Tỉnh lại cảm giác tất cả những gì đã qua đều là một giấc mộng, đều là thật sao, Lâm Bách không biết, hắn vẫn là hắn kia, hết thảy đều không có thay đổi, bất kể là trên người hắn, hay là những người khác đều tìm không được, bất kỳ dấu vết phát sinh chính xác gì của sự kiện kia. Lâm Bách trí nhớ khắc sâu nhớ kỹ, Lăng Nhật vì hắn làm tất cả còn có hài tử kia, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ đã nửa năm rồi, vấn đề này hắn hầu như mỗi ngày đều suy nghĩ, lại mỗi một lần cũng không có kết luận, giống như là chu trang mộng điệp, nghĩ không ra một lý do, nếu như là người khác có thể sẽ đem chuyện này ném đi tiếp tục cuộc sống của mình, thế nhưng hắn lại không thể không nghĩ, phải nghĩ, bởi vì hắn không phải không tim không phổi, lòng của hắn đều chứa Lăng Nhật, hắn không thể quên được, cho nên nếu như không gặp lại y được nữa, nếu như thật sự chỉ là mơ Lâm Bách biết hắn sẽ cô độc mà sống quãng đời còn lại, dùng thời gian cả đời quay trở về chỗ cũ khắc cốt minh tâm.
“Đinh, leng keng, linh đinh…”
Điện thoại di động trong túi vang lên, suy nghĩ bị cắt đứt, Lâm Bách lấy điện thoại ra nhấn phím nghe, “Này, còn ở công ty hay về nhà? Ta ngày hôm nay không... Tốt, có thể về liền về, Bạch Giang nói phải làm đồ ăn ngon cho ta, tay nghề của hắn ta cũng không dám khen tặng, lần trước ta cũng ngộ độc thức ăn rồi”, “nói ra như thế nào tâm can bảo bối của ngươi cũng đau lòng”, “đã biết đã biết, cùng lắm thì ngày mai ta xin nghỉ bệnh, một tiếng phải về đến nhà?”, “Anh hiện tại là giờ cao điểm”. “Tốt tốt, một tiếng liền một tiếng”, “mua nửa bình rượu đỏ”, “đã biết, một hồi gặp lại.”
Lâm Bách cười đem di động bỏ vào túi tiền, thở dài một tiếng, đem âu phục trên người đổi lại, mặc vào áo khoác, đi ra khỏi phòng làm việc. Đi ra cao ốc, Lâm Bách trà trộn vào trong đám người, xe của hắn đậu ở bãi đỗ xe của cao ốc, hiện tại hắn đi bộ là muốn đi mua rượu đỏ, mua xong rượu đỏ rồi trở về lái xe đi đến nhà của anh trai hắn, kỳ thực hắn đã thật lâu không lái xe, chỗ ở của hắn cách đây một khu buôn bán khoảng nửa tiếng đồng hồ chạy xe, Lâm Bách từ khi bắt đầu đi làm, vẫn đi bộ, hắn hy vọng có thể ở trên đường gặp phải ai đó.
Đi vào đoàn người Lâm Bách nhìn đầu người nhốn nháo trước mắt, hắn theo bản năng đi chú ý, đi phân biệt mặt của những người này, lại không tìm được người hắn muốn, trên thế giới này người muôn hình van trạng, mỗi ngày đều cùng mấy nghìn mấy trăm người gặp thoáng qua, lại không gặp phải, Lâm Bách chỉ có thể lừa gạt mình đây chỉ là thời gian chưa tới…
Lâm Bách đứng ở cửa tiệm rượu đỏ, quầy bar cái chủ tiệm yêu thích đánh rắm kia cư nhiên không ở, Lâm Bách bĩu môi tự mình đi vào trong cửa tiệm tìm rượu đỏ, đi qua mấy giá rượu, Lâm Bách không tìm được mục tiêu, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lâm Bách cũng không quay đầu lại nói một tiếng, “Lâm ca, giúp ta tìm một chai rượu đỏ năm 82.” Nói xong phía sau lại không có ai trả lời, Lâm Bách thấy có cái gì đó không đúng, theo bản năng quay đầu, thấy một người, mang giày da đen, một thân âu phục kiểu Âu, quần tây đen, âu phục đen, áo sơmi đen, trên lỗ mũi còn mang theo một cái kính mắt màu đen, tóc ngắn màu đen, môi kéo thành một đường thẳng, nhìn không ra biểu tình.
Lâm Bách ngực lộp bộp một tiếng, trái tim bắt đầu liều mạng đập điên cuồng, người này thật quen thuộc, là y sao.
Nam nhân mặc một thân trang phục xã hội đen, khóe miệng hướng bên phải nhẹ nhàng giơ lên, từng bước đi tới trước mặt Lâm Bách, giơ tay lên lấy kính râm trên mặt xuống.
“Là ngươi!?” Lâm Bách kinh ngạc mở miệng, khuôn mặt này, ánh mắt này, thế nhưng hắn không dám khẳng định, thời gian một năm, một năm đợi, một năm thất hồn lạc phách, khiến cho hắn không thể tin được hết thảy trước mắt là thật, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, từ khóe miệng lan đến cổ, Lâm Bách cảm thấy rất ấm áp, bởi vì máu cả người hắn trong nháy mắt đều như đông lại, dù cho là mơ hắn cũng không muốn tỉnh lại.
Nam nhân tiến lên trước dùng chóp mũi nhẹ cọ lên mặt Lâm Bách, lau sạch nước mắt trên mặt Lâm Bách, “Là ta, ta còn sống, sờ một cái xem.” Nói xong đưa tay cầm tay Lâm Bách, dán lên trên mặt mình. Lòng bàn tay ấm nóng, để cho Lâm Bách biết dường như là sự thật, khóe miệng giật giật, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt chảy ra khỏi viền mắt, như là mở đê hồng thủy, nhìn nam nhân lòng thương yêu không dứt muốn an ủi, sau đó cái tay kia lại đột nhiên rút ra sau đó, một tiếng tát to rõ ở bên tai vang dội, nam nhân nhíu nhíu mày, trong miệng có mùi máu tanh.
Lâm Bách thấy dấu tay đỏ ngầu trên mặt nam nhân, đem tay kề tới nhẹ nhàng vuốt mặt nam nhân, nhìn tơ máu đỏ thắm từ khóe miệng nam nhân chảy ra, “Đau không?”
“Đau, bất quá bị ngươi đánh chết ta cũng không có lời oán giận.” Nam nhân kéo kéo khóe miệng, nhẹ giọng trả lời, cúi đầu ở trên lỗ mũi Lâm Bách nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn.”Vô lại!” Lâm Bách lầm bầm mắng nam nhân một câu, ngẩng đầu lên bốn mắt đối nhau, nhìn trong mắt đối phương có mình, Lâm Bách tiến lên trước hôn lên môi nam nhân, triền miên hôn, có mùi máu tươi, nhưng càng nhiều hơn chính là ngọt ngào, ngọt đến tận đáy lòng.
Người mặc áo đen quần đen giống như xã hội đen không phải ai khác, chính là người Lâm Bách đau khổ đợi một năm, Lăng Nhật. Lăng Nhật ôm Lâm Bách, hận không thể đem Lâm Bách ăn vào trong bụng, hai người quấn quýt dây dưa Lâm Bách bị người nào đó đặt ở trên kệ rượu, Lăng Nhật một tay ôm lấy cổ của Lâm Bách, tay kia dò vào quần áo Lâm Bách, dường như quên mất người ở nơi nào, hôn từ trên môi Lâm Bách chuyển qua cổ.
Lý trí Lâm Bách tựa hồ cũng bị người nào đó mang đi, người thường nói một ngày không gặp như cách ba thu, hắn và Lăng Nhật đã trải qua nhiều như vậy, thời gian một năm này đối với Lâm Bách mà nói là một thế kỷ, bây giờ có thể được người trước mắt này ôm hôn, tất cả lý trí tĩnh táo của hắn đều biến mất, đó là bị tình yêu mê hoặc, thế nhưng tầm mắt Lâm Bách lơ đãng liếc đến cameras ở góc tường, Lâm Bách mới chịu giãy dụa, nghe thấy chính là thanh âm một vật thể rơi xuống đất vỡ nát từ bên kia.
Lâm Bách và Lăng Nhật đồng thời quay đầu thấy được một gương mặt kinh ngạc, Lâm Bách mạnh tay đẩy ra Lăng Nhật, xoay người sửa sang lại chính mình bị cầm thú khiến cho quần áo loạn một đoàn, Lăng Nhật ho khan hai tiếng, kéo kéo cổ áo, trừng người trợn mắt hốc mồm kia một cái, hung tợn rống lên một câu, “Nhìn cái gì vậy.” Người nào đó phá vỡ chuyện tốt của nhân gia, ảo não bò đi.
Lăng Nhật quay đầu ôm lấy vai Lâm Bách, dán tại bên tai Lâm Bách nói: “Bảo bối, ta rất nhớ ngươi, chúng ta đổi một địa phương tiếp tục có được hay không.”
“Ta biết ngươi là ai sao, tránh xa ta một chút.” Lâm Bách lau miệng, bất mãn khi làm loại sự tình này ở địa phương như thế này a, khiến cho hắn mất mặt rất bất mãn, dùng vai bỏ qua người nào đó, bước dài đi ra ngoài, vừa đi vừa kêu chủ tiệm lấy rượu cho mình, Lâm Bách nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái. Lăng Nhật nhún nhún vai không đỏ mặt đuổi theo, Lâm Bách cầm rượu nhìn ánh mắt quái dị của chủ tiệm nhìn mình, mặt lạnh trừng trở lại, rời khỏi cửa hàng rượu đỏ.
“Tiểu tử ngươi, viết phần báo cáo, trừ tiền lương.” Lăng Nhật theo sau đuổi kịp, cầm sổ sách để ở trên bàn, hung hăng ở trên đầu người phá chuyện tốt của y đập hai cái, kêu đuổi theo Lâm Bách, “Lâm Bách, ngươi đừng chạy, chờ ta a.”
Lăng Nhật so với Lâm Bách cao hơn, Lâm Bách tuy rằng chạy nhưng chạy không phải đặc biệt nhanh, cho nên người nào đó liền dễ dàng đuổi kịp Lâm Bách, vừa lúc bên cạnh hai người là hẽm nhỏ giữa hai tòa cao ốc, Lăng Nhật thuận thế liền đem Lâm Bách dẫn vào, bá đạo hôn lên môi Lâm Bách, lại là một trận dây dưa, ở trên cổ của Lâm Bách lưu lại một dấu ô mai, Lâm Bách tay đã quấn ở trên hông của Lăng Nhật, bởi vì người nào đó sàm sỡ mà hô hấp Lâm Bách trở nên gấp gáp, tựa vào trên người của người nào đó không rời được.
“Đi theo ta được không, bảo bối, ta muốn ngươi, muốn ngươi, đi đến nhà của ta có được không.” Trong tay Lâm Bách cầm rượu đỏ, run giọng nói: “Ta, hôm nay ta muốn đi đến nhà đại ca của ta ăn, ta đã thật lâu không về.”
“Hắc bảo bối ngươi nên biết, cái gì so với cái gì quan trọng hơn, đại ca ngươi lúc nào cũng đều có thể gặp, thế nhưng ta không thể như vậy, ta nhớ ngươi ta nhớ ngươi đến phát điên, đi theo ta, bất luận ngươi có nguyện ý hay không.”
“Ngươi vẫn kiêu căng như thế, ta ân…” Lâm Bách trách một câu, lại đột nhiên miệng rên rỉ một tiếng, bởi vì tay của người nào đó với tới phía sau hắn, kéo áo sơ mi của hắn ra tay dán trên ngang lưng hắn, từng chút từng chút di chuyển xuống phía dưới, tìm cái miệng nhỏ kia, thân thể Lâm Bách không khỏi nhũn ra, một năm này hắn cũng không có cùng bất kỳ kẻ nào phát sinh quan hệ cực kỳ hữu nghị, tuy rằng đây không phải là thân xác cũ kia, thế nhưng hắn chịu không nổi tay của người đàn ông này, hôn môi hắn và động tác kế tiếp này, khiến cho địa phương nào đó của Lâm Bách bắt đầu ngẩng đầu, khoái cảm phát sinh, Lâm Bách vì hành động như vậy mà tự mình vừa thẹn vừa hận, nhìn dòng người không ngừng đi qua đầu hẻm, cắn răng muốn đẩy người nào đó ra, “Tay ngươi đặt ở đâu, đây là đang trên đường cái, ngô mau buông ra…”
“Theo ta đi, hoặc là muốn cho ta tại đây, liền muốn ngươi.” Lăng Nhật nói ra ý xấu dùng tay kia ở nơi nào đó trước người Lâm Bách xoa xoa, muốn cởi khóa kéo ra.
“Đừng ” Lâm Bách bắt được tay của Lăng Nhật, nhẹ giọng nói: “Ta đi với ngươi.” “Lúc này mới ngoan.” Lăng Nhật cười xấu xa ở trên mặt của Lâm Bách gặm một cái, tự giác giúp Lâm Bách sửa sang lại quần áo xốc xếch, cầm lấy tay áo người nào đó đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Do người nó đó có ý xấu, trên cổ của Lâm Bách để lại một dấu ô mai rất rõ ràng, ở quảng trường phồn hoa đầy người nhốn nháo dày đặc tới cực điểm, hai nam nhân lớn lên ưu tú, một trên cổ còn có thể nhìn thấy một dấu đỏ, ở thế giới mà hủ nữ thịnh hành như thế này, làm sao có thể không khiến cho người khác chú ý, Lâm Bách đang bị các loại ánh mắt nữ nhân nhìn chăm chú, ngốc ngốc sửng sốt đi tới một bãi đậu xe dưới đất, ở bên cạnh xe lần thứ hai bị mỗ lang gặm mấy cái, mới lên xe, người nào đó lúc lái xe cư nhiên cũng không thành thật, lúc dừng đèn đỏ lại còn trêu chọc hắn, Lâm Bách tức giận chửi ầm lên, biểu thị chính mình không muốn đi địa phủ du ngoạn, người nào đó mới thu liễm.
Người nào đó đem Lâm Bách chở đến một biệt thự ở ngoại ô, mỗ hổ đói lái xe vào sân rất ổn định, liền đem người áp đảo ở trong xe, giở trò, đem lửa của hai người đều khơi lên, người nào đó mới phát hiện trong xe không gian quá nhỏ không phát huy được, nhưng Lâm Bách đã bị người nào đó khiến cho cả người bủn rủn, quần áo cũng bị giải khai thất thất bát bát, bản thân chỉ sợ là không biện pháp nào đi tới trong phòng.
“Ta nghĩ chúng ta nên vào phòng, vào một nơi rộng rãi hơn, làm chuyện còn lại.” Lăng Nhật hôn người nào đó cả người xụi lơ một cái, bước xuống xe. Lâm Bách lúng túng nhìn nơi nào đó đã đứng lên của mình, muốn lấy quần áo, cửa xe bên người lại được mở ra, trực tiếp muốn đem hắn bế lên, Lâm Bách nhìn mình nửa thân trần, Lâm Bách giùng giằng đẩy ra, nhưng hiển nhiên hắn không bằng nam nhân khôi ngô trước mắt này, nam nhân dễ dàng liền đem hắn bế lên, bị ôm như vậy Lâm Bách làm sao dám la to, nhưng mà đi vào trong phòng người nào đó liền giận không kềm được bạo phát, “Hỗn đản ngươi nên để ta mặc quần áo, ban ngày ban mặt, ngươi muốn cho ta bị người xem như cuồng khỏa thân sao.”
“Bảo bối ta như thế nào chịu được ngươi bị người khác nhìn thấy, phụ cận quanh đây người nào cũng không có, chỉ có ta ở nơi này thôi.” Lăng Nhật hôn lên môi Lâm Bách, ngay lúc y muốn đem người nào đó quần đã cởi một nửa toàn bộ cởi ra, một trận tiếng đinh đinh linh linh vang lên, Lâm Bách biết tiếng chuông này, đó là đại ca hắn thấy đã đến giờ, nên thúc giục hắn trở lại, đang muốn đưa tay lấy điện thoại, nhưng bị một cái tay khác đoạt trước, đem điện thoại di động lấy ra trực tiếp tắt máy.
Lâm Bách trừng hai mắt muốn phản kháng, lại bị nam nhân gắt gao đè lại, muốn cầm điện thoại di động quần đã thoát khỏi nơi nên ở, áo khoác bên ngoài cũng bị vứt xuống một bên, Lâm Bách bất đắc dĩ chỉ có thể đem chuyện này tạm thời bỏ xuống.
Người nào đó cấp bách kéo ra khóa kéo của mình, đem dã thú của mình thả ra, nắm tay của người nào đó đặt ở phía trên, nhẹ giọng dụ dỗ người nào đó giúp y xoa xoa, chính mình nâng lên một chân của người yêu, lấy lọ bôi trơn trên kệ giày qua, đổ ra tay đưa về phía hạ thân người nào đó. (MEO : Người nào đó @@)
Lâm Bách nhìn đồ trên tay Lăng Nhật, cả người cứng đờ, khinh bỉ nói: “Ngươi lúc nào thì biến thành sắc lang gấp gáp rồi, loại vật này cư nhiên đặt ở huyền quan.”
“Bảo bối đừng hiểu lầm, trước khi tìm được ngươi ta đều giữ mình trong sạch, đây đều là chuẩn bị cho ngươi.” Dã Quỷ nói ở xương quai xanh của Lâm Bách hít hít, khen một tiếng, “Bảo bối thật thơm.”
“Ngươi thật thối, ân…” Lâm Bách nhìn Dã Quỷ hung dữ mắng một câu, nhưng thanh âm vì sự làm càn của người nào đó, biến thành tiếng ngâm khẽ mềm mại đáng yêu.
Lăng Nhật động tác rất nhẹ, rất ôn nhu, rất chậm, từng chút từng chút xíu xâm nhập địa phương kia của Lâm Bách, khuếch trương, cái miệng nhỏ chặt chẽ, Lâm Bách bị trêu chọc đến bứt rứt, thân thể ngo ngoe, suy nghĩ bắt đầu lung tung, người nọ là đang cố ý đùa giỡn hắn đây, sáp đến ở trên cổ của Lăng Nhật, căm tức cắn một cái.
Lăng Nhật bị đau nhíu nhíu mày, ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lâm Bách, biết Lâm Bách nhịn không được, “Bảo bối vì ngươi mà ta đã học hỏi rất nhiều, thân thể ở thế giới này của ngươi cùng bên kia không giống nhau, cho nên để ngươi không bị thương, ta sẽ từ từ tới.”
Lâm Bách bĩu môi, đối với sự tự chủ người đàn ông này rất hoài nghi, hơn nữa hắn rất muốn, muốn ngay bây giờ, Lâm Bách quậy phá đem gì đó của mình và Lăng Nhật nắm chung một chỗ, dùng tay bắt chước động tác của người nào đó, bắt đầu chuyển động.
Lăng Nhật hừ rên một tiếng, y kỳ thực cũng không nhịn nổi, nhưng vì để người trong ngực không bị thương Lăng Nhật vẫn chịu đựng sự kích thích mà tiếp tục động tác trên tay, Lâm Bách đây coi như là tiền hậu giáp kích, trước ở tiệm bán rượu, sau là ở trên xe, Lâm Bách bị người nào đó trêu chọc đến ngứa ngáy, chuyển động pít-tông này chưa làm được bao lâu, bản thân tiết ra trước, bạch dịch nóng bỏng bắn lên thân người nào đó, ngón tay Lăng Nhật cũng cảm thấy một loại co rút, hai người tiền hậu giáp kích, Lăng Nhật không nhịn được nữa, hai mắt đỏ ngầu đem đồ vật để trước cái miệng nhỏ của Lâm Bách, “Ngươi tiểu bại hoại này, bị khổ cũng đừng trách ta.”
Lâm Bách ôm lấy cổ của Lăng Nhật, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Lăng Nhật, tà mị cười. Bộ dáng Lâm Bách như vậy, thật sự là phong tình vạn chủng, khiến cho Lăng Nhật nhìn không nhịn được mà nuốt nước miếng, mũi có chút nóng lên, bất chấp tất cả, tiến quân thần tốc, đem đồ vật đưa vào trong thân thể Lâm Bách.
“Ư!” “Ngô!” Hai người hợp làm một, không khỏi kêu thành tiếng, bất quá đó cũng không cùng ý nghĩa, Lâm Bách là đau, người nào đó là thoải mái, bất quá thoải mái thì thoải mái, người nào đó cũng không có chỉ vì việc trước mắt, nhìn Lâm Bách đau mà nhăn mày, ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, người nào đó cẩn thận dời đi lực chú ý của Lâm Bách, hôn môi, âu yếm, thẳng đến Lâm Bách không còn đau, Lăng Nhật mới đem hai đùi Lâm Bách quấn đến bên hông mình, ôm Lâm Bách đi vào bên trong, Lâm Bách ôm thật chặt lưng Lăng Nhật, cắn răng chịu đựng không để cho mình phát ra âm thanh, mỗi khi Lăng Nhật đi một bước, vật của y lại ngay trong thân thể hắn ma sát, Lâm Bách căm hận thân thể mình đã khắc sâu trong lòng, hắn chưa bao giờ biết thân thể đã nhanh theo mình ba mươi năm này, lại có thể thích hợp làm số 0 như thế, kỳ thực Lâm Bách cũng không biết đó cũng không phải nguyên nhân về thân thể, mà là nguyên nhân tâm lý của chính hắn, đây hết thảy đều bởi vì hắn yêu người trước mắt này, nếu như đổi thành người khác, số 0 Lâm Bách này, tuyệt đối sẽ không có việc tiến vào như bây giờ.
Lăng Nhật đem Lâm Bách ôm tới trên giường, đoạn đường này y bị ma sát không sai biệt lắm, không đến trăm lần thúc mạnh, liền tiết vào trong người Lâm Bách. Thừa lúc Lâm Bách thở dốc, Lăng Nhật giải khai quần áo, đương nhiên đem áo sơ mi che cơ thể Lâm Bách cũng lột xuống, chỉ để lại một đôi vớ trên chân, Lăng Nhật ôm Lâm Bách đến giữa giường, vén chăn lên đắp lên trên người của cả hai, sờ sờ này, hôn nhẹ, đợi đến khi mỗ cự thú lần thứ hai thức tỉnh bắt đầu một vòng chinh chiến mới…
Lâm Bách cùng dã thú không biết mệt mỏi đại chiến bốn hiệp, xương khớp toàn thân đều giống như bị tháo ra gắn lại, đau xót không gì sánh được, những hiệp đại chiến này từ chạng vạng chiến đến tận đêm khuya, toàn thân kiệt sức bị người nào đó đã hại hắn đến tình cảnh này ôm đến phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn trong nhà người nào đó, nước ấm áp, tựa hồ giảm bớt một chút mệt mỏi, nhưng rất nhanh người nào đó mượn cơ hội xoa bóp, lại ăn hắn một hồi, lúc này Lâm Bách không còn chút tinh lực và tinh thần nào nữa, nửa mê nửa ngủ mất đi tri giác, ngủ thẳng tới ngày thứ hai mặt trời lên cao ba sào.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời từ khe hở của màn cửa chiếu vào, vừa lúc rơi lên ánh mắt của người ngủ say trên giường, Lâm Bách bị chói mắt mà tỉnh lại, mở mắt thấy là một căn phòng xa lạ, trang trí theo phong cách châu Âu, có nhiều chỗ lại mang theo nét Trung Quốc cổ xưa, Lâm Bách có chút mơ hồ, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau đoạn kí ức đêm qua mới trở lại trong đầu, Lâm Bách có chút không xác định mà nhắm mắt, hoài nghi đó là mơ, nhớ tới đoạn thời gian hôm qua, thân thể đau đớn nhắc nhở hắn, đêm qua không phải là mơ.
Lâm Bách núp ở trên giường, vẫn cảm thấy hết thảy đều không chân thật, không biết qua bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lâm Bách không suy nghĩ gì liền nhắm hai mắt lại, tiếng bước chân từ xa đến gần, có người dựa sát lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, đẩy vai hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Lâm Bách, tỉnh tỉnh, đã buổi trưa, ta làm cơm thức dậy ăn, Lâm Bách…”
Lâm Bách suy yếu mở mắt, nhìn khuôn mặt nam nhân. Nam nhân đưa tay xoa xoa khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Lâm Bách, “Thật gầy, đến thức dậy dùng cơm, ta làm cho ngươi không ít món, khẳng định ngươi sẽ thích, ta phải nhanh một chút đem ngươi nuôi béo.” Lâm Bách hướng Lăng Nhật cười cười, ôm lấy cổ của Lăng Nhật muốn ngồi dậy, thân thể cũng không theo ý muốn, gân cốt trên người mọi chỗ đều đau.
Lăng Nhật nhìn Lâm Bách hông đau không đứng thẳng được, vội vàng đỡ Lâm Bách ngồi dậy, hầu hạ Lâm Bách mặc quần áo vào, quần áo hôm qua của Lâm Bách, nút áo hầu như không có cái nào bền chắc, có nhiều chỗ càng bị phá hủy triệt để, Lăng Nhật chỉ phải đem y phục của mình dâng hiến cho Lâm Bách, đem tất cả món ăn chuẩn bị cho Lâm Bách lên trên lầu, tự tay đút Lâm Bách ăn, Lâm Bách sau khi ăn xong vẫn không có tinh thần gì, Lăng Nhật giải khai áo khoác trên người, nằm vật xuống bên người Lâm Bách, ôm Lâm Bách mở TV, nhưng hai người đều không có tâm tư đi xem ti vi, ngươi một lời ta một lời trò chuyện.
“Ngươi khi nào thì đến đây?” Lâm Bách ở trên người Lăng Nhật cọ cọ nói.
“Ba tháng trước.” “Ba tháng, khó trách ta vẫn không tìm được ngươi, ta tìm ngươi tròn một năm, tìm muốn điên lên.”
“Ta cũng giống ngươi vậy ” Lăng Nhật cúi đầu hôn trán Lâm Bách một cái, “Ta đã nghĩ sớm đi tìm ngươi, chỉ là Diêm Vương không chịu thả ta, muốn cho ta đợi đến lúc thích hợp. Nhìn ngươi gầy thành như vậy, Phán Quan đại nhân nói cho ta biết ngươi có bệnh nên mới từ thế giới này hồn nhập vào thế giới kia, hiện tại bệnh đã khỏi, nhìn ngươi gầy như vậy, khẳng định không có chăm sóc tốt, hay vì nhớ ta mà ăn không ngon ngủ không yên a.”
Lâm Bách không nói gì, tay gảy gảy sợi chỉ trên chăn, Lăng Nhật thấy Lâm Bách không nói lời nào, cúi đầu nhìn sườn mặt Lâm Bách, biết Lâm Bách bị y nói trúng suy nghĩ, trong lòng không thấy thoải mái, ngược lại là nồng đậm yêu thương, âm thầm quyết định muốn đem thân thể Lâm Bách dưỡng tốt, ngày hôm qua ở bên ngoài lúc lần đầu tiên y ôm lấy Lâm Bách, cũng cảm giác được Lâm Bách gầy gò, hắn thật đúng là sẽ không chiếu cố thật tốt chính mình.”Ngươi thế nào không mất trí nhớ?”
“Ta cũng nhảy vào Nhược Thủy, đổi lại cho ta nhớ kỹ ngươi, nhớ kỹ ngươi đời đời kiếp kiếp, dù cho luân hồi cũng không thể ngăn cản ta yêu ngươi, nhớ kỹ ngươi.”
“Buồn nôn!” Lâm Bách mắng một câu, Lăng Nhật nói nửa thật nửa giả, dù sao như bây giờ cũng rất tốt, chuyện tương lai sau này hãy nói, đã cùng Tứ Điện Diêm Vương ký hợp đồng xong, hắn cùng Lăng Nhật sẽ không xa nhau nữa như vậy đủ rồi.
“Buồn nôn sao ta cảm thấy bình thường a, hơn nữa ta càng thích làm, những chuyện buồn nôn.” Lăng Nhật cúi người nói, trên khóe miệng Lâm Bách hôn một chút, nhưng mùi vị thâu hương còn chưa nếm được, liền rút khóe miệng lui ra.
Lâm Bách hoài nghi nhìn Lăng Nhật, hỏi y làm sao vậy.
Lăng Nhật nhếch mép vẻ mặt bất đắc dĩ nói, ngày hôm qua bị người nào đó tát ra vết thương, hiện tại khẽ động còn đau đây, vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt đau khổ bộ dáng đáng thương.
Lâm Bách sửng sốt một chút, há miệng mắng một câu, “Đáng đời ai cho ngươi tới xem ta lúc ở đó, còn loạn làm nữa chứ” Dã Quỷ quệt mồm thở một hồi, ngược lại hỏi Lâm Bách, “Ngươi ngày hôm qua làm gì đánh ta, là giận ta thời gian dài như vậy mới tìm được ngươi sao?”
“Không phải” Lâm Bách không giấu giếm mà thành thực trả lời, “Ta là muốn nhìn một chút có đúng hay không đang nằm mơ.”
“Hắc?” Lăng Nhật bị Lâm Bách đánh bại, “Vậy sao ngươi không đánh chính ngươi?”
“Đánh chính mình để làm chi ta cũng không phải ngu ngốc.” Lâm Bách đương nhiên nói, nhìn sắc mặt người nào đó lúc đen lúc trắng, trong lòng vui vẻ, ai bảo người này đêm qua không tiết chế, đáng đời.
“Ta có trở lại xem qua Lăng Duy, Diêm Vương cho phép.”
“Duy Duy!?” Lâm Bách nhíu mày, nhắc tới hài tử trong lòng vừa chua xót vừa đau.
“Không cần lo lắng, Lăng Thiên bọn họ chiếu cố hắn rất tốt.” Lăng Nhật an ủi Lâm Bách, nhìn Lâm Bách một bộ dáng vẻ nước mắt lã chã, cau mày nói: “Hối hận không?”
Lâm Bách lắc đầu, “Có thể cùng ngươi cùng một chỗ ta không hối hận, chỉ là luyến tiếc mà thôi, ta cả đời này cũng không có khả năng có đứa bé nữa, ta sao có thể sẽ không nhớ hắn.”
“Hài tử!” Lăng Nhật nghe Lâm Bách nói xong trong mắt lòe ra u quang có ý tứ, muốn nói gì đó, thế nhưng một âm thanh khác khẽ cắt đứt lời của y, Lâm Bách cũng nghe được, hai người nhìn nhau, Lăng Nhật nhảy xuống giường bắt đầu tìm nơi phát ra thanh âm kia, rốt cục ở trong quần áo của Lâm Bách để trong phòng tắm tìm được ngọn nguồn âm thanh, điện thoại của Lâm Bách.
Lăng Nhật quay trở về bên giường, đưa điện thoại cho Lâm Bách, Lâm Bách cầm điện thoại còn chưa ấn phím, tiếng động ngừng, Lâm Bách nhấn phím mở khóa, nhất thời cảm thấy đau đầu, tin nhắn đầy ắp, chín mươi mấy cuộc gọi nhỡ, đại ca nhất định tìm hắn đến điên rồi…