• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Vân nhảy qua người Khắc Lai đang nằm trên mặt đất, cấp tốc đuổi theo tấn công A Lý Bố, hắn biết rằng trên thực tế A Lý Bố còn cao hơn mình một cấp, nếu để cho hắn ổn định được cước bộ, lấy hơi thong thả, thì cho dù có thể thuận lợi bắt hắn cũng coi như là thắng thảm mà thôi.

Tốc độ của hắn rõ ràng so với A Lý Bố cao hơn một bậc, nên cho dù đối phương vội vàng thối lui, chỉ trong chớp mắt đã bị hắn đuổi tới. Thừa dịp A Lý Bố vẫn còn đang kinh hãi chưa dứt, cước bộ chưa ổn, hắn liền súc lực một quyền đánh thẳng vào bụng dưới đối phương.

Hai luồng kình khí va chạm phát ra tiếng nổ ầm, A Lý Bố trong lúc nguy cấp vội vận khởi đấu khí gia truyền Cuồng Lôi Phách Quyết, một chưởng tuy phát ra sau mà đến trước đón đỡ một quyền toàn lực của Dịch Vân. Hai cỗ đấu khí chạm nhau làm cho thân hình Dịch Vân đang vọt về phía trước lập tức bị chặn lại, tốc độ giảm xuống. Mà A Lý Bố cũng bị quyền của đối phương chấn lui ra sau, khoảng cách giữa hai người lại nới rộng ra.

Keng một tiếng vang lên, A Lý Bố cuối cùng đã ổn định được trận thế, thuận thế rút ra trường kiếm, truy sát Dịch Vân trở lại.

Vừa giao thủ một chiêu vừa rồi, A Lý Bố đã lập tức phán đoán ra, thực lực của người áo đen kia cũng không mạnh mẽ như hắn tưởng, ngược lại yếu hơn hắn không chỉ một bậc. Nghĩ như vậy, lòng tin của hắn đã hồi phục trở lại, trong nháy mắt nỗi kinh hãi khi thấy Khắc Lai bị đánh chết đã hoàn toàn tan biến. Nhân khoảnh khắc đối phương bị chặn đứng tại chỗ, hắn chuyển thủ thành công, vận khởi đấu khí xuất kiếm ra công tới.

Lúc nãy khi hai cỗ đấu khí chạm nhau, Dịch Vân đã bị lực đạo đánh ngược trở lại làm cho bị thương, thực lực của A Lý Bố so với hắn dự đoán còn cao hơn nhiều. Khi hắn muốn áp chế thương thế tiếp tục truy kích, đã thấy A Lý Bố ổn định được trận thế, bắt đầu phản công trở lại, không khỏi cảm thấy kinh hoàng.

Kiếm quang trước mắt bỗng nhiên trở nên cực thịnh, Cuồng Lôi Phách Quyết của gia tộc Lam Duy Nhĩ theo kiếm thế xuất ra, một kiếm nhanh như điện mang theo một tia sấm chớp màu vàng đâm về phía trái tim của hắn. Hơn nữa thế đến của A Lý Bố quá nhanh, cho dù lúc này hắn vội vàng thối lui, cũng không có cách nào tránh đi một kiếm hung ác tuyệt luân kia.

Trong lúc nguy cấp ấy, Dịch Vân tập trung đấu khí vào trong chưởng phải, chọn đúng thời cơ, với góc độ xảo diệu vỗ nhẹ vào lưỡi kiếm đang đâm tới trước ngực mình. Một tiếng keng nhỏ vang lên, kiếm phong đã lướt qua thân thể hắn, đâm vào khoảng không chỉ cách hắn chừng một thước.

Dịch Vân thoáng chốc toàn thân chấn động, hắn đã hoá giải được nguy cơ bị người mổ bụng, thế nhưng lúc này tia lôi điện màu vàng lại theo thế kiếm mà truyền vào người hắn, làm thân thể hắn tê dại một trận, cánh tay phải vì thế mà trở nên mềm nhũn, trong khoảng thời gian ngắn không thể cử động được.

- Ha ha ha! Ta sẽ chặt đứt hết tứ chi của ngươi, sau đó mới dùng từng kiếm một mà giết chết ngươi!

Đấu khí Cuống Lôi Phách Quyết của gia tộc Lam Duy Nhĩ ngoại trừ lực công kích vô cùng mạnh mẽ ra, nó còn có tác dụng làm cho thần kinh đối thủ bị ảnh hưởng mà tê dại. Đó cũng giống như bị sét đánh trúng, sẽ làm cho thân thể trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực hành động.

Trong mắt hắn, lúc này Dịch Vân đã biến thành cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc tình hắn muốn giết muốn mổ gì tuỳ ý. Nụ cười cuồng ngạo vẫn chưa dứt, kiếm thế vẫn nhanh nhẹn như trước, một kiếm chém thẳng vào cánh tay buông thõng xuống của Dịch Vân, muốn chặt đứt một cánh tay của hắn trước đã!

Dịch Vân lúc này trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng thân thể lại không thể nào động đậy. Dưới tình thế cấp bách, hắn lập tức thầm niệm chú ngữ, cũng bất chấp chú ngữ cao giai phải mất nhiều thời gian, còn nếu như chọn một ma pháp nhất tinh sử dụng, e rằng như vậy sẽ không đủ sức để ngăn chặn một kiếm hung mãnh tuyệt luân của A Lý Bố. Vì thế cho nên hắn cùng đem toàn bộ ma pháp cấp thấp của Thuỷ hệ và Hoả hệ nhanh chóng xuất ra.

Ma pháp cấp thấp của Thuỷ hệ và Hoả hệ là cái gì? Chính là Hoả thuẫn và Thuỷ thuẫn có lực phòng ngự thấp!

Dịch Vân căn bản không suy nghĩ quá nhiều, nên cùng lúc đã đem Thuỷ Hoả song thuẫn xuất ra, thế nhưng kết quả bất ngờ đã làm cho hắn phải bật lên tiếng kinh hô!

Một cái thuẫn thật lớn có hai màu xanh đỏ xuất hiện trước người hắn, cùng lúc đó, một kiếm của A Lý Bố cũng đã vừa chém vào mặt thuẫn.

Một tiếng binh vang lên, ma pháp nhất tinh sao có thể chống nổi một kích của tứ tinh Võ Đồ, chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt thuẫn đã xuất hiện vô số vết rách, chỉ cần đánh thêm một kích nữa, là có thể hoàn toàn đánh vỡ nát thuẫn này. A Lý Bố cười khẩy một tiếng, đang định thu trường kiếm về, chỉ cần đánh thêm một kích phá tan cái thuẫn làm bằng ma pháp này, lúc đó, người áo đen kia cũng chỉ có thể mặc tình cho hắn xâu xé mà thôi!

Không ngờ lúc này thuẫn kia lại truyền đến một luồng hấp lực cực kỳ mạnh mẽ hút chặt lấy thanh kiếm của hắn, cho dù hắn đã dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không thể rút kiếm trở về. Chuyện lại chỉ xảy ra trong vài lần hô hấp, thế nhưng cũng đã đủ thời gian cho Dịch Vân khôi phục lại.

Thấy mình chỉ tuỳ ý thi triển ra thuẫn bằng ma pháp cấp thấp, nhưng lại có thể ngăn chặn thành công một kiếm toàn lực của A Lý Bố, Dịch Vân cũng cảm thấy không thể tin được.

Chỉ trong chớp mắt, hắn phát giác thâ thể đã khôi phục trở lại bình thường, lần này không dám khinh thường, lập tức vận hết đấu khí toàn thân nhanh như chớp vọt đến sát người A Lý Bố, giáng thẳng một quyền vào mặt hắn.

A Lý Bố kinh ngạc thấy Dịch Vân đã hồi phục lại, cảm thấy rất hoảng hốt, vừa muốn buông kiếm ra, lui về phía sau để tránh khỏi một quyền toàn lực của Dịch Vân. Thế nhưng hắn rất kinh hoàng phát hiện ra không chỉ có trường kiếm bị thuẫn kia hút chặt mà thôi, ngay cả tay hắn đang nắm chuôi kiếm cũng bị dính chặt, cho dù hắn làm cách nào cũng không thể buông ra!

Chỉ trong một cái chớp mắt này đã quyết định vận mệnh của A Lý Bố!

Một quyền toàn lực của Dịch Vân không bị bất cứ ngăn cản nào đã thong thả đánh trúng ngay giữa mặt A Lý Bố, đấu khí mà hắn tích tụ nháy mắt đã bạo phát. Một quyền này đã đánh bay A Lý Bố đi xa hơn mười thước, cho đến khi chạm vào vách của một phường rèn mới rơi xuống đất.

Đuổi theo tới sát người A Lý Bố lúc này gần như đã hôn mê, Dịch Vân nhìn qua vách tường của phường rèn đã bị thủng một lỗ sau cú va chạm. Hắn lại nhìn qua A Lý Bố một lần nữa, chỉ thấy mũi hắn đã bị đánh gãy, trên mặt máu tươi chảy như suối trông có vẻ rất nguy hiểm, thế nhưng tính mạng lại không có gì đáng ngại.

A Lý Bố chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một nỗi đau đớn đến tận tâm can, đang muốn giãy dụa đứng lên. Thế nhưng hắn phát hiện đấu khí trong cơ thể mình đã bị đánh tan, trong huyệt Khí Hải hoàn toàn tán loạn, các kinh mạch toàn thân cũng đã bị thương chỗ ít chỗ nhiều, thân thể trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tự chủ, hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào.

Vốn là vừa rồi Dịch Vân dùng hết toàn bộ đấu khí xuất ra một quyền, không chỉ đánh trọng thương A Lý Bố, lại còn đánh tan cả đấu khí Cuồng Lôi Phách Quyết mà hắn đang vận khởi trong cơ thể. Vì thế mới khiến cho đấu khí của hắn không chỉ tán loạn mà thôi, lại còn bị đấu khí của Dịch Vân ép cho phản ngược trở lại các kinh mạch toàn thân, tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho các kinh mạch bên trong cơ thể hắn.

- Đây là công pháp gì vậy? Đấu khí Hoả hệ sao? Đấu khí này thật là đáng sợ!

A Lý Bố cảm thấy hoảng hốt.

Cuồng Lôi Phách Quyết của gia tộc Lam Duy Nhĩ là võ học bá đạo vào bậc nhất trên Khung Võ đại lục, đấu khí do công pháp này luyện hoá ra không chỉ hùng hậu, uy lực lại còn tuyệt đối mạnh mẽ vô cùng, nếu có thể đánh tan một cỗ đấu khí như vậy thật là nói dễ hơn làm!

Thế nhưng người áo đen không biết từ đâu xuất hiện này, không chỉ đánh tan đấu khí Cuồng Lôi Phách Quyết mà hắn đã vận súc chờ phát động trong cơ thể, lực của một kích ấy lại còn làm cho hắn không còn chút năng lực nào phản kháng, kết quả như vậy thật ra ngoài dự liệu của hắn, làm cho hắn càng thêm sợ hãi.

- Xin ngươi…

A Lý Bố đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, sau gáy đột nhiên lãnh trọn một đòn nghiêm trọng, lời xin tha mạng còn chưa nói xong, hắn đã lập tức hôn mê.

- Phù! Trận chiến này cực kỳ nguy hiểm, uy lực của Cuồng Lôi Phách Quyết quả thật là không tầm thường, ta có thể thắng được cũng là nhờ may mắn!

Dịch Vân thở ra một hơi thật mạnh nói.

- Hả?

Ánh mắt Dịch Vân nhìn tới trường kiếm nằm trong tay phải A Lý Bố. Chỉ thấy lúc này hắn đã hôn mê nhưng tay vẫn nắm chặt thanh kiếm không rời, Dịch Vân tập trung nhìn kỹ mới phát hiện, cánh tay hắn từ cổ tay cho đến cả thanh kiếm bề ngoài mơ hồ có hiện tượng ngưng kết thành băng, đúng là đã bị đóng băng thật sự!

Dịch Vân nhớ lại trường chiến đấu mới vừa rồi, bỗng nhiên bừng tỉnh, ngạc nhiên nói:

- Ta lấy làm lạ vì sao lúc ấy hắn lại bị thuẫn kia hút lấy, thì ra là toàn bộ thanh kiếm và cổ tay của hắn đã bị đóng băng! Chỉ là ma pháp cấp thấp lạ có thể sinh ra hiệu quả thần kỳ như vậy, thật là làm cho người ta khó có thể tin được!

Dịch Vân còn đang kinh ngạc, đã nghe tiếng Môn La vang lên:

- Dịch Vân, thanh kiếm trên tay hắn là do thủ pháp của bộ tộc chúng ta chế luyện thành, là ma pháp binh khí nhất phẩm cao giai, chính là do Phổ Tu Tư luyện ra!

Dịch Vân khựng lại, chợt cạy bung bàn tay nắm chặt của A Lý Bố ra, làm tan lớp băng đóng trên ấy, lấy kiếm đem tới trước mặt quan sát một hồi lâu, mới nói:

- Ừ, kiếm này quả thật là do ông ngoại chế tạo ra, giống y như phẩm chất của thanh Nguyệt Nha đao khi trước! Ta còn nhớ ông ngoại đã từng nói, người từng luyện ra ba món binh khí đắc ý nhất trong đời, trong đó có một món đã cho mẫu thân làm của hồi môn lúc gả về gia tộc Lam Duy Nhĩ, không thể nghi ngờ đó chính là thanh kiếm này đây!

Dịch Vân nhìn thanh kiếm thật lâu, trong lòng lại dâng lên tình cảm càng thêm sâu đậm, một lúc lâu sau, hắn mới thu nó vào trong Hồng Liên, lẩm bẩm:

- Mẫu thân đã đi xa, ta cũng đã rời khỏi gia tộc Lam Duy Nhĩ, đến bây giờ, gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta cũng không còn quan hệ gì với gia tộc Lam Duy Nhĩ, thanh kiếm này cũng không nên để cho bọn họ giữ trong tay!

Môn La lúc này cũng nói:

- Nên làm như vậy! Thấy tên tiểu tử này lúc hành động hạ lưu lại vẫn mang theo món binh khí đắc ý của ông ngoại ngươi, lòng ta thật là nổi nóng… Dịch Vân, ngươi muốn xử lý hắn như thế nào đây? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Dịch Vân liếc qua A Lý Bố một cái, trong lòng do dự hồi lâu, mãi cũng không tìm được biện pháp nào cả.

Môn La nhìn Dịch Vân, cũng không đưa ra chủ ý gì, chỉ bình thản nói:

- Theo như lời hắn nói với tên kia lúc nãy, bọn chúng hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm ra loại chuyện như thế này! Bản tính con người khó mà thay đổi, có lần đầu thì cũng có thể có lần sau, gia tộc Lam Duy Nhĩ nhất định biết được hành vi của hắn, nhưng chỉ là trừng phạt qua loa cho xong việc, căn bản là không thể ngăn cản thói quen tàn ác này của hắn, ngày sau nhất định cũng có thể tiếp tục gây tội ác mà thôi!

- Lão Đại, dù sao đi nữa, hắn vẫn là người thân của ta, ta cũng từng gọi hắn là Tứ ca, nếu như nói giết hắn, ta không thể nào xuống tay cho được!

Dịch Vân kiên quyết lắc đầu nói.

- Hắc hắc hắc!

Môn La lại nở nụ cười đầy tà khí quen thuộc:

- Giết người thân dù sao cũng là chuyện không tốt, lão Đại ta sao lại muốn ngươi làm chuyện như vậy? Ta đã nghĩ ra một phương pháp giải quyết hoàn mỹ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK