Bùi Khiêm di chuyển trong cửa hàng, đi tới khu tai nghe.
"Mã Dương, tôi nhớ tai nghe của cậu là loại bán trên vỉa hè hai mươi mấy tệ?" Bùi Khiêm nhìn Mã Dương.
"Kh... À không, Bùi tổng, dù là hàng vỉa hè nhưng dùng rất tốt." Mã Dương dừng lại đúng lúc, không để lộ mối quan hệ của mình và Bùi Khiêm trước mặt những người khác.
"Vậy làm sao dùng được, hàng vỉa hè chính là hàng vỉa hè, làm sao mà xài? Cái tai nghe mới nhất này, 2999, cầm lấy, đồ giá rẻ chỉ nghe được tiếng vang thôi."
Bùi Khiêm trực tiếp nhét tai nghe vào tay Mã Dương.
Mã Dương sững sờ: "Híc, Bùi tổng... Nhưng công việc hiện nay của tôi, không liên quan đến tai nghe mà..."
Mã Dương hiện nay làm việc vặt ở tổ thiết kế, căn bản chỉ điền biểu mẫu, dùng trình biên tập, hoặc đưa ra một số yêu cầu về tài nguyên, công việc xác thực không liên quan đến tai nghe.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút: "Chuẩn bị cho công việc sau này. Tương lai, cậu có thể giao tiếp với bên gia công, yêu cầu về âm nhạc và hiệu ứng âm thanh, nếu không có một tai nghe tốt, lỡ không nghe ra âm nhạc, âm hiệu của công ty người ta gửi đến hay dở ra sao, như vậy sao được?"
Mã Dương gãi đầu: "Nhưng mà, tai nghe công ty trang bị đã khá tốt rồi?"
Bùi Khiêm đen mặt: "Cậu có thể lấy tai nghe của công ty về dùng sao? Sau giờ làm việc, nếu như có tình huống khẩn cấp cần nói chuyện với công ty sản xuất âm nhạc thì sao?"
Mã Dương á khẩu không trả lời được.
Hình như... Cũng có lý...
Mã Dương mặt dài nở nụ cười, tiếp nhận tai nghe rồi hùng hục chạy đi tính tiền.
Cậu ta và Tiểu Lữ giống nhau, đều muốn mua nhưng không nỡ bỏ tiền, dùng khoản chi trả đặc thù lại hơi ngại!
Nhưng sau khi được Bùi Khiêm thúc đẩy, bọn họ hoàn toàn không còn chút gánh nặng tâm lý.
Đồ vật bắt được trong tay, chỉ có một chữ, đẹp!
Quan trọng là chính mình không tiêu một đồng, công ty bao hết, chuyện tốt như này đi đâu mà tìm!
Chẳng mấy chốc, hai người tính tiền xong xuôi.
Tiểu Lữ đổi điện thoại di động mới ngay tại chỗ, yêu thích không buông tay.
Mọi người tiếp tục đi dạo trong khu thương mại, Bùi Khiêm vừa dạo, vừa nhìn chăm chú đám nhân viên, nhìn ai không dám tiêu xài!
Ép Hoàng Tư Bác mua một máy tính bảng đời mới, lấy danh nghĩa "nâng cao năng suất".
Buộc hai cô gái trẻ ngồi quầy lễ tân mua mấy bộ quần áo đẹp, gọi là "nâng cao hình tượng công ty".
Còn có những món đồ khác, chỉ cần nhìn thấy nhân viên muốn mua, lập tức tìm kế để bọn họ phải mua!
Tình huống cá biệt, thực sự là không tìm được lý do, như có nam nhân viên muốn mua chiếc túi nữ cho bạn gái, Bùi Khiêm thực sự không nghĩ ra lý do nào, chỉ có thể đổi thứ khác.
Sau khi tham quan một vòng khu thương mại, Bùi Khiêm rất hài lòng.
Chà, tiền của mọi người tiêu gần hết rồi!
Hắn kiểm tra lại, vốn hệ thống trước đó có 1,1 triệu, ngày hôm nay Bùi Khiêm đã nhảy nhót điên cuồng một trận, nào là phát tiền lương, tiền thưởng, nào là phát thẻ mua đồ, làm "khoản chi trả đặc thù", ra đi hơn 530 ngàn.
Tài chính hệ thống còn lại 570 ngàn.
"Ừm, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính mình..."
Bùi Khiêm biết, các nhân viên khác cũng đã tận sức, 70 ngàn này, phải tự mình thân chinh xuất mã.
Truyện được đăng tại bachngocsach.. Sau khi tiêu hết 70 ngàn tệ, cứ tiêu thêm một đồng là có thể chuyển hóa thành tài sản cá nhân với tỷ lệ 1:1!
Lúc này là bước cuối cùng trong hành trình dài, một lần là xong!
Đầu tiên, Bùi Khiêm đi tới một tiệm âu phục cao cấp, cố tình không đến tiệm J&S lần trước đã mua.
Nhưng mà hắn nhanh chóng yên lặng rời đi.
Hệ thống từ chối...
Có thể do lần trước Bùi Khiêm đã mua quá nhiều âu phục, hệ thống cho rằng hắn không có nhu cầu mua quần áo nữa.
Sau đó, Bùi Khiêm đi tới tiệm Rolex, muốn mua đồng hồ.
Lần này, hệ thống không trực tiếp từ chối.
Nhưng từ mẫu đồng hồ đắt nhất hơn 200 ngàn mà Bùi Khiêm chọn, cuối cùng hệ thống chỉ cho phép hắn mua mẫu nhập khẩu rẻ nhất, 40 ngàn tệ!
Tuy cũng là Rolex, nhưng quá rẻ rồi...
Bùi Khiêm hơi đau "trứng", nhưng nghĩ đến 40 ngàn cũng là tiền, nên dứt khoát cầm.
Có câu “Lưng đeo càng nặng, trách nhiệm càng lớn", Bùi Khiêm tin rằng với tệ cách là một ông chủ, là người chịu trách nhiệm lớn nhất, đeo một chiếc đồng hồ Rolex 200 ngàn là hợp tình hợp lý.
Nhưng hiển nhiên hệ thống không nghĩ như vậy, đại khái chỉ thấy Bùi Khiêm trị giá 40 ngàn.
Bùi Khiêm rất đau "trứng".
Tiếp tục dạo.
Ngay cả đồng hồ cũng không thể mua quá tốt, như vậy một vài thứ khác không quan hệ đến công việc càng không thể mua.
Chẳng hạn như nước hoa nam cao cấp, sản phẩm chăm sóc da cho nam giới...
Bùi Khiêm cũng không vội vã, tiêu hơn 40 ngàn tệ, trong lòng hắn cuối cùng cũng an tâm một chút.
Thêm chút sức, đây là giai đoạn đúng tiền gấp cuối cùng!
Lâm Vãn cùng Hoàng Tư Bác bọn họ sớm cũng đã hoàn thành chính mình mua sắm hạn mức, một bên theo Bùi Khiêm đi dạo, một bên yên lặng quan sát Bùi tổng.
Đặc biệt là Lâm Vãn, cực kỳ hiếu kỳ Bùi tổng sẽ mua cái gì!
Chỉ có điều sau khi cô nhìn một hồi thì phát hiện, nhận thức của bản thân về Bùi tổng, hoàn toàn bị lật đổ!
Sao Bùi tổng lại tiết kiệm trong sinh hoạt cá nhân vậy?!
Cô có thể thấy rõ, có vài món Bùi Khiêm rất muốn mua!
Như hộp quà nước hoa sang trọng cổ điển có nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ G, trị giá một ngàn đô la, Bùi tổng rất yêu thích.
Nhưng mà, sau khi nhìn một chút lại bỏ xuống!
Còn có bộ âu phục làm riêng kia, Bùi tổng mặc thử một hồi, rất vừa vặn cũng rất đẹp mắt, giá chỉ có mười ngàn tệ nhưng cũng không mua!
Còn có đồng hồ Rolex, Bùi tổng tự động bỏ xuống chiếc đồng hồ hơn 200 ngàn tệ đang tiện tay xem qua, chỉ lấy mẫu nhập khẩu rẻ nhất khoảng hơn 40 ngàn tệ!
Bùi tổng là ông chủ thành công như vậy, nhưng chỉ đeo đồng hồ Rolex hơn bốn mươi ngàn.
Lâm Vãn bị shock!
Bùi Khiêm vẫn cứ tiếp tục dạo, mua sắm lắt nhắt.
Hệ thống cấm mua, chỉ có thể coi như thôi.
Hệ thống không nói không cho mua, chọn thứ có mức giá cao nhất được cho phép!
Tuy vậy, Bùi Khiêm cũng không thể mua quá nhiều thứ.
Bởi vì có quá nhiều quy tắc và quy định của hệ thống!
Chọn một cây bút máy Bách Bảo Long, hơn 7 ngàn; mua một thắt lưng vàng bắt đầu bằng chữ G, hơn 3 ngàn; mua một túi xách nam công sở, giá trị 20 ngàn...
Có cái đắt nhất, có cái chất lượng bình thường, đây đều do hệ thống hạn chế, Bùi Khiêm muốn mua chỉ có thể chọn thứ tốt nhất trong phạm vi hệ thống cho phép.
Dạo tới dạo lui, Bùi Khiêm phát hiện hình như không còn gì để mua.
Truyện được đăng tại BNS.com.. Sau khi kiểm kê Bùi Khiêm cảm thấy hắn mua không ít đồ, nhưng trên tay kỳ thực không có bao nhiêu túi.
Tổng giá trị tất cả mọi thứ là 73 nghìn.
Hoàn thành thua lỗ hơn 3000 tệ!
Bùi Khiêm không khỏi vui mừng.
Một bước tiến lịch sử!!!
Đây là kết quả việc dùng tiền gấp, cũng là một chiến thắng lâu dài mà trước giờ vẫn tuân theo quan điểm "Không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất"!
Sau đó mỗi đồng tiền chi ra có thể chuyển đổi thành tài sản của cá nhân hắn!
Mà nụ cười Bùi Khiêm trong mắt những người khác lại có hàm ý khác nhau.
Lâm Vãn cực kỳ xúc động.
(Pháo đài trên biển) thành công như vậy, suy đoán cẩn thận, Bùi tổng một tháng kiếm được cũng đến hai triệu tệ.
Kết quả, vẫn quá tiết kiệm là sao?!