Hắc Hà cốc này rất dài, từ sâu trong núi uốn lượn đến, hai bên cỏ cây rất tươi tốt, chim thú trong rừng đông đảo, hung thú vờn quanh.
Đệ tử Võ tông chọn lựa binh khí đa phần là cung tiễn.
Một mũi tên lao vút đi trong không trung, theo đó một con hung thú ngã xuống dẫn phát một trận reo hò.
“Tiễn thuật của Lưu sư huynh thật tinh xảo, có thể xưng nhất tuyệt.”
“Các vị sư đệ quá khen.”
“Lưu sư huynh không cần khiếm tốn, luận tiễn thuật nếu ngươi xưng thứ hai nơi này tuyệt không ai dám xưng thứ nhất.”
Mấy người đệ tử sóng vai mà đến, không coi ai ra gì mèo khen mèo dài đuôi.
Lâm Phong và Lục Vũ đi ra ngoài trận, vừa lúc gặp những người này.
“Hai tên tĩnh võ hồn đi chung với nhau không sợ bị sói ăn à? Nếu không đi theo sau mông chúng ta, sư huynh sẽ chiếu cố các ngươi.”
“Ha ha...”
Những người kia tùy ý chế giễu, căn bản xem thường hai người Lục Vũ.
Hai tên tôi thể ngũ trọng cặn bã ai lại quan tâm?
Lâm Phâm khá tức giận, khẽ nói: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, một tháng sau xem ta vượt qua các ngươi ra sao.”
Lưu sư huynh liếc mắt Lâm Phong một chút, khinh thường nói: “Nhờ đan dược nâng cao cảnh giới thì giỏi gì đâu.”
Lâm Phong muốn phản bác, lúc này lại có một số lớn đệ tử Võ tông chạy đến, không ít người chủ động chào hỏi Lưu sư huynh, chuyện lúc nãy cứ thế bỏ quên.
Lục Vũ lạnh nhạt nói: “Hắn nói cũng không sai, dùng đan dược nâng cao cảnh giới xác thật yếu hơn người tự khổ luyện đạt được nhiều.”
“Nhưng mà...”
Lâm Phong muốn nói gì đó nữa, Lục Vũ cắt ngang: “Vô dụng, muốn chứng minh mình thì phải đánh bại hắn.”
Hai người đi theo sau lưng số lớn đệ tử Võ tông, vừa đi ra không xa, đằng sau liền truyền tới một thanh âm nũng nịu.
“Lục Vũ, chờ chúng ta một chút.”
Lục Vũ đầu không quay lại, kéo Lâm Phong chạy đi.
“Là tiểu mỹ nữ nội môn Triệu Lục Vân.”
Lâm Phong quay đầu thấy một số nữ đệ tử đang đuổi theo, chạy đầu là Triệu Lục Vân, nàng tựa hồ quyến luyến Lục Vũ không rời.
Vân Nguyệt Nhi đi ở phía sau, sắc mặt khá khó xử, bên người vây quanh một đống nam đệ tử nhưng nàng lại không cao hứng nổi.
“Ngươi sợ nàng?”
Lâm Phong như tên trộm nhìn Lục Vũ, cười hắc hắc hỏi.
“Ta sợ cái cọng lông, ta chỉ không muốn tốn thời gian bắt chuyện cùng nàng ta thôi.”
Lục Vũ quan sát đến tình huống phía trước, đệ tử Võ tông tốp năm tốp ba cánh xa nhau, mọi người trong tiềm thức đều có ý nghĩ nhiều ngược thì lực lượng càng lớn, người dám hành động đơn độc lại rất ít.
Truy cứu nguyên nhân thì do mọi người không quen thuộc hoàn cảnh ở Hắc Hà cốc, biết nơi này có nguy hiểm nhưng lại không biết cơ duyên là gì, thành ra tính tích cực không cao.
Đi được vài dặm, mọi người đi tới một bên Hắc Hà cốc, trong rừng thần hồn nát thần tính, trận trận âm phong đánh tới khiến cho mọi người âm thầm sợ hãi.
“Cẩn thận, có hung thú...”
Trong rừng, một con mãnh hổ và ba con Thanh lang bắn ra, đánh tới phía đệ tử Võ tông.
“Nghiệt súc, ngươi dám!”
Lưu sư huynh bắn ra một mũi tên, mũi tên găm trúng trán con Thanh lang khiến nó gào lên rồi ngã xuống đất, tử vong tại chỗ.
“Lưu sư huynh bắn tên rất tốt.”
Không ít đệ tử lại tán dương.
Lưu sư huynh ngạo nghễ nói: “Chỉ mấy con hung thú thôi, có gì to tát đâu?”
“Vài con? Ngươi trừng mắt lên nhìn cho rõ đi.”
Lục Vũ cười lạnh, ngữ điệu trào phúng khiến Lưu sư huynh rất khó chịu.
“Ngươi đây là đang khiêu khích ta sao Lục Vũ?”
“Ngươi muốn nói gì ta mặc kệ, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi nhìn cho rõ một chút thôi, não heo.”
Lục Vũ ngữ khí lạnh lùng, thái độ của hắn khiến cho rất nhiều người giật nảy mình.
Lưu sư huynh là tôi thể bát trọng cảnh giới, người thường cũng không nguyện ý trêu chọc hắn.
“Lục Vũ ngươi thật to gan, dám vô lễ với Lưu sư huynh. Ngươi không hiểu đạo sư huynh đệ trong tông môn sao?”
Lâm Phong châm chọc nói: “Nịnh hót.”
Tên đệ tử kia giận dữ, lao thẳng tới Lâm Phong.
“Tiểu tử thúi ngươi dám mắng ta, muốn ăn đòn.”
Đấm ra một quyền, quyền phong lăng lệ, đệ tử kia là tôi thể lục trọng.
Lâm Phong biến sắc mặt, muốn xuất thủ phản kích nhưng lại bị Lục Vũ ngăn lại.
“Ta tới.”
Lục Vũ tiện tay một kích, hời hợt, nhưng kết quả lại đem tất cả mọi người giật nảy mình.
“Ngao … a … “
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn bỗng nhiên vang lên, vậy đệ tử đi gần đây còn nhanh hơn, một đầu cánh tay phải bị cường đại quyền kình chấn thành mảnh vỡ, nửa bên đầu vai đều máu thịt be bét, cả người rơi vào ngoài mấy trượng.
Lâm Phong sững sờ, lập tức cười to.
“Ta còn tưởng rằng ghê gớm cỡ nào, nguyên lai là cái bao cỏ.”
“Ngươi nói cái gì, có ngon lặp lại lần nữa?”
Một đệ tử khác gầm thét.
Lâm Phong giễu cợt nói: “Bao cỏ, không phục à?”
Tên đệ tử kia tức giận muốn vọt tới nhưng lại bị một tiếng quát ngưng lại.
“Đủ rồi, các ngươi không lưu ý tình huống chung quanh mà còn ở đây nháo sự là sao?”
Người lên tiếng là Mục sư huynh đi cạnh Vân Nguyệt Nhi, hắn là tôi thể cửu trọng, cao lớn lạnh lùng, ánh mắt như đao.
Rất nhiều đệ tử thấy hắn theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Lục Vũ bắt được một tia địch ý từ trong ánh mắt của Mục sư huynh, trong lòng nổi lên một tia cười lạnh.
“Nhiều hung thú quá, chí ít có hơn trăm con đi.”
Triệu Lục Vân kinh hô, những người khác lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhiều hung thú đột nhiên vây công như thế cảm giác thật không bình thường.
Lưu sư huynh khẽ nói: “Hung thú chứ phải yêu thú đâu, theo ta giết.”
Mọi người nghĩ lại cũng đúng, hung thú cũng không đáng sợ, bọn hắn đều là đệ tử nội môn Thanh Sơn tông a.
“Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Lục Vũ nói nhỏ bên tai Lâm Phong, ánh mắt lưu ý phương hướng Hắc Hà cốc.
Bốn phía, hung thú đồng loạt xông lên, đệ tử Võ tông toàn lực phản sát, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh huyết nhục văng tứ tung, nương theo rất nhiều mưa tên, ưu thế rõ ràng nghiêng về đệ tử Võ tông.
“Tới.”
Lục Vũ thầm niệm một tiếng, bên tai vang lên thanh âm nhắc nhở của Mục sư huynh.
“Cẩn thận... a...”
Sau đó một tên đệ tử Võ tông kêu thảm, hắn bị một con yêu thú quét đuôi trúng, da thịt nát bét, gãy gân cốt.
“Có yêu thú!”
Âm thanh kinh hoảng điếc tai, yêu thú mạnh hơn xa hung thú.
Lưu sư huynh sắc mặt kinh biến, vội vàng nói: “Mọi người nhanh chúng tụ lại một chỗ, liên thủ phòng ngự.”
Mục sư huynh nói: “Không kịp rồi, có hơn mười con yêu thú, trong đó có cả yêu thú cấp hai, chạy mau.”
Hảo hắn không ăn thiệt thòi trước mắt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Lâm Phong hết nhìn đông lại ngó tây, bất an hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Lục Vũ nói: “Chờ đã, chờ những người này dẫn hết yêu thú đi thì chúng ta lại chạy.”
Đệ tử Võ tông giải tán lập tức, kết bạn mà chạy.
Yêu thú chia ra bốn phía truy sát, đại bộ phận đều bị dẫn đi.
“Đi, nhanh.”
Lục Vũ kéo Lâm Phong phóng tới Hắc Hà cốc, hướng đó yêu thú ít nhất.
Mục sư huynh che chở Vân Nguyệt Nhi và mấy nữ đệ tử khác nhanh chóng rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Vũ, cười gằn nói: “Hy vọng ngươi không nên chết trong miệng yêu thú, ta còn đang định tự tay chặt đầu chó của ngươi đây.”
Lục Vũ kéo Lâm Phong đi ngược sông mà lên, gió sông âm lãnh, lạnh sưu sưu.
“Kỳ quái, tại sao những yêu thú kia không đuổi giết chúng ta vậy?”
Lâm Phong vừa chạy vừa quay đầu quan sát.
“Bởi chúng ta là tĩnh võ hồn, tính thuần âm. Trừ phi không có những người khác, nếu không những con yêu thú kia càng mẫn cảm hơn với những đệ tử thú võ hồn.”
Lục Vũ giải thích khiến Lâm Phong nghe tấm tắc khen lạ.