• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng, An Cách Nhĩ và Mạc Phi ra xe chạy đến công trường mà Trịnh Lâu đưa địa chỉ.

Mắt thấy người đi trên đường càng ngày càng vắng, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy lời nói của Trịnh Lâu đáng tin sao?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi liếc mắt một cái, Mạc Phi cười, “Đừng có xả cái vụ tin với không tin nữa.”

An Cách Nhĩ nhướng nhướng mi, nghĩ, nói, “Ân, tổng thể mà nói, tôi cũng không tin chuyện hồn ma, nói cách khác, nếu không phải có người giả thần giả quỷ thì Trịnh Lâu đang làm trò.”

“Nếu có người giả thần giả quỷ, cũng chưa chắc muốn mạng của Trịnh Lâu?” Mạc Phi nói, “Cho dù mọi người biết ở công trường có chuyện ma quái, nhưng cảnh sát chắc chắc không để hai từ quỷ nháo lừa bịp mọi người… Nói cách khác, có người muốn Trịnh Lâu bán đi miếng đất đó.”

An Cách Nhĩ nhấc chân, gật gật đầu, “Quyền lợi sử dụng hoặc cùng ngành cạnh tranh?” Đích xác là có thể… Bất quá không thấy trò đùa dai này có độ khó hơi cao sao?

“Ân?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ có chút khó hiểu.

An Cách Nhĩ cầm tấm hình lên, cười nhẹ, “Cùng đóng giả… hình như có chút khó khăn.”

“Ân, đúng vậy.” Mạc Phi gật đầu, “Nếu chỉ cần mấy tấm hình này, tôi còn có thể hiểu được, có thể dùng máy tính xử lý… Nhưng mà lại cố tình để Trịnh Lâu tận mắt thấy, hắn còn nói cương thi tới gần hắn nữa, cái này có chút…”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Cái tới gần kia, tôi cảm thấy có chút sắc thái kịch tuồng.”

“Còn nữa, nếu cương thi thật sự muốn giết hắn, tại sao không rút đao sớm hơn?” Mạc Phi có chút khó hiểu.

“Nói đến rút đao… Mạc Phi, anh có biết bổ phục của quan nhà Thanh đều có đồ án khác nhau, đại biểu cho mỗi cấp bậc không?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.

Mạc Phi sửng sốt, lắc đầu, “Bổ phục là ở vị trí nào? Cái hình ở giữa áo?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Loại này màu lam, vàng, hình núi non, chính giữa còn vẽ một con hổ, phải là quan võ ngũ phẩm hoặc tứ phẩm… Chỉ có quan võ mới có đao, phối hợp rất chính xác.”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, hỏi, “Nếu như là do người giả thần giả quỷ, vậy tìm đâu ra mấy thứ này a? Cũng đâu phải đi đóng phim.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Nếu chịu tiêu tiền thì cũng có thể, hoặc là nói, căn bản không phải thực thể…”

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi có chút lo lắng hỏi, “Trịnh Lâu hắn có khi nào có vấn đề không?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Anh cảm thấy hắn nói dối, có ý dẫn chúng ta tới công trường?”

“Hay cậu gọi cho Hạ Phàm, hỏi một chút có phải do hắn giới thiệu không?” Mạc Phi nói, “Nếu là thật thì thuận tiện hỏi hắn chút chuyện luôn.”

An Cách Nhĩ hơi hơi mặt nhăn mày nhíu, “Anh gọi đi.”

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, “Tôi đang lái xe.”

An Cách Nhĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Mạc Phi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dừng xe lại, lấy di động ra, bắt đầu tìm số điện thoại của Hạ Phàm.

An Cách Nhĩ ngồi bên cạnh nhìn, điện thoại đã chuyển cuộc gọi, “Alô, Hạ Phàm, tôi là Mạc Phi…”

Mạc Phi nói còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy cửa sổ bên cạnh đột nhiên tối sầm, sau đó nháy mắt sáng lại — chắc là có người đi ngang.

Mạc Phi giương mắt liếc ngoài cửa sổ một cái, không có ai, nói tiếp, “Ân, tôi muốn hỏi anh…” Mạc Phi tiếp tục ngắt lời vì hắn thấy biểu tình của An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm kính xe phía trước, giống như nhìn thấy một thứ gì đó làm người ta sợ hãi.

Mạc Phi theo bản năng nhìn theo hướng của An Cách Nhĩ, ở phía trước, cách xe bọn họ không xa, có hai người mặc trường bào màu đen, đầu đội nón lông khổng tước, tóc dài, đang nhảy về phía trước, ra là cái vừa xẹt qua cửa chính là hai người này…

“Mạc Phi? Mạc Phi?” Hạ Phàm cầm điện thoại nghe Mạc Phi nói có nửa câu liền nhịn không được kêu, “Alô? Mạc Phi!”

“Ách…” Mạc Phi phục hồi tinh thần, chưa kịp nói, liền nhìn thấy An Cách Nhĩ cởi dây an toàn bước xuống xe.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi cũng cởi dây an toàn mở cửa xe đuổi theo.

An Cách Nhĩ chạy tới phía trước, hai bóng người cách đó không xa, nhưng mà khi đuổi theo được vài bước… Hai người kia, đột nhiên biến mất.

An Cách Nhĩ nhíu mày, nhìn nhìn bốn phía, Mạc Phi mờ mịt, nhưng thật sự không thấy bóng người, không đúng, phải nói là quỷ ảnh.

“Sao lại thế này?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

“Không biết.” An Cách Nhĩ lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt, lắc lắc đầu nói, “Thật sự đã nhìn thấy nhưng làm thế nào lại biến mất?”

“Alô… Mạc Phi? Hai người có cần tôi hay không?” Ở đầu dây bên kia, Hạ Phàm đã có chút bực mình.

Mạc Phi hồi phục tinh thần, tiếp điện thoại, “Hạ Phàm, là chuyện hồn ma ở công trường.”

“Cái gì hồn ma ở công trường?” Hạ Phàm ồn ào, “Người anh em, đừng có gọi nói ba cái chuyện này lúc chiều tối làm tôi sợ a!”

Mạc Phi sửng sốt nhìn An Cách Nhĩ, mở loa lớn, hỏi, “Hạ Phàm, người thương nhân nhận thầu ở công trường, tên là Trịnh Lâu, có từng tìm anh không? Không phải anh giới thiệu sao?”

“Cái gì Trịnh Lâu a?” Hạ Phàm khó hiểu, “Châm cứu hay rót rượu a?”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Gần đây anh không nhận vụ án cương thi triều Thanh sao?”

“A phi.” Hạ Phàm nhanh chóng nói, “Cậu xem phim nhiều rồi a, chỗ nào có nhiều cương thi vậy chứ, đã sớm trả hết nợ rồi.”

“Chúng tôi vừa mới nhìn thấy đây, vửa nhảy qua sau đó lập tức biến mất.” Mạc Phi nói.

“Hả?” Hạ Phàm sửng sốt, sau đó phá lên cười, vừa cười vừa ồn ào nói, “Hạ Tề, Hạ Tề, anh tới nghe nè, An Cách Nhĩ gặp quỷ!”

“Hả, cái gì?” Hạ Tề cười, vội vàng vọt tới, “An Cách Nhĩ, cậu gặp quỷ? Quỷ nam hay quỷ nữ? Mau bảo Mạc Phi ôm một cái!”

An Cách Nhĩ thở phì phì, đoạt lấy điện thoại, bước vào xe.

Mạc Phi khó hiểu theo sát hắn, An Cách Nhĩ vào xe vặn loa tới tần số cao nhất, sau đó đặt điện thoại còn đang truyền tới tiếng cười kiêu ngạo kế bên cái loa, sau đó An Cách Nhĩ mở đài…

Một tiếng động lớn truyền đến, thông qua điện thoại truyền vào tai hai anh em, cả hai người kinh hách xém tí nữa quăng luôn điện thoại, An Cách Nhĩ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng kinh hô, còn có tiếng hai anh em bất mãn chửi bậy, sau đó hung hăng tắt điện thoại, trả lại cho Mạc Phi, nói, “Lần sau không cho phép hai anh em nhà kia vào nhà! Phải thả chó cắn bọn họ!”

“Chúng ta đâu có nuôi chó.” Mạc Phi dở khóc dở cười nhìn An Cách Nhĩ.

“Vậy anh cắn bọn họ!” An Cách Nhĩ trừng Mạc Phi.

Mạc Phi vươn tay nắm cái mũi hắn, “Dám nói tôi là chó sao?”

An Cách Nhĩ đấu tranh nửa ngày, mới kéo tay Mạc Phi ra, sau đó nhìn về phía trước ngẩn người.

“An Cách Nhĩ…” Mạc Phi cũng bình tâm lại một chút, hỏi An Cách Nhĩ, “Lúc nãy thật sự nhìn thấy?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu.

“Cậu giải thích chút nguyên lý đi?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Bình thường cậu chỉ nhìn một cái liền biết mà.”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Lần này không có… Hoàn toàn không rõ ràng.”

Mạc Phi trầm mặc, nói, “Chúng ta còn đi công trường không? Vừa nãy Hạ Phàm nói, hắn căn bản không biết Trịnh Lâu.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, thắt dây an toàn, nói, “Đi.”

Mạc Phi khởi động xe, chạy tới công trường.

An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Mạc Phi anh có sợ không?”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Tí thôi, tò mò nhiều hơn sợ.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, thân thủ vỗ vỗ sau ót hắn, “Tôi thích tính cách này của anh.”

Mạc Phi sửng sốt một chút… Tuy rằng An Cách Nhĩ vỗ vỗ sau ót hắn, giống như vỗ đầu chó, nhưng hắn vẫn không hiểu sao, hắn vẫn cảm thấy rất cao hứng.

Sau khi chạy tới công trường, trời cũng đã tối đen, trên công trường có mấy ngọn đèn hôn ám, xa xa có một căn lều giản dị, nhưng cũng không bật đèn, tối đen như mực.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái, Trịnh Lâu rõ ràng hẹn bọn họ tới đây, tại sao không bật đèn chờ bọn họ, hay là nói, hắn còn chưa có tới?

Mạc Phi đậu xe ở ven đường, lấy đèn pin ra, cùng An Cách Nhĩ bước tới công trường.

Đường đá gập ghềnh, An Cách Nhĩ là một người có khuyết điểm cực độ về năng lực cân bằng, nói cách khác, đường bằng phẳng hắn còn có thể té, nói chi là mặt đất gồ ghế. Sau mấy lần lảo đảo xém té, Mạc Phi một tay cầm lấy tay hắn, tay kia thì bảo hắn giữ lấy cánh tay mình.

An Cách Nhĩ làm theo, bảo trì cân bằng, Mạc Phi một tay cầm đèn pin, một tay nắm tay An Cách Nhĩ, bước về phía căn lều. Hai người đan tay vào nhau, Mạc Phi cảm thấy có chút yên tâm, ít nhất có thể biết lúc nào An Cách Nhĩ cũng ở bên cạnh, không cần tùy thời tùy chỗ lo lắng cho hắn. Nhìn đèn pin trong tay, Mạc Phi đặt ngón tay ở cái nút đặt trên đuôi đèn pin… Sau vụ án tro cốt lần trước, Mạc Phi đặc biệt đi mua chiếc đèn pin có công năng tự vệ. Loại này ở dưới đuôi có một cái nút, chỉ cần bấm vào, đèn pin có thể phóng ra hai điện cực, cường độ dòng điện nháy mắt lên cao nhất… Tương đương với súng điện tự vệ.

Trước lều, có một căn phòng, trên cửa sổ có treo một bảng hiệu nhỏ — Phòng trực ban.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, Mạc Phi gõ cửa, hô to, “Có ai không?”

Một lát sau bên trong truyền đến một thanh âm, “Ai vậy a?”

Hai người theo bản năng thở ra, bên trong có người.

“Xin chào, chúng tôi đến tìm Trịnh lão bản.” Mạc Phi nói.

“Trịnh lão bản?” Một lát sau, cửa phòng mở ra, có một người đàn ông trung nhiên bốn mươi tuổi đầu trọc mập béo bước ra, hỏi, “Tìm ai? Ai là Trịnh lão bản?”

“Trịnh Lâu.” Mạc Phi đáp, “Trước đó không lâu mới vừa mua mảnh đất này.”

“Ách…” Người bảo vệ sờ sờ đầu, tựa hồ khó hiểu, hắn nghĩ nghĩ, nói, “Hai người có tìm lộn không? Chủ của khu đất này họ Vương.”

“Cái gì?” An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi nhìn nhau, hai người đều cảm thấy vô cùng quái lạ.

Mạc Phi đưa tờ giấy ghi địa chỉ cho bảo vệ xem, hỏi, “Địa chỉ này có phải ở đây không?”

“Đúng vậy.” Bảo vệ nhìn vài lần, gật gật đầu.

“Bên trong lều không có ai sao?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Đi ăn cơm hết rồi.” Bảo vệ trả lời, “Bảy giờ tối chúng tôi kết thúc công việc, công nhân đều đi ăn cơm sau đó về đây ngủ, bên trong lều đều là công nhân xây dựng, không có lão bản.”

Mạc Phi nhíu mày nhìn người bảo vệ, An Cách Nhĩ thì quay đầu lại, nhìn nhìn công trường xa xa, xuất ra tấm hình, hỏi bảo vệ, “Công trình này xây cái gì vậy? Công viên giải trí?”

“Công viên giải trí?” Bảo vệ nghĩ nghĩ, “Lúc trước đúng là công viên, bất quá đã phá đi, chúng tôi bây giờ đang xây dựng bất động sản.”

“Lúc trước không phải là trường học sao?” Mạc Phi hỏi.

“Đúng, trường học với công viên đều ở đây, công viên rất nhỏ.” Bảo vệ trả lời.

An Cách Nhĩ nhíu mày, cầm tấm hình giơ lên so sánh với công trường xa xa… Cảnh vật xung quanh rất giống, đúng lúc này, ở bãi đất trống phía xa xa đột nhiên xuất hiện hai bóng người mơ hồ.

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi mở to hai mắt nhìn, bóng người càng ngày càng rõ ràng… Là hai cương thi mặc quan phục nhà Thanh… Bay bổng trên không trung, theo góc độ kia, so sánh với tấm ảnh, hình ảnh y như đúc.

Mạc Phi hít một hơi lãnh khí, mà đồng thời, người bảo vệ kế bên hoảng hốt la lớn, “Má ơi! Có ma!!!!”

Mà cũng trùng hợp, mấy công nhân đã ăn cơm xong đang trở về, cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết, hướng tới công trường nhìn, vừa lúc thấy hồn ma vật vờ giữa sân, tất cả đều la lớn, rất nhiều người móc di động ra chụp hình.

Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn đám người, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, thấy hắn nhíu mày nhìn chằm chằm hai hồn ma, đưa tay sờ sờ cằm, như suy nghĩ điều gì đó…

Lại một lúc sau, có một số người lớn gan muốn tới gần nhìn một chút thì hai hồn ma kia đột nhiên biến mất.

Đám người một mảng ồ lên, có nhiều người móc di động ra gọi, còn đưa hình chụp hồn ma gửi cho bạn bè xem.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Sao lại thế này?”

An Cách Nhĩ trầm mặc một hồi, nói, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Mạc Phi khó hiểu.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Tới chợ bán thú cưng, tôi muốn nuôi chó.” Nói xong, lôi Mạc Phi đang không hiểu gì hết ra khỏi công trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK