Nửa đêm, Lục Vũ đột phá trước nhất, Thốn Tâm 500 kình, đạt tới cảnh giới tôi thể cửu trọng, tốc độ hấp thu linh lực đạt gấp hai mươi lần.
Trong đan điền Lâm Phong, Đại Phương đỉnh đang nhanh chóng xoay tròn, hiệp trợ hắn rèn luyện máu, xương, bì (da) đến cảnh giới cao nhất, sau đó bắt đầu trùng kích Tụ Linh cảnh.
Một bước này cần võ hồn phối hợp, dùng võ hồn vị dẫn đạo mới có thể bước ra một bước kia.
Hoàn Hồn thảo của Lâm Phong đã là Hoàng cấp thất phẩm, dưới linh lực chống đỡ của Đổng Trọng, hao phí hai canh giờ rốt cục mới đưa tới thoát biến, trong đan điền nhiều hơn một điểm quang mang, tựa như một ngọn lửa yếu rớt, phun nhả linh quang.
Một khắc này, thân thể Lâm Phong chấn động, tốc độ hấp thu linh lực đột nhiên gấp bội, đạt tới gấp mười hai lần.
Về sau tiếp tục tăng trưởng, rất nhanh ổn định tại mười lăm lần.
Đổng Trong hơi suy yếu, một thân tu vi đã hao phí bốn tầng, vượt xa khỏi dự đoán của hắn.
Lục Vũ tiếp tục tu luyện, điên cuồng hấp thu linh lực của Đổng Trọng, hận không thể hút sạch của hắn.
Thốn Tâm Vạn Kình tựa như quả cầu tuyết, dưới sự chống đỡ của linh lực cường đại, chỉ qua nửa ngày đã thăng đến Thốn Tâm 550 kình, đạt tới tôi thể cửu trọng trung kỳ.
Vào lúc giữa trưa, Đổng Trọng cảm giác được thân thể bắt đầu suy bại, linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng yếu bớt, võ hồn cũng trở nên hết sức suy yếu.
Buổi chiều cuối giờ thân, tu vi Lâm Phong ổn định tại Tụ Linh nhất trọng trung kỳ, mà Thốn Tâm Vạn Kình của Lục Vũ đã tu luyện đến Thốn Tâm 580 kình.
Đổng Trọng bắt đầu già nua, vốn bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi thì giờ da thịt nhão nhoẹt, mặt mũi nhăn nheo, tóc bạn.
“Thời gian không còn sớm, nhất định phải lập tức thi triển Di hồn chi thuật.”
Lục Vũ hai mắt hữu thần, nhanh chóng bày ra một trận pháp ở cửa hang, sau đó lấy ra Chấn Hồn phù, Định Hồn phù, Phược Hồn phù bố trí trong động.
Lâm Phong ôm Đổng Trọng hư nhược, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Vũ, tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì thế lão đại?”
“Ta đang bố trí một không gian cấm hồn, như thế sau khi hắn chết thì hồn phách sẽ không tiêu tán ngay lập tức được, lúc đó ta mới có thời gian thi triển Di hồn chi thuật. Nếu không, hắn vừa chết thì hồn phách biến mất, thần tiên cũng không cứu được.”
Lục Vũ chân đạp cương bộ, hai tay bắt ấn, trong miệng lẩm bẩm nhanh chóng đi qua đi lại trong động, đánh ra từng tấm phù lục, tạo thành một không gian cấm hồn.
Lâm Phong nhìn trợn mắt há mồm, hoàn toàn bị thủ đoạn của Lục Vũ trấn trụ.
“Lão đại, ngươi nhất định phải dạy ta chiêu này, để cho ta cũng uy phong một hồi.”
Lục Vũ không để ý tới hắn, sau khi bố trí tốt không gian cấm hồn thì dời thân thể Đổng Trọng tới bên trong, để hắn nằm thẳng xuống dưới.
“Ngươi ngồi không làm gì thế Lâm Phong, mau tế ra võ hồn, trong lòng thầm nhủ tên của hắn, hết sức chăm chú, không được mảy may phân tâm.”
“Vì sao?”
Lục Vũ nói: “Đây là chiêu hồn, cũng có thể gọi là thỉnh thần, điều động lực lượng võ hồn của ngươi đi kêu gọi hắn, như thế có thể tăng cao xác suất thành công của Di hồn chi thuật.”
Lâm Phong ngồi ở bên trái Đổng Trọng, Lục Vũ thì ngồi bên phải Đổng Trọng, hai người tế ra võ hồn, đang chờ đợi một khắc này diễn ra.
Đổng Trọng rất suy yếu nhưng còn một hơi, hắn nhìn Lục Vũ, thấp giọng nói: “Nếu như...”
Lục Vũ nói: “Không có nếu như, chuyện ta đáp ứng ngươi thì ta nhất định sẽ làm được! Ngươi cũng đừng quên đáp ứng điều kiện của ta.”
“Tốt...”
Đổng Trọng khép hờ hai mắt, võ hồn tự động bay ra huyệt thần hồn, đây là một con Lôi báo huyền cấp võ hồn, bây giờ lại ẩn hiệp sắp tan mất.
Lục Vũ thôi động võ hồn, Ngưng Hồn châu dang nhấp nháy, hai tia hồn lực tuyến một trái một phải quấn trên người Lôi Báo, vừa hấp thụ hồn lực của ó vừa duy trì nó không tiêu tán.
Một bước này rất quan trọng, nếu không có Lục Vũ xuất thủ thì Lôi Báo võ hồ cũng sẽ tiêu vong, như thế sẽ khiến cho ký ức hồn phách của Đổng Trọng không được đầy đủ.
Nửa ngày sau, Đổng Trọng tắt thở, hồn phách ly thể.
Hồn phách của hắn hư ảo mờ mịt, chỉ là một loại tinh thần thể, người thường không thể thấy được.
Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư, pháp nhãn vô song, trước tiên câu thông võ hồn của Lâm Phong bằng cách điều khiển hồn lực tuyến quấn quanh trên chiếc lá thứ nhất của Hoàn Hồn thảo.
Như thế, võ hồn Lôi báo sẽ di chuyển tới chỗ đó, hồn phách của Đổng Trọng cảm ứng được sự kêu gọi của Hoàn Hồn thảo, cũng lướt tới nơi đó.
“May mắn lúc đầu ta truyền thụ cho hắn Xuân Sinh quyết, chứ không thì lần này rắc rối to.”
Lục Vũ âm thầm may mắn, bởi hắn quá quen thuộc Xuân Xinh quyết nên có thể nhờ hồn lực tuyến hỗ trợ mà khiến cho võ hồn của Lâm Phong xảy ra một chút biến hóa.
Kể từ đó, xác xuất thành công của Di hồn chi thuật được đề cao thật lớn.
Để đảm bảo độ chính xác tuyệt đối, Lục Vũ còn vận dụng cả lực lượng của Vạn Pháp Trì, dung hợp với võ hồn chi lực của bản thân và võ hồn Hoàn Hồn thảo của Lâm Phong để tiến hành triệu hoán, cấy ghép hồn phách Đổng Trọng.
Quá trình này hết sức phức tạp, liên quan đến rất nhiều chi tiết, Lục Vũ thôi diễn lặp đi lặp lại nhiều lần mới dám bắt đầu, cũng tốn nửa canh giờ mới thành công.
Lục Vũ tiêu hao rất lớn, vô luận là hồn lực hay tinh lực đều gần như cạn sạch.
Lâm Phong cau mày, bộ dáng cổ quái, cảm giác võ hồn trên đầu mình nhiều hơn một sợi hồn phách, chính là Đổng Trọng.
Hồn phách của hắn rất suy yếu, hiện nó đang hấp thu hồn lực của Hoàn Hồn thảo để tẩm bổ khôi phục.
Khi mà Hoàn Hồn thảo quay trở lại huyệt thần hồn thì trong đầu Lâm Phong đột nhiên vang lên thanh âm của Đổng Trọng.
“Tiểu tử, chiếc đỉnh trong đan điền ngươi là xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Phong giật nảy, cả kinh kêu lên: “Quỷ!”
Lục Vũ ngồi dưới đất, mắng: “Quỷ cái đầu ngươi, Đổng Trọng đó, sau này ngươi phải gọi hắn là sư phụ, lo mà học cho tốt bản sự của hắn, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi hắn, trước đây hắn từng là thiên kiêu một đời trên Chiến Hồn đại lục đấy.”
“Thật?”
Lâm Phong nửa tin nửa ngờ, vẻ mặt đưa đám nói: “Lão đại, ngươi nói tạm thời gửi nhờ trên võ hồn của ta nhưng sao bây giờ lại chạy đến trong đầu ta vậy, thi thoảng lại nói một câu nữa chứ, như vậy sẽ dọa ta chết khiếp mất.”
Lục Vũ cười nói: “Đừng có giả bộ đáng thương nữa, nếu hắn không nói hai ba câu thì sao truyền được một thân bản sự của hắn cho ngươi chứ? Thỏa mãn đi, đây chính là cơ duyên biết bao nhiêu người mơ ước đấy, ngươi được tiện nghi còn ghét bỏ là sao hả.”
Lâm Phong hắc hắc nói: “Chẳng phải ta đây muốn dành thời gian theo lão đại học luyện đan, bày trận sao?”
Lục Vũ nói: “Sau này ta sẽ tiếp tục truyền thụ đạn đạo trận pháp cho ngươi, còn phương diện võ đạo thì hãy học hắn đi.”
Lâm Phong gật đầu, sau đó chôn thi thể Đổng Trọng.
“Sư phụ ơi, người xem ta hiếu kính người như thế, người có sở trường gì thì truyền cho ta mười tám bộ đi.”
Lục Vũ đang chữa thương, vừa rồi tiêu hao quá lớn, Lâm Phong thì đòi hỏi Đổng Trọng khen thưởng.
“Tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, chôn cất thi thể ta xong lại muốn chỗ tốt hả, ngươi có biết cái gì là tôn sư trọng đạo không hả?”
Đổng Trọng mắng to.
Lâm Phong cười khan nói: “Sư thừa là truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc. Người không truyền cho ta một trăm tám mươi bộ võ công tuyệt thế trước thì sao ta biết được thế nào là tôn sư, thế nào là trọng đạo chứ?”
Đổng Trọng tức giận đến phát điên.
“Tiểu tử ngươi tưởng nó là rau cải trắng à, một trăm tám mươi bộ, ta nhổ vào, sao ngươi không đi cướp đi?”
Lâm Phong thì thầm: “Chẳng qua do ta không tìm được nơi thích hợp để cướp thôi.”
Đổng Trọng cạn lời, sao hắn lại gặp phải tên khốn nạn này vậy.