Thế là cả buổi tối, Thi Nhi cứ có những hành động kì lạ, cứ thi thoảng lại đưa tay lên môi, rồi tự mình rùng mình vài cái.
Nấu ăn ở trong bếp, Thi Nhi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn. Cô vừa làm vừa suy nghĩ lại hành động lúc hôn của Hàn Thẩm.
Anh ta của lúc đó, nhìn không hề ngốc một chút nào cả! Có phải mình bị gì rồi không? Không lẽ anh ta giả ngốc? Nhưng... không thể nào. Khi mình chưa đến Phó gia thì anh ta đã như thế rồi mà?
"Trời ơi! Cô nấu nướng kiểu gì vậy hả? Cháy đen hết rồi!"
Thi Nhi bừng tỉnh, thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn lại mới thấy nồi thịt kho còn thơm ngon vài phút trước giờ đây đã khét đen thui. Cô vội vàng tắt bếp, giờ đây có cứu vãn thì cũng đã muộn rồi. Đứng bên cạnh là Phó phu nhân, bà ta đang đắp mặt nạ ở phòng khách thì ngửi thấy mùi nồng nặc, liền chạy xuống đây. Thế là, cô đứng ở đó hứng trọn cơn mưa chửi rủa.
"Nấu như vậy thì lão gia đi làm về ăn cái gì hả?"
"Con... con xin lỗi! Để con đi nấu món khác!"
Cô vừa cầm cái nồi nóng hỏi lên thì bị bà ta hất tung, làm nó văng ngược lại vào người, bỏng cả tay.
"Khỏi đi! Không hiểu sao lão gia lại đưa cái thứ như cô về nhà này. Nhà này có một thằng khờ còn chưa đủ sao, còn thêm đứa vô tích sự như cô nữa?"
Lúc này, Hàn Thẩm đang ngồi trong phòng ở trên lầu, nghe tiếng chửi bới liền đi xuống ngay cầu thang đứng xem. Anh thấy Thi Nhi đứng nép vào một góc bếp, còn Phó phu nhân thì đang buông lời chửi mắng thậm tệ. Cũng may, lúc này Chung quản gia chạy vào, kịp hỏi.
"Phu nhân? Có chuyện gì vậy ạ?"
Cậu ta vô tình nhìn lên lầu, thấy Hàn Thẩm đứng ở đó thì liền hiểu ra chuyện tiếp theo mình phải làm.
Phó phu nhân hằn học.
"Gọi lão gia về đây đi! Tôi muốn tống cổ cô ta ra khỏi cái nhà này!"
Thi Nhi bàng hoàng nhìn bà ta, không ngờ chỉ vì chút sơ suất mà lại thành ra nông nổi này. Cô biết bà ta không phải tốt lành gì, nhìn cách đối xử của bà ta với Hàn Thẩm, thì đúng thật là mẹ ghẻ con chồng. Nếu như cô đi khỏi đây rồi, không phải anh sẽ bị ức hiếp sao?
Tuy mình và Phó Hàn Thẩm không phải quan hệ vợ chồng mặn nồng thắm thiết, nhưng anh ta như vậy, mình không thể bỏ mặt được.
Cô nhìn Phó phu nhân, nói.
"Mẹ! Mẹ không thể vì vậy mà muốn đuổi con đi được? Như vậy thật vô lí!"
Bà ta trừng mắt nhìn cô.
"Vô lí? Cô có tư cách nói chuyện với tôi sao? Con nhỏ nhà quê nghèo kiếp xác, còn có thằng cha không ra gì."
Thi Nhi siết chặt tay mình giấu sau lớp váy, cô nhìn bà ta với ánh mắt kiên định.
"Xin mẹ đừng nói những lời xúc phạm đến cha của con."
"Mày..."
Phó phu nhân tức giận vùng tay lên định đánh cô, nhưng lại bị một con gấu bông từ đâu bay thẳng vào mặt.
Hàn Thẩm chạy từ trên lầu xuống, đứng chắn trước mặt Thi Nhi.
"Không được ức hiếp vợ của tôi. Mụ phù thủy xấu xa!"
Cô trố mắt, nhìn bóng lưng của anh. Thật không ngờ, dù anh có là một anh chồng ngốc, thì cũng ra sức bảo vệ cô đến cùng. Còn nhớ lần ở công viên, cũng là anh lao ra kéo cô vào. Anh càng như thế, thì cô lại càng không thể nào rời bỏ anh và căn nhà này.
Lúc trước cô từng suy nghĩ, đợi sau khi ở đây được một thời gian, tích được một số tiền kha khá sẽ rời đi. Nhưng nhìn chàng trai đáng thương này, cô lại không nỡ. Tiền thì không dành dụm được bao nhiêu, cũng đã đưa hết cho người cha cờ bạc. Còn cô, thì lại mắc kẹt ở đây rồi. Xem như đây là ý trời, muốn cô ở lại đây chăm sóc cho anh chồng khờ này.
Phó phu nhân trợn mắt, nghiến răng.
"Cái thằng này. Mày dám hỗn láo với tao hả?"
Bà ta hung hăng định đánh Hàn Thẩm, nhưng Thi Nhi phản ứng nhanh lập tức kéo anh ra sau lưng mình. Bị bà ta đánh vào cánh tay bị bỏng, cô nhăn mặt kêu lên một tiếng.
Chung quản gia thấy tình hình hỗn loạn, lập tức kéo Phó phu nhân ra xa họ, bảo.
"Phu nhân đừng giận, kẻo lại làm ảnh hưởng sức khỏe, có nhiều nếp nhăn."
Bà ta ngơ ngác nhìn cậu, vội đưa tay sờ lên mặt mình rồi hỏi.
Thật sao?"
Cậu ta gật đầu, Phó phu nhân liền có phản ứng khác, như đang cố giữ bình tĩnh lại. Bà ta lườm Thi Nhi và Hàn Thẩm qua một lượt, "hứ" một cái rồi xoay lưng bỏ đi. Sau cùng vẫn là lo cho nhan sắc của mình hơn.
Chung quản gia nhìn cánh tay của cô, vết bỏng đã đỏ lên và nghiêm trọng hơn rồi. Tuy bây giờ anh vẫn đang giả ngốc, không thể hiện ra được gì nhưng có lẽ đang rất sốt ruột. Cậu ta bảo.
"Thiếu phu nhân đưa thiếu gia qua ghế ngồi đi! Để tôi đi lấy thuốc bôi cho cô."
Cậu ta vừa quay đi, Hàn Thẩm đã vội nói.
"Không không. Để tôi làm! Để tôi làm!"
Chung quản gia đứng hình mất 5 giây, sau đó cũng đành gật đầu.
Đại thiếu gia! Có phải là đang ghen với mình không ta? Nhưng mà mình có làm gì đâu nhỉ? Mình chỉ sợ cậu ấy chu đáo quá sẽ bị lộ tẩy nên muốn giúp một tay thôi mà?
Chương 7 : Hồi Ức
Lão gia về nhà, thấy cơm nước vẫn còn chưa dọn lên, ông có chút không hiểu. Nhìn sang Thi Nhi đang ngồi bên bàn xoa xoa tay, mới biết cô lại bị thương nữa rồi.
Ông lắc đầu, thở dài một hơi rồi hắn giọng hỏi.
"Con bị làm sao nữa đấy?"
Thi Nhi giật bắn mình, lúc này mới nhớ ra là mình còn chưa chuẩn bị đồ ăn gì cả.
"Dạ? Con... con..."
Cô biết thế nào cũng lại bị trách mắng, nhưng cũng chỉ đành nói thật. Cúi đầu hối lỗi, cô thưa.
"Con làm hỏng thức ăn, tay còn bị bỏng... cho nên..."
"Nên vẫn chưa chuẩn bị cơm, phải vậy không?"
Ông ấy nhìn Thi Nhi với ánh mắt rất lạ, không hề quát cô như Phó phu nhân, mà còn có vẻ rất thông cảm.
Thi Nhi còn nhớ, trước khi về Phó gia, cô đi làm phục vụ cho một nhà hàng khá sang trọng. Vì trình độ của cô đến đại học, nên xin vào những chỗ thế này cũng khá ổn định, lương cũng tốt.
Một lần, chủ nhà hàng bảo có khách VIP đến nhà hàng, còn dẫn theo đối tác làm ăn nên phải cư xử cho thật khéo léo và vừa mắt. Ông chủ bảo Thi Nhi và một cô gái khác tên là Mai qua bàn phục vụ. Trái với sự bình thường của cô, Mai có vẻ rất run và lo lắng. Không nằm ngoài dự đoán, cô ấy vì quá run nên đã làm đổ rượu vào váy của đối tác Phó lão gia. Mai đã rất lúng túng, liên tục xin lỗi nhưng vẫn bị người phụ nữ kia bắt bồi thường. Thi Nhi chạy đến vội, không hiểu sao Phó lão gia vừa nhìn cô thì đáy mắt đã lay động, hệt như nhìn thấy một người mà mình từng quen biết.
Thi Nhi cư xử rất khéo, làm ông rất hài lòng. Rồi về sau này, khi hỏi ra mới biết gia cảnh của cô vô cùng khó khăn, còn phải nuôi người cha nghiện cờ bạc. Thế là Phó lão gia đề nghị, bảo cô về làm dâu Phó gia, chăm sóc Hàn Thẩm bị ngốc.
Ban đầu Thi Nhi do dự, nhưng hôm sau vẫn đồng ý. Vào Phó gia, không cưới hỏi cũng không nhận được của hồi môn, cô cũng không cảm thấy tủi thân gì nhiều. Vì mình lấy một anh chồng ngốc mà? Vào nhà này cũng chỉ là người chăm sóc, cần gì những thứ như vậy?
Phó lão gia nhìn Thi Nhi hiền lành.
"Con... rất giống với mẹ của Hàn Thẩm ngày trước."
Cô tròn mắt, hỏi.
"Con sao? Giống mẹ của Hàn Thẩm ạ?"
"Con sao? Giống mẹ của Hàn Thẩm ạ?"
Lúc này, Hàn Thẩm ở trên lầu vô tình nghe thấy. Ánh mắt anh nhìn ông thật lạnh lùng và đầy căm hận. Anh chưa từng nhìn thấy hình mẹ mình khi còn trẻ, số hình còn sót lại đều bị Phó phu nhân đốt nên cũng không còn. Nghe ông ta bảo Thi Nhi giống mẹ mình, đột nhiên trong lòng anh lại càng khó chịu hơn nữa.
Dưới lầu, Phó lão gia bảo Thi Nhi.
"Ừm! Con rất giống. Từ lúc gặp con ở nhà hàng, nhìn cách ứng xử của con, ta đã thấy con rất đặc biệt, hệt như Mai Nhàn thời còn trẻ."
Mai Nhàn? Ông gọi tên mẹ tôi một cách thân thiết như vậy mà không thấy ngượng miệng sao? Bao nhiêu năm qua, ông vẫn còn nhớ tới mẹ tôi à? Hạng người giả nhân giả nghĩa như ông, còn muốn lấy lòng tin của Thi Nhi?
"Vậy... bà ấy mấy chắc là cha buồn lắm!"
Phó lão gia im lặng, rồi lại thở dài. Lúc này, tiếng của Hàn Thẩm ở trên lầu vọng xuống, sau đó thì anh cũng chạy đến gần, trên tay còn cầm gấu bông.
"Buồn gì mà buồn?"
Ông và Thi Nhi nhìn anh ngạc nhiên. Rồi anh chỉ tay vào mặt của ông, lời nói ngây ngốc mà cứ như đang tố cáo người đàn ông trước mặt.
"Ông mà biết buồn cái gì? Hả? Ông là đồ xấu xa! Xấu xa!"
Thấy anh phản ứng dữ dội, cô liền khó xử mà chạy đến giữ tay của anh.
"Này! Anh nói gì vậy?"
Phó lão gia nhìn anh, ánh mắt ấy không biết là đang tức giận hay đang bất ngờ. Trong hồi ức của ông ấy, dường như đã không nhớ nỗi đứa con này của mình trưởng thành như thế nào.
Hàn Thẩm nhận ra hình như mình đã thái quá vấn đề. Để tránh bị nghi ngờ, anh liền quay sang ôm cứng lấy Thi Nhi, vùi đầu vào ngực của cô, nũng nịu.
"Vợ ơi... anh... anh sợ!"
Trong lúc cô còn đang bàng hoàng vì không hiểu anh nói thế là sao, thì anh lại bất ngờ lao vào người mình. Cô cảm nhận được, ngực của mình đang bị mặt anh nằm gọn trên đấy, nó khiến cô chợt đỏ mặt.
Đẩy anh ra lúc này, trước mặt Phó lão gia thì sai trái quá, vậy nên cô chỉ có thể trìu mến mà ôm anh vào lòng.
Hàn Thẩm ôm cô càng lúc càng chặt hơn nữa.
"Vợ ơi! Ôm anh đi! Anh sợ! Huhu!"
Phó lão gia thấy vậy, chỉ biết thở dài, nhìn Thi Nhi bảo.
"Con ở đó dỗ nó đi!"
Thấy ông đã lên lầu, Thi Nhi liền muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn cứ bám dai ôm lấy cô mãi mà không buông ra. Hàn Thẩm vùi đầu vào ngực cô, khẽ nuốt vài ngụm nước bọt liên tục.
Ngực của Thi Nhi, mềm thật!
Chương 8 : Hôn Trộm
Sau khi ra ngoài mua đồ ăn về nhà cho cả nhà ăn, Thi Nhi mệt mỏi quay về phòng.
Đây là "khu căn cứ" được phân chia rõ ràng giữa cô và Hàn Thẩm. Trên một cái giường rộng, đặt gối ôm dài nằm ở giữa, cô nằm ngoài còn anh thì nằm phía trong, không ai được vi phạm chỗ của ai.
Hàn Thẩm có vẻ đã ngủ, làm cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bình thường giờ này, cô còn phải dỗ dành anh, kể chuyện cho anh nghe thì anh mới chịu ngủ. Có lần, cô đọc truyện đến nhoè mắt, anh còn chưa chịu ngủ thì cô đã ngủ gật rồi.
Thi Nhi thở phào, ngồi bên bàn nhìn lại mình trong gương. Tuy cô không phải là cô gái có nhan sắc đẹp sắc sảo, xuất chúng như nhiều cô gái khác. Nhưng cô lại có nét đẹp rất thanh thuần và giản dị, lại có một chút mạnh mẽ, cá tính.
"Vợ ơi! Vợ ơi!"
Cô quay người lại nhìn, thấy Hàn Thẩm vừa ôm gối ôm vừa gọi cô. Hình như anh đang mơ ngủ, mắt thì nhắm nghiền, mà miệng thì cứ gọi gì đó.
Bước đến gần, Thi Nhi nhẹ nhàng vén chăn cho anh, thì lại nghe anh gọi.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Anh ta đang gọi mẹ sao?
Thi thoảng, cô vẫn thường thấy anh ngủ mơ như thế, lúc thì gọi cô, lúc thì gọi mẹ. Hầu như mỗi lần anh ngủ đều không được ngon giấc. Cô biết anh đang nhớ mẹ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Leo lên giường nằm cạnh, cách một cái gối, Thi Nhi nhẹ nhàng kéo chăn lên rồi nằm xuống, vuốt ve lưng của anh. Tấm lưng ấy đang run rẩy, miệng thì cứ không ngừng gọi mẹ.
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con! Con sợ! Con sợ!"
Cô chợt cảm thấy xót xa, lấy chiếc gối ôm đặt sang một bên rồi nhích lại gần, dang tay ôm anh vào lòng. Lấy anh chồng khờ này, tuy không có cảm giác được cưng chiều, chở che như người ta, ngược lại mình còn phải đóng vai chồng, nhưng cô cũng rất kiên nhẫn với anh.
Hàn Thẩm nằm trong lòng cô, hình như đã dễ chịu hơn nhiều, còn ôm cô cứng ngắt không buông ra. Cô vừa vỗ lưng anh vừa liên tục dỗ dành.
"Ngoan! Ngủ đi nhé! Ngủ ngoan!"
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Lúc này đã là 11h khuya. Trời gió nhẹ, lại có trăng treo bên cửa sổ rọi vào phòng. Mãi lo vuốt lưng cho Hàn Thẩm, Thi Nhi ngủ quên lúc nào cũng không hay. Lúc này, hình như tư thế nằm cũng đã thay đổi. Cô nằm trong vòng tay của anh, còn vùi đầu vào vòm ngực rắn rỏi ấy.
Hàn Thẩm còn nhớ, lúc nghe tin Phó lão gia dẫn một cô gái về làm vợ rồi chăm sóc cho mình. Anh còn nghĩ, cô gái đó nhất định sẽ nghe lời ông và Phó phu nhân, nghĩ cách ức hiếp anh. Nhưng không, Thi Nhi rất chịu khó lại chăm chỉ, chưa từng để anh phải bị bỏ đói, hay thiếu một thứ gì.
Dần dần, anh lại càng có thiện cảm với cô gái này, hầu như đã dần dần chuyển thành tình yêu.
Thi Nhi khẽ cựa quậy, nhưng có lẽ vì ngủ quá say nên vẫn chưa hay biết gì, còn vùi đầu vào ngực rồi ôm lấy anh.
Hàn Thẩm khẽ cười, thấy cô ngủ ngon như vậy chắc là đã vất vả lắm. Anh nhẹ nhàng để cô nằm nhích ra một chút, sợ lại động vào tay bị bỏng của cô.
Nhìn hàng mi cong, đôi môi căng mọng ấy, anh lại thấy cô như vậy thật đẹp. Không cần son phấn, không cần phải chăm sóc da, nhưng cô trong mắt của anh vẫn thật xinh đẹp và thuần khiết.
Cúi đầu xuống, Hàn Thẩm nhẹ nhàng gặm lên đôi môi ấy một cái. Nó mềm mại và rất thơm, lại còn ngòn ngọt khiến anh khó mà kiềm chế được, gặm một chút thôi thì chưa đủ. Anh nâng cằm cô lên, nhân lúc cô đang ngủ mà hôn ghì lên đôi môi ấy, càng hôn lại càng khó kiểm soát được.
Đợi sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, anh sẽ cho em một danh phận, đàng hoàng bước vào Phó gia này.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy thấy mình đang ôm Hàn Thẩm ngủ, cái gối ở giữa cũng không còn, Thi Nhi giật mình ngồi dậy.
"Gì vậy trời?"
Cô ngồi ngơ ngẩn ra, mới nhớ là đêm qua vì muốn dỗ dành Hàn Thẩm, nên cô mới phá lệ mà ôm anh vào lòng. Nếu là một chàng trai khác, chắc cô đã hét toáng lên rồi mắng chửi các kiểu. Nhưng còn anh chồng này thì, ngốc thì làm sao mà làm gì cô được.
Nhìn anh say ngủ, cô mới để ý thấy anh thật là đẹp trai quá. Cô mím môi nhìn, nhìn thật kĩ khuôn mặt ấy rồi lại than thở.
"Thật là! Nếu đã ngốc thì xin đừng đẹp trai vậy chứ?"
Nhiều lúc cô thấy cũng tiếc thật, giá mà anh không ngốc thì tốt rồi. Biết đâu cô và anh lại có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường. Lúc đó cô lại hi vọng, anh sẽ giống kiểu mấy anh tổng tài trên phim, bất chấp cả liêm sỉ để theo đuổi vợ mình. Nghĩ rồi lại thấy chán, cuối cùng ngốc vẫn là ngốc, cô không còn cách nào để thay đổi.
Ngốc thì... hôn một cái chắc không sao đâu nhỉ?
Thi Nhi đột nhiên có suy nghĩ táo bạo. Cô nhớ lại lần hôn trước của mình và Hàn Thẩm, cũng không tệ chút nào. Lấy chồng ngốc thì đã đành, vã quá thì phải vậy thôi. Thế là Thi Nhi ngồi khom người lại gần, thích thú hôn lên môi anh một cái.
Chụt!
...
CÂU HỎI NHỎ
- Sau khi được Thi Nhi hôn, Hàn Thẩm sẽ có phản ứng như thế nào?
A. Ngồi bật dậy, giả ngốc để trêu cô.
B. Nằm im đó tận hưởng ( thích quá còn gì? )
C. Làm liều kéo cô vào lòng.
Chương 9 : Em Đoán Xem?
Hàn Thẩm đột nhiên mở mắt ra làm Thi Nhi giật thót mình. Cô vội vàng ngồi ngay ngắn lại, trố mắt ra nhìn anh.
Anh biết cả đấy, biết có người vừa mới hôn mình một cái, còn khen mình đẹp trai. Định là sẽ nằm ngủ luôn để xem tiếp theo cô muốn làm gì, nhưng lại không nhịn được cười mà phải giả ngốc để trêu cô. Ai mà ngờ, khuôn mặt của cô lúc đỏ mặt lại đáng yêu thế này cơ chứ?
"Haha! Vợ đỏ mặt kìa! Nhìn đáng yêu quá đi!"
Thi Nhi bị trêu, thẹn quá hóa giận cô liền nhăn nhó với anh.
"Cười cái gì mà cười? Vui lắm hả?"
Hàn Thẩm cười liên tục không ngừng, khoé môi cứ giật giật.
"Sao vợ lại đỏ mặt vậy? Dễ thương quá à! Haha!"
Thi Nhi bất lực nhìn. Cái tội mê trai rồi đi hôn trộm người ta, đã vậy còn bị người ta chọc quê. Biết là không được như trong những bộ truyện ngôn tình, nữ chính sau khi hôn trộm nam chính thì bị bắt gặp, rồi tình từ các kiểu. Nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, biết làm sao được?
Cô hít thở một hơi, rồi lại nhìn anh nói.
"Ờ... thì tôi hôn anh đấy! Nói vậy được chưa?"
"Ờ... thì tôi hôn anh đấy! Nói vậy được chưa?"
Hàn Thẩm giả ngây thơ nhìn cô, chớp mắt long lanh.
"Hả? Em vừa hôn anh sao?"
Không nói nỗi với anh nữa, cô vội vàng đứng dậy, kéo cái chăn đang ở chỗ anh rồi gấp lại gọn gàng, đặt lên gối. Cô định quay đi ra ngoài thì bị anh kéo tay lại, quyết hỏi cho bằng được.
"Vợ! Vợ chưa trả lời mà?"
"Em hôn anh thật hả? Có ngọt không?"
Thi Nhi khổ sở, quay lại nhìn anh cau có.
"Ngọt gì mà ngọt? Bỏ tay ra cho tôi đi giặt đồ!"
Gì vậy trời? Mình đúng là điên rồi mà? Thật sai lầm khi hôn cái tên ngốc này. Ai mà biết anh ta đột nhiên bừng dậy chứ? Rốt cuộc anh ta có bị ngốc không vậy? Không. Nhìn anh ta không ngốc chút nào, cứ bị khôn làm sao ấy, còn mình thì giống như bị lừa vậy.
Thi Nhi bất giác dừng tay lại ngay chỗ nắm đấm cửa, nhìn sang Hàn Thẩm rồi cau này hỏi anh
"Này Phó Hàn Thẩm! Anh rốt cuộc có bị ngốc không vậy?"
Một cơn gió lùa qua khe cửa sổ, thổi vào mái tóc đen bồng bềnh của Thi Nhi. Anh đột nhiên tiến lại gần cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười, giọng nói trầm ấm, chậm rãi, thâm tình.
"Em đoán xem?"
Cô tròn mắt nhìn, cứ như bị mê hoặc bởi giọng nói này, khuôn mặt này và cử chỉ này. Đây, là anh chồng ngốc sống cùng cô 1 năm qua đó sao? Vậy là cô bị lừa thật rồi à? Câu nói này, nghe sao mà mâu thuẫn quá.
Thi Nhi phát hoảng, cô chớp mắt liên tục rồi nhìn anh, ấp úng.
"Anh... anh..."
Không lẽ... Phó Hàn Thẩm thật sự đang giả ngốc sao?
Còn đang hoang mang không biết làm gì, thì Hàn Thẩm lại nhìn cô cười ngớ ngẩn rồi lại vỗ tay, lập tức dập luôn suy nghĩ vừa rồi của cô. Hoá ra đây chỉ là một chút trò đùa của anh, muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng có vẻ như, cô rất hoang mang nên anh mới không đùa nữa. Đùa gì mà ác thật.
Anh cười cứ như cười vào mặt cô vậy.
"Haha! Nhìn em đáng yêu quá đi!"
Thi Nhi cạn lời, cô dặm chân quơ tay bỏ đi xuống lầu. Nhà còn bao việc, cô cũng không có thời gian mà đứng ở đó nhìn anh cười nhạo mình.
Gom đồ đi giặt, mà trong đầu cô vẫn không thể nào loại bỏ được hình ảnh của Hàn Thẩm lúc đó. Đầu óc cô bối rối, càng nghĩ thì lại càng cảm thấy mâu thuẫn làm sao.
Mình bị cái gì vậy trời? Chỉ là một khoảnh khắc nào đó... anh ta như vậy thôi mà? Tại sao mình...
Lúc này, ở dưới lầu, lão gia và phu nhân đang ngồi nói chuyện với nhau. Bà ta ngồi rót trà cho ông, từ tốn nói.
"Lão gia! Tôi thấy con nhỏ Thi Nhi này, không làm được tích sự gì cả, chi bằng đuổi nó đi rồi gọi đứa khác đến đi!"
Phó lão gia chậm rãi nhấp xong ngụm trà, liền đưa mắt nhìn bà ta.
"Không cần. Con bé làm rất tốt. Hàn Thẩm lại có vẻ rất thích con bé, nếu hai đứa nó có thể tiến triển rồi sinh một đứa con thì mọi chuyện sẽ ổn."
Cái gì? Lão gia bị là sao vậy? Muốn con nhỏ đó và thằng ngốc kia có con với nhau sao? Đó là chuyện không thể nào. Con nhỏ kia dù có thiếu thốn tới đâu thì cũng thừa biết Phó Hàn Thẩm là tên ngốc. Biết đâu chừng, mòi chài được một ít thì nó lại bỏ trốn? Nhưng... nhìn nó và Phó Hàn Thẩm có vẻ rất thân mật, lỡ như... lỡ như hai đứa nó có con thật, vậy chẳng phải sẽ đe doạ đến tiền đồ của Dĩ Văn sao?
Phó phu nhân cười gượng.
"Lão gia! Ông... nôn nóng có cháu nội rồi sao?"
Phó lão gia chỉ im lặng mà cười, điều này càng làm bà ta bất an hơn nữa. Bà ta bấu chặt tay vào váy, ánh mắt sắc lạnh như đang có một âm mưu gì.
Dù có như thế nào, tôi cũng nhất định phải để con trai tôi là nhất. Phó Hàn Thẩm - Lục Thi Nhi, bọn mày đừng hòng làm hỏng việc của tao.
...
CÂU HỎI NHỎ
Nghe được những lời Phó lão gia vừa nói, lại còn thấy thái độ kì lạ của Phó phu nhân, Thi Nhi sẽ xử lí chuyện này thế nào?
A. Cho qua, xem như chưa nghe thấy gì.
B. Đợi xem thái độ của họ và tùy cơ ứng biến.
C. Vô tình kể chuyện này lại cho Hàn Thẩm nghe.
Chương 10 : Âm Mưu Của Phó Phu Nhân
Thi Nhi vô tình nghe những lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề đến lạ. Cô không nghĩ rằng Phó lão gia lại kì vọng vào mình và Hàn Thẩm nhiều đến thế. Hoá ra, từ lâu ông đã thật sự xem cô như là con dâu của mình, nên mới có mong ước như vậy. Nhưng hình như, cô lại không thể cùng con trai ông làm được chuyện này. Mặc dù Hàn Thẩm rất tốt, nhưng nếu như có con thật thì cô không thể nào vừa lo cho con thơ rồi thêm một anh chồng khờ.
Nhìn thái độ đó của bà ta, hình như không thích việc mình và Hàn Thẩm có con.
Lúc này, cô chợt hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ từ lâu bà ta đã muốn con trai mình độc chiếm tất cả. Cô nhớ đến chuyện ở công viên lần trước, biết đâu là do bà ta bảo người làm như vậy. Cô thì không sao, nhưng anh thì quá ngốc, không thể nào tự bảo vệ mình được.
Về phòng, Thi Nhi ngồi ở bên bàn, cứ cau mày suy nghĩ. Cô càng lúc càng nhận ra được, dường như không chỉ riêng mình Hàn Thẩm là mục tiêu của Phó phu nhân nữa, mà cả cô cũng như thế rồi.
Hàn Thẩm từ sau lưng cô đi đến, hỏi.
"Em làm sao vậy? Em không vui hả?"
Cô chống cằm, khuôn mặt suy tư.
"Tôi đang suy nghĩ một vài chuyện thôi."
Anh nghiêng đầu sát gần, nhìn cô chớp mắt hỏi.
"Kể chồng nghe với! Được không?"
Không hiểu sao trong giây phút thẩn thờ đó, Thi Nhi lại kể chuyện mà mình đã vô tình nghe được lúc giặt đồ. Cô không lo ngại điều mà lão gia nói. Thứ mà cô để ý, chính là ánh mắt và thái độ của Phó phu nhân. Ánh mắt đầy sự mưu tính ấy, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi và phải suy nghĩ. Thi Nhi thở dài một hơi.
"Ánh mắt của mẹ lúc đó... cứ như là không thích chuyện mình có con vậy?"
Hàn Thẩm đột nhiên trở nên đăm chiêu, cứ như có thể hình dung ra được thái độ của Phó phu nhân lúc đó. Anh biết bà ta không ưa thích gì mình, còn muốn hãm hại mình. Chỉ là thời cơ chưa thích hợp, nên anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà né tránh tai hoạ. Nhưng lần này, có vẻ như không đơn giản chỉ là muốn hại anh, mà cả Thi Nhi cũng bị cuốn vào chuyện này. Chuyện này là do anh mà ra, anh còn nghĩ đợi một ngày nào đó nhất định sẽ tính hết một lần. Nhưng Thi Nhi vô tội, huống hồ anh và cô vẫn còn chưa danh chính ngôn thuận cưới nhau về, lỡ như cô chỉ vì anh mà bị cuốn vào chuyện này, vậy sẽ càng thêm rắc rối.
Không được. Lao Lệ Quyên không phải là người phụ nữ đơn giản. Âm mưu để con trai mình thừa kế toàn bộ tài sản của Phó gia, đã không còn là ngày một ngày hai nữa. Nếu Thi Nhi cũng bị lôi kéo vào, thì mình không thể ngồi yên được. Mình nhất định, phải bảo vệ cô ấy.
Hàn Thẩm đột nhiên trở nên đăm chiêu, cứ như có thể hình dung ra được thái độ của Phó phu nhân lúc đó. Anh biết bà ta không ưa thích gì mình, còn muốn hãm hại mình. Chỉ là thời cơ chưa thích hợp, nên anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà né tránh tai hoạ. Nhưng lần này, có vẻ như không đơn giản chỉ là muốn hại anh, mà cả Thi Nhi cũng bị cuốn vào chuyện này. Chuyện này là do anh mà ra, anh còn nghĩ đợi một ngày nào đó nhất định sẽ tính hết một lần. Nhưng Thi Nhi vô tội, huống hồ anh và cô vẫn còn chưa danh chính ngôn thuận cưới nhau về, lỡ như cô chỉ vì anh mà bị cuốn vào chuyện này, vậy sẽ càng thêm rắc rối.
Chiều hôm đó, Chung quản gia đang chăm sóc cây ở trước nhà thì thấy Phó phu nhân đi ra ngoài, trông rất vội vã. Cậu ta vội vàng gọi cho Hàn Thẩm.
"Thiếu gia! Phu nhân vừa mới ra ngoài!"
Hàn Thẩm đứng ở trên cửa sổ đã nhìn thấy tất cả. Anh đưa mắt đăm chiêu nhìn, sau đó trầm giọng.
"Theo dõi bà ta rồi báo ngay lại cho tôi biết."
"Dạ."
Chung quản gia dừng tay, lập tức lên xe rồi đi theo phu nhân.
Bà ta đi đến một quầy thuốc đông y gần một khu mua sắm, đứng đó nói chuyện khá lâu. Chung quản gia chụp ảnh lại, gửi qua cho Hàn Thẩm rồi còn nói thêm.
"Bà ấy nói gì đó rất lâu."
Anh nhìn những tấm ảnh mà Chung quản gia gửi qua, liền hiểu ngay ý đồ của Phó phu nhân. Anh cầm điện thoại mà tay siết chặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Thật không ngờ, bà ta lại có âm mưu thâm độc đến như vậy. Vừa nghe tin lão gia muốn anh và Thi Nhi có một đứa con, bà ta liền có hành động.
Lao Lệ Quyên! Bà muốn lên kế hoạch sao? Vậy thì tôi nhất định sẽ không để bà thực hiện được.
Đến tối.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Lão gia đang ngồi đọc báo ở phòng khách, còn Thi Nhi thì đang bón cơm cho Hàn Thẩm ở gần đó. Anh vẫn đang chờ đợi, người đàn bà đó khi nào thì sẽ xuất hiện.
Lao Lệ Quyên bước ra, trên tay cầm bát gì đó nghi ngút khói, nhìn Thi Nhi cười niềm nở.
"Này con! Dừng lại uống một chút đi đã!"
Cô tròn mắt nhìn, cả lão gia cũng chú ý đến cái bát đó. Ông đặt tờ báo xuống bàn, hỏi bà ta.
"Gì vậy?"
"Ông chẳng phải rất mong cháu sao? Vậy nên tôi đã đến quầy thuốc, mua cho Thi Nhi một số thuốc bổ, mong nó mau có tin vui ấy mà."
Hàn Thẩm đánh mắt nhìn vào bát thuốc màu đen ấy, liền biết ngay đó là ý đồ của bà ta.
Thuốc bổ sao? Bà thậm chí còn muốn tôi chết, thì đừng nói gì đến việc mong con tôi chào đời. Đây vốn dĩ không phải thuốc bổ, mà là thuốc tránh thai. Lao Lệ Quyên! Bà đúng là một người đàn bà độc ác thâm độc.
...