• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Phong Thanh

Thông thường mà nói, tiến độ làm việc của tổ nghiên cứu phát triển ở công ty game sẽ nhanh hơn có khi 2 phiên bản số với bản người chơi đang sử dụng.

Ví dụ người chơi đang dùng phiên bản 1.01, như vậy tổ kiểm tra lỗi đang kiểm tra phiên bản 1.02, tổ phát triển thì đang triển khai phiên bản 1.03, còn kế hoạch đã lên lịch đến phiên bản 1.04.

Đương nhiên, đây là những phiên bản đổi mới nhiều lần của trò chơi.

Nhưng cho dù trò chơi không đổi nhiều phiên bản như vậy thì tổ phát triển cũng lên kế hoạch ít nhất cao hơn một phiên bản so với version người chơi đang trải nghiệm.

Sau khi trò chơi hoàn thành đương nhiên phải nhanh chóng tiến vào giai đoạn nghiên cứu phát triển kế tiếp. Nếu không tổ phát triển rảnh rỗi khoảng thời gian này thì làm gì?

Vì vậy, Hoàng Tư Bác dựa theo kinh nghiệm làm việc trước kia, cảm thấy lúc này nên lập một kế hoạch giai đoạn nghiên cứu phát minh tiếp theo. Điều này cũng là nhiệm vụ của anh ta khi được giao chức trưởng phòng kế hoạch.

Cũng không thể chờ đến khi Bùi tổng thúc giục ra mắt phiên bản mới thì Hoàng Tư Bác mới bắt tay sắp xếp, vậy sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng trong công việc rồi.

Bao Húc không có ý kiến về vấn đề này, giơ hai tay tán thành.

"Nhưng hiện tại vấn đề là... Tôi không biết phải lên kế hoạch gì, nên chỉnh sửa thế nào cũng không biết, hoàn toàn không có phương hướng." Hoàng Tư Bác nói vướng mắc của chính mình.

Phiên bản mới đơn giản gồm hai phần, một là sửa chữa lỗi, hai là cải tiến.

Một mặt chữa trị những lỗi còn tồn tại trong game, lỗ hỏng cùng chỗ không hợp lý, mặt khác sẽ triển khai cách chơi mới, bản đồ mới, nội dung mới, tiến hành cải tiến cùng mở rộng đối với trò chơi.

Nhưng hiện tại vấn đề mà Hoàng Tư Bác gặp phải, anh ta và Bao Húc đều cho rằng (Pháo đài trên biển) đã rất hoàn hảo, hình như không cần chỉnh sữa lỗi hay những phần thiết kế còn thiếu!

Về phần phát triển nội dung mới...

Nói thật, nội dung bây giờ đã nhiều lắm rồi.

Có chế độ cốt truyện, có chế độ đối chiến, trong đó còn có chế độ sinh hoá, chế độ linh hồn, chế độ tùy chỉnh với nhiều kiểu chơi khác nhau được phân biệt rõ rệt.

Tạm thời không có nội dung nào để thêm vào hết!

Trong khi người chơi vẫn chưa chơi chán phiên bản hiện tại của game mà đã tính đến chuyện phát triển cách chơi mới và bản đồ mới, chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao?

Bao Húc cũng có chút đau "trứng", việc này vượt qua khả năng của cậu ta.

Chơi game, chính là chuyên ngành của Báo Húc.

Nhưng đối với việc quy hoạch trò chơi, Bao Húc hoàn toàn không ổn.

"Tôi cũng không hiểu, anh Hoàng tự nghĩ xem, anh cảm thấy chúng ta nên làm gì?" Bao Húc hỏi.

Hoàng Tư Bác suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy nên tìm một ít người chơi lão làng đến trải nghiệm trò chơi, đưa ra một ít nhận xét và kiến nghị cho chúng ta."

"Anh Bao ca đừng hiểu lầm, không phải nói kiến nghị của anh không đủ dùng, chỉ là dù sao người trong cuộc sẽ mơ hồ, chúng ta vẫn phải cố gắng tìm thêm nhiều người chơi khác, mẫu thử càng lớn thì số liệu mới chuẩn xác được."

Bao Húc cũng không để ý mà gật đầu, cảm thấy Hoàng Tư Bác nói rất có đạo lý.

Lúc trước tính cân bằng và cảm giác của trò chơi đều chỉ dựa vào một mình Bao Húc đảm nhiệm nhiều việc.

Bao Húc cảm thấy khẩu súng đường đạn nào muốn sửa, động tác cảm giác nào không ổn, Hoàng Tư Bác sẽ sắp xếp tổ thiết kế lập tức chỉnh sửa.

Nhưng, dù sao Bao Húc chỉ có một người, cậu ta có lợi hại thế nào cũng chỉ đại biểu cho một cá nhân mà thôi.

Trò chơi phải phục vụ hàng trăm ngàn người chơi, ai dám cam đoan khẩu vị của chính mình nhất định có thể đại biểu cho đại đa số khẩu vị của mọi người?

Vì vậy, Hoàng Tư Bác cảm thấy vẫn phải tìm một nhóm game thủ để trải nghiệm trò chơi.

Tìm ra lỗi có thể dùng để đưa vào một phiên bản mới trong kế hoạch, tiến hành tối ưu hoá trò chơi.

Cứ như vậy, chuyện Hoàng Tư Bác muốn lập kế hoạch công việc tiếp theo cũng dần định hình được.

"Tôi đồng ý, có điều, anh định tìm người chơi nào? Chúng ta vô duyên vô cớ để cho bọn họ giúp chúng ta kiểm tra trò chơi, bọn họ có thể đồng ý sao? Chẳng lẽ không cần thù lao cho họ sao?" Bao Húc hỏi.

"Ừm... Đây là một vấn đề." Hoàng Tư Bác khẽ nhíu mày, "Để tôi nghĩ nên đi đâu tìm mấy con chuột bạch đây."

...

Hoàng Tư Bác trở về vị trí làm việc của mình, cảm thấy hơi rầu.

Quả thực, hiện tại nên tìm vài con chuột bạch, không, chắc cần một nhóm lớn chuột bạch đến trải nghiệm trò chơi mới đúng.

Kỳ thực trước khi trò chơi đưa tung ra thị trường đều có bản test cho người chơi thử nghiệm.

Nhiều lúc, đội ngũ có năng lực nghiệp vụ mạnh đến mấy cũng không sánh bằng những người chơi chuyên tìm ra lỗi kia.

Nhưng sau khi trình biên tập game phổ biến, quy trình xét duyệt của ESRO đã nhanh hơn nhiều, rất nhiều quy trình nghiên cứu phát minh game đã biến đổi đến mức ngày càng áp súc, phân đoạn đo lường trải nghiệm của game thủ trở thành có cũng được mà không có cũng được. Mặt khác, Bùi tổng cũng chưa từng thông báo muốn sắp xếp phần công việc này, trực tiếp để cho Hoàng Tư Bác gửi trò chơi thẩm duyệt.

Vì vậy, (Pháo đài trên biển) trực tiếp được đưa lên cửa hàng game, bỏ qua mục thử nghiệm của người chơi.

Hiện tại Hoàng Tư Bác cảm thấy, cần phải bắt mấy con chuột bạch đến góp ý cho trò chơi, nhưng cụ thể đi nơi nào tìm chuột bạch lại là một vấn đề lớn.

Không có người quen, không có đường!

Nếu không... Xin chỉ thị của Bùi tổng?

Không phù hợp.

Chuyện đơn giản như vậy mà còn xin chỉ thị Bùi tổng thì không còn mặt mũi nữa!

Hoàng Tư Bác nhiều lần nhắc nhở chính mình: ‘Mày hiện tại đang là trưởng phòng kế hoạch! Bùi tổng ủy thác trọng trách cho mày không phải hi vọng mày như một học sinh tiểu học, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều đi hỏi hắn, mà hi vọng mày có thể một mình chịu đựng áp lực, hoàn thành tốt bổn phận công việc của mình!’

Mấy việc nhỏ tốt nhất là tự mình có thể xử lý tốt, không cần phải làm phiền Bùi tổng.

Mà chuyện tìm chuột bạch Bùi tổng cũng chưa chắc có biện pháp. Tuy Bùi tổng thần thông quảng đại nhưng cũng không thể tự mình xoắn tay áo tìm game thủ tới chơi thử game chứ?

Vì vậy, Hoàng Tư Bác đè xuống ý nghĩ xin chỉ thị của Bùi Khiêm, anh ta quyết định những chuyện phí sức này vẫn nên do chính mình làm thì tốt hơn.

Sau khi thử tìm kiếm trên Baidu không có kết quả, Hoàng Tư Bác phát một tin nhắn trong nhóm thiết kế.

"Tôi muốn tìm một nhóm game thủ để kiểm tra trò chơi... Ai có cách nào không? Tốt nhất là có thể tìm được một đám thích chơi game bắn súng, giao dịch với trưởng nhóm bọn họ để hỗ trợ kéo một đám chuột bạch lại đây."

"Đương nhiên, chúng ta cũng phải nhớ một chuyện. Trả thù lao là không thể, tuy nhiên có thể phát cho bọn họ một ít súng số lượng hạn chế trong game."

Nếu dùng tiền tìm người chắc chắn có thể được.

Nhưng dùng tiền sẽ để Bùi tổng biết.

Hoàng Tư Bác cảm thấy việc này không cần thiết phải phiền Bùi tổng, mà anh ta lại không thể tự mình bỏ tiền ra, vì vậy chỉ có thể cho một ít phúc lợi trong game.

Mặc dù sức hấp dẫn đối với người chơi không lớn, nhưng... có chút ít còn hơn không có gì.

Chỉ trong chốc lát, mọi người dồn dập đáp.

Phần lớn mọi người và Hoàng Tư Bác đều không có cách nào, bọn họ không quen biết ai hay không biết nhóm game thủ tương tự.

Tiểu Lữ nêu ý kiến, cậu ta có thể đi tìm một vài người chơi của (Kế hoạch chống khủng bố), thử xem có thể thành công lẫn vào nhóm để giao dịch với chủ group được không.

Nhưng phương án này có tỷ lệ thành công không cao.

Tiến vào đám game thủ của game khác đăng quảng cáo, kêu bọn họ đi chơi cái game bắn súng khác, lại còn không có ưu đãi nào, e rằng sẽ bị chủ nhóm đá đít tại chỗ đi.

Đúng lúc này, Lâm Vãn lên tiếng.

"Ây... Tôi có phương thức liên lạc một group yêu thích game bắn súng. Bọn họ vừa vặn có hai nhóm, trong đó có khoảng mấy trăm đến hơn một nghìn xạ thủ."

Hoàng Tư Bác vội hỏi: "Có thể giao dịch với bọn họ một chút không?... À thật không tiện, tôi muốn nói, để bọn họ giúp một chuyện."

Hoàng Tư Bác ý thức được mình không nên mất ý tứ trước mặt em gái ngây thơ, vội vàng chỉnh sửa câu chữ của mình.

Lâm Vãn không hề để ý: "Không thành vấn đề, tôi với bọn họ có quen biết, chỉ cần nói một câu là được."

Hoàng Tư Bác hơi ngạc nhiên: "Cô làm sao lại biết nhiều người thích game bắn súng vậy chứ?"

Việc này có chút không hợp lý.

Lâm Vãn cũng không phải một người thích game bắn súng FPS, hơn nữa cho dù có thích cũng không thể nào quen biết nhiều game thủ bắn súng như vậy được.

Lâm Vãn giải thích: "À, bởi vì trước kia khi thực tập ở công ty Thiên Hỏa, nhóm phát triển hạng mục (Vết đạn) cố ý tìm một nhóm game thủ bắn súng FPS lão làng, tôi chịu trách liên lạc với bọn họ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK