trở về, nàng mới tạm vứt chuyện này ra sau đầu.
Bùi Thừa Tư không để ý đến những lời tung hô khen tặng, lướt qua mọi người, đi đến chỗ Vân Kiều.
Trước giờ, khứu giác nàng nhạy bén, hắn còn chưa đến gần, nàng đã ngửi ra được mùi máu, không khỏi nhíu mày.
Để ý thấy phản ứng bất thường này của nàng, Bùi Thừa Tư ngẩn ra, sau đó dừng lại cách Vân Kiều vài bước chân, trên mặt xuất hiện tia hoang mang.
Hắn không rõ bản thân mình đã làm gì sai, khiến nàng không vui.
Mọi người xung quanh không rõ chuyện gì xảy ra, đồng loạt ngậm miệng.
Vân Kiều bị nhìn đến mức mất tự nhiên, nàng cười, giải thích: “Thánh Thượng không bị thương chứ? Sao lại có mùi máu?”
“Chắc là dính máu của con nai kia!” Bùi Thừa Tư nhẹ nhàng thở ra, thấy Vân Kiều không thích, hắn cũng không cho nàng xem con mồi mình mới mang về.
Sau khi ứng phó với các triều thần, Bùi Thừa Tư thấp giọng nói với Vân Kiều: “Ta trở về tắm gội thay y phục… nàng cũng đổi xiêm y khác cho nhẹ nhàng hơn đi!”
Vân Kiều gật đầu trước, rồi lại nghe đoạn sau, nàng nghi ngờ nhìn hắn.
“Không phải đêm qua đã nói, muốn lên núi ngắm cảnh sao?”
Hắn vừa nhắc nhở, Vân Kiều mới nhớ lại câu nói tối hôm qua, cứ tưởng là hắn chỉ thuận miệng nói đến, không người hắn thật sự để trong lòng.
Nàng cắn môi, nhẹ giọng đáp: “Được!”
Y phục phức tạp của Hoàng Hậu, đổi thành kỵ trang đơn giản, tóc cột cao, tết thành bím tóc, không cài trâm thoa trang sức, chỉ lấy dây màu đỏ thẫm cột lại.
Khi Vân Kiều đi theo Bùi Thừa Tư lên núi, vô thức nàng nhớ đến chuyện lúc trước, trước khi hắn lên kinh, nàng đã lên chùa ở trấn bên cầu bùa bình an.
Khi đó nàng chọn ngày tốt, thời tiết đẹp, vậy mà đến chân núi lại sai ngày, đi lên giữa sườn núi thì trời bắt đầu đổ tuyết.
Nàng không bỏ cuộc, cắn răng đi lên núi.
Đường núi vốn gập ghềnh khó đi, còn bị băng tuyết bao phủ, không cẩn thận một chút sẽ trượt chân ngay lập tức.
Sau này, nàng thành khẩn đặt bùa bình an mình vất vả xin được vào hành lý của Bùi Thừa Tư, nàng dặn dò hắn phải bảo quản cho kỹ, nếu làm mất, sau này nàng sẽ tính sổ với hắn.
Đợi sau này gặp lại, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng đã quên chiếc bùa bình an kia, cho đến lúc này mới nhớ lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên nàng quay đầu hỏi Bùi Thừa Tư: “Bùa bình an lúc trước, chàng còn giữ không?”
Bước chân Bùi Thừa Tư dừng lại.
Hắn nhớ chuyện đó, chỉ là sau một hồi trắc trở, hắn chuyển từ biệt viện Trần gia vào Đông Cung, rồi sau đó chuyển đến Tử Thần Điện, hắn không biết rốt cuộc cung nhân đã để cái bùa bình an kia ở đâu.
Không ai dám tự tiện vứt đồ của hắn, nhưng Bùi Thừa Tư không có cách nào để gật đầu, mặt dày nói mình còn giữ.
Hắn không trả lời, nhưng đáp án đã viết trên mặt rất rõ ràng.
Khi Vân Kiều mở miệng hỏi, nàng đã đoán được kết quả, cho nên không cần thất vọng, nàng chỉ cười rồi lắc đầu.
Bùi Thừa Tư thấy Vân Kiều cười đột nhiên hoảng hốt, hắn đưa tay muốn nắm tay nàng, nhưng nàng lại tránh đi.
“Lúc trước không phải nàng đã nói, nếu ta không giữ kỹ bùa bình an… thì nàng sẽ tính sổ với ta sao?” Bùi Thừa Tư nắm chặt lòng bàn tay, giọng hơi khàn: “A Kiều, nàng phạt ta đi!”
Nếu là lúc trước, có lẽ Vân Kiều sẽ giả vờ tức giận, phạt hắn bưng trà rót nước cho nàng, nhưng hôm nay nàng chỉ cười không nói gì, một mình đi lên phía trước.
Trên núi gió mạnh, thổi bay mái tóc và áo lụa mỏng trên người nàng, dây cột tóc màu đỏ bay phấp phới trong gió, nổi bật dưới ánh hoàng hôn, giống như con bướm sắp vỗ cánh bay.
Tựa như giây tiếp theo sẽ thoát khỏi trói buộc của hắn, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng sẽ không thể đưa người quay trở lại được nữa.
“A Kiều,” Bùi Thừa Tư bước nhanh đuổi theo, sóng vai với Vân Kiều: “Lúc trước là ta đã sai, sau này ta sẽ bù đắp cho nàng gấp trăm lần, gấp ngàn lần được không?”
Vân Kiều quay đầu sang, nhìn sâu vào mắt hắn: “Được!”
Nàng nhìn Bùi Thừa Tư thở phào như trút được gánh nặng, trong lòng thầm nói nửa câu sau…
“Lừa ngươi thôi!”
Trên đường đến đây, Bùi Thừa Tư từng nói, trên dưới khắp kinh thành này, người hắn không chút phòng bị chỉ có nàng. Khi đó Vân Kiều nghĩ, hắn không nên tin nàng.
Bởi vì, không phải nàng không biết lừa gạt, chỉ là trước giờ chưa từng nói dối Bùi Thừa Tư thôi.
Nhưng hôm nay, nàng đã làm.