Phó Thanh Từ dường như còn ngại tình hình chưa đủ xấu hổ, anh chỉ vào con dao trong tay Lâm Vĩ Nguyệt, nhàn nhạt hỏi: “Dùng để chém tớ?”
“Phó Thanh Từ cậu câm miệng đi.” Cố Dật Nhĩ trừng mắt nhìn hai người, “Hai người ngồi xuống cho tớ, chúng ta phải nói chuyện cho cẩn thận.”
Nghe Cố Dật Nhĩ gọi người đàn ông trước mắt này là Phó Thanh Từ, cô có thể trăm phần trăm xác định người trước mắt này đúng thật là Phó Thanh Từ.
Lâm Vĩ Nguyệt rũ mắt xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người tê dại, giấu con dao nhỏ sau lưng, hai tay nắm chặt chuôi dao, không ngừng lùi về phía sau.
“Lâm Vĩ Nguyệt.” Cố Dật Nhĩ lại gọi cô một tiếng, “Ngồi xuống nói rõ ràng cho tớ biết.”
Lâm Vĩ Nguyệt kêu lên một tiếng: “Tớ không biết gì hết, ba người các cậu nói chuyện đi!”
Nói xong thì nhanh như chớp chạy ra ngoài, còn rất cẩn thận mà đóng cửa lại.
Chỉ để lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tư Dật không rảnh để ý đến học sinh tiểu học, anh chỉ vào Phó Thanh Từ như nhìn thấy quỷ: “Cậu là xác chết vùng dậy à?”
“……” Hai người này không thể đổi từ hình dung nào dễ nghe hơn sao?
Phó Thanh Từ đứng dậy, sửa sửa âu phục, vỗ vỗ bờ vai anh: “Cậu giải thích cho tốt đi, có rảnh lại nói chuyện sau.”
Nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
“Con trai, đến đây ngồi xuống cạnh ba ba.” Cố Dật Nhĩ ôn nhu ngoắc ngón tay với anh, “Đến giải thích cho ba nghe nào, vì sao lúc nào con cũng cảm thấy ba là kiểu người sẽ xuất quỹ?”
“……” Tư Dật muốn biện giải, “Là học sinh tiểu học dắt mũi anh.”
“Cho nên anh liền thuận lý thành chương mà bị dắt mũi?” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu cười, “Cậu ta tội sống khó tha, còn anh cũng là tội chết khó thoát.”
“……”
Cùng lúc đó, Lâm Vĩ Nguyệt đang thở phì phò trốn ra ngoài thì lại phát hiện đồng nghiệp của cô vậy mà vẫn còn đang đứng ở cửa thang máy.
“Sao mọi người còn chưa đi?” Cô chỉ vào nhóm đồng nghiệp với ngữ khí kinh ngạc.
Giáo viên nữ cười cười: “Không phải đang chờ cô sao? Người bạn kia của cô đâu?”
“Có chút việc rồi.”
Trong mắt những người khác hừng hừng cháy lên ngọn lửa bát quái.
Phụ đạo viên mím môi, hỏi: “Kia không phải bạn trai cô chứ?”
“Không không, cậu ấy có bạn gái rồi.” Lâm Vĩ Nguyệt liều mạng lắc đầu.
Được chính chủ đáp lại, những người khác đều có chút thất vọng thở dài.
Nhưng phụ đạo viên lại rất vui vẻ: “Vậy tôi yên tâm rồi, tôi đã sắp xếp đối tượng xem mắt tiếp theo cho cô rồi, tuy rằng điều kiện không tốt bằng người bạn kia của cô nhưng mà tuyệt đối xứng đôi với cô, cô xem khi nào thì gặp mặt?”
Lâm Vĩ Nguyệt hiện tại nào còn có tâm tư nghĩ cái này, cô có lệ gật gật đầu: “Thế nào cũng được.”
“Vậy thì được.” Phụ đạo viên gật đầu, “Anh ta là cấp dưới của chồng tôi, nhân phẩm gì đó cô tuyệt đối yên tâm trăm phần trăm.”
Lâm Vĩ Nguyệt xấu hổ cười cười, trong lòng cầu nguyện thang máy mau tới đi.
Phụ đạo viên còn ở bên tai cô lải nhải không ngừng.
Một đám người nói nói cười cười với thang máy, không biết ai là người đầu tiên chú ý đến trên mặt gương phản chiếu của thang máy hiện ra một bóng hình.
Có người quay đầu lại, liều mạng kéo kéo tay áo người bên cạnh.
Trong lúc nhất thời kinh động đến tất cả những người đang chờ thang máy, mọi người quay đầu lại nhìn.
Nữ giáo viên kia kêu lên đầu tiên: “Ôi trời!”
Là phó giám đốc cực phẩm vừa mới đi đằng trước một đám người da trắng cao lớn mà khí thế một chút cũng không giảm!
Lâm Vĩ Nguyệt cắn môi, không dám quay đầu lại.
Phó Thanh Từ cứ như vậy nhìn cái gáy cô, ánh mắt nhàn nhạt.
Mọi người vừa nãy còn nói giỡn cười đùa nháy mắt yên tĩnh lại.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Lâm Vĩ Nguyệt bước vào đầu tiên, cô tìm một góc góc ngoan ngoãn đứng vào.
Ngoại trừ cô, tất cả mọi người không dám động, chờ phó giám đốc vào trước.
Phó giám đốc mặt không biểu cảm đi vào, đứng bên cạnh Lâm Vĩ Nguyệt.
Anh hẳn là cao xấp xỉ với Tư Dật, cho dù Lâm Vĩ Nguyệt đi giày cao gót cũng chỉ đến bả vai anh.
Tất cả mọi người lục tục đi vào.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
“Xin chờ một chút.” Khi sắp đóng lại thì có một giọng nữ bỗng nhiên cất lên.
Người đứng cạnh cửa theo bản năng ấn nút mở cửa.
Người trong thang máy lại lần nữa hít ngược một hơi lạnh.
Là Cố tiểu thư và đại soái ca vừa nãy.
Hôm nay dẫm phải vận may cứt chó hay sao mà lại được đi thang máy cùng ba vị thần tiên thế này?
Cố tiểu thư mỉm cười bước vào thang máy vẫn còn trống, đại soái ca cũng đi theo.
Cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại.
Bên trong và bên ngoài giống nhau, đều có gương phản chiếu, từ mặt gương cũng có thể nhìn ra được thần tiên và phàm nhân có khác biệt thật lớn.
Những người đứng bên cạnh bọn họ đều theo bản năng mà dịch sang bên cạnh.
Người đàn ông mặc áo khoác bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Nhĩ Đóa.”
Giọng nói mát lạnh, giống như còn có chút ấm ức.
Cố tiểu thư lạnh lùng mở miệng: “Về nhà nói.”
Tất cả mọi người trong thang máy đều từ đoạn đối thoại ngắn ngủi này nghe ra được, hai người kia là một đôi, hơn nữa bọn họ còn cãi nhau.
Vừa lúc uống trà còn đang thảo luận kiểu đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi với Cố tiểu thư, hóa ra người ta đã sớm có một anh bạn trai do trời đất tạo nên.
Vậy phó giám đốc kia là chuyện thế nào?
Người trong thang máy đang phát huy đầy đủ sức tưởng tượng, não bổ ra một hồi tuồng tay ba.
Nhưng còn cô Lâm là sao? Cô ấy quen bạn trai của Cố tiểu thư, điều này có phải có nghĩa là cô ấy cũng quen cả Cố tiểu thư không?
Một giây trước còn đang đoán mò, giây tiếp theo nghi hoặc của bọn họ đã được giải đáp.
“Vĩ Nguyệt.” Cố tiểu thư nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lâm Vĩ Nguyệt trốn ở trong góc nỗ lực biến mình thành không khí tuyệt vọng lên tiếng: “Ừ.”
“Buổi tối bốn người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn cô, nhíu mày, “Cậu chui vào trong góc làm gì?”
Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng lên, ngữ khí khiếp nhược: “Các cậu ăn đi, tớ không đi.”
Bọn họ thật sự quen biết nhau!
Cô Lâm giấu kỹ quá!
Ôi trời ơi!
Thang máy dừng lại ở lầu một, Cổ tiểu thư và bạn trai đứng ở ngoài cùng, hai người bước ra nhường cho những người khác ra trước.
Thật ra trong lòng mọi người rất muốn hỏi cô Lâm xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào nhưng vẫn phải bước chân ra.
Lâm Vĩ Nguyệt đứng ở góc trong cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi chuẩn bị đi ra theo mọi người.
Bỗng nhiên một bàn tay giữ cánh tay cô lại.
Cô kinh ngạc xoay người, Phó Thanh Từ vẫn mặt không biểu cảm như cũ.
Phụ đạo viên gọi cô một tiếng: “Cô Lâm?”
“Ngại quá, cô ấy đi cùng tôi.” Phó giám đốc cuối cùng cũng mở miệng nói một câu.
Cố tiểu thư có chút kinh ngạc: “Vĩ Nguyệt, đây là đồng nghiệp của cậu à?”
Lâm Vĩ Nguyệt bị giữ chặt cánh tay, cả người cũng không dám động, máy móc gật gật đầu.
“Chào mọi người.” Cố tiểu thư xoay mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Có thể cho chúng tôi mượn Vĩ Nguyệt một chút không?”
Vừa trải qua bạo kích phó giám đốc mở miệng thì thiên kim của nhà giàu số một cũng mở miệng đáp lời với bọn họ.
Thật là một ngày ma làm.
“Đương nhiên có thể.” Có người phục hồi tinh thần lại, gật đầu như gà con mổ thóc, “Không quấy rầy các vị nữa.”
Cố tiểu thư lễ phép gật gật đầu, cùng bạn trai một lần nữa đi vào thang máy: “Vậy các vị về nhà cẩn thận.”
Cửa thang máy bị đóng lại, Cố tiểu thư vẫn luôn vẫn duy trì nụ cười, hai người đàn ông mặt vô cảm, ngược lại cô Lâm là dáng vẻ linh hồn thoát xác.
Cửa cuối cùng cũng đóng lại, giống như là một lần nữa mở ra phân cách giữa hai thế giới.
Tất cả mọi người dáng vẻ như vừa mới tỉnh mộng.
“Cô Lâm, quen ba người kia?”
“Hình như còn rất thân……”
“Cho nên bọn họ cuối cùng là có quan hệ gì?”
“Không biết……”
Trong thang máy, di động trong túi Lâm Vĩ Nguyệt không ngừng chấn động.
Cô lấy di động ra, quả nhiên là tin tức trong nhóm.
“Cô Lâm, cô thành thật khai đi! Vì sao lại quen ba người kia!”
“A a a a cô quen bọn họ tại sao không nói!!!”
“Quá không nghĩa khí?”
Thang máy đi vào tầng B2, bốn người đi ra, bãi đỗ xe chỉ có ánh đèn màu trắng mờ nhạt.
“Buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm không?” Cố Dật Nhĩ lại hỏi một lần nữa.
Lần này người trả lời là Phó Thanh Từ: “Hôm nào đó đi.”
“Phó tiên sinh, hợp đồng góp vốn.” Cố Dật Nhĩ ngầm hiểu, cười tủm tỉm nhắc nhở nói.
Phó Thanh Từ nâng mi, môi mỏng hơi nhếch: “Còn chưa đóng gói đưa tới cửa.”
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
“Cũng gần như là vậy rồi.”
“Cố tiểu thư, tôi cũng là thương nhân.” Ánh mắt của Phó Thanh Từ nhàn nhạt, “Thiếu một chút thì hiệp ước cũng không thành.”
“Phó tiên sinh thật là gian trá nha.” Ý cười trên mặt Cố Dật Nhĩ hơi cứng lại, “Không sợ đến tay không một chuyến sao?”
“Đã không tính là đến không.” Phó Thanh Từ cười nhạt, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Cố Dật Nhĩ cuối cùng cũng chịu thừa nhận, thầy giáo của Vĩ Nguyệt nói câu ‘tâm của mấy người học tài chính đều dơ’ thật là lời lẽ chí lý.
“Thời gian của cuộc họp chính thức tôi sẽ thông báo đến cho Phó tiên sinh, đến lúc đó tôi sẽ để người đàm phán cùng nhau tham dự rồi nói cụ thể đến chuyện hợp tác giữa hai bên.” Cố Dật Nhĩ công thức hoá nói xong những lời này lại lập tức đổi giọng, “Phó Thanh Từ, cậu sẽ bởi vì bây giờ không lấy lòng tớ mà hối hận.”
“Cố Dật Nhĩ, lấy lòng cậu tớ mới có thể hối hận.”
Hai người đối chọi gay gắt, trong giọng nói đều mang theo dao nhỏ, đao quang kiếm ảnh vô hình là đáng sợ nhất.
Vẻ mặt của Tư Dật và Lâm Vĩ Nguyệt mờ mịt.
“Đi thôi.” Cố Dật Nhĩ xoay người, “Chúng ta về nhà tính sổ.”
Trước khi đi, Tư Dật ném cho Lâm Vĩ Nguyệt một câu: “Học sinh tiểu học, sổ của chúng ta sau này tính.”
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Lâm Vĩ Nguyệt sợ hãi rụt rụt bả vai, không dám ngẩng đầu.
Bãi đỗ xe rộng lớn nháy mắt chỉ còn lại Lâm Vĩ Nguyệt và Phó Thanh Từ.
Cô nắm ngón tay, sợ hãi nói: “Tớ ngồi tàu điện ngầm về nhà.”
Vóc dáng nho nhỏ cúi đầu, chỉ dùng đỉnh đầu đối diện với anh có vẻ càng thêm nhỏ xinh.
Phó Thanh Từ gật đầu: “Tớ đi cùng cậu.”
“Cậu không lái xe sao?” Lâm Vĩ Nguyệt nhíu mày, cảm thấy anh đang nói giỡn.
“Tớ không có bằng lái trong nước.” Phó Thanh Từ chậm rãi nói, “Không lái được.”
“Cậu đừng đi theo tớ.” Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn chiếc ghim bạc của anh phát ngốc, “Tớ không muốn đi cùng cậu.”
Anh chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Vì sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt nắm lấy làn váy, dùng sức cắn môi: “Tớ sợ không nhịn được mà đánh cậu.”
Người đàn ông trước mặt giật mình, sau đó lại đến gần cô vài bước, Lâm Vĩ Nguyệt theo bản năng lui về phía sau, muốn duy trì khoảng cách an toàn với anh.
“Đừng trốn.” Anh nhẹ giọng nói, “Không phải muốn đánh tớ sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào đôi mắt mặc ngọc mông lung như sương mù của anh, trong đó cất giấu những cảm xúc mà cô không hiểu, giống như từng đợt sóng gợn lên những bọt nước nho nhỏ trong trái tim cô.
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Người đàn ông trường thân ngọc lập đứng trong bóng tối ánh sáng mờ nhạt dường như đang đứng trên đám mây, xuất trần tuyệt thế.
(Trường thân ngọc lập: thành ngữ thường dùng để miêu tả thân hình người phụ nữ, mảnh mai thon dài, da trắng ngần)
Vừa quen thuộc lại xa lạ.
Ngực Lâm Vĩ Nguyệt nóng lên, cứng miệng nói một câu: “Tớ, tớ thật sự sẽ đánh cậu.”
Ánh mắt anh xuyên qua thấu kính đánh vào người cô, giọng nói dịu dàng: “Cậu đánh đi.”
Cô lấy dũng khí cầm lấy túi xách muốn đập lên người anh.
Phó Thanh Từ không trốn, tùy ý để cho túi xách cô hướng về người mình.
Cho đến một giây cuối cùng, cô vẫn không đành lòng, kéo lại dây túi, túi chỉ nhẹ nhàng đập vào ngực anh.
“Cậu tên khốn này.” Ngũ quan cô nhíu lại, mắng anh với giọng nức nở.
Phó Thanh Từ rũ mắt nhìn cô: “Thực xin lỗi.”
“Sao cậu không nói tiếng nào đã rời đi, cũng không nói một tiếng đã trở lại.” Hai mắt cô đẫm lệ mông lung lên án, đôi mắt giống như mắt nai con ngập nước, nhìn qua đáng thương vô cùng.
“Thực xin lỗi.” Anh lặp lại ba chữ.
Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu đi: “Không đồng ý!”
“Tớ sẽ chờ đến khi cậu đồng ý mới thôi.” Phó Thanh Từ nhẹ nhàng mở miệng, “Vẫn luôn chờ.”
Từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim cô phảng phất như bị một đôi tay hung hăng nắm chặt, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn, cô vẫn luôn nhịn đến tận bây giờ, một bên cố gắng hít không khí, một bên khóc lóc giải tỏa áp lực tình cảm nhiều năm của mình.
Cô cho rằng, lúc cô gặp lại anh có thể cười mắng anh, có thể không chút do dự đánh anh một trận, có thể nhẫn tâm nói ra hai chữ tuyệt giao.
Sự thật chứng minh cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Vừa nhìn thấy anh thì những ý tưởng tiêu sái trong nội tâm cô toàn bộ không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại tủi thân và chua xót.
Hận anh không nói một tiếng rời đi, hận anh không nói một tiếng trở về, hận anh dùng đôi mắt mê hoặc nhân tâm kia nhìn mình, hận anh đối với mình dịu dàng như vậy.
Cô cũng không biết mình khóc bao lâu, chờ phục hồi tinh thần lại thì đã sóng vai với anh đi tới trạm tàu điện ngầm.
Lâm Vĩ Nguyệt móc thẻ tàu điện ngầm ra: “Tớ mời cậu.”
Phó Thanh Từ có chút kinh ngạc, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cô xấu hổ quay đầu: “Đừng cười.”
Hai người ngồi trên tàu điện ngầm, bây giờ không phải là giờ cao điểm nên trên tàu không có nhiều người lắm, khi Phó Thanh Từ bước vào, có không ít ánh mắt các em gái nhìn về hướng anh.
Lâm Vĩ Nguyệt không ngồi xuống, ngược lại cô lựa chọn đứng ở sườn khác cạnh cửa.
Cô thích nhìn ánh đèn quảng cáo gào thét lướt qua vì tốc độ cao của tàu điện ngầm mà biến thành những vệt ánh sánh xẹt qua trước mắt mình.
Giống như những ngôi sao băng vụt qua.
Phó Thanh Từ cũng đứng cùng cô.
“Cậu ngồi đi, trạm tiếp theo là phố buôn bán, sẽ có rất nhiều người.”
“Không cần.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói.
Lâm Vĩ Nguyệt không nói sai, trạm tiếp theo quả nhiên có không ít người bước lên, tàu điện ngầm vừa mới còn trống vắng lập tức đã bị chen đầy.
Cô dựa vào cửa, Phó Thanh Từ đứng đối mặt với cô, thay cô chặn những người khác lại.
“Quần áo cậu sẽ bị bẩn đấy.” Cô nhẹ nhàng nhíu mày, “Hẳn là đắt lắm.”
Bộ tây trang này trên người anh vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ, cho dù cô không hiểu biết phương diện này nhưng sự khác nhau giữa tây trang bình thường và tây trang định chế liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
“Không sao.” Ngữ khí của Phó Thanh Từ nhẹ nhàng, “Như vậy có thể che cho cậu.”
Anh thật sự không giống với hồi cấp ba.
Mặt Lâm Vĩ Nguyệt đỏ lên, vùi đầu không nói.
“Cậu làm giáo viên à?” Giọng nói của anh bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.
“Hả?” Cô trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chờ ý thức được mới gật đầu, “Ừ.”
Phó Thanh Từ nhẹ nhàng nhíu mày, môi hơi mím lại.
Cô có chút khó hiểu, chẳng lẽ là anh không hài lòng với nghề nghiệp của cô sao?
“Cậu còn liên lạc với thầy Mộ không?” Anh lại hỏi.
Lâm Vĩ Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Dường như đã rất lâu không có ai nhắc đến cái tên này.
Chủ nhiệm lớp cấp ba của bọn họ, Mộ Tử Sư.
“Không có, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không còn liên lạc nữa.” Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy cằm anh, “Cậu hỏi cái này làm cái gì?”
“Không có gì.”
Anh bỗng nhiên cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Tớ đã về rồi.”
Mặt trời nhỏ của anh.
Tàu điện ngầm đang chạy thì Phó Thanh Từ bỗng nhiên nghe một cuộc điện thoại.
Anh dùng tiếng Anh nói với di động: “Don’t wait for me, you’ll drive back to Hilton first (không cần chờ tôi, cậu lái xe về khách sạn Hilton đi).”
Thần sắc của Lâm Vĩ Nguyệt phức tạp: “Cậu có tài xế ……”
“……” Phó Thanh Từ rũ mắt nhìn cô, “Tớ chưa nói là không có.”
“……”
***
Chiếc Rolls-Royce Phantom cao cấp sang trọng chạy đến chung cư của Tư Dật.
Mãi cho đến khi hai người ra khỏi bãi đỗ xe, bước vào thang máy, ra khỏi thang máy, vào phòng cũng không nói một lời nào.
Tư Dật kéo kéo cà vạt, trong lòng sợ thật sự.
“Tư Dật.” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên gọi anh một tiếng.
“Ừ”
Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, vẫy vẫy tay với anh: “Lại đây ngồi.”
Tư Dật ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Sau đó trước mắt tối sầm, Cố Dật Nhĩ đứng dậy chống tay ở hai bên sườn anh, nhấc chân để ở giữa hai chân anh, dùng một tư thế cực kỳ bá đạo tạo thành một gông cùm xiềng xích giam anh giữa mình và sô pha.
Tư Dật mơ hồ nhớ rõ, đây là chiêu mà anh rất thích dùng để đối phó cô.
“Anh thành thật trả lời em.” Cố Dật Nhĩ nhìn chằm chằm anh, ngữ khí nghiêm túc, “Có phải anh cảm thấy em thật sự sẽ ngoại tình?”
Anh theo bản năng lắc đầu: “Không có.”
“Vậy anh vì cái gì năm lần bảy lượt bởi vì loại chuyện này mà tức giận?” Cố Dật Nhĩ đè thấp ngữ khí, “Không tin em à?”
“Không phải.” Tư Dật nhíu mày, “Chỉ là anh cảm thấy chúng ta những năm gần đây, thời gian sớm chiều ở chung ít đến đáng sợ, đôi khi bận rộn thì cả tháng cũng không có một cuộc điện thoại nào, như vậy không phải là một cặp tình nhân bình thường.”
Cố Dật Nhĩ nhướng mày, cúi người hôn lên môi anh một cái rồi lại nhanh chóng rời đi.
Cả người Tư Dật ngây ngẩn.
“Em làm gì?”
“Như vậy không bình thường sao?” Cố Dật Nhĩ buông anh ra, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô vốn tưởng rằng mình có thể vẹn toàn cả chuyện tình cảm và công việc.
Thật ra hồi đi học, cô có thể chiếu cố cả việc học và tình cảm, chờ đến khi ra trường rồi mới phát hiện, việc học và sự nghiệp căn bản chính là hai chuyện khác nhau.
Trong thế giới của người trưởng thành, ngoại trừ tình yêu còn có rất nhiều những thứ khác.
Đôi khi, cho dù trong lòng rất nhớ nhưng lại cũng sẽ bởi vì các loại nguyên nhân mà phải đè xuống nỗi nhớ trong lòng.
Cô và Tư Dật đều là kiểu người trưởng thành có kế hoạch cụ thể với tương lai của mình, đối với nhau mà nói thì đối phương đương nhiên là quan trọng nhưng cuộc sống và đồng nghiệp cũng không thể bỏ qua.
Bọn họ phải dùng thời gian và nỗ lực đi đổi lấy vật chất và tương lai.
Đây là điều mà người trưởng thành không thể trốn tránh, một khi trốn tránh, thì đối với người trưởng thành mà nói, đời người chính là thất bại.
Tầm thường vô vị trước nay không thích hợp với bọn họ.
Điều kiện xuất thân càng tốt càng nhắc nhở bọn họ không thể tùy hứng, không thể lười biếng, không thể bị người khác vượt qua.
Nhiều năm yêu xa, cho dù đáy lòng bài xích lại cũng không có cách nào làm khác được.
Bọn họ quả thật không thể làm được hành động vì tình yêu mà bỏ xuống tất cả.
Tư Dật che miệng, không thể phủ nhận là anh vừa bị mê hoặc.
Rõ ràng chỉ là một cái hôn nhẹ mà thôi.
“Nhĩ Đóa.” Tư Dật nắm tay cô, “Em lại hôn anh một cái đi.”
Cố Dật Nhĩ cự tuyệt: “Không.”
“Em không hôn anh vậy để anh hôn em.” Tư Dật bỗng nhiên đứng dậy, dùng tư thế giống cô lúc nãy chặn cô, nâng cằm cô hôn.
Anh hôn khác một trời một vực với cô, trực tiếp vươn đầu lưỡi hướng vào trong miệng cô.
Tư Dật trực tiếp đè cô xuống sô pha.
“Ở trên sô pha thử xem, hửm?” Giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ nhàng thổi về phía lỗ tai cô.
Cố Dật Nhĩ thật sự chịu không nổi ngón tay anh trêu đùa, than nhẹ nói: “Như vậy không tốt.”
“Không tốt?” Tư Dật thở phì phò cười nhẹ, “Vậy em dọn tới đây đi.”
Cố Dật Nhĩ không rõ chuyện này thì liên quan gì đến quan hệ của hai người.
“Em dọn tới đây thì như thế nào cũng được.” Anh hôn hôn trán cô, “Ban công, sô pha, bàn làm việc, phòng tắm, nơi nào cũng được.”
“Ban ngày tuyên dâm là phạm pháp.” Cố Dật Nhĩ chống ngực muốn đẩy anh ra.
Tư Dật bắt lấy tay cô, cắn cắn ngón tay cô, ngữ khí lười biếng: “Anh có rất nhiều biện pháp khiến em nhận thua.”
Sau đó, không biết anh từ đâu lấy ra một cái áo blouse trắng, lại đeo kính lên.
Biến thành bác sĩ Tư mặt mày lịch sự tao nhã, thanh quý kiêu căng giống như trích tiên.
Một đôi mắt đào hoa lấp lánh sóng sánh đều là dụ hoặc trí mạng.
“Vị bệnh nhân này, xin hỏi cô có chỗ nào không thoải mái?” Bác sĩ Tư lười nhác chống cằm, khóe môi nổi lên một nụ cười xấu xa, giọng nói vui vẻ.
“……”
Cố Dật Nhĩ cuối cùng vẫn bị khuất phục dưới dâm uy của bác sĩ Tư mà miễn cưỡng đồng ý ở chung.