Cẩn Ngôn nhanh chóng lên tiếng, sau đó xoay người rời đi. Chỉ chút lát, hắn ta vội vã chạy trở lại đứng trước cửa phòng nói: " Thiếu gia, là Tiểu Phiến. Nàng ấy nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người."
Tiểu Phiến? Chẳng phải vừa rồi nàng ta đã đi cùng Lý Lệnh Uyển trở về Di Hoà Viện sao? Tại sao bây giờ lạimột mình quay trở lại đây, còn nói có việc quan trọng muốn nói? Hay là Lý Lệnh Uyển đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến điều đó, trong lòng Lý Duy Nguyên chợt cảm thấy vô cùng lo lắng. Theo sau hắn liền nhanh chân bước xuống giường gọi Tiểu Phiến tiến vào, lại vội vàng hỏi: " Có phải Tứ tiểu thư đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Mau nói."
Lý Duy Nguyên vừa dứt lời, Tiểu Phiến lập tức quỳ xuống cẩn thận kể lại toàn bộ sự việc lúc ấy, tiếp đến nàng ta nói: " Tiểu thư bảo muốn quay lại tìm đại thiếu gia nói một chuyện, nhưng mà nô tì nhìn thấy hướng đi của tiểu thư không phải là hướng đi về phía tiểu viện của đại thiếu gia.
Hơn nữa trên đường nô tì chạy đến đây cũng không thấy bóng dáng của tiểu thư đâu cả. Kỳ lạ nhất là vừa rồi tiểu thư nhất quyết không muốn nô tì đi cùng, cho nên nô tì vì sợ tiểu thư trách phạt nên chẳng dám đi theo sau. Nhưng trong lòng nô tì rất lo lắng cho tiểu thư, vì thế mới nghĩ đến việc chạy tới đây tìm đại thiếu gia, cầuxin đại thiếu gia đi tìm tiểu thư giúp nô tì.
Dù sao ngày thường tiểu thư luôn nghe lời đại thiếu gia nhất, chỉ cần người nói tất nhiên tiểu thư sẽ nghe theo."
" Muội ấy không muốn ngươi đi theo thì ngươi không đi như vậy sao?" Giọng nói lạnh lùng của Lý Duy Nguyên vang lên, " Trời đã tối thế này xung quanh lại không thắp đèn, nếu muội ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ngươi có mấy cái đầu để đền đây?"
Lý Duy Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Phiến dường như sắp khóc đến nơi, còn có vì quá sợ hãi mà mặt mày cũng đều tái mét.
" Còn không mau đứng dậy đưa ta đến chỗ khi ấy tiểu thư của ngươi vừa đi." Lúc này Lý Duy Nguyên cũng không muốn trách cứ Tiểu Phiến thêm nữa, hắn nhanh chóng mặc quần áo vào, lại phân Cẩn Ngôn ở lại trông coi tiểu viện.
Sau đó hắn vừa mặc áo choàng vừa bước như bay đi ra ngoài, Tiểu Phiến cũng nhanh chân chạy theo.
Chờ tới khi đến nơi Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến đã tách nhau ra, thì Tiểu Phiến liền đưa tay chỉ cho Lý Duy Nguyên biết hướng khi ấy Lý Lệnh Uyển đã đi, nàng ta nghẹn ngào nói: " Vừa nãy nô tì có lén quay đầu nhìn lại thì thấy tiểu thư đi vế hướng ấy. Nhưng nô tì nhớ rõ hướng đó chính là hướng đi đến cấm địa, ngày trước lão thái thái đã ra lệnh không cho phép bất kì người nào trong phủ đi tới nơi đó, cho nên nô tì lúc ấy, lúc ấy..."
Cho nên lúc ấy nàng ta biết rõ Lý Lệnh Uyển muốn đi nơi nào rồi, nhưng vì nhớ đến những lời nói của lão thái thái nên nàng ta không dám lén đi theo mà quyết định quay trở lại tìm Lý Duy Nguyên giúp đỡ.
Lúc này Lý Nguyên Nguyên thoáng nhìn về hướng đó, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Hắn cũng không nói gì nữa chỉ là phân phó Tiểu Phiến quay trở về Di Hoà Viện chờ đợi.
Còn dặn dò Tiểu Phiến nếu trên đường trở về có gặp bất kì người nào thì cũng không được phép để lộ chuyện này ra ngoài dù chỉ một chữ.
Nếu nha hoàn trong Di Hoà Viện có hỏi gì về việc tiểu thư chưa trở về, chỉ cần nói Tứ tiểu thư còn có việc muốn bàn bạc cùng đại thiếu gia một lúc nữa tiểu thư sẽ về.
Sau khi Tiểu Phiến nghe Lý Duy Nguyên dặn dò xong, nàng ta liền vội vàng đồng ý, sau đó nhanh chóng cầm đèn lồng đi một đường trở về Di Hoà Viện.
Còn về phần Lý Duy Nguyên, hiện tại hắn đã nhanh chân chạy đi tới cấm địa. Tuy rằng nơi ở của Đỗ Thị cực kỳ hẻo lánh cùng khó đi nhưng dù sao hắn cũng thường xuyên đi đến đây thăm Đỗ Thị, cho nên hắn rất quen thuộc từng đường đi nước bước, chỉ mất một chút thời gian thì hắn đã chạy gần đến cửa viện của Đỗ Thị.
Khi ấy Lý Duy Nguyên liền nhìn thấy thân ảnh yểu điệu, mảnh khảnh của Lý Lệnh Uyển đang đứng trước cửa tiểu viện,trong lòng cảm thấy bớt lo lắng phần nào.
Ngay sau đó hắn muốn lên tiếng gọi Lý Lệnh Uyển, muốn bảo với nàng hãy cùng mình quay trở về nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy nàng đang cắm cúi cạy khối gạch thứ ba trên bậc thềm lên, tiếp đến nàng cầm lên một chiếc chìa khoá.
Nơi tiểu viện giam cầm Đỗ Thị quanh năm đều khoá chặt, dù vẫn có người đến đưa cơm nhưng bà ta không bao giờ được phép tiến vào, chỉ là tới giờ cơm bà ta sẽ đưa cơm thông qua một cái lỗ nhỏ trên cánh cửa gỗ mà thôi.
Sau này Lý Tu Tùng mới lén trộm chìa khoá trong tay của lão thái thái, đem nó ra ngoài nhờ người làm thêm một cái giống y như vậy, Lý Tu Tùng liền nhanh chóng trả lại chìa khoá để lão thái thái không phát hiện được việc này.
Đến khi có được chìa khoá trong tay thì Lý Tu Tùng mới nói việc này cho Lý Duy Nguyên biết, còn nói là hắn ta đã giấu nó ở khối gạch thứ ba trên bậc thềm.
Cho nên mỗi khi Lý Duy Nguyên muốn đến thăm Đỗ Thị thì đều lấy chìa khoá ở nơi đó. Tuy nhiên việc này chỉ có Lý Duy Nguyên cùng Lý Tu Tùng biết, tại sao Lý Lệnh Uyển cũng biết nơi cất giấu chìa khoá kia?
Trong lòng Lý Duy Nguyên bỗng nhiên hoài nghi, vì thế không mở miệng gọi Lý Lệnh Uyển, ngược lại hắn trốn sau một gốc cây hoa quế ở ven đường âm thầm quan sát Lý Lệnh Uyển.
Sau đó hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển dùng chìa khoá mở ổ khoá trên cửa viện ra, nàng đẩy cửa bước vào, đợi đến lúc nàng vào trong khép cửa lại thì hắn liền nhanh chân đi đến đó đưa tay đẩy cửa viện nhưng cánh cửa đã bị khoá từ bên trong, chắc có lẽ khi Lý Lệnh Uyển vào trong đã cày then cửa lại.
Lúc này hắn chợt nhíu mày, đột nhiên phát hiện gần vách tường của tiểu viện có một cái cây đại thụ khá cao thân cây còn gần sát vách tường, cho nên hắn nghĩ bản thân mình có thể trèo từ cái cây đó để nhảy vào trong tiểu viện.
Thật sự giờ phút này hắn không yên tâm khi Lý Lệnh Uyển và Đỗ Thi ở cùng nhau, tuy rằng hắn biết trèo từ cây đại thụ có thể vào trong tiểu viện mà cách làm này cũng khá nguy hiểm, nhưng hắn không có một chút do dự nào nhanh chóng đi tới chỗ cây đại thụ, hắn vội leo lên thân cây. Chờ đến khi hắn cảm thấy độ cao đã thích hợp lại từ từ bước qua vách tường, sau đó hắn cắn răng nhảy xuống.
Nhưng cũng may trên mặt đất có đám cỏ dại che phủ khá dày tựa như tấm thảm. Cho nên khi hắn nhảy xuống tuy rằng tay cùng đầu gối đều đập mạnh xuống mặt đất, cảm giác đau thấu tim gan mà may mắn thay hắn không hề bị thương.
Hắn nhanh chóng đứng lên cũng không màng tay cùng đầu gối của mình đau đớn thế nào, hắn vội vàng đi về phía đại sảnh.
Theo sau hắn nhìn thấy trong phòng có một chút ánh sáng yếu ớt, hơn nữa hắn lại còn nghe thấy Lý Lệnh Uyển đang quát hỏi Đỗ Thị.
Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên chợt ngẩn người không lập tức bước vào, hắn trốn bên ngoài cửa đứng yên lắng tai nghe bên trong Lý Lệnh Uyển nói điều gì với Đỗ Thị.
Sau khi hắn nghe được những lời mà Lý Lệnh Uyển nói với Đỗ Thị, bỗng nhiên hắn cảm giác tựa như sét đánh ngang tai, lúc này không chỉ thân thể mà ngay cả toàn bộ linh hồn của hắn đều bắt đầu hoảng loạn.
Hắn không phải là nhi tử của Đỗ Thị và Lý Tu Tùng! Thì ra hắn chỉ là một tạp chủng do Đỗ Thị bị một tên hoà thượng làm nhục có mà thôi! Thì ra thân thế của hắn chỉ là một đứa con hoang!
Vốn dĩ khi xưa hắn là một người cực kỳ bình tĩnh cùng lý trí nhưng khi hắn biết được sự thật này thì hắn cảm giác giống như có một thanh đao đang đâm sâu vào người mình vậy, kể cả hai lỗ tai dường như muốn nổ tung, thậm chí tay chân hắn chợt trở nên lạnh ngắt.
Giờ phút này toàn bộ thân thể hắn không còn đứng vững được nữa, lập tức hắn trượt theo cánh cửa ngã xuống trên mặt đất.
Thì ra thân thế của hắn lại hèn mọn như vậy! Chỉ là một đứa con hoang!
Lý Duy Nguyên vô lực cười khổ, vận mệnh thật biết đùa giỡn với hắn. Mấy năm trước lúc nào hắn cũng bị mọi người trong Lý phủ chà đạp xem thường, thật vất vả lắm hai ba năm nay mới có được một chút cải thiện nhưng tại sao hiện giờ lại để cho hắn biết sự thật kinh tởm về thân phận của mình như vậy.
Hắn cảm thấy quá nản lòng cùng đau khổ, cho nên liền gục đầu trên cánh tay mình. Nhưng ngay sau đó, đột nhiên hắn lại ngẩng đầu lên trong đôi mắt không còn vẻ đau khổ cùng bất lực như vừa rồi, ngược lại vô cùng phấn khởi.
Nếu quả thực hắn chỉ là đứa con hoang, hay nói đúng hơn chẳng phải hắn cùng Lý Lệnh Uyển không hề có quan hệ huyết thống nào với nhau sao?
Như vậy hắn và nàng cũng không phải là đường huynh muội thân thích, có đúng không? Mà nói cách khác nàng và hắn tất nhiên có thể.....
Nghĩ đến đây, Lý Duy Nguyên liền cảm thấy trái tim hoảng loạn của mình chợt trở nên vui sướng biết bao, đôi tay hắn cũng vì sự kích động đó mà có chút run rẩy.
Trong nháy mắt bỗng nhiên hắn nhận thấy vận mệnh cũng không phải quá bất công với mình. Chỉ cần suốt đời này Lý Lệnh Uyển vẫn luôn bầu bạn bên mình dẫu cho thân thế hắn hèn mọn thì có làm sao?
Hắn không hề quan tâm! Tất cả những việc đó đã không còn quan trọng nữa! Chỉ cần hắn và Lý Lệnh Uyển không phải đường huynh muội thân thích là đủ rồi, mặc cho sau này người khác có gọi hắn là con hoang thì cũng chẳng sao cả, nhưng hiện tại tâm tình của hắn thực sự vô cùng vui sướng như muốn phát điên. Vì thế hắn liền nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên.
Mà lúc này hắn nghe được tiếng đồ vật rơi xuống, đồng thời hắn còn nghe thấy Đỗ Thị đang nghiến răng nghiến lợi chất vấn Lý Lệnh Uyển, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao có thể biết được những chuyên đó.
Nhưng hắn không nghe được tiếng nàng đáp lời Đỗ Thị, thay vào đó là tiếng ú ớ đứt quãng của nàng, âm thanh cực kỳ thống khổ.
Trái tim Lý Duy Nguyên vì lo lắng mà đập nhanh lên. Sau đó hắn vội vàng quay người nhìn vào phòng, khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy cả người hắn bị doạ thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Bởi vì hắn nhìn thấy Đỗ Thị với vẻ mặt dữ tợn đang dùng tay bóp cổ Lý Lệnh Uyển, sắc mặt Lý Lệnh Uyển đỏ bừng vì nghẹt thở, trên trán gân xanh cũng đều hiện ra, nếu không kịp cứu thì Lý Lệnh Uyển sẽ chết.
Trong lòng Lý Duy Nguyên chợt hoảng hốt cũng không còn thời gian suy nghĩ những vấn đề khác, vì thế hắn nhanh chân chạy vào dùng hết sức gỡ đôi tay của Đỗ Thị đang đặt trên cổ Lý Lệnh Uyển ra, đồng thời hắn liền quát lớn Đỗ Thị: " Buông tay."
Nhưng Đỗ Thị cứ như không nghe thấy lời nói này của hắn vẫn cố chấp không thả tay ra mà càng dùng sức bóp chặt cổ Lý Lệng Uyển hơn.
Trong lúc này Lý Duy Nguyên vô cùng khẩn trương dùng hết sức lôi Đỗ Thị ra. Chờ sau khi hắn kéo được Đỗ Thị ra khỏi người Lý Lệnh Uyển, hắn liền vung tay đẩy mạnh Đỗ Thị tránh qua một bên.
Lại có một tiếng phịch lớn vang lên nhưng giờ phút này Lý Duy Nguyên cũng không rãnh mà nhìn đến. Hắn chỉ nhanh chân tiến đến đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Lý Lệnh Uyển mà thôi, tiếp đến hắn vội hỏi nàng: " Uyển Uyển, Uyển Uyển, muội sao rồi?"
Hiện tại Lý Lệnh Uyển không thể trả lời, bởi vì nàng cảm giác cổ họng của mình cực kỳ đau rát, cho nên nàng không thể thốt lên được một chữ nào cả.
Ngay sau đó nàng liền họ khan đến mức tâm tê phế liệt, cả khuôn mặt nàng đều đỏ lên. Hơn nữa thân thể cũng không còn sức lực đề cử động.
Khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng hắn sự lo lắng càng tăng lên. Tiếp đến hắn vội vàng ôm nàng vào lòng, vừa đưa tay vuốt lưng cho nàng nhuận khí lại, vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh bản thân nhẹ giọng chỉ dẫn nàng: " Uyển Uyển, hít vào rồi từ từ thở ra. Muội cứ chậm chậm thôi đừng gấp gáp, ngoan nào hít vào rồi chầm chậm thở ra"
Qua một lúc, Lý Lệnh Uyển mới thở lại được bình thường hô hấp cũng đã đều đều lại, giọng nàng khàn khàn gọi lên một tiếng: " Ca ca."
Lý Duy Nguyên nghe nàng gọi mình một tiếng thì tâm tình hắn mới chợt thả lỏng, nhưng vẫn vô cùng đau lòng khi nhìn thấy nàng dáng vẻ mệt mỏi này của nàng.
"Uyển Uyển," hắn vừa gọi tên nàng vừa gắt gao ôm nàng trong lòng, cằm hắn đặ trên đỉnh đầu nàng, nghẹn ngào nói với nàng: " Tại sao muội lại ngốc như vậy, chạy đến nơi này làm gì? Nếu thật sự muội xảy ra chuyện gì thì người ca ca như ta biết phải làm sao bây giờ?"
Vừa rồi hắn đều nghe thấy hết toàn bộ những lời của Lý Lệnh Uyển nói với Đỗ Thị, cho nên hắn biết nàng không màng nguy hiểm đêm khuya đi tới nơi đây tìm Đỗ Thị, chỉ vì hy vọng Đỗ Thị sau này đừng đánh đập hay mắng nhiết hắn nữa.
Còn biết nàng thật tâm suy nghĩ cho mình như vậy, thì làm sao hắn không cảm động được chứ?
Khi nghĩ đến điều đó hắn càng ôm chặt Lý Lệnh Uyển hơn, hận không thể cứ như thế mà đem cả người nàng hoà nhập vào trong thân thể của hắn.
Giờ phút này, Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, trong lòng liền vang lên một hồi chuông cảnh báo. Tại sao Lý Duy Nguyên lại xuất hiện ở đây? Điều quan trọng nhất chính là hắn đã đến đây từ khi nào? Có phải hắn đã nghe hết tất cả những gì mà nàng đã nói với Đỗ Thị hay không?
Nếu sau khi hắn biết được, hắn và nàng vốn dĩ không phải là đường huynh muội thân thích thì chẳng phải hắn sẽ càng xa cách nàng hơn? Thậm chí hắn cũng sẽ không còn xem nàng là muội muội ruột mà yêu thương giống như trước kia nữa?
Nếu vạn nhất Lý Lệnh Yến đối xử tốt với hắn một chút, có phải hắn sẽ ngay lập tức chạy đến bên cạnh Lý Lệnh Yến? Đến lúc đó bản thân nàng sẽ có kết cục bị thảm thế nào đây?
Nhưng điều nàng sợ nhất chính là nếu thực sự Lý Duy Nguyên biết rõ chân tướng, cho dù sau này nàng cố gắng thân thiết với hắn như thế nào, chẳng phải hắn đều sẽ ghét bỏ?
Nghĩ đến điều này, Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật khổ tâm. Bởi vì những công sức của nàng ngần ấy năm qua đều tan thành mây khói.
Hiện tại trong lòng nàng vẫn còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng, chắc có lẽ vừa rồi Lý Duy Nguyên chỉ mới đi đến đây, cho nên hắn sẽ không nghe thấy điều gì hết, cũng có thể từ nãy đến giờ chỉ là do nàng suy nghĩ lung tung tự mình hù mình mà thôi.
Chẳng qua nàng không có cảm đảm mở miệng hỏi hắn bỗng nhiên nàng chợt nhìn thấy phía đối diện Đỗ Thị đang nằm trên mặt đất.
Cơ thể Đỗ Thị nằm nghiêng một bên trên trán còn đang chảy máu rất nhiều. Hơn nữa máu từ trên mặt chảy xuống trên mặt đất.
Đập vào mắt Lý Lếnh Uyển chính là màu máu đỏ tươi đặc sệt kia, còn có khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Thị, thậm chí Đỗ Thị vẫn đang trợn to đôi mắt hướng nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.
Thoáng chốc cả tay chân Lý Lệnh Uyển đều trở nên lạnh ngắt, trái tim trong lồng ngực đang đập nhanh kịch liệt.
Sau đó nàng liền từ trong lồng ngực của Lý Duy Nguyên ngồi dậy, giọng run rẩy gọi một tiếng ca ca, nàng đưa tay chỉ về phía Đỗ Thị, nói: " Ca, ca ca, huynh, huynh nhìn kìa."
Lập tức Lý Duy Nguyên nhanh chóng xoay đầu nhìn theo hướng tay của nàng, sắc mặt hắn cũng liền thay đổi.
Hắn vội vàng đứng dậy đi đến chỗ của Đỗ Thị đưa ngón tay đặt lên mũi, lại đưa tay sờ vào mạch trên cổ Đỗ Thị, sau khi xem xét tỉ mỉ thì liền xụ mặt, rồi hắn ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Uyển chầm chậm lắc đầu.
Lý Lệnh Uyển chợt cảm thấy sợ hãi đền cả khuôn mặt trở nên tái mét, thậm chí không thể thốt nên lời. Đúng rồi, đúng rồi, có thể vừa rồi Lý Duy Nguyên vì vội vàng cứu nàng nên hắn đã dùng hết sức đẩy Đỗ Thị tránh qua một bên, nhưng lại không ngờ Đỗ Thị lại bị ngã đập đầu mạnh vào tường, thì ra tiếng động vang lớn vừa rồi chính là âm thanh đầu của Đỗ Thị đạp vào tường.
Chỉ là khi đó nàng cùng Lý Duy Nguyên đều chưa hoàn hồn lại, cho nên chẳng chú ý đến việc này. Nhưng mà, nhưng mà, Lý Duy Nguyên chỉ lỡ tay đẩy Đỗ Thị như thế, sao nàng ta liền chết vậy?
Kỳ thật trong truyện gốc, trong lúc Đỗ Thị xông lên mắng nhiết đánh đập Lý Duy Nguyên, bởi vì khi ấy hắn không thể khống chế được lí lý của mình mà ra tay giết chết Đỗ Thị.
Hơn nữa trong truyện thời điểm Lý Duy Nguyên giết Đỗ Thị, thì hắn chỉ mới mười bốn tuổi lại còn vừa thi đỗ tú tài mà thôi.
Nhưng tại sao hiện tại, việc này vốn dĩ đã là quá khứ vẫn còn có thể xảy ra? Hay nói đúng hơn những sự việc trong truyện gốc tất cả điều sẽ xảy ra, chẳng qua vấn đề là thời gian đến sớm hay muộn có phải không?
Như vậy có nghĩa dù cho nàng có cố gắng thay đổi cốt truyện ra sao, bất quá chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi, nhưng sau cùng những việc đó vẫn sẽ không hề thay đổi, có đúng hay không?
Đồng thời cũng có nghĩa cuối cùng nàng vẫn trải qua kết cục bị thảm giống như trong truyện gốc mà thôi, chẳng phải sẽ bị Lý Duy Nguyên cắt lưỡi, rồi còn ép nàng uống đoạn trường thảo cho đến chết?
Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình như sắp chết đến rồi, sau đó nàng liền nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Thực sự nàng vô cùng hoảng sợ, bởi vì hiện tại Đỗ Thị chết cũng không nhắm mắt, ánh mắt Đỗ Thị đang trợn to dữ tợn nhìn chằm chằm nàng.
Hơn nữa nàng chợt phát hiện những nỗ lực của bản thân mấy năm gần đây đều là uổng phí, cuối cùng nàng vẫn sẽ chết trong tay của Lý Duy Nguyên mà thôi.
Nhất thời toàn thân nàng chợt run rẩy, kể cả máu trong cơ thể dường như cũng muốn đóng băng.
Giờ phút này nàng không còn có can đảm để tiếp tục ở lại nơi đây, nàng phải chạy trốn, nàng nhanh đứng lên nhanh chân muốn chạy đi.
Nhưng trong lúc nàng chạy gần tới phía cánh cửa, bởi vì quá hoảng loạn nàng không hề chú ý khiến chân vấp trúng ngạnh cửa. Lập tức dưới cổ chân truyền đến một cơn đau thấu tim, sau đó nàng loạn choạng sắp xuống mặt đất.
Lý Duy Nguyên nhanh tiến đến đỡ nàng gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, trên miệng không ngừng lên tiếng trấn an nàng: " Uyển Uyển đừng sợ, có ca ca ở đây rồi."
Tuy rằng hắn luôn miệng trấn an nàng, nhưng hắn đâu nào biết rằng người mà hiện giờ nàng sợ nhất lại chính là hắn.
Bởi vì nàng biết rõ cái người đang trước mắt nàng đây, sau này sẽ là người cắt đầu lưỡi của nàng còn ép nàng uống đoạn trường thảo nữa.
Cho nên Lý Lệnh Uyển vì quá sợ hắn kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.
Nhưng hắn chỉ cho rằng nàng là đang sợ hãi về cái chết của Đỗ Thị, vì vậy nàng mới mất bình tĩnh mà giãy giụa như thế, lúc này hắn càng cố gắng trấn an nàng hơn: " Uyển Uyển, Uyển Uyển, muội đừng sợ, đừng sợ nữa mà. Có ca ca ở đây rồi."
" Ngươi mau buông ta ra, mau buông ta ra. Hãy để ta đi đi." Hiện tại Lý Lệnh Uyển càng giãy giụa kịch liệt muốn nhanh thoát khỏi Lý Duy Nguyên, cũng như thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Dù cho nàng cố sức tránh khỏi hắn thì hắn vẫn gắt gao ôm chặt nàng, không hề có ý định buông nàng ra. Đến cuối cùng vì quá sợ hãi nàng bật khóc thành tiếng, " Ngươi để ta đi đi. Ta không muốn chết như thế đâu."
" Có ca ca ở đây, làm sao muội có thể xảy ra chuyện gì?" Lý Duy Nguyên trầm ổn nói tiếp: " Uyển Uyển, muội đừng sợ. Ca ca sẽ nhanh chóng mang muội rời khỏi nơi này."
Lý Lệnh Uyển chẳng còn quan tâm Lý Duy Nguyên nói gì mà nàng chỉ biết khóc lớn đến cả tâm tê phế liệt.
Bởi vì trong lòng nàng tràn ngập sự sợ hãi cùng tuyệt vọng. Vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã bị Đỗ Thị bóp cổ chết, sau đó thì nàng lại được Lý Duy Nguyên ra tay cứu, khi mới vừa bình tĩnh được một lúc nàng lại nhìn thấy thi thể của Đỗ Thị.
Nàng chợt liên tưởng đến kết cục bi thảm của bản thân mình sau này, mọi sự việc đó cứ quanh quẩn trong đầu nàng mà bây giờ nàng còn bị Lý Duy Nguyên ôm chặt đến cả muốn chạy cũng không thể chạy được, vì mọi việc tới quá nhanh như khiến nàng cảm thấy đầu óc mình cực kỳ đau và choáng váng, thân thể nàng chợt trở nên mềm nhũn. Cuối cùng thần trí nàng dần trở nên mơ hồ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi Lý Duy Nguyên thấy nàng đang khóc thất thanh nhưng ngay sau đó liền bất tỉnh trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng cùng khủng hoảng.
Theo sau hắn đưa bàn tay run rẩy của mình đặt trên mũi nàng, cũng may nàng vẫn còn thở xem ra chỉ là nàng vì quá sợ hãi mới ngất đi thôi. Lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm.
Lý Duy Nguyên liền bế Lý Lệnh Uyển lên đặt ngồi dựa vào gốc cột. Còn bản thân hắn nhanh tay lau chùi cẩn thận hết những dấu vết ở nơi này để tránh cho người khác phát hiện cái chết của Đỗ Thị có liên quan đến hai người bọn họ.
Thậm chí ngay cả chỗ khi ấy hắn nhảy xuống cũng tìm cách xử lý gọn gàng. Khi hắn làm xong tất cả mọi việc thì lại đi tới gần thi thể của Đỗ Thị đưa mắt nhìn một lúc.
Hiện tại máu trên trán Đỗ Thị đã đông lại, cũng không còn chảy máu nữa. Nhưng cho dù như vậy, dưới mặt đất vẫn toàn là máu mà đôi mắt của nàng ta vẫn trợn lên có lẽ chết đi cũng không cam lòng.
Lý Duy Nguyên bỗng nhiên quỳ gối xuống cúi người dập đầu với nàng ta ba cái. Theo sau hắn liền đưa tay vuốt mắt nàng ta nhắm lại.
Tuy rằng từng ấy năm qua Đỗ Thị chưa bao giờ đối xử tốt với hắn, mỗi lần gặp mặt chỉ toàn mắng nhiết cùng đánh đập, nhưng dẫu sao Đỗ Thị vẫn là người sinh ra hắn, cho nên hắn mới dập đầu coi như hắn cảm tạ vì ơn sinh thành ấy.
Lý Duy Nguyên nhanh chóng đứng dậy đi đến thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, hắn liền xoay người bước tới chỗ của Lý Lệnh Uyển, rồi hắn nhanh tay bế nàng lên rời khỏi nơi này.
Chờ sau khi bước ra khỏi cửa viện, hắn lập tức khoá cửa viện lại. Lúc này hắn vừa cầm chìa khoá trong tay vừa bế Lý Lệnh Uyển đi về hướng Di Hoà Viện.
Trên đường hắn có đi ngang một cái hồ nước gần hoa viên, hắn liền giơ tay ném chìa khoá đó vào trong hồ nước. Tủm một tiếng vang nhỏ, mặt nước có chút gợn sóng nhưng chỉ trong chút lát lại trở về như lúc ban đầu.
Lý Duy Nguyên đứng nhìn hồ nước ấy một lúc, hiện tại trời vào đông vẫn còn rất lạnh lại còn có gió đêm tựa như những con dao nhỏ thổi vào mặt hắn, hàng cây dương liễu khô héo ở bên đường bị gió thổi đong đưa.
Sau đó hắn lại rủ mắt nhìn đến Lý Lệnh Uyển đang nằm trong lồng ngực mình. Nàng vẫn còn đang hôn mê trên vẻ mặt còn vươn lại sự sợ hãi cùng kích động chưa tan đi, nhưng hơi thở nàng vững vàng an ổn.
Trong lòng Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh mình thì dẫu cho thế gian này có nhiều điều bất công và tàn nhẫn vẫn còn có thứ đáng giá để hắn lưu luyến, để hắn có động lực mà sống tiếp.
Sau đó hắn cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng. Theo sau hắn càng ôm chặt nàng vào lòng, xoay người bước đi không hề quay đầu nhìn lại.
Tất cả đã kết thúc rồi. Những việc về thân phân của hắn, những rối rắm cùng thống khổ từ nay về sau sẽ không còn quấy nhiễu hắn nữa. Cả đời này hắn chỉ muốn sống yên ổn bên cạnh Lý Lệnh Uyển mà thôi, không còn ai có thể chia cắt bọn họ được nữa.
——————————//—//——————————
*Tác giả có lời muốn nói: Tình cảm trong sáng của Nguyên ca dành cho Uyển Uyển là thật tâm.
Mặt khác các độc giả có cảm thấy Uyển Uyển là một người nhát gan không? Ừ, ngẫm lại thì, nàng như vậy là quá can đảm rồi, dẫu sao từ đó đến giờ nàng có bao giờ nhìn thấy người chết đâu, cho nên khi nàng nhìn thấy Đỗ Thị chết trước mặt mình, thì nàng đã cố gắng bình tĩnh ở lại nơi đó thời gian lâu như thế, vậy là quá ghê gớm rồi....
*Editor: Các cậu thấy chương này có hấp dẫn không? Càng về sau càng gây cấn nhé Bây giờ mình chưa thay đổi cách xưng hô nhưng sau khi Uyển Uyển biết rõ tình cảm của Nguyên ca mình sẽ đổi cho hợp hoàn cảnh.