An Cách Nhĩ cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy bàn tay của Mạc Phi đặt trên thắt lưng của mình, bản thân nhắm mắt lại, trong bóng đêm hắn nhìn thấy ánh sáng lập lòe, đôi môi dán sát vào nhau, Mạc Phi dẫn đường, chi phối hoặc là nói toàn bộ chiếm lĩnh 30 giây này của hắn. Hắn đem tất cả giao cho Mạc Phi, chờ 30 giây qua đi, Mạc Phi sẽ trả lại cho hắn, về phần trả cái gì, phải xem trước 30 giây đó hắn có cái gì… Việc Mạc Phi làm, đã biến đầu óc An Cách Nhĩ trở nên trống rỗng, vô luận là bàn tay nắm giữ cái cằm của hắn, hay bàn tay sờ loạn sau lưng, hay là đầu lưỡi chơi đùa trong khoang miệng hắn, còn có hơi thở phả ra nơi chóp mũi, làm cho người ta bất an, thân hình kề cận, đều tràn ngập cảm giác xâm lược.
An Cách Nhĩ không biết, Mạc Phi đã kết giao với ai, đã từng hôn ai bức bách như thế này… Trong nụ hôn mang theo một tia bất lực khờ dại, điểm này, chính là mê người nhất.
Mạc Phi hôn xong một nụ hôn thật dài, hắn buông An Cách Nhĩ ra, An Cách Nhĩ mở mắt, mờ mịt nhìn Mạc Phi.
Hai người không nói gì liếc mắt nhìn nhau một cái, Mạc Phi thu hồi tầm mắt, giương mắt nhìn bảo an một bên.
Bảo an nhún nhún vai, ý bảo Mạc Phi bọn họ có thể vào, vừa muốn vươn tay chụp lấy An Cách Nhĩ, Mạc Phi đã ngăn tay hắn lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, nhân viên bảo an kia lập tức thu tay về, ngầm hiểm ý của Mạc Phi nở nụ cười, “Hảo tiểu tử, thật may mắn a.”
Mạc Phi vươn tay đặt lên vai An Cách Nhĩ, tay kia đút vào túi quần sau, nói với An Cách Nhĩ, “Tận lực biểu hiện thân mật với tôi, đừng có đi một mình.”
An Cách Nhĩ quay sang nhìn Mạc Phi liếc mắt một cái, tay sờ cằm.
Mạc Phi cũng nhìn hắn, thấy khóe miệng An Cách Nhĩ mang theo ý cười, bất đắc dĩ ngó sang chỗ khác, có chút không biết nói gì.
Hai người bước vào quán bar, không ngoài dự liệu có không ít người chú ý tới. Mạc Phi thật sự rất không thích không khí ồn ào của quán bar, trước kia hắn làm trong quán bar, đánh nhau nhiều nhất cũng ở trong đó, không biết vì sao, nghe thấy cái loại thanh âm ồn ào này hắn đã muốn đánh người. Hiện giờ có An Cách Nhĩ cạnh bên, Mạc Phi cảm thấy bản thân có thể khống chế, thật sự muốn mau mau quay về phòng tranh..
“Anh sao vậy?” An Cách Nhĩ cảm thấy Mạc Phi có chút khó chịu, “Không thích chỗ ồn ào sao?”
Mạc Phi nhún nhún vai, “Cậu cũng không thích đi?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi không có cảm giác gì đặc biệt, rất ít khi tới chỗ thế này.” Khi nói chuyện cũng tò mò đánh giá xung quanh.
“Bọn họ ở trong này làm gì?” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi.
“Uống rượu, nói chuyện phiếm, an ủi lẫn nhau… tìm bạn giường.” Mạc Phi nói xong, tiến đến bên tai An Cách Nhĩ nói, “Nhớ rõ đừng uống gì hết.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gât đầu, “Tôi vừa thấy người kia bỏ thuốc vào ly người nọ.” Vừa nói vừa phiêu mắt tới quầy bar.
“Thủ đoạn cũ.” Mạc Phi nhấc mi, nói với An Cách Nhĩ, “Cậu muốn tra cái gì? Tra xong thì lập tức rời khỏi đây, nơi này rất loạn.”
“Nga.” An Cách Nhĩ nhìn trái phải, phát hiện khắp nơi đều là người, phần lớn đều đang nhảy, còn có ở quầy bar uống rượu… Cách đó không xa có một chỗ rẽ, ánh sáng nơi đó rất kém, nhưng tựa hồ vẫn có người, muốn bước tới.
“Từ từ.” Mạc Phi giữ chặt tay An Cách Nhĩ, “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không bước tới.”
“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu hỏi.
“Chỗ đó chắc chắn không phải nơi cậu cần tìm.” Mạc Phi thấp giọng nói.
“Chỗ đó là cái gì, anh biết sao?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Khụ.” Mạc Phi nhún nhún vai, “Đại khái tất cả quán bar bố cục đều là như vậy.”
An Cách Nhĩ tựa hồ trong mắt có chút không tin, còn có chút ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, lên tiếng, “Tôi muốn nhìn một chút.” Nói xong liền bước tới góc đó.
“Ai.” Mạc Phi chạy nhanh theo sau, nhưng dòng người cản hắn, so với An Cách Nhĩ chậm hơn vài bước, An Cách Nhĩ chạy tới góc kia, liếc mắt vào nhìn một cái.
Góc bên trong có rất nhiều rèm cửa mỏng manh, An Cách Nhĩ nhìn vào bên trong dưới ánh đèn hồng quỷ dị, che dấu trong bóng đêm là hai nam nhân xích lỏa. Bọn họ đang giao triền, hình dạng khác nhau, trong không khí tràn ngập hương vị dâm mỹ còn có mùi xạ hương tanh tưởi, còn có thanh âm phát ra từ cổ họng, mang theo chút vui sướng còn có thống khổ.
An Cách Nhĩ tò mò nhìn, lấy một góc độ nghệ thuật tinh khiết đánh giá loại cảm giác khoái hoạt tối nguyên thủy của nhân loại. Đột nhiên bị một người túm về.
“Ân…” An Cách Nhĩ hoảng sợ, liền thấy người kéo hắn là Mạc Phi, “Còn dụng tâm nhìn như vậy, cẩn thận người ta bảo cậu là biến thái!” Mạc Phi dở khóc dở cười.
An Cách Nhĩ lại liếc vào góc kia, nhỏ giọng hỏi Mạc Phi, “Sao anh biết chỗ đó là nơi làm cái kia?”
Mạc Phi nói, “Đã nói đại đa số quán bar đều như vậy mà.”
“Nga, thiếu chút nữa quên trước đây anh từng làm rất nhiều công việc.” An Cách Nhĩ hiểu rõ, nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Vậy lúc trước anh có giống họ không?”
“Điên hả?” Mạc Phi nhấc mi, “Không sợ nhiễm bệnh sao?”
“Vậy bọn họ thì sao?” An Cách Nhĩ tựa hồ cảm thấy hứng thú với đề tài này, “Bọn họ không sợ nhiễm bệnh sao?”
Mạc Phi có chút vô lực, nói, “Này, cậu không phải tới tra án sao, mau tra đi, tra xong thì về, nơi này chướng khí mù mịt.”
“Nga.” An Cách Nhĩ lại nhìn, hỏi Mạc Phi, “Anh có phải rất quen thuộc loại địa phương này không? Bình thường nếu có tổ chức hắc ám thì sẽ phân bố ở đâu?”
“Chỗ nào lại có nhiều tổ chức hắc ám vậy a, nhiều lắm là ở bãi đỗ xe bán thuốc, lầu hai là phòng vân vân, cùng lắm chỉ có lầu ba, có phòng theo dõi hoặc đánh bạc linh tinh.” Mạc Phi bất đắc dĩ nói, “Cậu nói cái hội kia, phỏng chừng cũng là tư nhân liên hợp, sẽ không rêu rao ở nơi này đâu.”
“Chúng ta lên lầu nhìn xem?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi thở dài, ôm An Cách Nhĩ bước tới cửa cầu thang, đưa một xấp tiền cho tên đứng giữ chìa khóa dưới lầu, nói, “Hai giờ.”
Đại hán có chút ám muội nhìn An Cách Nhĩ bên cạnh hắn, cười xấu xa đưa cho Mạc Phi, “Phòng 212, hai giờ đủ sao anh đẹp trai? Tôi thấy anh phải làm hắn tới mười hai tiếng, bằng không rất đáng tiếc.”
Mạc Phi lạnh lùng lườm hắn một cái, ôm An Cách Nhĩ lên lầu.
“Cái gì mà hai tiếng, mười hai tiếng?” An Cách Nhĩ tò mò hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi thở dài nhìn trời, nói, “Đừng hỏi.”
An Cách Nhĩ có chút bất mãn, Mạc Phi tựa hồ biết rất nhiều chuyện hắn không biết!
Lên lầu hai, chỉ thấy là một hành lang gấp khúc thật dài, hai bên đều có cửa phòng, bên trong truyền đến thanh âm ám muội… Toàn bộ mặt đất đều tựa hồ run lên, có chút cảm giác không chịu nổi.
An Cách Nhĩ lập tức hiểu được ở đây đang làm cái gì, hắn liếc nhìn vào một phòng đang khép hờ cửa, bên trong có hai người đang kịch liệt giao triền, tiếng rên rung trời động đất, tràn ngập vui sướng cùng thú tính.
An Cách Nhĩ sờ cằm muốn tiếp tục nhìn, lại bị Mạc Phi mang đi, mở cửa phòng 212, nhét hắn vào, đóng cửa lại, “Cậu đúng thật là cái gì cũng dám nhìn a!”
An Cách Nhĩ vỗ vỗ bờ vai Mạc Phi, “Vậy thì có là gì, tôi là họa sĩ, cái gì cũng đều đã nhìn qua! Tôi còn từng nhìn thấy cảnh giải phẫu bộ phận sinh dục nam… Ngô!” Nói còn chưa dứt đã bị Mạc Phi bịt miệng lại, “Làm ơn đổi đề tài đi!”
Hai người ra khỏi phòng điều tra một chút, trừ bỏ tìm được bao cao su với N kiểu dáng các loại đồ chơi tình dục ra, không có manh mối gì liên quan đến ám dạ cuồng hoan hội.
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ không có vấn đề gì sao?”
“Nói không chừng bảng hiệu chỉ là trùng hợp?” Mạc Phi hỏi.
“Ân…” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Còn chỗ khác không? Chỗ mà chúng ta chưa từng thấy.”
“Đại khái là ngõ nhõ sau quán đi.” Mạc Phi nói, “Bình thường mấy quán bar này đều có cửa sau, xong việc có thể ra cửa trước hoặc đi cửa sau.”
“Chúng ta đi cửa sau?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi nghĩ nghĩ, nói, “Đằng sau có lẽ sẽ thấy vỏ chai hoặc thuốc.”
An Cách Nhĩ chớp mắt vài cái, như là hỏi, “Sau đó thì sao?”
Mạc Phi cũng lười giải thích với hắn, dù sao người này không hề có ý thức gian nan khổ cực, liền đơn giản kéo tay hắn ra ngoài.
Quả nhiên, đi đến cuối hành lang thật dài, có một cánh cửa lớn, phía dưới là cầu thang tối đen như mực.
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi dọc theo cầu thang bước xuống, chính là cửa sau quán bar. Bước ra khỏi cửa đi vào ngõ hẻm âm u, chỉ thấy chai rượu được chất thành đống với thùng giấy đầy đất.
Đi được vài bước thì thấy mấy kẻ nghiện đang phê thuốc, hoặc có mấy người ăn mặc quái dị mời khách, nam có nữ có.
Trường hợp này An Cách Nhĩ chưa từng gặp qua làm cho hắn sinh ra một loại hiếu kỳ nồng đậm, nơi này có rất nhiều thứ không giống với tạo hình nguyên tố mỹ thuật.
Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ mở to mắt, giống như con thỏ hiếu kỳ nhìn xung quanh, muốn lôi hắn ra khỏi chỗ này. Mới ra khỏi đầu ngõ, thì đụng mặt với hai người mặc áo gile tóc nhuộm vàng, vóc dáng cao lớn. Khi vừa vào ngõ thì đối mặt với Mạc Phi bọn họ, Mạc Phi chú ý thấy hai người liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, có chút lo lắng, lập tức ôm lấy hắn bỏ chạy.
An Cách Nhĩ còn đang muốn nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, đột nhiên… “A!”
Mạc Phi nghe thấy An Cách Nhĩ kêu lên một tiếng, xoay mặt vừa thấy An Cách Nhĩ quay đầu nhìn tên tóc vàng, nói với Mạc Phi, “Hắn vừa mới sờ tôi!”
Mạc Phi chau mày, lúc này, cảm thấy phía sau có người bước tới, là tên tóc vàng.
“Người anh em.” Tên tóc vàng định thương lượng với Mạc Phi, “Mỹ nhân này là cậu lừa được? Bao nhiêu tiền?”
An Cách Nhĩ giật mình nhìn Mạc Phi, Mạc Phi liếc mắt nhìn hắn – Đồ gây họa!
An Cách Nhĩ rất bất mãn.
Lúc này, Mạc Phi buông An Cách Nhĩ ra, vẫy tay với tên tóc vàng, giống như muốn nói cho hắn biết.
Tên tóc vàng vui vẻ bước tới, không nghĩ lúc vừa tới gần, Mạc Phi đột nhiên nâng chân, hung hăng đạp tên tóc vàng một cước vào háng.
“Ngô…” Người nọ đau điếng hừ một tiếng, ôm bụng quỳ xuống, Mạc Phi nâng đầu gối đánh vào đầu hắn, nháy mắt người kia miệng phun đầy máu tươi.
Tên tóc vàng còn lại cùng An Cách Nhĩ đều ngây ngẩn cả người, tên tóc vàng phản ứng trước, rút dao trong ngực ra muốn tiến tới, Mạc Phi đã sớm chuẩn bị, đưa tay cầm lấy một vỏ chai, hung hăng đánh xuống đầu hắn.
“Loảng xoảng” một tiếng, chai rượu vỡ vụn, người nọ nhất thời đầu đầy máu ngã xuống.
Mạc Phi thấy hai người ngã xuống, trước chạy tới đạp vào mặt tên phun máu, sau đó cầm chiếc ghế dựa đã gãy cạnh thùng rác, hung hăng đập hai người.
Hai người bị Mạc Phi đánh tới gào thét thảm thiết.
An Cách Nhĩ lúc bắt đầu chỉ đứng nhìn bộ dáng đánh nhau của Mạc Phi, khâm phục tư thế duỗi chân với cách ra sức, lúc này phục hồi tinh thần mới để ý, hai tên kia chỉ còn nửa cái mạng.
“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ chạy nhanh tới giữ chặt hắn.
Mạc Phi mãnh liệt sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua hai người dưới đất với vũng máu, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, thầm mắng mình lại nổi điên, An Cách Nhĩ đừng nói bị sợ hãi rồi đi… Quay mặt lại nhìn, thấy An Cách Nhĩ kéo cánh tay hắn, còn thành thật nói, “Đánh thân thể được rồi, đánh trên đầu rất dễ chết.”
Mạc Phi không nói gì, ném ghế dựa đi, lôi An Cách Nhĩ xoay người bỏ chạy, lao ra khỏi ngõ nhỏ chạy thật nhanh vào xe đậu trước quán bar, khởi động xe. Xe chạy thật nhanh rời đi, Mạc Phi cẩn thận đánh giá An Cách Nhĩ, muốn nhìn một chút hắn có biểu tình gì, vừa thấy liền nhụt chí, An Cách Nhĩ không hề có nửa phần chán ghét hay sợ hãi, ngược lại thần tình rất hưng phấn, một biểu tình vô cùng thỏa nguyện