Hách Liên Vạn Thành vẫn chưa nói gì, chỉ vẫy lui mọi người, khi đã yên tĩnh lại rồi mới hỏi, “Quốc hậu biết thân phận của kẻ phản tặc kia sao?’
Lâm Phương Sinh đương nhiên lắc đầu, “Chưa từng nhận biết.”
Nhưng thấy vị Quốc chủ kia vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, y vội vàng bổ sung, “Nhưng mà cũng hơi có cảm giác, nếu nhìn thấy tên phản tặc kia chắc sẽ phá được cục diện này.”
Hách Liên Vạn Thành vươn tay, khẽ vuốt hai má y, khiến Lâm Phương Sinh hơi thẹn thùng. Trong lòng y là rất nhiều sự sùng kính với người này, nếu chung giường chung gối chỉ để trừ ma thì không nói, nhưng những động tác thân mật cỡ này quả thật đã khiến y luống cuống chân tay, đành im lặng nghiêng đầu tránh.
Ánh mắt Hách Liên Vạn Thành thoáng trầm xuống, nắn lấy cằm y, “Nếu muốn thấy hắn, đợi ta bắt về đã.”
Lâm Phương Sinh thấy ngữ khí của hắn thoắt lạnh lùng, dường như cảm giác được tâm trạng hắn có thay đổi, đành cứng rắn ngả vào lòng Quốc chủ, ôm lấy eo lưng thẳng tắp của người nọ, trán áp lên bờ ngực rộng lớn, tiếng tim đập bình thản truyền đến gợi lên cảm giác ấm áp quen thuộc khiến người khác an tâm vô cùng.
Lâm Phương Sinh cảm thấy động tác hạ-bút-thành-văn này quen thuộc vô cùng, thoáng ôm chặt hơn lấy lòng, “Nếu đi cùng nhau sẽ tiết kiệm được chút thời gian. Huống chi.. còn đang tân hôn, làm sao bỏ ta được…” Nói đến đây mặt đã đỏ như thiêu, do dự một lúc lâu mới cúi đầu nhả nốt hai chữ, “Phu quân.”
Bất ngờ bên hồ sen kia dồn đến tiếng nước chảy, hệt như thể tiếng mưa rào, tiếng người hỗn loạn hòa vào, một lúc lâu sau mới nghe thấy nội thị bên ngoài bẩm báo, “Linh xà đột nhiên đại phát tính tình, giờ đã không sao rồi.”
Hách Liên Vạn Thành nhìn sang Lâm Phương Sinh, ánh mắt không còn băng hàn, mà ấm áp hệt mùa xuân, “Xem kết quả bói toán đã.”
Lâm Phương Sinh đã biết quốc gia này cực kì tôn trọng tế ti, phàm đã là chuyện đại sự thì chưa từng không mời tế ti tới đoán thiên mệnh hung, cát.
Thật làm khó y cố nén xấu hổ mà nói rất nhiều từ ngữ buồn nôn, cuối cùng phải đành thấp thỏm chờ một lời của tế ti.
Cả đêm dài, Hách Liên Vạn Thành tiếp kiến hơn mười đại tướng trọng thần, điều khiển quân đội, an trí nội triều, không hề chợp mắt.
Lâm Phương Sinh ban đầu còn có thể tiếp khách, nhưng không tài nào chống đỡ được cả đêm, mơ màng thiếp đi lại hoảng hốt bị người ôm lấy, đặt vào giữa đệm chăn mềm mại.
Không biết đã bao nhiêu canh giờ sau, lại có người nhấc chăn lên nằm xuống cạnh y, thân mình ấm áp ôm y vào lòng.
Lâm Phương Sinh cũng theo bản năng vùi người vào, tiếp tục ngủ say.
Khi tỉnh lại sắc trời còn tối, đất trời còn đang nhập nhòa, Lâm Phương Sinh ngơ ngác mở mắt ra lại nghe thấy tiếng tim đập trên đầu mình, hóa ra y đang áp trán lên lồng ngực Hách Liên Vạn Thành, bốn chân giao vào nhau, bên hông bị chặn lại bởi cánh tay người ta, thành ra bị giam trong lồng.
Nhưng cái nhà giam ấm áp này khiến người ta không muốn nhúc nhích.
Ngước mắt nhìn lên thụy nhan Quốc chủ, so với lúc thanh tỉnh thì thiếu đi chút sắc bén, nhưng lại yên tĩnh nhiều hơn, hệt như một thiên thần say ngủ.
*Các thiếm hãy nghĩ đơn giản là “thần nhà trời”, đừng nghĩ đến cái gì quá sến súa =.=
Chợt mí mắt ấy khẽ nhúc nhích, đoán chừng người sắp tỉnh, hai tròng mắt tựa hàn đàm, thần quang nội ẩn, đón nhận đường nhìn của Lâm Phương Sinh.
Lâm Phương Sinh nhìn thấy hắn mở hai mắt, mới thấy ánh dương xán lạn vừa lên kia phải ảm đi mấy phần.
Một ánh nhìn ấy, tựa như cả trời đất này chỉ còn riêng mình Hách Liên Vạn Thành.
Đương lúc Lâm Phương Sinh còn ngẩn ra, Hách Liên Vạn Thành đã cúi người đặt y dưới thân, bờ môi nhẹ nhàng trượt từ khóe mắt xuống môi, áo lót cọ vào nhau phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ, hơi thở hổn hển cũng đủ toát ra nhu tình ấm áp không nói thành lời.
Lâm Phương Sinh phát hiện ra thân thể trên mình đã động tình, vật cứng nóng rực đã kề lên bụng.
Vừa mới mở miệng kêu “Quốc chủ”, cả vòng bạc trên ngực và nam căn nơi khố gian đều bị rơi vào vòng khống chế của người nọ, đầu lưỡi trêu chọc, ngón tay xoa nắn, khiến cảm giác đau đớn tăng vọt vào trong huyết mạch.
Lâm Phương Sinh đỡ lấy đầu vai Hách Liên Vạn Thành, rên lên một tiếng từ trong họng, thân thể duỗi dài, bị hắn cắn liên tiếp thì giật bắn lên, rồi lại bị đè xuống, da thịt cả người đã đỏ ửng hết.
Hách Liên Vạn Thành rất quan tâm đến quốc sự, không hề trì hoãn, vội vàng thoa ít cao hoa sen cho y rồi động thân nhấn vào, một lần đã hết cả cây.
Vì hơi vội vàng nên Lâm Phương Sinh chưa kịp thích ứng với độ nóng cứng của thứ này, nhíu mày gập chân lại, chỉ cảm thấy nơi nào đó nóng rát, hệt như có một thanh đao nung mài qua lại, sắc mặt đã trắng nhợt.
Hách Liên Vạn Thành hoãn lại một lát, cúi mình hôn xuống khóe mắt đuôi mày y, lại nắm nam căn hơi mềm xuống của y, cẩn thận xoa nắn, “Rất đau?”
Lâm Phương Sinh thấy hắn ôn nhu đến nhường ấy thì lại động tình, có đau dường ấy cũng cam nguyện, chủ động cong chân gác lên eo hắn, vươn tay vòng ra sau lưng, khí tức đã dịu đi, “Không sao.”
Hách Liên Vạn Thành thấy y không vấn đề gì nữa, lại bắt đầu động.
Hung khí cường ngạnh cẩn thận ra vào thông đạo, hưởng thụ cảm giác bao bọc nóng bỏng, lại chạm vào một nơi nào đó, khiến cơ thể Lâm Phương Sinh run lên, cảm giác kích thích nóng bỏng khác thường chợt nhiên sinh ra.
Tìm được đúng nơi yếu hại rồi, Quốc chủ đại nhân càng không khách khí, ép người trong lòng càng lúc càng nhanh, ra vào mãnh liệt.
Cảm giác tê mỏi chướng căng và khoái cảm cứ thay phiên nhau, tăng vọt mãnh liệt, đau đớn đã biến mất từ lâu, Lâm Phương Sinh cũng ôm Quốc chủ gắt gao, vong tình đón hùa, tiếng thở dốc khàn khàn, trong lúc hoảng hốt chợt bật thốt, “Sư tôn…”
Hơi thở nóng bỏng dồn dập, tiếng gọi nhỏ vụn kia đã bị nhiệt tình của hai người át đi mất.
Không lâu sau Lâm Phương Sinh đã thở hồng hộc, hai chân mở rộng, kề sát vào người Hách Liên Vạn Thành mà tiết.
Hách Liên Vạn Thành cũng không kiên trì, dưới sự cắn nuốt kịch liệt của nơi mềm mại nào đó, tinh quan* mở rộng, cũng đồng thời lên cao trào.
*Nếu không biết cái này là cái gì, có thể search “external urethral meatus”.
Một lần hoan ái vội vàng khiến hai người như gần nhau hơn, rất có cảm giác như cá-nước-giao-hòa.
Cảm giác băng hàn toàn thân Hách Liên Vạn Thành như giảm đi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Lâm Phương Sinh, rồi sau mới đứng dậy.
Nhóm nội thị nối đuôi nhau đi vào, phân ra hầu hạ Quốc chủ Quốc hậu tắm rửa thay quần áo.
Hai người cũng không nhiều lời, tự thay ngoại sam cho bản thân, Hách Liên Vạn Thành là một bộ trường sam xanh đậm thêu hoa văn chìm, Lâm Phương Sinh là một thân thuần trắng, xong xuôi thì cùng sóng bước ra ngoài.
Cứ như vậy mà không hề nhiều lời, hai người lại rất ăn ý, hệt như một đôi vợ chồng lâu năm.
Lâm Phương Sinh hộ tống Hách Liên Vạn Thành vào trong nội điện, gặp những quần thần chờ yết kiến đang quỳ trên bậc thang bạch ngọc, bức rèm phía sau thêu rồng vàng, lại thêm một bức điêu khắc bách điều chầu phượng. Y biết đây là lệ của bổn quốc nên cũng không mở miệng hỏi, chỉ ngồi xuống phượng tọa, nhận sự bái lạy của quần thần.
Thấy tế ti râu tóc bạc trắng kia khởi tấu, “Quốc hậu là bạn đời trời ban, nếu đồng hành thì chẳng khác chi hổ thêm cánh.”
Lâm Phương Sinh nghe vậy thì thả lỏng, không quan tâm đến những nội chính quốc sự kia nữa, chỉ cẩn thận lắng nghe mấy chuyện quân sự.
Hóa ra Viêm Dạ đã nhậm tiên phong, sớm nay đã lên đường xuất phát.
Hai cánh quân tả hữu do những lão tướng thanh danh hiển hách ủy nhiệm, cánh trung lộ đương nhiên do Hách Liên Vạn Thành tự mình dẫn, khi tiếng chuông vang lên thì sẽ xuất phát từ kinh đô.
Sau khi thảo luận chính sự, có vài tấu chương nữa được dâng lên, Lâm Phương Sinh và tể tướng cùng phụ trợ Quốc chủ cho đến tận đêm mới bố trí xong.
Sau đó thì đi nghỉ, hai người muốn hôm sau đi ngay nên chỉ làm trong có nửa khắc rồi mới ôm nhau ngủ.
Trong lúc ngủ, Lâm Phương Sinh chợt nghe thấy người gọi tên mình, lúc là Lâm Phương Sinh, lúc là Lâm Tụng.
Y hoảng hốt ngồi dậy, thấy bốn phía là một màu ngân bạch, không thốt ra nổi một tiếng, chân như đang giẫm lên mây, phù phiếm khó phân, đành chậm rãi đi theo tiếng gọi mảnh như tiếng tơ kia.
Mây mù tản đi mới thấy tu sĩ hành vi phóng đãng, tuổi tầm nhi lập*, tóc trên đầu vàng như lông sư tử, trên người khoác trường bào chức cẩm vàng óng ánh, nhưng lại để lộ ngực, phô ra làn da màu đồng cổ, trên cổ còn đeo một chuỗi châu màu vàng kim, trên người có long nhãn lớn nhỏ, trông rất chói mắt.
*Với “phàm nhân” thì nó tầm tuổi 30.
Người nọ khoanh tay mà đứng, hệt như một tòa núi cao, sâu không lường được, chẳng rõ là cao nhân chốn nào.
Thấy Lâm Phương Sinh đến gần thì cười sang sảng, dang tay nói, “Lâm Phương Sinh, nào, đến đây, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Lâm Phương Sinh thấy người này xa lạ, không giống người Nhân giới, nhưng cũng dũng cảm tiêu sái, không giống loại gian ác hại người thì yên tâm lại gần, “Xin chào tiền bối.”
Khi chỉ còn cách hai thước thì hai cái bồ đoàn từ đâu hiện ra, tu sĩ kia khoát tay nói, “Sao mà tục lễ ở đâu nhiều vậy, ngồi xuống ngồi xuống. Ta tên Hoàng Long, không danh không hào, cứ gọi ta là Hoàng Long.”
Lâm Phương Sinh cũng không dám làm càn, hành lễ, “Đa tạ Hoàng Long tiền bối.”
Rồi mới vén vạt áo ngồi lên bồ đoàn.
Bồ đoàn kia không phải cỏ không phải vải bố, chẳng phải kim lại chẳng phải đá, còn hơi sinh nhiệt, khi ngồi xếp bằng lên thì có một nguồn linh lực dũng mãnh tràn vào kinh mạch, chậm rãi du tẩu.
Khiến cho kinh mạch khô cằn đã lâu của Lâm Phương Sinh lại trở nên đầy ắp. Y vừa mừng vừa sợ, phân ra một chút ý thức, dẫn đường cho linh lực vận chuyển Chu Thiên.
Một bên y cung kính nói, “Không biết tiền bối gọi vãn bối đến vì chuyện gì?”
Hoàng Long xùy một tiếng, cũng ngồi xuống một cái bồ đoàn khác, khoanh một chân trên ấy, một chân thả xuống mặt đất, tư thái rất càn rỡ; lại lấy ra một hồ lô rượu, ngửa đầu tu một ngụm, “Khắc bản thủ lễ*, từ cổ đến giờ không đổi, làm có chút gì phong phạm của cuồng nhân Kiếm tu! Vạn Kiếm môn các ngươi, chân chân nhất địa không bằng nhất đại**! Mà thôi, ta hỏi ngươi, ngươi là Lâm Phương Sinh Lâm Tụng?”
*Ý chỉ cứng nhắc, cổ hủ.
*Ám chỉ sự lụn bại
Ba chữ “Vạn Kiếm môn” vừa mới vào tai, Lâm Phương Sinh như bị sét đánh, chuyện cũ trước kia như nước lũ tràn về, suýt nữa thì khiến kinh mạch y thác loạn.
Y vội vàng áp chế thần kinh, hỗn loạn trong lòng dần lắng xuống.
Y lại thành hôn với sư tôn, lấy làm phu quân…
Nếu ngày sau thoát khỏi bí cảnh, y sao có thể đối mặt với người, còn có…
Lâm Phương Sinh tâm trạng phức tạp, mờ mịt ngơ ngác, nhưng vẫn đáp, “Vãn bối là Lâm Phương Sinh, nhưng… chưa từng tên Lâm Tụng.”
Nhân giới lễ chế sâm nghiêm, phàm đã là người trong thị tộc đều phải có tên viết, nhưng tu sĩ cũng có rất nhiều khuôn sáo, cho nên Lâm Phương Sinh chỉ là Lâm Phương Sinh, Chinh Mạc cũng chỉ là Chinh Mạc.
Hoàng Long khẽ hửm một tiếng, hai mắt ánh kim nhìn y chằm chằm, lại đột ngột cười to, “Cũng thế. Ta hỏi ngươi, Lâm Phương Sinh, ngươi nay thân quấn lấy sáu đoạn nghiệt tình, nếu cứ mặc kệ vậy chỉ sợ sẽ gây nên hậu quả xấu. Ngươi có từng tính toán gì chưa?”
Lâm Phương Sinh hơi giật mình, lại để ý vị Hoàng Long này không biết là cao nhân nơi nào mà lại nhập vào giấc mơ của y, lại tìm hiểu những chuyện ** trong lòng y, hình như… hơi xen vào chuyện của người khác.
Hoàng Long thấy vẻ mặt y như vậy cũng suy đoán được một chút, lại cười sang sảng, “Ngươi đang thầm oán ta nhiều chuyện đúng không? Chỉ là chuyện này liên quan đến cả lục giới, nên phải cẩn thận.”
Như vậy càng khiến Lâm Phương Sinh ngẩn ra, “Vãn bối và… mấy người kia có khúc mắc, sao lại liên lụy đến lục giới?”
Hoàng Long cười rộ lên, dùng một ngón tay chỉ chóp mũi mình, “Bởi vì ta.”
Thấy Lâm Phương Sinh bắt đầu lẫn lộn, Hoàng Long mới cẩn thận giải thích.
Hóa ra Hoàng Long là tu sĩ Thượng Cổ, sinh ra tại Vô giới, bởi vì một lần thời không loạn lưu mà bị cuốn vào Ma giới, tu luyện thần tốc, gần như trở thành kẻ mạnh nhất Ma giới.
Giữa trận đại chiến lục giới, đã bị Chân Thần Thượng Cổ đánh bại, cùng với chúng ma đầu khác bị ném tới Ma giới, bị hạ tường vây, ngay cả những Ma Tu trên Nguyên Anh cũng bị giam cùng.
Hoàng Long bất mãn với quyết sách của Chân Thần, ý đồ dùng chính bản thân để đánh tan tường bao, ai ngờ bị phản chấn đánh tan Nguyên Thần, những tưởng bản thân thân tử đạo tiêu, ai ngờ lúc tỉnh dậy đã về Vô giới.
Vừa dịp Vô giới lúc ấy bạo tẩu, ông cần đi trước tìm cách khống chế Vô giới, ai ngờ nó lại thôn phệ sang không gian Ma giới, càng khiến vô số thời không khác loạn lưu, Hoàng Long chưa kịp làm gì đã bị ném vào Nhân giới.
Giờ đây ông ta phi nhân phi quỷ, pha ma phi yêu, chỉ là một chấp niệm trôi nổi giữa lục giới, một người sống không chốn gửi hồn, chực chờ bị tiêu tán, may mà có một thần vật Vô giới tên Khiếu Nhật hắc du mộc để kí sinh, kéo dài hơi tàn.
Không ngờ nhân họa đắc phúc, khối gỗ hắc du kia lại cắm rễ trong Kinh Thiên các, khiến ông ta gần ngưng tụ lại được.
Hoàng Long cười nói, “Thiên Kinh các đã nhận ngươi làm chủ, cho nên ta cũng đành phải mượn thân thể của ngươi sử dụng một chút.”
Lâm Phương Sinh nhíu mày, cảnh giác nhìn, “Ý tiền bối là muốn đoạt xá…”
Bàn tay của Hoàng Long chợt vỗ vào đùi, cười ha hả, ” Nếu đã đoạt xá thì cần gì phải nhập vào mộng, cứ đoạt trưc tiếp luôn đi! Chỉ là tên tiểu tử ngươi khúc mắc nhiều quá, biết nhiều người, nếu đoạt chỉ sợ sẽ bị nhận ra ngay, khiến cho hồn phi phách tán.”
Lâm Phương Sinh đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, “Không biết ý Hoàng Long tiền bối là gì?”
Hoàng Long nhìn thẳng vào y, “Ta biết ngươi thâm nhập vào Ma giới là để ngăn cả Vô giới bạo tẩu, cũng coi như không mưu mà hợp với mục đích của ta. Cho nên muốn mượn tạm cơ thể ngươi đi vào Vô giới để ngăn cản chuyện này.”
Lâm Phương Sinh thấy vẻ mặt ông ta thành khẩn, khí tức buốt giá, không có vẻ làm bộ, biết ông ta đang nói thật. Huống chi này Vô giới không có cách nào ứng phó, mà Hoàng Long này có vẻ như biết cách, vậy chỉ có thể tin người.
Chỉ là….
“Vậy thì có liên quan gì đến… tình nghiệt của vãn bối?”
Hoàng Long thở dài, nhấc chiếc quạt hương bồ lên vỗ vỗ vai Lâm Phương Sinh, lời nói thấm thía, “Nếu ngươi tâm tư chưa định, đạo tâm chưa yên, vào Vô giới sẽ mất đi lực ngưng hợp, chỉ sợ sẽ tan biến ngay lập tức. Mà Vô giới tức “vô tọa vô vật”, biến mất hoàn toàn. Cho nên khi tu phải thật kiên quyết mới có thể bảo vệ đạo tâm.”
Lâm Phương Sinh từ từ nhắm mắt, nhìn vào đạo tâm mình.
Lại nghe Hoàng Long lắc đầu, “Lấy ý kiến lão phu thì thượng sách đều thế cả. Đã có tình hữu duyên thì cần gì phải vứt bỏ để mà chịu tội. Huống chi lấy thể yêu lữ của ngươi thì mấy người trợ giúp song tu trăm lợi chứ không hại. Mà cái việc sung sướng này thì mấy người chia sẻ cũng không uổng dâm…”
Lâm Phương Sinh thấy từ ngữ ông ta càng khó chịu nổi thì xấu hổ vô cùng, “Tiền bối đừng nói giỡn…”
Hoàng Long cười ha hả mấy tiếng, còn định nhiều lời nữa nhưng lại sửa miệng, “Canh giờ không sớm, ngươi cứ cẩn thận mà nghĩ, quyết định thận trọng. Nhưng chuyện về Vạn Kiếm môn kia, vạn vạn lần không được nhắc tới trước mặt Quốc chủ. Ngươi đang ở giữa pháp trận trong kính, nếu không phải tự mình tỉnh ngộ sẽ không cách nào thoát khỏi. Ta phải tìm chỗ trống…”
Lâm Phương Sinh mở mắt, hóa ra Hách Liên Vạn Thành đã dậy rồi, thấy y tỉnh thì nói, “Xuất phát ngay tức khắc.”
Mộng cảnh rõ ràng ngay trước mắt, từng câu từng chữ của Hoàng Long vẫn còn ẩn ẩn trong đầu.
Lâm Phương Sinh gặp lại sư tôn càng thêm xấu hổ, đành im lặng đứng dậy, cùng thay đồ với Hách Liên Vạn Thành, áo giáp lành lạnh khi đi vang lên tiếng lách cách.
Hách Liên Vạn Thành thấy y không nói gì, nghĩ y bồn chồn thì nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai, hai người rời điện, cưỡi lên hắc mã có sừng, đi ra ngoài thành chờ xuất phát.
Khi lính liên lạc cất giọng cao vút, “Xuất phát-!”, tiếng kèn vang lên, năm vạn trung lộ đại quân do Hách Liên Vạn Thành dẫn đường xuất phát, vạn mã bôn đằng, mang đủ quân nhu theo sát, cát vàng cuộn tung trời, khi cách đô thành Thiên Vân ba mươi dặm đã thấy phía đông là một dải mây vàng.
Đại quân xuất phát hai ngày, quốc đô Thiên Vân đã xảy ra dị biến, linh xà xích hỏa trong cung đột ngột rẽ nước phóng lên cao, một mảng tường đỏ tươi giữa không trung, một con cá màu xám đi bên cạnh; một xà một ngư xoay một vòng rồi bay về phía đông, hòa cùng với tầng mây.
Dân chúng thấy vậy đều nói linh thú trấn quốc đi theo giúp đỡ Quốc chủ, có hi vọng sẽ thắng; tất thảy đều vui sướng, dâng hương cầu nguyện.