Hoàng Long giương tay, thu Luân Hồi bàn lại, những kí tự trên mặt bát quái vây lấy một hình tròn to bằng lòng bàn tay, bên trong có hai dòng Nguyên Thần đơn bạc như sương, xoay quanh, truy đuổi lẫn nhau, một đạo màu đen phiếm ánh tím, còn ẩn cả bạch văn; đạo còn lại màu trắng chứa cả tử khí.
Hai đạo thần hồn này từa tựa thế âm dương, thong thả chuyển động trong Luân hồi bàn.
Thiên Kinh các như trâu già kéo xe nát, dần bị bóng ma nuốt lấy.
Tàn ảnh của phế tích trận chiến vừa nãy cũng đã bị hắc ảnh trừ khử không vết tích.
Chinh Mạc cuối cùng không đành lòng nói, “Sinh linh Vô giới thực vô tội.”
Hoàng Long cười nhạo hai tiếng, “Những sinh linh đó sinh trái ý trời, đều là vật chết, chỉ là do trong lòng không cam tâm, trải qua hàng trăm triệu năm mới sinh ra không gian này. Muốn đoạt sự sống mà ăn mòn dị giới, tích nhiều thì sẽ thành mối lo, không trừ bỏ sẽ thành tai họa. Ngươi là Kiếm tu, sao lòng dạ lại bạc nhược như đàn bà đến thế, hay đã bị tình cảm che mờ đôi mắt? Nay sư đệ ngươi đã kết Anh, nếu không biết cách tu hành, tiên đồ dài lâu, cẩn thận không giữ được!”
Chinh Mạc tốt tính, chắp tay cười nói, “Đa tạ tiền bối dạy bảo, tại hạ chỉ là nhất thời cảm thán mà thôi, nếu bàn về dụng tình thì không theo kịp tiền bối đã thâm sâu mười vạn năm.”
Hoàng Long nghe vậy, nét mặt già nua ửng hồng, ho khan hai tiếng không nói tiếp, tầm mắt đảo qua mọi người, “Thứ cần phá đã phá, Ma giới đã không còn bị ăn mòn nữa, các ngươi có thể an tâm rời đi rồi. Ta đây ở lại đất cũ, chỉ tiễn các vị một đoạn đường.”
Hách Liên Vạn Thành thấy ông kiên quyết cũng không khuyên can, chỉ hơi gật đầu, “Làm phiền.”
Hoàng Long lại nhìn về Tư Hoa Quân mà cười, “Tiểu giao này nữa, chưa hóa rồng mà cũng có vài phần phong phạm của lão phu năm xưa. Những thứ phù văn pháp trận kia học cho tốt, làm rạng danh long mạch ta.”
Tư Hoa Quân hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói, “Bổn tọa cần gì ngươi phải nhắc nhở.”
Hoàng Long lại vỗ vỗ đầu Viêm Dạ. Súc sinh này chung quy vẫn là nhỏ tuổi, sau một hồi ác đấu thì không trụ nổi hình người nữa, giờ phút này tứ chi rời rạc, quỳ rạp trên đất, le lưỡi mà thở hổn hển.
Hoàng Long dường như có chút đăm chiêu, đột nhiên nói, “Nếu có thấy…” Lập tức dừng khựng lại, nở nụ cười, “Mà thôi, trái phải không gặp, cần gì phải làm điều thừa.”
Nói xong thì từ từ chợp mắt.
Lâm Phương Sinh khi tỉnh lại thì đã cầm Luân Hồi bàn trên tay, giờ thấy Hoàng Long về thì ngạc nhiên nói, “Sao ta lại có cảm giác đặc biệt quen thuộc với Luân Hồi bàn này vậy?”
Hoàng Long cất giọng cười ha hả, “Ngươi khi đó tục danh là Lâm Tụng, một thị vệ hoàng gia Huyền Xương quốc. Khi Huyền Xương sụp đổ, ngươi liều chết cứu Mục Thiên Hàng ra, đào vong tới Ma giới, hai người sống nương tựa lẫn nhau. Sau ngươi cũng lại vì cứu hắn mà bị Phệ Hồn thú cắn nuốt mất Nguyên Thần. Vậy nên Mục Thiên Hàng lấy Luân Hồi bàn điên đảo nhân quả, để đổi lại một luồng thần hồn…”
Ông thấy Lâm Phương Sinh vẫn còn ngơ ngác, mới nói nhỏ, “Nếu nhân quả điên đảo, duyên phận giữa hai người các ngươi cũng đã hết, không nói tới cũng vậy. Mục Thiên Hàng cùng Công Dã Minh Kính, để hai kẻ ấy chuyển sinh đầu thai vào một nhân gia tầm thường, được hưởng thiên luân, âu cũng là công đức… Còn một chuyện khác nữa.”
Hoàng Long ngừng một lát, đấu tranh mãi mới nói, “Truyền một câu cho Lục Đạo hộ ta: Mau gả cho người khác đi, nếu đợi đến khi hoa tàn bướm ít thì không ai muốn nữa đâu.”
Lâm Phương Sinh đồng ý, mở mắt ra đã ở trong đình viện.
Hoàng Long đi thật dứt khoát, một lời từ biệt cũng không để lại.
Cành khô Khiếu Nhật khẽ đung đưa, một viên cầu tỏa ánh đen bao trùm lên mấy người trong đình, Thiên Kinh các lập tức lao bắn đi.
Một hồi chấn động, tất cả đều rơi xuống đất. Trấn Ma tháp đang ở trước mắt, nơi mọi người vừa rơi xuống thấy tường bao đang dần khép lại, phong bế lại chỗ Ma giới nay chỉ còn quá lắm một phần ba bản đồ.
Đoàn người tại Vô giới đi mất nhiều ngày, giờ đi ra lại nhanh tới mức không ai ngờ tới.
Lâm Phương Sinh vừa mới đứng thẳng, đã thấy một đóa sen trắng lao vụt tới. Một nữ tu chưa kịp đợi dừng đã lao xuống khỏi pháp bảo, chính là Lục Đạo, thần sắc vội vàng, vô cùng nôn nóng. Nàng ta tìm đi tìm lại trong đám người, “Hoàng Long lại trốn đi đâu rồi, vì sao không chịu hiện thân?”
Lâm Phương Sinh thấy nàng nổi giận đùng đùng, đành cố cứng rắn, “Hoàng Long tiền bối có lời muốn chuyển.”
Lục Đạo khó thở mà cười, nước mắt đã chảy thành hai hàng, “Cái đồ hỗn nhân kia! Hỗn nhân!”
Ma giới hiện đang vào lúc hoàng hôn, tịch dương vô hạn, ánh nắng ấm áp, tất thảy nam tử đều im lặng, đứng ở một bên.
Vị nữ tu có thể thọ ngang trời đất cuối cùng cũng thu lại cảm xúc, từ túi đồ của mình lấy một tấm lệnh bài bằng bàn tay ra, màu đen mà lại ánh kim, bên rìa có khắc hai Bàn long, ném về phía Hách Liên Vạn Thành, “Cầm lấy Thần Long lệnh, ta không trấn tháp nữa, các ngươi muốn làm gì thì làm!”
Nói xong đã lóe thân mình, lên pháp bảo hoa sen kia đi mất.
Hách Liên Vạn Thành tiếp được Thần Long lệnh, vuốt ve một lát, đột nhiên nói, “Chinh Mạc Lâm Phương Sinh nghe lệnh.”
Hai sư huynh đệ nghe vậy ngẩn ra, vội vàng nghiêm túc quỳ xuống.
Hách Liên Vạn Thành lạnh lùng nói, “Nay Ma giới như rắn mất đầu, vi sư sẽ ở lại nơi đây, nghiêm túc kỉ luật, thống nhất Ma giới. Chinh Mạc, vi sư đem vị trí chưởng môn truyền cho con; Phương Sinh, con dốc lòng tu luyện, phụ tá cho chưởng môn sư huynh.”
Ngay khi hai người còn chưa dứt ra khỏi cơn khiếp sợ, Viêm Dạ đã hoang mang rối loạn, vội biến hình mặc quần áo vào, cũng quỳ xuống cạnh Lâm Phương Sinh, “Sư, sư tôn, còn con…”
Hách Liên Vạn Thành nói, “Viêm Dạ cùng ta ở lại Ma giới.”
Trên mặt con sói con kia lộ vài nét thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời, quyến luyến nhìn Lâm Phương Sinh, lại nhìn xa xăm về phía Hách Liên Vạn Thành.
Hách Liên Vạn Thành nói tiếp, “Chẳng lẽ bất mãn?”
Viêm Dạ bị dọa sợ, vội cúi người đáp, “Đệ tử, đệ tử không dám. Chỉ là… sư huynh Phương Sinh….”
Hách Liên Vạn Thành giờ mới hơi hòa hoãn, “Có vi sư tọa trấn, tới Ma giới có gì là khó? Lúc đi ngang qua Bắc Minh, còn thỉnh cung chủ giúp đỡ.”
Tư Hoa Quân hừ lạnh, “Nương tử của ta muốn hồi cung, cần gì lão đạo ngươi phải nhiều lời.”
Hách Liên Vạn Thành thâm trầm nhìn hắn, Tư Hoa Quân cũng không chịu yếu thế mà nhìn lại chằm chằm.
Lâm Phương Sinh còn đang định nói thì bị Chinh Mạc nhấn vai một cái, “Khởi bẩm sư tôn, tiên tổ sư có di mệnh, khi đệ tử đạt Hóa Thần sẽ được kế thừa chức chưởng môn. Nhưng nay được cấp quyền cho, sư tôn lòng mang thương sinh thiên hạ, đệ tử đương nhiên nghĩa bất dung từ, nguyện phân ưu vì sư môn. Cho nên, sẽ tạm thời giữ chức chưởng môn, ngoài chuyện Ma giới, mong sư tôn còn giúp đỡ cho đệ tử, trọng chưởng Vạn Kiếm môn.”
Ánh mắt lạnh tựa sương tuyết của Hách Liên Vạn Thành khi nhìn qua chúng đệ tử mới có dấu hiệu tan ra, khi đảo qua Lâm Phương Sinh thì lại càng nhu hòa, gật đầu, “Như thế cũng được.”
Mấy người nghị sự xong xuôi, cùng đi về phía chiến trường. Xa xa chỉ thấy một mảng chém giết đông nghìn nghịt, mấy người lóe kiếm quang, thoắt cái đã đến bên chủ tướng của liên quân Nhân, Ma, Yêu.
Mấy người kia chính là thủ lĩnh Long Hổ của Ngũ Hành tông, cùng mấy người Trần Xương, An Hải.
An Hải thấy Tư Hoa Quân đang từ xa đến, vừa mừng vừa lo, tiến lên hai bước quỳ xuống trước mặt hắn, “May mà cung chủ vô sự!”
Tư Hoa Quân dìu gã đứng dậy, dù chưa khỏi hẳn nhưng khí sắc khá tốt, cười nói, “Bổn tọa sao có thể có chuyện.”
An Hải tươi cười đầy mặt, liên thanh đáp, cũng chắp tay với mấy người khác, “Các vị tiên sư cũng không có việc gì, thật đáng mừng.”
Diêu tông chủ cùng Tuệ Dung đại sư cũng tiến đến chúc mừng.
Trần Xương không thấy bóng dáng Công Dã Minh Kính đâu, lại nghe Hách Liên Vạn Thành nói, “Mau chóng về triều lập tân quân.” Ông cảm thấy lạnh đi. Công Dã Minh Kính là do ông chăm quản từ nhỏ, tình cảm không phải bình thường, nay đã vĩnh viễn xa cách, lòng đau như cắt. Nhưng ông chỉ có thể trắng bệnh mặt mũi mà chịu đựng.
Hách Liên Vạn Thành chân đạp phi kiếm, xâm nhập vào chính giữa chiến trường, đánh bay những quái điểu ngăn cản dọc đường, lấy Thần Long lệnh ra.
Lệnh bài hắc kim hóa thành hai đại hắc long phía sau Hách Liên Vạn Thành, hai mắt vàng óng, vảy đen dày khít, há miệng rít lên, long uy như ba đào mãnh liệt, trấn áp toàn bộ chiến trường.
Ma đầu lớn nhỏ lạnh cả lưng, buông vội vũ khí đầu hàng,
Đó chính cái gọi là: Thần Long lệnh xuất, vạn ma hàm phục.
Uy của Thần Long lệnh quả nhiên danh bất hư truyền.
Lại nghe giọng nói băng lãnh của Hách Liên Vạn Thành vang lên rành mạch, dội vào tai chúng ma, “Chiến sự đã hết, mau về tổ mình. Các ngươi vừa thượng võ xong, vậy đợi mười ngày nữa toàn giới cùng tuyển Ma tôn mới. Nếu không theo, sẽ như tháp này.”
Sau đó Kiếm Thần thương bùng ánh bạc, chém thẳng từ đỉnh Trấn Ma tháp xuống.
Tiếng nổ ầm ầm, cổ tháp nửa xanh nửa xám trắng kia sụp nghiêng xuống, tạo ra vô số hố to trên mặt đất, khiến nhiều Ma vật hốt hoảng.
Chỉ qua một lát, bọn chúng đã bắt đầu lui lại.
Tướng sĩ của Trần Xương đã sẵn sàng đón địch, đề phòng có kẻ đánh lén. Chỉ là bọn họ xem nhẹ uy lực của Thần Long lệnh cùng uy hiếp của nhát chém kia của Hách Liên Vạn Thành, đến khi lũ Ma vật tán hết vẫn không có ai phản kích.
Lâm Phương Sinh nhìn về phía sư tôn, chợt trào dâng cảm giác không muốn xa cách. Y thả người nhảy lên phi kiếm, đuổi theo Hách Liên Vạn Thành đang được hắc long vây quanh.
Viêm Dạ muốn đuổi theo thì bị Chinh Mạc đè đầu lại, “Giúp các tướng sĩ dọn dẹp chiến trường đi.”
Tư Hoa Quân nhìn lên trời, không có ý định can thiệp, ngược lại đi đến doanh trướng Yêu Tu, hỏi An Hải, “Hạ Tiến kia sao không biết thân phận, cẩn thận bẩm báo lên. Bổn tọa không bắt được hắn hiện nguyên hình mà cầu xin tha thứ thì uổng làm bá chủ Bắc Minh.”
Hắc Long dường như cũng biết được khí tức của Lâm Phương Sinh, không ngăn cản mà để y tới gần. Hách Liên Vạn Thành không nói gì, đợi chúng Ma tản hết mới gật đầu với Lâm Phương Sinh, “Phương Sinh, lại đây.”
Lâm Phương Sinh đương nhiên nghe theo, vừa mới lại gần đã bị sư tôn ôm vào lòng, được lồng ngực ấm áp vây lấy.
Thoáng chốc khoang mũi cay cay, bản thân đường đường là nam nhi sao lại dễ rơi lệ đến thế, thật sự quá mất thể diện, chỉ úp mặt vào lòng sư tôn.
Hắc Long dần biến mất, Thần Long lệnh mất thứ ánh sáng chói lọi, dừng trên tay Hách Liên Vạn Thành.
Hai người dùng phi kiếm lao đi, tìm một cánh rừng nhỏ không người mà hạ xuống.
Khoảnh khắc ngày tàn, chung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, vài cơn gió thổi qua càng khiến không gian thêm tĩnh mịch.
Hách Liên Vạn Thành không nói, chỉ đưa tay ra sau khẽ vuốt ve lưng Lâm Phương Sinh.
Không khí lúc này thực sự rất tốt đẹp.
Rồi sau đó Lâm Phương Sinh bị sư tôn nhấc cằm lên, cánh môi chạm lấy nhau, nụ hôn sâu dần.
Khu rừng yên tĩnh dần vang lên tiếng nước do miệng lưỡi giao hòa, cùng với tiếng thở dốc dồn dập của Lâm Phương Sinh.
Mặt trăng Ma giới đã treo cao, khiến khung cảnh thêm phần quỷ dị. Lâm Phương Sinh đã bị cởi lớp trường bào, ánh trăng vàng chiếu lên lồng ngực như lấp lánh.
Cho dù tu sĩ không sợ lạnh, nhưng Lâm Phương Sinh vẫn bị bóng đêm kích thích, làn da trơn bóng hơi run run.
Y khẽ rên, “Sư tôn…”
Hách Liên Vạn Thành đáp, “Đã thành thân rồi sao còn gọi sư tôn?”
Lâm Phương Sinh nghe giọng nói toàn ý trêu chọc thì đỏ mặt, nhìn ra xung quanh. Chợt thấy xa xa có mấy Ma Tu đang lại gần chỗ cây hai người đang ở.