Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt.
Dạo này Tứ Trung treo không ít biểu ngữ.
“Chúc mừng bạn học XXX lớp 12-1 trường ta vinh quang đạt giải nhất toán THPT quốc gia.”
“Chúc mừng bạn học XXX lớp 12-1 trường ta vinh quang đạt giải nhất môn sinh học THPT quốc gia.”
……
“Chúc mừng bạn học Tư Dật lớp 11-1 trường ta vinh quang đạt giải nhất toán THPT quốc gia.”
……
“Chúc mừng bạn học Cố Dật Nhĩ lớp 11-2 trường ta vinh quang đạt giải nhất trong đại hội thi đấu âm nhạc thanh thiếu niên THPT toàn tỉnh.”
“Chúc mừng bạn học Cố Dật Nhĩ lớp 11-2 trường ta vinh quang đạt giải nhất trong cuộc thi viết văn ‘Tân khái niệm’ toàn tỉnh.”
“Chúc mừng bạn học Nhạc Trạch Mính lớp 11-2 trường ta vinh quang đạt giải nhất trong đại hội thi đấu âm nhạc thanh thiếu niên THPT toàn tỉnh.”
……
Năm nay tại các cuộc thi lớn, học sinh Tứ Trung tham gia thi đấu đều rất tranh đua, có không ít học sinh đoạt giải nhất, trường học treo biểu ngữ cũng không thể treo quá kiêu ngạo, bởi vậy trực tiếp tỉnh lược danh sách phía sau giải nhất, đổi thành thông báo trên bảng vàng.
Trong đó được mọi người quan tâm nhất là học sinh đạt được giải nhất môn toán và môn tin trong 5 môn thi đại học, phần vinh dự này có ý nghĩa bọn họ sẽ là đại biểu cho tỉnh mình tham gia Đông Lệnh Doanh* Olympic toàn quốc năm nay, trong mấy trăm học sinh mũi nhọn lại chọn ra 30 người vào đội tập huấn quốc gia tham gia Olympic quốc tế, giúp nước nhà vẻ vang.
(*Đông Lệnh Doanh: Hoạt động trải nghiệm mùa đông)
Tư Dật là một trong số ít học sinh lớp 11 bắt được danh ngạch vào Đông Lệnh Doanh.
Chủ nhiệm giáo dục từ trước đến nay nghiêm túc cũng không nhịn được mà cười híp mắt, dùng sức vỗ vỗ vai thầy Mộ: “Thầy Mộ, thầy dạy ra được học sinh tốt lắm! Lúc trước để Tư Dật lui mấy môn khác chuyên tâm học toán đúng là một quyết định sáng suốt!”
Thành tích mấy môn khoa học tự nhiên của Tư Dật rất nổi bật, nhưng thầy Mộ nhìn ra được, sở dĩ mấy môn khác nổi bật được là vì bản lĩnh toán học của Tư Dật cực kỳ mạnh, tính logic và tính tư duy đã sớm được hình thành ngay từ khi cậu còn chưa lên cấp ba, có gốc chắn chắn, học cái nào cũng không khó.
Đây là sinh ra đã có sẵn thiên phú toán học, hơn nữa hậu kỳ được bồi dưỡng rèn luyện, thiếu một thứ cũng không hình thành được.
Anh thuyết phục các giáo viên khác đồng ý cho Tư Dật từ bỏ thi đấu ba môn còn lại, chỉ chuyên tâm khai phá toán học.
Từ trước tới nay chưa có người nào có thể đồng thời đoạt giải mấy môn học, vậy nên không cần vì vinh dự nhất thời mà tham cái nhỏ mất cái lớn.
Quả nhiên, Tư Dật không phụ sự kỳ vọng của các thầy cô giáo, trong tất cả các học sinh lớp 11 được cử đi thi, chỉ có một mình cậu lấy được thành tích tuyệt vời như thế.
“Nếu lần này có thể đạt được thành tích tốt vào đội tập huấn quốc gia, em sẽ là học sinh của Tứ Trung chỉ mới lớp 11 đã được tuyển thẳng.” Chủ nhiệm giáo dục tán thưởng nhìn Tư Dật ngồi cuối cùng trong bàn hội nghị, thầy còn lớn tiếng nói, “Hai mươi trường đứng đầu toàn quốc, tùy em chọn lựa.”
So với tự báo danh, cộng điểm thi đại học thì tuyển thẳng mới là sự khẳng định tối cao của một học sinh lớp mũi nhọn.
“Cảm ơn thầy ạ.” Tư Dật khiêm tốn ngồi trên ghế, không dám kiêu ngạo.
Cậu là vai chính trong buổi họp này, nhưng vì sao lại phải ngồi cuối cùng.
Đó là bởi vì ngồi ở vị trí đầu tiên là ba mẹ cậu, sau đó là hiệu trưởng và hiệu phó, sau nữa là chủ nhiệm giáo dục khối 11 và chủ nhiệm lớp, đương nhiên cậu chỉ có mệnh ngồi ở sau cùng.
“Phó chủ tịch Tư, ngài xem Đông Lệnh Doanh lần này, chúng ta để cho Tư Dật đi chứ?”
Ba Tư khiêm tốn vẫy vẫy tay: “Quyết định bổ nhiệm còn chưa tới, hiệu trưởng ngài vẫn đừng tâng bốc tôi.”
“Quyết định bổ nhiệm cũng đang ở trên đường rồi, chuyện sớm hay muộn thôi, nhưng nếu thư ký Tư nói như vậy thì tôi cũng không dám không nghe.” Hiệu trưởng cực lực khống chế cảm xúc kích động của mình, đáng tiếc không khống chế được, ngôi sao nhỏ trong mắt sắp vọt đến tận đỉnh đầu ba Tư rồi.
Cả nhà này toàn quái vật, cuộc đời quá là thuận buồm xuôi gió, Tư Dật có ông bố làm quan to, lại có bà mẹ làm lão tổng, hơn nữa chính bản thân mình cũng xuất sắ. Cũng chỉ có lúc cấp ba này, cậu với học sinh khác không có khác biệt quá lớn, chờ một khi bị thả ra khỏi lồng sắt, chênh lệch với người thường sẽ bị kéo dài vô hạn.
Ba Tư ngồi ở chủ vị, một thân màu đen tây trang anh tuấn cao lớn, mọi người càng nhìn càng thấy Tư Dật thằng nhãi này thật quá giống ba nó.
Đến cả ánh mắt của nhóm lãnh đạo này nhìn Tư Dật cũng trở nên không giống nhau.
Càng là thân ở địa vị cao, làm việc cũng càng bó tay bó chân, toàn bộ trường học thật dám dùng cách xử phạt về thể xác với Tư Dật cũng chỉ có cái mặt hàng như lão Vương kia.
Sau đó chủ nhiệm giáo dục run run rẩy rẩy gọi điện thoại đến nhà họ Tư, kết quả mẹ Tư nói thẳng:
“Thằng nhãi đó các thầy cứ tùy tiện đánh chửi, da nó dày lắm.”
Cũng khó trách Tư Dật ưu tú như vậy, giáo dục gia đình cũng không bình thường như những người khác.
Ba người nhà họ Tư nào biết giờ phút này trong lòng những người này đang suy nghĩ cái gì, ba Tư trầm ngâm một lát, hỏi Tư Dật: “Ý của con thế nào?”
Tư Dật gật đầu: “Đi chứ, cho dù không được tuyển cũng coi như trông thấy việc đời.”
“Tư Dật mới lớp 11, lần này không được thì sang năm lại tham gia.” Mẹ Tư tỏ vẻ tán thành.
Ba Tư nhìn bà một cái, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cười: “Tư Dật cũng không nhất định phải học đại học trong nước, lúc nó học cấp ba tôi đã muốn cho nó ra nước ngoài, là chính nó nói muốn ở trong nước học đại học.”
Mẹ Tư không để ý đến ông, trực tiếp hỏi Tư Dật: “Con muốn học đại học trong nước hay ra nước ngoài?”
Tư Dật nhấp môi: “Nước ngoài có gì hay? Trong nước khá tốt.”
“Vậy con cứ tham gia đi.” Hai tay ba Tư giao nhau, “Nếu có thể được tuyển thẳng, trường học và chuyên ngành, tôi hy vọng nhà trường có thể giao quyền quyết định cho phụ huynh chúng tôi.”
Hiệu trưởng gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Những người ở đây ngoại trừ Tư Dật đều đồng loạt gật đầu.
“Tự con chọn không được sao?” Tư Dật nhíu mày.
“Cũng có thể, nhưng con đường tương lai ba đã quy hoạch tốt giúp con, nếu con lựa chọn quá lệch khỏi quỹ đạo, sẽ chỉ làm chính mình vất vả hơn.” Ba Tư cũng không để ý.
Mọi người trong lòng hiểu rõ, thư ký Tư đây là nói rõ muốn con của mình cũng đi theo con đường chính trị.
Tư Dật phiền nhất chính là cái này.
Cậu nói rất nhiều lần, cậu không muốn đi con đường này, nhưng mà mỗi lần chỉ cần cậu nói chuyện này với ba, thì ông sẽ trở nên cực kỳ độc đoán, ở phương diện này căn bản không hề cho cậu cơ hội phản bác.
“Chuyện của khuyển tử còn phiền toái các vị thầy cô giáo nhọc lòng nhiều hơn. Nó còn nhỏ, nghịch ngợm, làm việc tương đối xúc động, nếu có chỗ nào mạo phạm các vị thầy cô, các vị cứ quở trách, không cần để ý đến tôi.”
(Khuyển tử: Cách nói khiêm tốn về con trai mình)
Ba Tư nói xong một câu cuối cùng thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mọi người cũng đứng dậy theo tiễn ông đi, chỉ có mẹ Tư vẫn còn thờ ơ.
Ba Tư có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Anh đi trước đi, em có lời muốn nói với Tư Dật.”
Ba Tư nhìn bà, thoáng nhấp miệng, suy tư trong chốc lát lại nói với những người khác: “Có thể để người một nhà chúng toii nói chuyện một lát không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Hiệu trưởng cùng những người khác rời đi.
Thầy Mộ là người cuối cùng, thầy không nói gì, chỉ dùng sức vỗ vỗ bả vai Tư Dật.
Trong nháy mắt, phòng họp chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ.
“Sao anh còn chưa đi?” mẹ Tư nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt.
Ba Tư cười khổ một tiếng: “Vì sao lúc nào cũng muốn đuổi anh ra ngoài?”
“Không phải đuổi anh ra, mà chính anh tự đi ra.” Mẹ Tư ôm ngực nhìn ông, ngữ khí châm chọc, “Vị trí phó chủ tịch tỉnh này của anh cuối cùng cũng vững chắc, chúc mừng.”
“Tiểu Phù, chúng ta không thể nói chuyện bình thường sao?”
“Tôi không thể nói chuyện bình thường với anh được.” Mẹ Tư ghét bỏ quay đầu, “Chờ quyết định nhậm chức tới thì chúng ta ký giấy ly hôn đi.”
“Tiểu Phù, em lại không phải không biết, bò càng cao càng sợ ngã xuống, có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm chúng ta, chỉ chờ bắt được nhược điểm của anh, anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến.”
Mẹ Tư cười lạnh một tiếng: “Gốc rễ nhà họ Tư các anh bám vào tận trung ương rồi mà còn sợ bị người hại sao? Tư Thanh Dương, trong lúc anh tranh cử tôi nhịn, hiện tại anh cũng đã vào tỉnh ủy, bước tiếp theo chính là hướng Bắc Kinh, anh còn muốn vây tôi bao lâu nữa?”
Trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng tương kính như tân, nhưng chỉ có chính bọn họ biết, hai người ở riêng đã lâu, một năm nay, số lần hai người gặp nhau dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết.
Tư Dật bực bội nhìn đôi vợ chồng như đã ly thân trước mắt, cuối cùng lên tiếng đánh gãy tranh chấp của bọn họ: “Hai người nhất định phải ở trước mặt con trai ruột của mình mà cãi nhau sao?”
Đối thoại của hai vợ chồng đột nhiên im bặt, đồng thời nhìn về phía Tư Dật, trong ánh mắt tràn ngập ý vị phức tạp.
“Dù sao một năm nay, con ở nhà một mình cũng quen rồi, ba mẹ muốn ly hôn thì ly hôn, đừng có gặp mặt là lại cãi nhau nữa.”
Tư Dật đứng dậy dùng sức đá vào cái ghế, loảng xoảng một tiếng, ghế dựa phát ra tiếng va chạm với sàn cẩm thạch, tạo ra một tiếng giòn vang, khiến không gian bịt kín khẩn trương này càng thêm một tia nặng nề.
“Tư Dật.” Ba Tư gọi cậu lại, “Con thật sự không suy xét đến việc ra nước ngoài sao?”
“Con không đi.” Tư Dật quay đầu, ngữ khí rất không kiên nhẫn, “Đừng nghĩ đến việc cưỡng ép buộc con, nếu không cho dù phải bò con cũng sẽ bò ra đi đấy.”
“Nếu con là vì cô bé nhà họ Cố kia thì ba giúp con đi nói với nhà bên đó.” Ba Tư muốn khuyên bảo cậu, “Hai đứa có thể cùng nhau xuất ngoại, còn có đứa cháu trai nhà họ Nhĩ kia nữa, ba biết tình cảm của bọn con rất tốt, nó cũng không phải không thể……”
Tư Dật che lỗ tai, lạnh giọng nói nói với ba Tư: “Ba! Không liên quan gì đến bọn họ, là con, chính con, không muốn xuất ngoại.”
“Ba biết, lúc con tốt nghiệp cấp hai, bởi vì luyến tiếc đám bạn bè kia nên mới không ra nước ngoài.”
“Ba, có phải ba làm lãnh đạo quen rồi nên cảm thấy có thể an bài cuộc đời cho tất cả mọi người?” Tư Dật đi đến trước mặt ba Tư, chiều cao hai người đã không còn chênh lệch, ánh mắt sắc bén, “Cố gia cũng vậy mà Nhĩ gia cũng thế, bọn họ có cuộc đời của chính mình, dựa vào cái gì bọn họ phải vì con mà cùng nhau ra nước ngoài? Chính mình dùng tình cảm trói buộc mẹ con rồi cảm thấy con cũng là kiểu người như vậy phải không?”
“Tư Dật, con không hiểu thì không cần nói bậy.” Ba Tư nhíu mày, ngữ khí nặng nề.
Tư Dật cười khổ một tiếng: “Con không hiểu, vậy ba có hiểu không? Nếu ba hiểu, vì sao cái nhà này lại biến thành như bây giờ? Ba với mẹ con là thanh mai trúc mã, nước chảy thành sông, không có gia đình trở ngại, không có kẻ thứ ba phá hoại, sau khi hoá giải hiểu lầm, một năm nay hai người có vô số cơ hội tu bổ vết rách của cái nhà này, nhưng vì sao cái nhà này vẫn sụp đổ? Ba không nghĩ tới sao?”
Cậu nói xong một câu cuối cùng này, giọng nói đã có chút không rõ.
Mẹ Tư tiến lên đỡ lấy vai Tư Dật, xúc động gọi một tiếng tên cậu: “Tư Dật…”
“Ba, những lời ba nói với con một năm trước trên sân thượng, ba còn nhớ rõ không?”
Ba Tư á khẩu không trả lời được.
“Ba nhớ rõ, ba cũng biết vấn đề của hai người ở chỗ nào, nhưng sau đó ba vội vàng đi tranh cử phải không. Ba cảm thấy giữa ba với mẹ con còn có tình cảm, cho nên không vội, không hoảng hốt, đúng không?” Tư Dật lại chuyển hướng sang mẹ Tư, “Mẹ, một năm nay mẹ liều mạng kiếm tiền, có kiếm được con số mẹ muốn không? Mẹ có vui không?”
Thấy mẹ Tư cũng không trả lời được, cậu lại cười: “Hai người đều là quỷ ích kỷ.”
“Con nhất định không làm người như hai người đâu.” Cậu hít một hơi thật sâu, bức nước mắt trong mắt trở về, “Con luyến tiếc Cố Dật Nhĩ và Nhĩ Canh Lục, tình cảm giữa con và bọn họ, con sẽ cẩn thận quý trọng chứ không phải dùng tình cảm đó đi bó buộc cuộc đời người khác, bọn họ không phải vì con mà sống.”
Tư Dật đi rồi.
Mẹ Tư ngồi liệt trên ghế, bất đắc dĩ cười: “Tư Thanh Dương, hai ta đã sắp 50, còn không sống minh bạch bằng con trai mình. Nó nói đúng, hai ta đều ích kỷ, xứng đáng bị con trai mình mắng.”
Ngoài cửa phòng học, Tư Dật ngồi xổm tại chỗ ôm đầu gối phát ngốc.
Từ nhỏ đến lớn, cậu nghe theo ba mẹ dặn dò mà ngoan ngoãn trưởng thành.
Huyết nhục đến từ ba mẹ, điều kiện vật chất phong phú là ba mẹ vất vả làm việc, cậu có được điều kiện ưu việt mà rất nhiều người thường không cách nào có được, tất cả những cái này là do ba mẹ mang đến.
Cậu vĩnh viễn cũng không vứt bỏ được ba mẹ.
Nhưng cậu thật sự hận, hận bọn họ ích kỷ, hận bọn họ không về nhà, hận bọn họ trước người phong cảnh vô hạn thì lại quên cậu.
Khi cậu còn nhỏ ở một mình, cho dù là ôm Snoopy ngủ cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì biết, ba mẹ cho dù có muộn cũng nhất định sẽ về nhà.
Nhưng hiện tại cậu có thể một mình tắt đèn ngủ, không cần Snoopy, nhưng ba mẹ cũng không về nhà.
Tư Dật một bên mắng chính mình ngây thơ, một bên lại chờ đợi ba mẹ đừng phá vỡ sự ngây thơ của mình.
Cậu từng nhìn thấy cha mẹ yêu đến tận cùng với dáng vẻ ấm áp ngọt ngào, cũng bị bức bách tiếp nhận kết cục ghét nhau như chó với mèo, không thể ở cùng dưới một mái hiên.
Cậu ngửa đầu, dùng sức trợn to mắt vẫn không kìm được.
Sau khi ngồi xổm một hồi, Tư Dật đứng dậy xoa xoa khóe mắt, dùng sức vỗ vỗ gương mặt mình chuẩn bị về phòng học.
***
Toàn khóa chỉ có một mình cậu đạt được danh ngạch Đông Lệnh Doanh, vậy nên ngoại trừ cậu, mọi người lại khôi phục sinh hoạt học tập bình thường.
Cố Dật Nhĩ đã được chỉ định là đại biểu trường học sang năm tham gia thi đấu viết văn, nhưng bởi vì thời gian chuẩn bị còn tương đối dài cho nên không bận rộn như Tư Dật.
Tới gần tháng 11, ngày Tư Dật đi Bắc Kinh càng ngày càng gần.
Trong tiết tự học, Nhị Canh ngậm bút hỏi Tư Dật: “Dật ca, mấy người bọn em tổ chức buổi chia tay cho anh nhé?”
“Lại không phải là không trở về.” Tư Dật hứng thú uể oải.
“Nhưng mà lần này anh đi, nếu được vào đội quốc gia thì phải tận sang năm mới về.” Nhị Canh nhất nhất phân tích cho cậu, “Nếu anh được tuyển thẳng thì lớp 12 anh cũng không cần học, này còn không coi như đưa tiễn sao?”
Tư Dật có chút cạn lời: “Lại không phải cả nước chỉ có mình tôi học giỏi toán, tôi mới lớp 11, cậu cho rằng đội tuyển quốc gia dễ vào như vậy sao?”
“Dật ca, chúng ta đều tin tưởng anh có thể vào được, sao chính anh lại không tin tưởng bản thân mình?”
“Không phải tôi không tin, mà là tự mình hiểu lấy.” Tư Dật than một tiếng, “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên* cậu chưa từng nghe qua sao?”
(*: người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn)
“Không được, em nghĩ đến việc mấy tháng không được gặp anh thì cả người không thoải mái.” Nhị Canh chuyển tròng mắt như suy tư gì, “Trước khi anh đi chúng ta phải ăn một bữa cơm, không thì lòng em không có chuẩn bị, nếu bỗng nhiên ngày nào đó anh một mình kéo rương hành lý đi Bắc Kinh, một tiếng cũng không chào hỏi thì quá khó để chấp nhận rồi.”
Tư Dật ghét bỏ nhìn cậu một cái: “Nhĩ Canh Lục, tôi phát hiện cậu nói chuyện thật là càng ngày càng ghê tởm.”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy em nói chuyện càng ngày càng lãng mạn sao?” Nhị Canh nhíu mày, “Mấy ngày nay em xem không ít phim Hàn, lúc nói cho tiểu học muội nghe, đều nói đến em ấy phát khóc, hiệu quả tốt lắm.”
“……” Tiểu học muội thật là đa sầu đa cảm.
“Dật ca, anh nói có đồng ý hay không đi?” Nhị Canh hạ tối hậu thư.
Tư Dật miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
Nhị Canh lập tức hành động, chọc chọc Phó Thanh Từ, lại chọc chọc Lâm Vĩ Nguyệt, lại kêu Lục Gia.
Mấy người này đều rất sảng khoái đáp ứng rồi.
“Em đi tìm Dật tỷ.” Nói xong muốn đi.
“Này.” Tư Dật ngăn cậu lại, “Tôi tự gọi cậu ấy.”
Nhị Canh chớp chớp mắt, cười xấu xa: “Dật ca anh thật hư hỏng nha, có phải muốn làm chuyện xấu không?”
Tư Dật cười mỉa một cái: “Mông cậu có ngứa không?”
“Không không, ngài đi đi, ngài đi đi.” Nhị Canh ngồi tại chỗ lại không hiểu sao cảm thấy mông tê rần.
Tư Dật thấy cậu biết điều rồi thì lại đem lực chú ý quay lại với đề bài.
Kết quả giọng nói như chiêu hồn của Nhị Canh lại vang lên sau lưng cậu: “Dật ca, Dật ca.”
“Nhĩ Canh Lục cậu giơ mông ra đây!”
“… Dật ca anh bình tĩnh, em có chiêu này cho anh đây.”
Tư Dật liếc mắt một cái: “Chiêu gì?”
“Dạo này em xem phim Hàn, biết bây giờ đã không còn lưu hành đại thúc, không lưu hành tổng tài, không lưu hành tiểu thịt tươi.”
“Thì sao?”
“Hiện tại đối với nữ sinh mà nói, không có sức chống cự nhất chính là, cún con!”
Tư Dật không thể tưởng tượng hỏi lại: “Chó?”
“Không phải chó gâu gâu gâu, chính là kiểu nam sinh trắng trẻo đáng yêu, rất dính người.”
Ngũ quan của Tư Dật nhíu chặt vào nhau: “Vậy không phải rất đàn bà sao?”
“Chậc, không phải, chính là bởi vì kích thích tính mẫu tử của phụ nữ, cái loại này… Làm nũng, hiểu không?”
Tư Dật nhíu mày: “Tôi lớn hơn Nhĩ Đóa, cậu ấy làm nũng với tôi còn được, tôi làm nũng với cậu ấy?”
“Thế này thì anh không hiểu rồi, đàn ông biết làm nũng là tốt số nhất!” Nhị Canh tiến đến bên tai cậu, “Anh vừa đi chính là mấy tháng, anh không sợ có người từ giữa chen chân vào à?”
“… Còn có người có thể vượt qua tôi?”
Nhị Canh phục: “Dật ca em nói anh tự tin từ đâu ra thế? Không phải anh vừa nói nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên sao? Vạn nhất có một người so với anh còn biết tán tỉnh hơn thì sao?”
“……”
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Tư Dật hỏi cậu: “Làm nũng như thế nào?”
Hai người lén lút thảo luận nửa tiết, cuối cùng khiến Phó Thanh Từ đang cố gắng giải đề vật lý cảm thấy cực kỳ không khỏe.
“Miệng các cậu không khô à?”
Nhị Canh khụ khụ: “Đang nói chuyện phim Hàn nè!”
“……”
Tư Dật: “Tớ cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý, cậu có muốn nghe một chút không?”
“……”
Ngày hôm sau:
“Bảng tuần tra tiết tự học buổi tối ngày 26 tháng 10:
Lớp 10-x, XXX, trốn học
Lớp 11-x, XXX, về sớm
Lớp 11-1, Nhĩ Canh Lục, Phó Thanh Từ, Tư Dật, thảo luận phim Hàn”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn bảng tuần tra: “…….”
Tào nhiều vô khẩu.
(Có quá nhiều rãnh, tức là có quá nhiều chỗ để phàn nàn và không biết bắt đầu từ đâu. Thường được sử dụng để phàn nàn về những sự kiện phi lý đã nhìn thấy và gặp phải.)
******