• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Diện Diêm Vương dừng lại quay đầu nhìn Lâm Bách. “ Ngươi không nên nghi ngờ sự công chính của ta, trước tiên ta có thể nói cho nguơi biết, đối với ngươi mà nói giữa sống và chết thì chết so với sống còn tốt hơn”.

Lâm Bách sửng sốt một chút, tuy rằng hiện tại hắn đối với cái chết cảm thấy không có gì lớn lao nhưng mà bị Diêm Vương nói như vậy không ngờ trong lòng dâng lên một chút cô đơn, “ Cái đó, tại sao?”.

Diêm Vương nhìn Lâm Bách trầm ngâm nửa ngày, thanh âm lạnh lùng nói: “ Giống như trường hợp của ngươi ta cũng không phải lần đầu tiên gặp được, nhưng mà trường hợp của ngươi là ta thấy rắc rối nhất. Ba phách thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn kia của ngươi thời gian tách rời thân thể đã lâu, nên ngươi không còn nhớ được những chuyện trước kia. Hồn phách một lần nữa trở về thân thể, thân thể ngươi nhất định sẽ có biến chứng, nghiêm trọng hay không ta cũng không thể đoán trước. Cho nên, đối với ngươi mà nói chết tốt hơn so với sống”.

“ Ta tin ngài”. Lâm Bách gần như không chút do dự lựa chọn tin tưởng lời nói của Diêm Vương. Ánh mắt trong suốt kia hiện lên một mạt hào quang, vẻ mặt hi vọng nhìn Diêm Vương nói: “ Diêm Vương đại nhân, ngài nói chuyện của ta ở dương gian ngài không thể quản lý vậy ngài có thể chỉ điểm một người giúp đỡ ta không. Ta không có kí ức, thiên địa lại rộng lớn nếu như không có người chịu giúp ta, đừng nói là sáu tháng cho dù là sáu năm chỉ sợ tìm khắp nơi ta cũng không trở về cơ thể được”.

“ Giúp ngươi….”. Diêm Vương nhíu mày nhìn Lâm Bách. Hắn mặt dù là người đứng đầu âm phủ, nắm trong tay số mệnh của các vong hồn, nhưng mà đối với chuyện ở dương gian cũng không hiểu rõ. Phải tìm một người có thể giúp Lâm Bách thật đúng là một ý hay.

Diêm Vương đang còn suy tính thì một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên: “ Đi tìm thiên tôn đương là thiên sư hiện giờ, hắn có thể giúp ngươi”.

Lâm Bách theo tiếng nói nhìn lại thấy người nói chính là thanh niên bạch y kia đang nhìn mình cười nhạt. Lâm Bách sửng sốt một chút sau đó cẩn thận suy xét, cảm thấy ánh mắt người này không có ác ý, Lâm Bách một lần nữa tin tưởng: “ Xin tiên sinh chỉ giáo, Lâm Bách bây giờ phải đi đâu tìm vị thiên sư kia?”.

“ Chuyện này”. Thấy Lâm Bách thẳng thắn trả lời, thanh niên bạch y dùng ánh mắt khen ngợi nhìn hắn thấp giọng trả lời: “ Dã Qủy phía sau có thể giúp ngươi”. Nói xong liếc mắt nhìn Dã Qủy phía sau Lâm Bách.

Lâm Bách quay đầu nhìn Dã Qủy thật lâu thật lâu cũng không nói gì. Còn không chờ hắn mở miệng hỏi Dã Qủy có đồng ý giúp hay không thì Dã Qủy ánh mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên bạch y đang đứng bên cạnh Diêm Vương: “ Ta không thể rời khỏi âm phủ”.

Thanh niên bạch y nghiêng đầu nhìn Hắc Diện Diêm Vương nói: “ Mặt than…..”.[ Ở chổ này là than đen nếu để vậy thì thấy kì kì, nên ta đổi bằng mặt than, hợp với Diêm Vương hơn =)) ]

“ Ta hiểu được”. Diêm Vương liếc nhìn thanh niên bạch y một cái, đưa tay vào ngực từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài. Tay nhẹ nhàng hướng về phía trước ném đi, một mạt kim quang bay về phía Dã Qủy: “ Lệnh bài này ngươi cầm lấy có thể rời khỏi âm phủ, hãy nhớ rõ chú ngữ  sử dụng lệnh bài này nó còn có thể cho ngươi dùng thân thể để hiện hình nhưng mà nhớ kỹ, cách mười ngày mới sử dụng một lần mỗi lần nhiều nhất hai canh giờ nếu vượt quá giới hạn, hậu quả…….”.

“ Ta đã rõ”. Dã Qủy cắt ngang lời nói của Diêm Vương nói: “ Xin đại nhân hãy đem chú ngữ nói cho tại hạ”.

Lâm Bách nhìn chằm chằm Dã Qủy, một loại cảm giác kì diệu theo ngực bùng nổ, thế nhưng lại không phân biệt đó là cái gì, vừa chua xót lại vừa đắng chát, cổ họng giống như là có thứ gì ngăn cản khó chịu đến tột cùng.

Diêm Vương sâu sắc nhìn Dã Qủy,  thở dài một tiếng thật nhỏ không thể nghe thấy, môi bắt đầu cao thấp mấp máy một mạt ngân quang theo khóe miệng bay ra rơi xuống dung nhập vào ngực Dã Qủy.

Dã Qủy nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới tiến lên trước một bước ôm quyền nói: “ Đại nhân, phán quan tại hạ bây giờ mang theo Lâm Bách rời khỏi âm phủ, đến đây xin từ biệt!”. Nói xong đi đến bên cạnh Lâm Bách kéo tay áo hắn, “ đi thôi, bây giờ không rời đi thì hôm nay đi không được”.

Lâm Bách nhìn thoáng qua Dã Qủy, nhìn cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia không tự chủ được bị cuốn vào, gật gật đầu yếu ớt đáp lại: “ Được!” Tiếp theo học theo động tác cùng khẩu khí của Dã Qủy quay đầu chắp tay nói: “ Diêm Vương đại nhân, phán quan đại nhân, Lâm Bách bây giờ từ biệt, sau này có ngày còn gặp lại!” Nói xong liền xoay người muốn rời đi cùng Dã Qủy.

“ Chờ một chút!”. Lúc này đây phán quan lại kêu Lâm Bách dừng lại.

Lâm Bách quay đầu nhìn phán quan, “ Đại nhân còn có việc?”.

“ Ta đây cũng có một tấm lệnh bài, ta thấy ngươi và ta có duyên nên muốn tặng ngươi”. Thanh niên bạch y cười tay phải hư ảo vung lên một tấm lệnh bài màu bạc khéo léo xuất hiện trước mặt Lâm Bách, Lâm Bách đưa tay đón lấy, phán quan mới tiếp tục nói: “ Cái này ngươi đeo trên người buổi tối có thể dùng thân thể hiện ra, ban ngày cũng không cần sợ ánh sáng mặt trời. Ban ngày nếu muốn hiện thân thứ nhất cũng có chú ngữ, chú ngữ nằm ở mặt sau lệnh bài ngươi nhìn liền sẽ hiểu, còn nữa, ngươi mặc dù là sinh hồn, thân thể còn sống nhưng mà ngươi so với những vong hồn bình thường thì càng sợ các  thánh vật và tà vật hơn. Nếu như không thật cần thiết, bằng không không cần cùng với người ta xung dột trực tiếp, hồn phách nếu bị thương hậu quả không thể lường được”.

“ Đa tạ phán quan chỉ giáo!”. Lâm Bách được tặng lệnh bài mà thụ sủng nhược kinh [1]. Hai tay ôm quyền cảm tạ vị phán quan bạch y, không ngờ vị thanh niên bạch y mặt lạnh này lại đối tốt với hắn như vậy.

“ Không cần cảm ơn, ngươi và ta đều là người giống nhau”. Phán quan cười nhạt giơ tay lên Lâm Bách và Dã Qủy tức thì bị một luồng khói trắng bao phủ xung quanh dung nhập vào giữa không trung liền biến mất ngay tại trong điện Diêm Vương.

Trên điện các trống trải chỉ còn lại Hắc Diện Diêm Vương và bạch y phán quan, “ Rõ ràng cái gì cũng đều không nhớ rõ, nhưng kia vì sao như vậy vẫn không dứt khoát?”. Hắc Diện Diêm Vương nhìn đại điện trống trơn lầu bầu nói.

“ Hắn là người thông minh mặc dù không có trí nhớ nhưng cũng như trước biết được cái gì là tốt cái gì là không tốt”. Bạch y phán quan đưa bàn tay trắng nõn ẩn phía trong tay áo rộng thùng thình giơ lên trước mặt.

“ Có lẽ như vậy”. Hắc Diện Diêm Vương nghiêng đầu, trên gương mặt lộ ra vẻ tươi cười sáng sủa, “ A Sách, ngươi không phải nói không làm việc tốt nữa sao, hôm nay như thế nào lại….”.

Bạch y phán quan nghiêng đầu ánh mắt âm ngoan nhìn Diêm Vương cả người run lên dừng lại câu chuyện, mặt không biểu tình cứ như vậy nhìn thẳng Hắc Diện Diêm Vương: “ Nói đi, tại sao lại không nói tiếp?”.

“ Khụ khụ!”. Hắc Diện Diêm Vương ngượng ngùng hướng bên phải xê dịch, “ Ta cái gì cũng chưa có nói”.

“ Nói đi, ta nghe” Bạch y phán quan đi vài bước tới bên cạnh Diêm Vương, vẻ mặt xấu xa cười nói, “ Trác nhi cũng đã hai tuổi, ta thấy cũng nên cho nó thêm đệ đệ, một hồi……”.

“ Đừng, đừng!”. Hắc Diện Diêm Vương lùi lại phía sau mấy bước, đưa tay che trước ngực, “ Không cần, ngày hôm qua, ngày hôm qua không phải đã…..”.

“ Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, đi thôi chúng ta trở về phòng…”.

“ Không được! Ta, ta, ta hôm nay còn phải giao cho Hắc Diện Diêm Vương hèn nhát muốn chạy đi.

Bạch y phán quan cười khẽ hai tiếng tay nâng lên, một cái thắt lưng bằng lụa màu trắng chuẩn xác mà quấn tại bên hông, cổ tay và trên chân Hắc Diện Diêm Vương. Nhìn vẻ mặt quẩn bách của Diêm Vương khi bị trói lại một chổ, hắn nghiêng mình đi qua bên cạnh rồi từ phía sau vòng qua thắt lưng của Hắc Diệm Diêm Vương, ở trên tai của Diêm Vương cuối đầu hạ xuống một nụ hôn, nhỏ nhẹ mà nói: “ Tổ chức hội nghị hoặc cái gì gì đó, hôm nay ta thay ngươi, còn nhiệm vụ hôm nay của ngươi chính là cùng với bản phán quan đại nhân ta một lần nữa chế tạo nhi tử….”

Chỉ thấy vị Diêm Vương nào đó nháy mắt sắc mặt biến thành màu hồng nâu, ở điện Diêm Vương khói trắng lại một lần nữa phiêu phiêu lay động, lúc này đây theo khói trắng biến mất chính là phán quan đại nhân và Diêm Vương điện hạ…….

Nói về Lâm Bách và Dã Qũy bị khói trắng của phán quan đại nhân một đường đưa ra khỏi địa phủ, đợi cho khói trắng tán đi thì bọn họ đã đi tới của thành Âm ti, phía sau là của lớn Âm ti rộng mở.

Lâm Bách thần trí hoảng hốt đứng đó, có điểm mờ mịt, tay cầm Lưu Hải, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, cặp mắt to tròn kia nhìn khắp nơi xung quanh: “ Dã Qũy chổ này là nơi nào a, như thế nào mà khói kia tản đi thì Diện Diêm Vương liền thay đổi?”.

Dã Qủy quay đầu nhìn về phía Lâm Bách, trong mắt tràn đầy ý cười “ Đây không phải là điện Diêm Vương, đây là ngoài thành Âm ti”.

“ Ngoài thành”. Lâm Bách sờ sờ môi của mình, lại nhìn xung quanh một vòng “ Ta nói như thế nào mà nhìn quen mắt a”.

Dã Qủy nhìn khuôn mặt nhỏ nhỏ khẽ cười của Lâm Bách, không tự chủ lộ ra một bộ dáng tươi cười.

Lâm Bách nhìn phong cảnh xung quanh mình, Dã Qủy đứng bên cạnh lại nhìn hắn, trước mặt hai người từ dưới lòng đất từ từ dâng lên ánh vàng rực rỡ quang mang chiếu rọi toàn bộ đại địa. Không biết trong hai người ai là người chú ý tới cảnh đẹp kia trước, đồng thời nhìn về phía trước bị cảnh sắc tràn ngập kia làm cho tinh thần phấn chấn và hi vọng, lấy đi hết toàn bộ tinh lực…….

====================================

[1] Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà đâm ra sợ hãi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK