Ngày hè oi ả, Vân Kiều càng lười bước ra cửa.
Nàng mong mỏi một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được ngày Vạn phu nhân dẹp yên chuyện ở bên kia. Nàng giống như được đại xá, vội vàng giao chuyện làm ăn lại cho Vạn phu nhân.
Vân Kiều đầu tắt mặt tối, cũng coi như “không làm nhục sứ mệnh”, không những xử lý thỏa đáng chuyện làm ăn của Vạn gia, che giấu hành tung, nàng còn kiếm thêm không ít bạc.
Sau khi Vạn phu nhân biết được tình hình cụ thể, nàng lại không muốn để Vân Kiều rời đi.
Nhưng thái độ của Vân Kiều kiên quyết, nàng đành từ bỏ. Vạn phu nhân tặng cho Vân Kiều số thù lao tương đối, xem như tạ ơn nàng vì đã giúp mình vượt qua giai đoạn khó khăn.
Lúc trước vì chuyện làm ăn, Vân Kiều phải ngược xuôi đây đó, giờ đây được rảnh rỗi, Vân Kiều gần như không bước ra khỏi cửa, ở lì trong nhà xem thoại bản hoặc nghiên cứu kỳ phổ để giết thời gian.
“Vân tỷ, Vạn phu nhân cho người đưa tới ít trái cây ướp lạnh này!”
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói trong trẻo của Tiểu Hoà, Vân Kiều nhìn kỳ phổ trong tay, nàng không ngẩng đầu mà đáp lại: “Giúp ta cảm tạ Vạn phu nhân!”
Tiểu Hoà nghe lời, một lát sau, nàng xách một rổ đầy trái cây đi vào cho Vân Kiều xem qua.
Lúc này, Vân Kiều mới nâng mắt nhìn lại.
So với dáng vẻ gầy yếu lúc đầu Vân Kiều gặp, qua mấy tháng, Tiểu Hòa đã được nàng nuôi dưỡng cho khí sắc hồng hào hơn nhiều. Tuy vẫn còn nhỏ gầy nhưng được ăn mặc chỉnh chu sạch sẽ, da thịt trắng nõn, đôi mắt hạnh đen nhánh rất lanh lợi.
Tiểu Hòa chính là tiểu cô nương lúc va chạm xe ngựa được Vân Kiều tiện tay cứu về.
Theo như lời Tiểu Hoà kể, nàng bị cha mẹ mình bán cho phú thương làm nha hoàn. Chủ tử động một chút là đánh là phạt, chịu không ít khổ sở, lần đó nàng chịu không nổi nên đã bỏ trốn.
Nào ngờ nàng lại bị bọn buôn nha hoàn theo dõi, bắt nhốt trong nhà, họ muốn bán nàng cho người goá thê, nhưng chưa thương lượng được giá cả.
Nàng lại chạy thoát được, song, sức lực cạn kiệt, lúc này mới ngã xuống ven đường.
Lúc ở y quán, Tiểu Hoà mắt mũi tèm nhem kể về lai lịch của mình. Vân Kiều thấy trên người nàng thương tích đầy mình, cho nên không đành lòng, lại giữ nàng bên người.
Vân Kiều không cần nàng hầu hạ mình, mà chỉ cần một người bạn. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tiểu Hòa khác với Nhạc Nhân nói đủ thứ trên đời. Vì đã trải qua một số chuyện nên Tiểu Hoà có hơi trầm mặc ít nói, tuy nhiên tay chân lại nhanh nhẹn, làm việc dứt khoát, sức lực còn mạnh hơn cả Vân Kiều.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Vân Kiều phải giật mình. Tiểu Hoà giải thích, nói bản thân mình đã quen làm nông từ khi còn nhỏ.
“Hiện giờ ta không thể ăn đồ lạnh,” Vân Kiều quét mắt đến rổ trái cây, nàng nói với Tiểu Hoà: “Ngươi thích cái gì cứ cầm lấy mà ăn, đừng quan tâm đến ta!”
Tiểu Hoà gật đầu nhưng lại không động đậy.
Vân Kiều đã quen với tính tình cẩn trọng từng ly từng tí của Tiểu Hoà, nàng bất đắc dĩ nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt ta không cần phải câu nệ!”
Tiểu Hoà nắm chặt quả trong tay, mắt rủ xuống, sau đó lại cắn cắn môi.
Bộ dạng càng giống như là từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
Vân Kiều nhìn thấy liền mủi lòng, nàng định nói gì đó thì lại nghe tiếng đập cửa bên ngoài.
Nàng còn chưa có phản ứng gì thì Tiểu Hoà chạy lon ton ra giống như con thỏ, sau đó đưa vào một nữ tử áo đỏ trông rất soái khí.
Vân Kiều nhận ra đây là sư tỷ của Nhạc Nhân, nàng lập tức đứng dậy chào hỏi.
“Chuyến này ta áp tiêu qua đây, thuận đường tiểu sư muội có gửi vài thứ,” sư tỷ lấy tay nải xuống, rồi lấy một phong thư ra: “Còn cái này là thư nhà của cô nương!”
Thư nhà?
Vân Kiều khó hiểu nhưng nàng không vội xem ngay, trước mắt nàng khách khí nói lời cảm tạ, rồi mời sư tỷ uống trà.
“Tiểu đội còn đang đợi, ta không thể chậm trễ, không ở lại lâu được!” Sư tỷ cười sang sảng, nàng không ngồi xuống, sau khi uống xong ngụm trà liền cáo từ.
Vân Kiều tiễn người ra cửa, lúc quay lại phòng, nàng mờ mịt mở cái gọi là “thư nhà” ra xem.
Đập vào mắt nàng chính là nét chữ của Phó Dư. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tim Vân Kiều không thể kiềm chế đập nhanh hơn. Sau khi lướt nhanh qua nội dung, nàng cứng đờ tại chỗ. Rõ ràng đang là trời nóng, nhưng huyết sắc trên mặt nàng dần rút đi, tái nhợt như tờ giấy.
Để tránh cho Bùi Thừa Tư tìm được, sau đêm lửa cháy hôm đó, Vân Kiều đã cắt đứt liên lạc với những người thân quen, mai danh ẩn tích.
Phó Dư lợi hại như vậy cũng không tìm ra tung tích của nàng.
Không ai có thể ngờ được, hai người vì mối quan hệ với Nhạc gia, trời xui đất khiến lại gặp nhau ở Doãn Thành.
Phó Dư thận trọng từng bước, ngoài mặt chưa từng nhận quen biết với Vân Kiều. Đêm hôm đó, khi đến gặp nàng, hắn có thể đảm bảo tuyệt đối mới dám qua.
Hành tung của Phó Dư được ảnh vệ ghi chép lại, không hề có vấn đề gì, nhưng Bùi Thừa Tư lại không chịu từ bỏ, hắn lệnh thêm người đi điều tra, cuối cùng giữa biển người mênh mông đã tìm được dấu vết của Vân Kiều.
Lúc trước, khi chuẩn bị đi, Vân Kiều từng nghĩ trừ phi thiên thời địa lợi, bằng không nàng không thể trốn tránh được cả đời.
Sau khi rời đi, nàng vẫn luôn mong Bùi Thừa Từ sớm ngày ngộ ra, để rồi dồn tâm trí vào “đại cục” của hắn, không cần phải cố chấp níu kéo mình nữa.
Nhưng, trời không thấu lòng người, nàng vẫn không có may mắn đó.
Trong thư Phó Dư có nói rõ, Bùi Thừa Tư điều hắn đi Tây Cảnh, khi Vân Kiều nhận được thư này, có lẽ hắn đã đến nơi. Mọi chuyện xảy ra với nàng nằm ngoài tầm tay của hắn, sau này sợ là không thể hỗ trợ kịp thời.
Ngoài ra, hắn còn giúp nàng sắp xếp đường lui.
Dặn dò nàng, trước khi Bùi Thừa Tư tìm đến hãy mau rời khỏi đây.
Phong Thư này thoáng chốc kéo Cân Kiều về lại những ngày tháng trước đây ở trong cung, đã lâu rồi nàng chưa từng hoảng loạn đến vậy.
Song, trải qua nhiều chuyện rồi, Vân Kiều cũng hiểu hoảng loạn sẽ không giải quyết được gì, chỉ càng thêm phiền phức.
Nàng tự véo mình một cái thật mạnh, ép bản thân bình tĩnh lại, rồi đọc lại bức thư Phó Dư gửi một lần nữa, sắp xếp lại mọi chuyện rõ ràng.
Ghi nhớ xong, nàng ném thư vào lò, đốt cháy.
Tuy Phó Dư đã chuẩn bị đường lui cho nàng, nhưng Vân Kiều không làm theo, thứ nhất là vì nàng không muốn liên lụy đến ai cả, thứ hai là vì nàng không yên tâm.
Nếu Bùi Thừa Tư đã điều Phó Dư đi thì nói không chừng y đang nhìn chằm chằm những người bên cạnh hắn. Chuyện đến nước này, tiếp xúc càng nhiều người thì nguy cơ bại lộ càng lớn.
Nếu nàng muốn chạy trốn, chỉ có cách yên lặng mà rời đi.
Tựa như nước mưa hoà vào biển lớn, mới có thể ẩn nấp tung tích.
Vân Kiều nhìn chằm chằm bếp lò nhỏ một lát, nàng hạ quyết tâm
Cũng may, chuyện làm ăn nàng đã giao lại cho Vạn phu nhân, không có chuyện gì vướng bận, muốn đi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tòa nhà này vẫn nằm ở đó, đồ vật và quần áo đều để lại, cải trang đơn giản là được. Chỉ cần để lại một phong thư, đến khi Vạn phu nhân nhận ra khác lạ đến tìm nàng, thì phát hiện nàng đã rời đi…
Trong lòng nàng tính toán một phen, sau khi nghe động tĩnh nàng vội lấy lại tinh thần, đối mặt với ánh mặt đầy lo lắng của Tiểu Hoà.
“Vân tỷ, sắc mặt của tỷ không được tốt lắm,” Tiểu Hoà buông củi khô trong ngực mình xuống, quan tâm hỏi: “Thân thể tỷ không thoải mái sao?”
“Không phải!” Vân Kiều lắc đầu, có chút do dự.
Đồ vật, nhà cửa nàng có thể xử lý dễ dàng, nhưng còn Tiểu Hoà…. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nhất thời, Vân Kiều lưỡng lự, trước mắt nàng đã thu dọn quần áo, những vật dễ mang đi, rồi để lại cho Vạn phu nhân một phong thư.
Đối với Bùi Thừa Tư và Hoàng thành, Vân Kiều tránh còn không kịp, tựa như đã ăn sâu vào xương máu, ngay lập tức có thể rời đi trong đêm, không để chậm trễ một giây phút nào.
Nàng có thể giấu người khác, nhưng với Tiểu Hoà sớm chiều ở chung với nhau, nàng cần có lời giải thích.
“Vân tỷ,” Tiểu Hòa nhìn thấy tay nải của nàng đã thu dọn xong, ánh mắt mong mỏi đợi chờ, rồi ngập ngừng nói: “Tỷ không cần muội nữa sao?”
Dáng vẻ lúc này của Tiểu Hoà khiến Vân Kiều nhớ đến Thiên Thiên, nàng lại mềm lòng, giải thích: “Không phải không cần ngươi…chỉ là ta trêu chọc nhầm người, rước lấy phiền phức, ngươi đi theo ta sợ là phải bôn ba khắp nơi, không có ngày yên ổn. Chi bằng cứ ở lại đây, ta sẽ xin Vạn phu nhân…”
“Muội không sợ khổ, chỉ cần Vân tỷ đừng bỏ rơi muội!” Tiểu Hoà nắm chặt ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Muội có sức, có thể giúp tỷ làm việc…”
Trước giờ, Vân Kiều chịu mềm không chịu cứng, nàng bị Tiểu Hoà nài nỉ một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc trước, từng trốn khỏi hành cung, Vân Kiều đã quen với đường xe, nàng chỉ mang theo hai bộ y phục tầm thường để tắm rửa, một ít ngân phiếu cất giấu trong người, đi bằng đường thủy sau đó lại đổi hướng đi.
Lắm lúc, vào ban ngày nàng quang minh chính đại đi, thừa dịp đêm đến lặng lẽ đưa Tiểu Hoà đổi thuyền.
Nàng không rõ được bản thân mình muốn đi đâu, ngay cả khi có người theo dõi, chúng cũng khó tránh khỏi bị nàng xoay vòng vòng.
Rời kinh đã lâu như vậy rồi, thật sự Vân Kiều không còn nhớ gì đến Bùi Thừa Tư nữa, những yêu hận trước đó cũng phai nhạt đi cả. Nhưng giờ lại chật vật trốn chạy khắp nơi, lo lắng đề phòng, vô cùng khổ sở, cho nên nàng lại sinh ra thêm oán hận.
Rốt cuộc là vì sao?
Nàng chỉ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc sống yên ổn qua ngày, nhưng Bùi Thừa Tư lại không chịu buông tha cho nàng.
Giữa hai người đã không chia tay trong êm đẹp, giờ đây còn tệ hại hơn.
Vân Kiều không muốn trở lại kinh thành, trong lòng nàng rõ hơn ai hết, nếu trở về nhà giam hoàng thành kia, Bùi Thừa Tư tuyệt đối sẽ không để nàng có cơ hội chạy trốn lần nữa.
Nếu thật sự rơi vào tình cảnh như vậy….
Vân Kiều gặm miếng bánh khô cứng, ngay khi ý niệm kia vừa xuất hiện, nàng đã bị dọa cho sợ hãi.
Từ nhỏ Vân Kiều đã giỏi bơi lội, đi trên thuyền cũng như đi trên đất bằng. Nhưng Tiểu Hoà khó có thể chịu đựng được, bộ dạng nàng lúc nào cũng ốm yếu, gương mặt hốc hác, khó khăn lắm mới dưỡng ra được chút thịt, giờ đã không còn nữa.
Trời vào thu, lúc Vân Kiều đang mua đồ ở gần bến đò, nàng thoáng ngửi thấy được mùi hoa quế.
Vân Kiều quay đầu lại thì trông thấy đằng xa xa có một cây hoa quế cành lá tươi tốt, nhánh cây ngoằn ngoèo vô cùng cứng cáp, trông khá già cỗi.
Bên trên còn treo rất nhiều dây tơ hồng, phát ra tiếng xào xạc mỗi khi gió thổi qua.
“Đây là cây cổ thụ trong trấn này, nó đã sống hơn trăm năm rồi,” chưởng quầy lấy giấy thấm dầu gói điểm tâm lại cho nàng, nhiệt tình giải thích: “Nếu có điều ước gì, hãy tìm dây tơ hồng buộc lên nhánh cây, điều ước sẽ thành sự thật!”
Vân Kiều khẽ xao động, nàng nhìn Tiểu Hoà yếu ớt, rồi nhẩm tính lại hành trình của mình, sau đó cười nói: “Nghỉ chân ở đây đi!”
Nàng đã chán những ngày trốn đông trốn tây rồi.
Nếu đến độ này rồi mà vẫn không thể chạy thoát thì lăn lộn nữa cũng vô ích.
Vân Kiều thuê một căn nhà, bắt đầu nghĩ đến việc sẽ điều trị thân thể cho Tiểu Hoà.
Nàng không thiếu tiền bạc, ra tay rất hào phóng, nhưng Tiểu Hoà luôn có vẻ bất an, giống như sợ Vân Kiều sẽ thua thiệt, cho nên mọi việc trong nhà nàng không phải làm gì cả.
Sau khi ổn định, Vân Kiều nhớ đến tin đồn thú vị chưởng quầy nói lần trước, nên “nhập gia tuỳ tục” treo sợi tơ hồng lên nhánh cây hoa quế già cỗi kia.
Làm xong, nàng mới biết những sợi tơ hồng treo trên cây phần lớn là cầu nhân duyên và cầu xin người nhà được khoẻ mạnh.
“Ta không cầu nhân duyên,” Vân Kiều ngửa đầu nhìn bầu trời, thoáng thấy mây đen ở phía xa xa đang kéo tới, nàng vội quay về, vừa đi vừa cười nói với Tiểu Hoà: “Chỉ cầu từ đây về sau có thể vô câu vô thúc, tùy tâm sở dục!”
*được tự do, làm những điều mình muốn.
Hai người chạy nhanh về nhà, phía chân trời truyền đến từng trận sấm, không bao lâu sau cơn mưa bắt đầu tí tách nhỏ giọt.
Vân Kiều thu dọn đồ vật trong sân, rồi ngồi ở hành lang pha trà, thuận tiện dạy Tiểu Hoà viết chữ làm thơ.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, Vân Kiều đang nghĩ có nên mang bếp lò vào phòng hay không thì nghe tiếng đập cửa bên ngoài.
Nơi này quá xa lạ với nàng, trong lúc còn đang cho rằng mình nghe nhầm, Vân Kiều thấy Tiểu Hòa giật mình, nàng buồn cười nói: “Sao lại dọa ngươi thành thế này rồi?”
Nói xong, nàng ấn Tiểu Hoà ngồi xuống, tự mình bung dù đi ra xem.
Một cánh cửa vừa mở ra, nàng đã nhìn thấy một người vừa thân quen vừa xa lạ.
Sấm chớp xẹt qua, chiếu lên gương mặt trắng bệch và đôi mắt đầy kinh hãi của Vân Kiều.
“A Kiều,” Ánh mắt của người nọ dừng trên mặt nàng, mang theo chút mệt mỏi và chút mê luyến khó phát hiện, giống như cuối cùng hắn đã đạt được ước nguyện: “Không mời ta vào trong ngồi chút sao?”