Nghe tiếng cười sảng khoái của cô, Bạch Thư Duy ở sau lưng tò mò hỏi "Cười cái gì?"
"Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cậu giúp tớ đẩy xích đu, bay lên, gió lùa vào thật mát." Mà lúc đó cũng vì có anh làm bạn, nên lần đầu tiên cô không có cảm giác cô đơn.
Bạch Thư Duy nghe vậy thì trong lòng hơi kích động ——
Thì ra cô còn nhớ, thì ra cuộc gặp gỡ giữa hai người đó, đối với cô mà nói cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, nếu không cô sẽ không cất giữ trong ký ức. Cho nên, không phải chỉ có một mình anh còn hoài niệm ngày đó.
Đột nhiên, một con chó từ đầu hẻm chạy ra, Bạch Thư Duy nhanh chóng xử lý gọn gàng, một tay ổn định xe đạp, một tay ôm lấy Kha Dụ Phân để bảo vệ an toàn cho cô.
Vốn thanh ngang ở giữa khéo léo ngăn cách hai người, bởi vì thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà khoảng cách này biến mất trong nháy mắt. Lưng của cô dán vào lồng ngực của anh, đồng phục thật mỏng căn bản không ngăn được nhiệt độ cơ thể của hai người.
Biết rõ đây không phải là lần đầu tiên anh ôm eo cô, nhưng cảm giác run rẩy vẫn mãnh liệt như vậy, không khí ám muội tràn ngập giữa hai người, kèm theo mùi thơm trên người cô khiêu khích ý chí của anh.
"Không sao chứ?" Giọng nói có vẻ đè nén.
". . . . . . Không sao." Cô xấu hổ lắc đầu.
Về phần kẻ gây họa, chó con trừng to mắt vô tội nhìn hai bọn họ.
"Chó con, nhanh lên đi về nhà đi, ở ngoài đường cái rất nguy hiểm." Cô cúi đầu nhìn chó con nói, trong lòng lại cảm kích vì chó con bỗng nhiên xông ra ngoài.
Nếu không phải nó thì sao cô có thể có việc ngoài ý muốn tốt như vậy chứ?
. . . . . . Aizzz Kha Dụ Phân, mày thật xấu xa, không biết dè dặt chút nào!
Buông tay khỏi eo của cô mà vẫn còn lưu luyến, Bạch Thư Duy tiếp tục động tác lái xe như lúc đầu. Anh cúi đầu hỏi cô nơi học piano, cô chỉ đường cho anh đi.
Ngay lúc đó Bạch Thư Duy ước gì phòng học piano càng xa càng tốt, tốt nhất là nên xa tới chân trời góc biển, như vậy anh có thể bất chấp tất cả chở cô về phía trước, duy trì không gian ngọt ngào giữa hai người như thế này.
Hy vọng dù gì cũng chỉ là hy vọng, dù chân trời góc biển, trái đất thì hình tròn, luôn luôn có điểm cuối.
Lúc đến lầu dưới lớp học piano thì cô đã muộn 10phút, đối với việc thầy giáo tự mình chỉ dạy cho cô hơi một tý là lấy piano ra mà nói thì đây là tổn thất không nhỏ.
"Mau vào đi "
"Ừ, cám ơn." Kha Dụ Phân cầm túi sách và bản nhạc vội vàng xuống xe chuẩn bị lên lầu, nhưng mới chạy mấy bước cô lại ngừng lại, xoay người nhìn Bạch Thư Duy.
Cô lấy hết tất cả sức lực níu chặt lấy bóng dáng của anh, bộ dáng thanh xuân của anh vô cùng đẹp trai, rõ ràng khắc sâu trong đôi mắt của cô. Vì đưa cô đến chỗ học piano, anh đạp xe nhanh đến mức người đầy mồ hôi, quần áo trên người đều ướt đẫm, mà cảnh tượng đó trong mắt Kha Dụ Phân giống như một bức tranh tuyệt đẹp, trong bức tranh là anh đối với cô chân, thiện, mỹ. (*chân = thật, thiện = lương thiện, mỹ = đẹp)
Cô sao vậy, đã trễ rồi không phải sao? "Còn không mau vào đi." Bạch Thư Duy thúc giục.
Kha Dụ Phân cười, nhìn anh đang ngồi trên xe đạp nở một nụ cười thật ngọt ngào, đôi mắt tỏa sáng làm anh nhìn thấy phải mất hồn, hoảng hốt.
Không tránh được bị mắng, dù sao thời gian của thầy giáo cũng vô cùng quý báu, trễ một phút cũng không được. Quả nhiên, mới vừa vào phòng học, Kha Dụ Phân ngoan ngoãn bị thầy giáo khiển trách, ngoan ngoãn ngồi trước dương cầm học.
Trước kia, gánh vác kỳ vọng vô hạn của mẹ về piano làm cô cảm thấy nặng nề, giống như có một luồng khí vô hình đè ép cô làm cho cô không thể nào thở được. Nhưng hôm nay Kha Dụ Phân cảm thấy rất yên tĩnh và ấm áp nên đánh đàn cũng nhẹ nhàng, thoải mái đi rất nhiều.
Đồng thời nghĩ đến Bạch Thư Duy, cô tự nhiên hiểu ra thì ra trong lòng có người, sẽ yên tĩnh và tốt đẹp như vậy.
Thời gian an tĩnh nhưng không ngừng tiến lên phía trước, không ngừng trôi qua. . . . . .
28 tuổi thì trí nhớ đã bắt đầu lão hóa nhưng Kha Dụ Phân trở lại quá khứ, đang chuẩn bị tham gia thi đại học, tất nhiên phải học lại những gì của 10 năm trước đó, nhồi nhét tất cả vào trong đầu cô.
Thức trắng đêm đèn sách, đến rạng sáng vừa đói vừa mệt, mặc dù buồn ngủ nhưng chỉ cần nhớ tới Bạch Thư Duy thì lòng của cô lại ấm lên.
Cô nghĩ nếu thiếu ngủ có thể trả hết cái giá được làm lại cuộc đời thì cô cam tâm tình nguyện thiếu ngủ.
Không bao lâu, cô gối đầu trên sách vở ngủ thiếp đi, miệng hơi cười cười tiến vào giấc mộng đẹp. . . . . .
Máy đánh nhịp bị hư. Giữa trưa ngày thứ bảy, Kha Dụ Phân chạy thẳng đến cửa hàng nhạc cụ mua một máy đánh nhịp mới, thuận tiện đốt một đống tiền chọn mấy quyển sách tham khảo tổng hợp đề thi của mấy năm qua, chuẩn bị về nhà cố gắng học tập.
Cô nỗ lực như vậy có hai nguyên nhân ——
Thứ nhất, không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, mẹ nhân cơ hội lấy thành tích trượt của cô làm nguyên nhân quy trách nhiệm lên người Bạch Thư Duy, cho nên cô phải phát hiện tất cả hành động của mẹ trước, nhanh chóng khôi phục lại tài năng để tránh những phiền toái không cần thiết.
Còn nữa, nhớ năm đó sau khi thi đại học, Bạch Thư Duy vào đại học ở phía bắc, cô lại nghe theo mẹ quyết định điền vào một trường học ở phía nam. Nhưng lần này làm lại từ đầu, cô không muốn có khoảng cách với Bạch Thư Duy nữa, cô muốn học cùng trường đại học với anh!
Mắt thấy ngày thi đại học càng đến gần, để bảo đảm kết quả như nguyện vọng của mình, cô phải dùng cách nhanh nhất kéo lại thực lực tích góp lâu ngày, kéo điểm số cao lên, đến lúc đó việc điền vào bảng nguyện vọng mới có thể hoàn toàn nắm chắc.
Chọn được kha khá, đang chuẩn bị đến quầy trả tiền thì Kha Dụ Phân thính tai ngoài ý muốn nghe được giọng nói của Bạch Thư Duy, cái giọng nói dịu dàng kia.
"Tổ Nhi, được rồi, đừng khóc." Người con trai nhẹ giọng dụ dỗ.
"Bạch Thư Duy, em chán ghét anh." Giọng nữ vốn đáng yêu, mềm mại nhưng vì khóc nên giọng nói như đang thì thầm.
Thật sự là anh? !
Vậy Tổ Nhi đang giận trách và ghét Bạch Thư Duy, vả lại giọng nói còn hơi ngây thơ là ai?
Một vị chua lan tràn trong lòng Kha Dụ Phân, tư vị này làm cô khó chịu, hơn nữa nghe tiếp thấy Thư Duy còn kiên nhẫn dụ dỗ đối phương, cô. . . . . . Lại càng khó chịu!
Cô giống như cô vợ đang ôm bình dấm chua, không nhịn được muốn nhìn lén, rốt cuộc là cô bé nào thần thông quảng đại như vậy, có thể khiến Bạch Thư Duy tìm mọi cách dụ dỗ như vậy.
"Em xem, anh chơi với em không tốt sao? Thật là làm cho anh đau lòng." Trong giọng cảm thán của Bạch Thư Duy còn cất giấu ý cười.
Kha Dụ Phân theo tiếng nói đi đến, núp nửa người sau giá sách, len lén thò đầu ra, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thư Duy cao lớn đang đưa lưng về phía cô, hơi khom người nói chuyện với người nào đó, vả lại trong giọng nói không che giấu được cưng chiều với người đó.
Cô không thấy người kia, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng lấy lòng bằng mọi cách của anh cũng đủ để lòng cô chua xót rồi.
Cô chưa bao giờ biết, Bạch Thư Duy là một người có tình yêu bao la như vậy, có thể đồng thời đối tốt với cô và cô gái khác, cô vẫn còn cho rằng anh đối với cô có khác biệt, không ngờ chẳng qua là bản thân cô đơn phương.
Kha Dụ Phân đang lâm vào hố sâu cảm xúc, không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại phía sau.
"Nếu không em nói, em muốn anh thế nào?" Bạch Thư Duy lấy lòng vô cùng hèn mọn.
"Em không muốn mua bút màu, em không thích vẽ, em muốn mua súng nước, anh dẫn em đến công viên chơi bắn súng nước, em sẽ tha thứ cho anh." Trần Diệu Tổ 5 tuổi vô cùng kiên định nói.
Bạch Thư Duy tức giận nhìn tiểu quỷ Trần Diệu Tổ, rốt cuộc cuối cùng cũng đầu hàng thỏa hiệp "Được, bây giờ đi mua súng nước, rồi anh dẫn em đến công viên múc nước chơi súng nước, vậy được chưa?"
"Bế em… Chân em rất đau." Tính xấu lại phát tán.
Bạch Thư Duy cong người xuống, ôm lấy tiểu quỷ Trần Diệu Tổ gần năm tuổi rất khó dây dưa——
". . . . . . Đây? Hả? !" Kha Dụ Phân kinh ngạc nhìn Bạch Thư Duy cúi xuống ôm lấy . . . . . . Cô bé nhỏ? !
Đột nhiên có tiếng nói kinh ngạc, Bạch Thư Duy theo bản năng xoay người lại, không ngờ gặp được Kha Dụ Phân, nhưng anh chỉ sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, ôm cô bé nhỏ bước chân đi nhanh đến.
"Làm sao cậu biết ở chỗ này?"
". . . . . . Ra ngoài mua máy đánh nhịp, thuận tiện chọn mấy quyển sách tham khảo." Cô kín đáo nhìn cô gái nhỏ "Cô bé là?"
"Em gái của Trần Quang Tông, gọi là Trần Diệu Tổ. Tổ Nhi, đây là chị Dụ Phân, cũng là bạn học của anh trai của em."
"Em ghét Trần Quang Tông, em thật sự vô cùng ghét Trần Quang Tông, em không muốn làm em gái của Trần Quang Tông, em muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với Trần Quang Tông." Cô gái nhỏ tức giận bất bình tuyên bố công khai.
A di đà Phật, thì ra chỉ là cô bé nhỏ, cô còn tưởng anh dẫn nữ sinh khác ra ngoài dạo phố !
Nghĩ đến bản thân mới vừa ghen tức suy nghĩ lung tung, Kha Dụ Phân không nhịn được lắc đầu, tự mình đánh trống lảng cười bản thân quá đa nghi.
"Thế nào?" Bạch Thư Duy không hiểu nhìn cô.
Cô lại lắc đầu, cười không trả lời, ngược lại hỏi "Nhưng Trần Quang Tông đâu?"
"Anh ấy đi hẹn hò, cho nên vứt bỏ em, anh và anh ấy cấu kết với nhau làm việc xấu." Cô gái nhỏ đưa ngón tay chỉ ngay trước mũi Bạch Thư Duy, bất mãn nói.
"Ai ai ai, anh cũng đã nói dẫn em đi mua súng nước chơi, em còn không tính toán tha thứ cho anh sao?" Bạch Thư Duy trêu chọc cô bé.
"Em quyết định, em muốn ở chung một chỗ với chị này, vì anh và Trần Quang Tông đều là những nam sinh hư." Bé giãy dụa cơ thể nhỏ bé tròn vo, ép Bạch Thư Duy không thể không thả bé xuống.
Vừa bước xuống sàn nhà, Trần Diệu Tổ chạy ngay về phía Kha Dụ Phân, không hề sợ người lạ kéo tay của cô, nở nụ cười đáng yêu không giống với dáng vẻ điêu ngoa vừa rồi, cười giống như một đóa hoa nhỏ "Chúng ta đều là nữ sinh, cùng một phe có được không?"
Kha Dụ Phân cười, mặc cho cô bé nhỏ khả ái kéo tay của cô.
"Trần Diệu Tổ, chị ấy không nói dẫn em chơi súng nước." Bạch Thư Duy cố ý nói như vậy.
"Chị à, dẫn em đi có được không? Diệu Tổ rất đáng thương, bị anh trai lừa gạt, sau đó anh Thư Duy cũng gạt em, em thật sự rất đáng thương đó, chị dẫn em đi lấy nước chơi sung nước có được không?" Trần Diệu Tổ lắc lắc cơ thể, làm bộ đáng thương nhìn Kha Dụ Phân.
Aizzz, hóa ra là một cô bé nhỏ bị bỏ rơi.
Trong cặp mắt nhỏ kia đều là mong ngóng, làm tình thương của mẹ mềm mại nhất trong lòng Kha Dụ Phân hoàn toàn gọi ra, không bao lâu cô đồng ý cô bé.
"Yeah, chị tuyệt nhất, chúng ta không cần chơi với nam sinh hư, đi chị, em dẫn chị qua kia mua súng nước." Trần Diệu Tổ lôi kéo tay Kha Dụ Phân, quen cửa quen nẻo đi đến lầu bán đồ chơi.
Thấy cô bé hưng phấn bừng bừng, Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy nhìn nhau mỉm cười, một trước một sau đi theo cô bé lên lầu.
Thừa dịp Trần Diệu Tổ chuyên tâm chọn lựa súng nước thì Kha Dụ Phân đè thấp giọng nói, tò mò hỏi "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Con bé này dính chặt lấy Trần Quang Tông, nhưng Trần Quang Tông không muốn mang theo cái bóng đèn này đi hẹn hò, cho nên đã lừa gạt con bé đến nhà mình sau đó lẳng lặng chuồn đi, con bé nghĩ rằng tớ thông đồng nên tức giận, khóc to thật lâu, nhất định bắt tớ dẫn đi mua súng nước."
"Thì ra là như vậy, tớ còn cho rằng. . . . . ." Giật mình, thiếu chút nữa nói ra điều không nên nói, cô nhanh chóng ngậm miệng.
Anh nhíu mày tò mò hỏi ngược lại "Cho rằng cái gì?"
Kha Dụ Phân không trả lời mà chỉ vân vê lỗ mũi, che giấu sự chột dạ của mình, lấy cớ muốn xem Trần Diệu Tổ chọn súng bắn nước có tố không t, nhanh như chớp né qua bên cạnh anh.
Gào thét, giả bộ ngu! Cô gái này cũng không soi gương xem, nhìn bộ dáng biểu môi hồi lâu của cô thì đứa ngốc mới không biết trong lòng cô cho rằng cái gì.
Nhưng phản ứng của cô làm anh cảm thấy rất vui vẻ, chuyện này chứng tỏ…… Cô quan tâm anh.
Chơi súng nước? ! Rất tốt, cô chưa từng chơi!
Kha Dụ Phân vừa mong đợi vừa sợ thương tổn Trần Diệu Tổ nên không cự tuyệt lời mời nhiệt tình của cô bé, quyết định bỏ túi đồ nặng xuống cùng cô bé bướng bỉnh này đại chiến một trận.
Đây là lần đầu tiên cô tháo giày trước mặt người khác, khi cô để chân không đạp lên thảm cỏ mềm mại trong công viên thì cảm giác ngứa từ bàn chân truyền ra sau đó là cảm giác buông lỏng và thoải mái khó nói thành lời.
"Có phải rất thoải mái hay không?" Trần Diệu Tổ cười tít mắt hỏi.
"Ừ, mềm mại lành lạnh."
Trần Diệu Tổ 5 tuổi rất đắc ý giống như bản thân và Kha Dụ Phân đang chia sẻ cái gì vô cùng tốt vậy.
Trước trận đấu, Bạch Thư Duy hướng dẫn kỹ thuật cho Kha Dụ Phân hồi lâu, Trần Diệu Tổ đứng một bên chờ lâu không chịu được nên quyết định trực tiếp đánh.
"Chị Dụ Phân——" Cô bé nhỏ dùng giọng nói ngọt ngào làm tín hiệu.
Kha Dụ Phân không có phòng bị quay đầu lại ——
Chỉ thấy Trần Diệu Tổ cầm súng bắn nước trong tay sẵn sàng đối diện cô, không để cho cô có cơ hội phản ứng, phun nước cô ướt sũng người, Kha Dụ Phân bị dọa sợ đến mức oa oa gọi.
"Ha ha ha ha, chơi thật vui!" Bé con vui vẻ cười đùa, nhảy nhót vui vẻ.
Lực chiến đấu của Kha Dụ Phân trong nháy mắt bị kích thích "Đừng chạy, Tổ Nhi, bây giờ chị sẽ công kích em." Đuổi theo nhóc con đó chạy như điên.
Trần Diệu Tổ mở miệng xin khoan dung, cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹ chạy tới chạy lui trên cỏ, sức sống tràn đầy, thỉnh thoảng quay đầu lại phản kích Kha Dụ Phân, chỉ chốc lát sau cả người Kha Dụ Phân đã nhếch nhác, cả người ướt sũng nước.
Bạch Thư Duy khoanh tay đứng một bên xem cuộc chiến, nhìn thực lực của hai bên không nhịn được cười ha hả.
Kha Dụ Phân không phục, bí mật đồng minh với Trần Diệu Tổ, hai người im lặng đi đến chỗ Bạch Thư Duy, liên minh giương tầm súng cùng một chỗ, vốn hai người đang đối địch đột nhiên họng súng chính xác chỉa vào Thư Duy, hung hăng công kích khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Đáng ghét, hai người!" Bạch Thư Duy cố làm bộ hung ác vọt tới, lấy súng trên tay của Tổ Nhi 5 tuổi, mượn súng bắn nước trong tay cô bé công kích mãnh liệt Kha Dụ Phân. "Xem cậu còn dám hay không! Nói xin lỗi mau."
"Chị chạy mau, chạy mau. . . . . ." Trần Diệu Tổ hưng phấn hô to.
"A, Bạch Thư Duy, đừng bắn tớ nữa, đồ quỷ sứ đáng ghét! Bạch Thư Duy ——" Cô hét lớn lanh lảnh.
Nào là tiếng cười, tiếng kêu khiến công viên giữa trưa tràn ngập rộn ràng.
Cho đến khi Trần Quang Tông hẹn hò xong đến đón Diệu Tổ, cả người Kha Dụ Phân nhếch nhác vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Bạch Thư Duy đưa tay lau nước trên mặt cô "Nhìn cậu đi, chơi còn điên khùng hơn cả Tổ Nhi." Trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.
Cô phớt lờ vẫy vẫy tóc "Đi, tản bộ phơi nắng." Tóc và quần áo của cô đều ướt hết rồi, ngồi chờ gió thổi sẽ cảm, dứt khoát tản bộ phơi nắng mặt trời trong công viên.
Bạch Thư Duy không phản đối, một tay cầm sách và máy đánh nhịp cho cô, một tay kia cầm giày của cô, vai kề vai chính đi trên con đường dành cho người đi bộ trải đầy ánh nắng mặt trời, phía sau bọn họ còn có hai cái bóng thật dài.
Anh âm thầm vui vẻ trong lòng, hai bóng dáng kia gần gũi dường như thay phiên nhau tiến lùi, không phân rõ anh hay là cô.
"Đi chơi như vậy không sao chứ?" Anh biết nhà cô rất nghiêm khắc, bình thường ít khi được bước ra cửa.
"Dĩ nhiên là không, trong nhà không có người lớn!" Cô mỉm cười nói.
Ba không có ở đây, mẹ cũng đi với những phu nhân nhà khác uống trà trưa rồi, cô đương nhiên là được tự do giải phóng!
Cô ngước mặt lên, miệng hơi cười đón ánh mặt trời, bộ dáng tự do tự tại vô cùng đẹp.
Bạch Thư Duy cảm thấy ngứa ngáy trong tay, không kiềm hãm được giơ tay lên giúp cô vén mấy sợi tóc ra sau tai.
"Cám ơn." Cô xấu hổ cắn môi nói cám ơn, ánh mắt lơ đãng lướt qua cái cầu trượt quen thuộc "Ah, là cầu trượt tim lặng!" Cô như cô bé nhỏ loại tung tăng chạy về phía cầu trượt.
Nhìn những bậc thang trong trí nhớ, Kha Dụ Phân cảm giác không thể tin được, không ngờ khi còn bé cảm thấy cái cầu trượt này rất cao lớn, hôm nay lại cảm thấy vô cùng nhỏ bé.
Bạch Thư Duy thả đồ trên tay xuống, đi về phía trước sờ sờ cầu trượt tràn đầy kỷ niệm, không nhịn được trêu chọc "Khuyên cậu đừng chơi, sẽ bị mắc kẹt trên cầu trượt đó."
"Thật là xấu!" Kha Dụ Phân xoay người đánh cánh tay anh để bày tỏ hàng nghị.
Anh thuận thế đưa tay vòng qua hông của cô —— anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy cô anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ngại Tổ Nhi nên anh chỉ có thể ẩn nhẫn đến bây giờ.
Nhìn anh một cái, cô khẽ bĩu môi, giật giật người nhưng không thật sự kháng nghị, sau đó đầu hàng để cho bản thân dựa vào trong ngực anh.
Hai người cứ tựa sát như vậy thật lâu không nói câu nào.
Kha Dụ Phân ở trong ngực hồi lâu rốt cuộc lấy dũng khí, dùng giọng gần như thì thầm nói "Tớ thường nhớ tới ngày chúng ta trốn ở chỗ này." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt đen láy hơi ươn ướt, khiến anh nhìn đến mê mẫn
"Vẫn chưa nói cám ơn cậu, thật ra thì tớ rất cảm kích ngày đó cậu không bỏ mặc tớ."
"Không phải lần đó có hứa sẽ làm bạn tốt sao?" Khi đó, bọn họ có ngéo tay ước định. Bạch Thư Duy giơ ngón tay lần đó ngéo ra nhắc nhở cô ước định của bọn họ.
Kha Dụ Phân gật đầu cười.
Cô nhìn anh, đột nhiên cũng không biết từ đâu sinh ra một dũng khí vĩ đại, cô không quan tâm đến những gì mình tuân thủ bao năm nay, chỉ muốn chân thành biểu đạt cảm xúc của bản thân.
Cô nhìn anh không chớp măý, đôi mắt đen lóe sáng "Có thể không chỉ là bạn bè được không?"
Bạch Thư Duy còn chưa kịp tiêu hóa hết hàm ý trong lời nói của cô, cô gái trong ngực đã nhón chân lên, dùng đôi môi lành lạnh chạm vào môi anh.
Quá đột ngột làm đầu óc của anh trống rỗng ——
Thì ra là khi chuyện bản thân mong mỏi từ lâu chân chính xảy ra thì đầu óc sẽ không có phản ứng kịp thời!
Còn chưa kịp thưởng thức hương vị ngọt ngào đó thì cô đã lui ra, mang đi xúc cảm tốt đẹp trên môi anh đi.
Ánh mắt của hai người lặng lẽ giao nhau.
Cô chột dạ, gò má ửng hồng.
Anh nhíu mày, vẻ mặt cứng ngắt.
Bị anh im lặng vả lại nghiêm túc nhìn như vậy, Kha Dụ Phân cảm thấy bản thân thật khó khăn mới có dũng khí như vậy, nhưng tất cả đều không thành công, cô quẩn bách muốn quay người lùi xa anh, giữ một khoảng cách an toàn với anh, nhưng anh đã bước lên trước một bước, mang theo vẻ bất an nhìn cô.
Cô không tự chủ được bước ra xa, anh thong thả ung dung tiến lên, cô tiếp tục lui về phía sau, anh tiếp tục tiến lên. . . . . .
Khi cô thối lui đến không chỗ có thể lui được nữa, sống lưng dựa vào cầu trượt, cổ tay đột nhiên bị anh nắm chặt, sức lực kia là cô hơi đau.
Kha Dụ Phân hốt hoảng muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng gương mặt nghiêm túc trước mặt làm cô đè nén tất cả lại.
Cho là sẽ hơi bạo lực, không ngờ lại vô cùng dịu dàng, thận trọng đến gần cô rồi bỗng nhiên môi anh hôn môi của cô.
Tim cô như đánh trống, dường như muốn bất tỉnh. Cô hơi nâng cằm lên, thuận theo sự dịu dàng của anh ngậm mút, hơi thở của anh vô cùng thân mật lưu luyến trên môi cô.
Lát sau, anh rời khỏi môi của cô, mắt sáng như đuốc, giọng nói khàn khàn ". . . . . . Như vậy, vẫn còn là bạn bè sao?"
Trên thực tế, ngay từ lúc anh đưa tay ôm eo cô, bọn họ cũng đã không chỉ là bạn bè bình thường nữa.
Trần Quang Tông là bạn bè của anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không dùng cách ôm cô để ôm Trần Quang Tông, như vậy cô còn không hiểu?
Đúng là ngốc mà.
Nhưng ngốc một chút được, vì ngốc nên anh mới có cơ hội dùng cách này để chứng minh tâm ý của anh đối với cô.
Cô cười, cười vui vẻ. Đúng! Dĩ nhiên không chỉ là bạn bè, bạn bè sẽ không hôn môi, bọn họ tuyệt đối không chỉ là bạn bè!
Cô ý thức được nên nói trước, miệng đã không sợ bật thốt lên "Vẫn còn."
Bạch Thư Duy nghe vậy vui mừng muốn nổ tung, lần này hai tay anh nâng mặt cô lên, nhanh chóng dán môi mình lên môi cô, hung hăng chà đạp cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, nụ hôn rất mãnh liệt, giống như hận không thể điên cuồng nuốt cô vào trong bụng, mạnh mẽ nhưng ngọt ngào.
Anh biết anh lại kích động, nhưng đây không phải là quyền lợi của cậu con trai 18 tuổi nên có sao?
Ôi, người này khẳng định là không biết ánh mắt cuồng nhiệt chuyên chú của anh có bao nhiêu người mê mẫn, như điện cao áp, không biết làm giật điện biết bao cô nàng.
Cô không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Kha Dụ Phân quyết định cô sẽ một mình thay thế mọi người bị điện cao áp của Bạch Thư Duy hoàn toàn đánh ngất!
Bọn họ ôm nhau thật chặt dưới ánh chiều tàn, dưới cầu trượt kỷ niệm, bọn họ đang hôn nhau cuồng nhiệt.
Lúc rời nhau đương nhiên ai cũng còn thở gấp nhưng nói cũng không nói, mặc dù khuôn mặt đỏ ửng nhưng không che giấu được vui sướng trong mắt nhau. Trước kia cô rất lạnh lùng, lạnh như băng khác hẳn với cô bây giờ, Kha Dụ Phân bây giờ mặc dù không lạnh lùng nữa, nhưng lại có thể hủy đi lý trí của anh, chỉ cần tùy ý cũng có thể dấy lên ngọn lửa trong anh mà không cần tốn nhiều sức vẫn có thể đốt cháy anh.
"Bế tớ đi… Chân tớ đau quá.” Trần Diệu Tổ lại bắt đầu ăn vạ.
"Cũng không phải là đứa bé." Anh khẽ trách.
"Cậu không công bằng, cậu mới vừa nãy còn ôm cô gái khác, tại sao không thể ôm tớ? Không phải là không thể bế tớ chứ?" Cô nhíu mắt lại, thông minh lanh lợi kích thích anh.
"Cái người này mở miệng là nói những lời xảo trá như vậy sao?" Cư nhiên khiêu khích anh!
"Ah, mới vừa nãy cậu còn cố gắng hôn như vậy!" Cô mặt dày nhạo báng anh. Nhưng, thật sự là quá lớn mật rồi, dũng khí duy trì không tới một giây đồng hồ, chính cô đã phải đỏ mặt.
Vẻ mặt Bạch Thư Duy mỉm cười làm cô bối rối, thình lình ôm ngang cô lên.
Đột nhiên bị nâng lên làm cô hét lên kinh ngạc, bản năng ôm chặt bờ vai của anh.
Không để ý tới cô đang kêu, Bạch Thư Duy bế cô nhanh nhẹn đi về phía trước.
". . . . . . Muốn đi đâu?" Cô không muốn bị anh ôm đi như vậy một vòng công viên, hai người lén lút ngọt ngào là một chuyện, nhưng rêu rao sẽ bị người khác chỉ chỉ chõ chõ, lại nói cô cũng không phải thật sự muốn anh bế, chỉ muốn chọc phá anh mà thôi, cô cũng không nhẹ, cô không muốn tay anh đau.
Anh cố ý không trả lời, bế cô tới bồn rửa tay không xa. Đi tới bồn rửa tay đặt cô lên trên, để cô đứng ở trước, đưa tay bắt lấy chân của cô
Kha Dụ Phân vừa mới thở phào, lại bị cử chỉ của anh làm sợ hết hồn "Aizzz, Bạch Thư Duy, cậu làm gì vậy."
Cúi người, đôi tay khoác lên bả vai anh, vội vã cuống cuồng kêu to.
"Tiểu quỷ nhát gan, đi chân không chơi bẩn như vậy, không rửa sạch làm sao mang giày vào hả?"
". . . . . . Tớ… Tớ tự rửa được." Mặt cô lúng túng, vô cùng lúng túng.
Tại sao có thể để anh giúp cô rửa chân? Này, này, chuyện này làm người ta cảm thấy rất xấu hổ!
Không để ý tới cô kêu, anh vặn vòi nước, nâng từng chân cô lên, thận trọng rửa tất cả bùn đất trong chân cho cô. Đầu tiên là chân trái, sau đó là chân phải, rửa thật sạch cả hai chân.
Mặt Kha Dụ Phân đỏ lên, lẳng lặng nhìn bản thân như được biến thành công chúa thương yêu, nhìn anh rửa sạch bùn đất trên chân cho cô, trong lòng vô cùng cảm động, thỏa mãn vì được người khác yêu thương.
". . . . . . Cậu sẽ vĩnh viễn đối với tớ như vậy được không?"
"Sẽ không." Anh trả lời không hề do dự.
Nghe anh nói như vậy, lòng cô giống như bị người khác hung hăng đánh một quyền, buồn bực đau đớn.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô kinh ngạc, phát hiện cô sắp khóc, anh hả hê nở nụ cười "Cậu biết vĩnh viễn là bao xa không?"
Kha Dụ Phân lắc đầu, thất vọng ê ẩm cả chóp mũi.
"Tớ cũng không biết. Cho nên, tớ không cam kết chuyện tớ không biết kết thúc chỗ nào, nhưng tớ biết chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ một ngày, tớ sẽ cố gắng đối xử với cậu thật tốt."
"Đáng ghét!" Cô không nhịn được mắng, một giây sau cô ngồi xổm trước mặt anh, không để ý nước mắt tán loạn trên mặt, cô ôm chặt lấy anh.
Mới 18 tuổi đã nói được những lời ngon tiếng ngọt như vậy, nếu để cho anh tu luyện thêm vài năm thì sẽ như thế nào nữa!