Hàn Thẩm đang cùng Thi Nhi dọn bữa trưa, Hàn Huyên thì ngồi bên nôi chơi với em trai. Cả nhà định sẽ ăn trước, nhưng vẫn nên đợi Chung Thất về ăn cho đông đủ. Đợi cả buổi trời cuối cùng anh ta cũng về.
"Về rồi à? Qua ăn cơm đi này!"
Hàn Thẩm mời anh ta qua ăn cơm. Nhưng tới lúc anh ta đi đến gần, mới nhìn thấy được bộ dạng thảm hại đấy. Chung Thất buồn bã gục đầu, không nói năng gì nà đi thẳng vào phòng. Cả anh và Thi Nhi đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi hai người ăn cơm xong, anh dìu Thi Nhi lên lầu rồi mới vào phòng tìm Chung Thất. Bước vào đã thấy anh ta ngồi thừ trên giường, áo sơ mi cởi hai cúc áo, còn cầm cả chai rượu mà uống ừng ực. Hàn Thẩm vội vàng bước vào giật lấy chai rượu trên tay anh ta.
"Uống gì mà lắm vậy?"
Anh ta mặc kệ lời anh nói, giành lấy chai rượu lại rồi tiếp tục uống. Hàn Thẩm vô cùng khó hiểu, rốt cuộc nói đi gặp Thùy Chi về mà bây giờ lại thành ra thế này. Theo như anh biết thì cô ấy là người rất hoạt bát, dễ gần, mặc dù đôi khi có chút hung dữ. Hai người không lẽ lại cãi nhau? Anh ngồi xuống cạnh anh ta, thở dài một hơi rồi hỏi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Cậu và Thùy Chi có chuyện gì sao?"
Chung Thất buồn bã kể lại mọi chuyện. Anh ta không dám tin có ngày mình lại rơi vào hoàng cảnh này, yêu một người nhưng lại không hề môn đăng hộ đối. Anh ta cũng biết nhà mình so với Dương gia không là gì cả, vốn không xứng với Thùy Chi. Nhưng những thứ đó thì quan trọng sao? Khi bên cạnh anh ta, Thùy Chi đã vui vẻ như vậy kia mà? Cô ấy cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lấy một người giàu sang nhưng lại không mang cho mình được niềm vui và hạnh phúc.
Hàn Thẩm nghe xong thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh và Thi Nhi cũng từng có một khoảng thời gian như thế, khi hiểu lầm giữa anh và cha mình chưa được hoá giải, ông ấy cũng đã từng nói cô không xứng với anh. Nhưng ít ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Còn chuyện của Chung Thất thì rắc rối hơn nhiều, Dương lão gia lại quá thẳng thắn, khác nào đang ghim dao vào tim anh ta.
Anh vỗ vai Chung Thất an ủi.
"Đừng buồn nữa! Rồi sẽ có cách thôi!"
Anh ta hít sâu một hơi rồi lắc đầu chán nản.
"Còn cách gì nữa? Ông ấy đã giam lỏng Thùy Chi rồi. Có lẽ tôi và cô ấy..."
Nghe được những lời nản chí này của anh ta, Hàn Thẩm cảm thấy tên này đúng thật là không có tiền đồ. Anh cau mày, nhìn anh ta rồi nói.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Cậu có tiền đồ một chút đi! Yêu người ta mà mới có chút xíu thử thách đã nản lòng rồi à?"
Chung Thất có chút tự trấn an lại bản thân. Anh ta nhớ lại khoảng thời gian chứng kiến chuyện tình gian nan của Hàn Thẩm và Thi Nhi. Hai người họ còn gặp cả những chuyện kinh khủng hơn, những tưởng đã mất nhau biết bao nhiêu lần. Nhưng họ chính là vì yêu, vì không muốn buông tay nhau mà mới có được ngày hôm nay. Anh ta và Thùy Chi là duyên trời định đã gặp nhau. Một cô gái xinh đẹp lại tốt tính như vậy, không vì anh ta có gia cảnh không xứng với mình mà ghét bỏ. Một cô gái như vậy thật là hiếm có khó tìm. Chẳng lẽ chỉ vì những lời nói đó, mà tự làn mất đi ý chí của bản thân như vậy?
Từ lâu Hàn Thẩm cũng đã xem Chung Thất như người trong nhà. Thấy anh ta ủ rũ như vậy anh cũng khó chịu trong lòng. Vậy nên, Hàn Thẩm đã hứa sẽ cùng anh ta đến Dương gia một chuyến, gặp cha của Thùy Chi để nói chuyện. Ban đầu anh ta còn ngập ngừng, nhưng trước mắt vẫn nên thử cách này xem sao.
Sáng hôm sau.
Hàn Thẩm như đã hứa cùng Chung Thất đến trước cổng nhà Dương gia. Ông chú quản gia bước ra, chưa chào hỏi gì đã buông giọng đanh đá.
"Lão gia không tiếp. Mời các người về cho."
Trong lòng anh như nổi lên một cơn thịnh nộ, nhưng vì cái tên khờ khạo bên cạnh mình nên phải đành nuốt sâu xuống. Anh cười nhạt một cái, nói.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Không nể mặt cậu ta, thì cũng phải nể mặt tôi chứ nhỉ?"
Đến cuối cùng, quản gia vẫn ra vẻ miễn cưỡng mời anh và Chung Thất vào nhà. Nói là miễn cưỡng vậy thôi, nhưng ông ta thừa biết anh là ai, không dám đắt tội. Dương lão gia từ trên lầu đi xuống, người không muốn gặp thì đến cuối cùng vẫn phải gặp. Hàn Thẩm nhìn xung quanh cũng không thấy Thùy Chi đâu, lúc này mới biết cô ấy bị giam lỏng là có thật. Anh nhìn sắc mặt của Dương lão gia, quả nhiên là một người khó tính. Giờ phút nào rồi mà vẫn còn mong con gái mình tìm một người môn đăng hộ đối. Người như vậy chưa chắc đã tốt, chưa chắc đã yêu thương con mình.
"Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói về chuyện của Thùy Chi và Chung Thất."
Hàn Thẩm vừa nói câu này xong, Dương lão gia đã cười khẩy.
"Cậu là đang muốn xen vào chuyện của người khác à?"
Anh thở mạnh một hơi rồi nói.
"Chung Thất từ lâu đã là người một nhà với tôi, chuyện của cậu ta... thì cũng là chuyện của tôi thôi."
Ngoại Truyện 7 : Thuyết Phục Đâu Dễ Dàng? (2)
Dương lão gia quả nhiên là người khó chịu lại rất khó thuyết phục. Hàn Thẩm vừa nhìn đã biết, muốn ông ấy chấp nhận Chung Thất là một chuyện vô cùng khó nhằn. Anh đã nói đi nói lại rất nhiều lần, rằng Chung Thất là một người tốt. Huống hồ lúc ở cạnh anh ta, Thùy Chi thật sự cảm thấy vui và thoải mái.
"Lẽ nào ông không muốn con gái của mình được vui vẻ hạnh phúc?"
Chia cắt cô ấy và Chung Thất thì khác gì đang l cả hai đau khổ. Lấy người giàu thì có gì tốt? Liệu cô ấy có vui khi ở cạnh người giàu nhưng lại không mang được tình yêu cho cô ấy không? Dương lão gia chưa tiếp xúc nhiều với Chung Thất thì làm sao biết được anh ta không thích hợp?
Ông ấy rơi vào trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến chuyện của mình nhiều năm về trước. Ông cũng từng là một người đàn ông nghèo yêu mẹ của Thùy Chi say đắm, từ hai bàn tay trắng đi lên. Mình đã có được một hạnh phúc mà giang nan lắm mới có được, thì hà cớ gì lại gieo thêm cái giang nan khác cho thế hệ sau? Dương lão gia im lặng một lúc rồi nói.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Được. Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng tạm thời cậu và con gái tôi vẫn không thể gặp mặt nhau."
Trên đường về nhà, Chung Thất đã nhẹ nhõm đi một chút, cứ hết lần này đến lần khác cảm ơn Hàn Thẩm vì đã giúp đỡ mình. Đến chiều, Thùy Chi bất ngờ gọi điện cho anh ta. Vừa nhìn thấy số của cô, anh ta liền nhảy cẩn lên mà quên mất mình đang cầm bình tưới cây.
Trên đường về nhà, Chung Thất đã nhẹ nhõm đi một chút, cứ hết lần này đến lần khác cảm ơn Hàn Thẩm vì đã giúp đỡ mình. Đến chiều, Thùy Chi bất ngờ gọi điện cho anh ta. Vừa nhìn thấy số của cô, anh ta liền nhảy cẩn lên mà quên mất mình đang cầm bình tưới cây.
"Thùy Chi! Là anh đây!"
"Chung Thất!"
Hai người chỉ vừa được nghe giọng của nhau thôi mà đã mừng rỡ đến như vậy rồi. Cô sợ anh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi mình nữa, sợ cha mình sẽ làm khó anh. Nhưng sáng nay, cuộc trò chuyện của Hàn Thẩm và cha cô đã nghe thấy cả. Cô biết mình đã không nhìn nhầm người. Tình yêu không phải chỉ cần môn đăng hộ đối là được. Quan trọng là phải hiểu nhau, người đó phải mang lại hạnh phúc và niềm vui cho mình.
"Em có khoẻ không? Có ăn uống đầy đủ không?"
"Em nhớ anh."
Đang hỏi một lèo, Thùy Chi vừa cất lời thì anh ta lập tức im bặt, cả người ngơ ngẩn. Cả đời của anh ta chưa biết yêu ai là gì, thế mà lại yêu cô gái mà mình nghĩ sẽ làm oan gia ngõ hẹp. Cô cười dịu dàng, nụ cười ấy sẽ thật đẹp khi anh ta nhìn thấy lúc này. Cuộc trò chuyện của họ Dương lão gia đều đã nghe thấy cả. Nhìn con gái mình vui vẻ như vậy, ông ấy dường như đã nhận ra thứ mà coi luôn cần bấy lâu nay là gì.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đêm đó, Dương lão gia lên phòng tìm Thùy Chi, cô lúc này vẫn đang ngồi bên cửa sổ. Nhìn thấy ông vào, cô có chút e dè mà ngồi lùi lại. Ông bước đến ngồi bên mép giường, chậm rãi hỏi.
Đêm đó, Dương lão gia lên phòng tìm Thùy Chi, cô lúc này vẫn đang ngồi bên cửa sổ. Nhìn thấy ông vào, cô có chút e dè mà ngồi lùi lại. Ông bước đến ngồi bên mép giường, chậm rãi hỏi.
"Con thật sự thích Chung Thất?"
Cô nhìn cha của mình, trong lòng từ lâu đã có câu trả lời, nhưng vẫn tỏ ra đề phòng. Cô sợ chỉ cần mình nói gì đó không đúng, cô và Chung Thất sẽ không thể gặp nhau được nữa.
"Tại sao cha lại hỏi con như vậy?"
Dương lão gia thở dài, trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi.
"Con có chắc, cậu ta sẽ cho con được hạnh phúc không?"
Thùy Chi nhìn thẳng vào mắt ông, khẳng định một câu.
"Chỉ cần người đó có thể làm con vui vẻ, thì đã gọi là hạnh phúc rồi!"
Ông không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng mà rời đi. Lần này, không giống với hôm qua nữa, ông hoàn toàn không hề khoá cửa lại mà vẫn giữ nguyên như thế. Thùy Chi đưa mắt nhìn, cô ngồi đợi mãi một lúc lâu mà không thấy ai đến đóng cửa. Không giấu nổi cảm xúc trong lòng, Thùy Chi nhảy vọt xương giường rồi chạy đến bên cửa, nhìn qua nhìn lại. Cô vội vàng đóng cửa, ôm lấy điện thoại mà tủm tỉm cười.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cha như vậy là có ý gì nhỉ? Có phải anh Hàn Thẩm đã nói gì đó giúp mình và Chung Thất rồi không? Cha không giữ điện thoại của mình, cũng không khoá cửa nhốt mình? Có phải... cha đã chịu cho mình và Chung Thất tìm hiểu nhau rồi không?
Tại Phó gia.
Hàn Thẩm không biết làm sao mà đã ngủ cả một buổi chiều cho đến tận trời tối. Thi Nhi xuống lầu làm xong bữa tối mà cũng không thấy anh xuống lầu. Cô bảo Hàn Huyên gọi cha dậy. Con bé chạy vào phòng, lòm còm bò lên giường.
"Cha ơi? Mau dậy ăn tối thôi! Cha ơi?"
Trán anh đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cả tay chân đều nóng lạnh thất thường. Nó thấy cha mình như vậy liền mếu máu chạy xuống lầu.
"Mẹ ơi! Cha không ổn rồi!"
Thi Nhi đang dọn đũa ra bàn, nghe Hàn Huyên nói xong mà thất thần buông chúng xuống. Cô vội vã chạy lên lầu xem, Chung Thất đang ở bếp cũng hớt hải theo sau. Cô đẩy cửa bước vào, thấy anh đang nằm trên giường mê man bất tận. Ngồi xuống bên mép giường, đưa tay sờ lên trán mới biết anh bị sốt rồi. Gần đây việc ở công ty quá nhiều, về nhà anh còn phải chăm sóc cho Hàn Huyên để cô bế Hàn Nhân. Anh đã vất vả rồi, đổ bệnh cũng phải thôi.
Thi Nhi nhìn sang Chung Thất, vội vàng nói.
"Chung Thất! Cậu gọi bác sĩ đến nhà giúp tôi đi!"
"Dạ!"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
...
Ngoại Truyện 8 : Ăn Cơm Trước Kẻng
"Mẹ ơi! Cha bị bệnh rồi sao?"
Hàn Huyên ngồi bên giường cạnh Thi Nhi và Hàn Thẩm, nó lo lắng lắm nên cứ chút xíu là lại hỏi. Cô vuốt ve nó rồi gật đầu, còn bảo nó mau hôn cha đi, cho cha mau khỏe bệnh. Nó rất biết nghe lời, nằm kế bên Hàn Thẩm, đưa tay sờ lên khuôn mặt của anh, còn nhìn sang mẹ rồi cười nói.
"Mẹ xem! Cha con lúc ngủ mà cũng đẹp trai nữa này!"
Thi Nhi cười gượng, không biết từ khi nào mà nó lại dính cha như vậy, còn suốt ngày khen cha mình đẹp trai. Thảo nào trước khi cô sinh Hàn Nhân, anh lại muốn cô sinh thêm một tiểu công chúa nữa. Chắc cũng là vì lí do này. Mơ màng tỉnh dậy, đã thấy con nhóc tinh nghịch bên cạnh mình, còn nhìn mình chớp mắt.
"Cha tỉnh rồi này! Con thơm cha nên cha mới tỉnh đấy!"
Hàn Thẩm cười, đưa tay xoa đầu Hàn Huyên m Sau khi khám bệnh cho anh xong, bác sĩ đã kê cho rất nhiều thuốc. Ông còn dặn đi dặn lại anh không được làm việc quá sức, ảnh hưởng không tốt cho sức khoẻ. Tốt nhất, nên dành thời gian ở nhà nghỉ ngơi vài ngày để tâm hồn được thư giãn. Anh không còn cách nào, chỉ có thể nghỉ phép vài ngày. Lần này sẽ không giống lần trước, không có cớ để ôm công việc về nhà làm. Thi Nhi đã lường trước chuyện đó nên đã giao lại toàn bộ cho nhân viên và Chung Thất xử lí.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hôm sau.
Thùy Chi đã được tự do thì liền đến Phó gia chơi. Thi Nhi đang bón cháo cho Hàn Thẩm ở phòng khách, Hàn Huyên ngồi chơi với em. Nghe có tiếng chuông cửa, anh liền bảo Chung Thất ra xem là ai. Nào ngờ khi mở cửa ra nhìn thấy người thương, ai kia liền ném luôn cái vòi nước mà chạy đến ôm Thùy Chi. Hàn Thẩm đang ngồi ăn cháo mà bị nghẹn, anh uống một ngụm nước lớn rồi hỏi.
"Hai người đang ôm nhau trước mặt bọn trẻ đấy à?"
Hai người họ giật mình, nhìn nhau cười ngượng ngùng rồi đi vào trong ngồi. Thùy Chi vô cùng biết ơn với Hàn Thẩm, cũng nhờ anh đến nói giúp mà bây giờ cô ấy mới được thả tự do thế này. Hỏi ra mới biết, sau khi anh từ nhà cô về, bận bịu một tá công việc, thế là đổ bệnh luôn. Thùy Chi áy náy vô cùng, chỉ biết cười gượng nói lời xin lỗi. Nhưng Hàn Thẩm vốn không để bụng chuyện đó, vì Chung Thất dù sao cũng như người nhà của anh, giúp anh ta một chút cũng là chuyện nên làm.
Tuy bây giờ Dương lão gia không lên tiếng gì về chuyện Thùy Chi qua lại Phó gia, nhưng vẫn phải quan sát thái độ của ông ấy. Mọi chuyện hi vọng sẽ được tốt đẹp, hi vọng ông sẽ nghĩ thông suốt và chấp nhận bọn họ.
Thùy Chi vào phòng Chung Thất chơi, vô tình nhìn thấy ảnh của anh ta và mẹ chụp chung. Cô ấy cầm lên xem, cười hỏi.
"Đây là mẹ anh sao? Trông bác ấy trẻ quá!"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Chung Thất bất ngờ ôm lấy cô ấy từ phía sau, giọng thủ thỉ bên tai.
"Sau này phải gọi là mẹ rồi nhỉ?"
Thùy Chi thẹn thùng đứng trong vòng tay anh ta, rồi đặt lại tấm ảnh trên bàn. Hai ánh mắt vô tình nhìn nhau, ngọt ngào và ấm áp. Một nụ hôn bất chợt đến, khiến cô ấy có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, Thùy Chi đã đón nhận nồng nhiệt, hai vòng tay quấn lấy nhau. Nụ hôn này như đã vượt lên trên tất cả, từ những sự phản đối của gia đình và sự rụt rè của bản thân. Hai người họ quấn quýt với nhau, hôn nhau nồng nàn rồi từ từ ngã ra giường. Chung Thất đưa tay nắm chặt lấy tay cô ấy, tay còn lại chậm rãi lướt trên da thịt, một cảm giác tê dại khắp người.
Nhìn vào mắt cô ấy, Chung Thất dịu dàng hỏi.
"Anh có thể không?"
Cô ấy nhìn anh ngượng ngùng, nhưng sự im lặng ấy đã xem như là một lời ngầm đồng ý. Chung Thất nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, lên vành tai, rồi trượt dài xuống xương quai xanh. Thùy Chi khẽ kêu lên một tiếng, nhỏ nhắn như một chú mèo ngoan ngoãn. Anh ta từ từ cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng mà trước giờ mình vẫn luôn giữ thân như ngọc. Hôn lên đôi môi mềm mại, Chung Thất chậm rãi di chuyển vào bên trong. Thùy Chi lần đầu cảm nhận được cảm giác này, toàn thân như bị thiêu đốt.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Đ... Đừng~"
Anh ta kề sát vào tay cô ấy, khẽ bảo.
"Suỵt! Khẽ thôi!"
Trải qua một khoảng thời gian triền miên bên nhau, Thùy Chi như mềm nhũn cả người. Cô ấy nằm trong vòng tay của anh ta, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi. Chung Thất ôm lấy Thùy Chi, một nụ cười ngọt ngào mãn nguyện hé trên môi. Cô ấy vùi đầu vào lòng anh, có chút lo sợ hỏi.
"Chung Thất! Chúng ta như vậy... có phải gọi là ăn cơm trước kẻng không?"
Anh ta cười, khẽ gật đầu rồi vuốt ve tóc của cô ấy.
Đến gần chiều, hai người họ mới chịu quần áo chỉnh tề mà ra khỏi phòng. Vừa bước ra đã gặp ánh mắt cả nhà của Hàn Thẩm đang nhìn, họ đang cùng nhau ăn trái cây. Vì phòng của Chung Thất đối diện phòng khách, nên gặp cảnh này cũng là lẽ thường tình. Thấy gia đình họ nhìn mình như vậy, Thùy Chi có chút không thoải mái hơn bình thường, cô ấy cũng không ở lại chơi mà xin phép về luôn. Đi ra đến bậc cửa thì đã đi không vững, chân cứ loạng choạng. Hàn Quốc và Thi Nhi nhìn nhau, ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên. Chung Thất thấy vậy liền chạy vèo đến chỗ Thùy Chi, nói xong liền bế cô ấy lên rồi chạy ngay ra cổng.
"Em bị đau chân mà phải không? Anh bế em nhé!"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hàn Thẩm và Thi Nhi lại lần nữa nhìn nhau, sau đó thì cùng nhau bật cười, đồng thanh nói.
"Thì ra là như vậy."
Ngoại Truyện 9 : Ra Mắt Mẹ Chồng
Quan hệ giữa Dương lão gia và Chung Thất có vẻ đã tốt hơn trước, ông ấy cũng không ngăn cản con gái mình đi chơi cùng anh ta nữa. Anh ta cũng biết điều hơn, đưa Thùy Chi đi chơi về rất sớm, thi Nhi còn mua quà để cô ấy mang về nhà.
Tranh thủ thu xếp thời gian, Chung Thất đưa Thùy Chi về thăm mẹ mình. Nhà anh ta đã tu sửa lại rồi nên nhìn rất khang trang và sạch đẹp, đó là toàn bộ số tiền đi làm mà anh ta đã dành dụm, cộng thêm một chút hỗ trợ từ Hàn Thẩm. Trước nhà là một vườn hoa lan rất đẹp, vì mẹ anh ta thích hoa lan. Bà ấy nghe bảo con trai dẫn bạn gái về thì đã chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị luôn cả cơm trưa vô cùng chu đáo.
"Cháu chào bác ạ!"
Thùy Chi vừa đến bậc cửa đã lễ phép chào. Bà Chung vừa nhìn thấy cô đã cười rạng rỡ, hài lòng vô cùng, còn nắm tay của cô ấy dìu đến bên ghế ngồi.
"Con là bạn gái của thằng Thất nhà bác phải không? Đáng yêu quá!"
Cô ấy được khen thì ngại vô cùng. Cả nhà nói chuyện cùng nhau rất vui vẻ, bà còn dẫn cô ấy ra vườn hoa của mình cho cô ấy xem. Bà nói rằng mình rất thích hoa, nghĩ rằng cô ấy cũng vậy. Sau đó, cả nhà cùng nhau vào dùng cơm trưa. Thùy Chi từ lâu ao ước được ăn một bữa cơm đạm bạc nay đã được toại nguyện, cô ấy ăn rất ngon miệng, còn luôn khen mẹ Chung Thất nấu ăn rất ngon.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Ăn xong, Thùy Chi còn giúp bà Chung rửa bát. Ban đầu ai đó còn lo sợ, cô ở nhà không quên làm mấy việc tay chân này. Nhưng khi nhìn cô rửa mới biết, quả nhiên là một cô gái đáng yêu, giản dị. Xong xuôi, cả nhà ngồi lại ở phòng khách cùng nhau ăn trái cây. Thùy Chi nhanh qtay cầm lấy dao thái trái cây cẩn thận, đặt ra đĩa mời bà Chung và Chung Thất.
"Nghe nói con là tiểu thư Dương gia, bác còn nghĩ con phải khó gần lắm chứ?"
Thùy Chi cầm miếng táo trên tay cười ngượng ngùng. Đa phần ai nấy gặp cô ấy lần đầu cũng nghĩ như vậy cả, đến khi tiếp xúc rồi mới biết cô ấy dễ thương và hoạt bát như thế nào. Chung Thất ngồi cạnh cô ấy, còn cười nói
"Mẹ không biết đâu, lúc đầu con và cô ấy là oan gia đấy!"
"Vậy sao?"
Anh ta cười, nhìn Thùy Chi ngọt ngào rồi kể lại quá trình mà hai người quen nhau. Chỉ nhờ một chiếc xe mà hai người chạm mặt nhau. Nghĩ đi nghĩ lại một phần cũng là nhờ Dĩ Văn, nếu lúc đó anh ta không lo nhìn Dĩ Văn thì đã không tông vào xe của cô ấy. Mọi chuyện diễn ra đều tùy duyên cả, cãi nhau nhiều lần nhưng lại càng hiểu nhau hơn, đến nỗi hoà vào nhau làm một. Bọn họ còn kể cho bà ấy nghe về câu chuyện tình yêu của Hàn Thẩm và Thi Nhi, còn nói rằng Thùy Chi trước đây đáng lẽ phải là vợ của anh. Bà nghe xong chỉ cười rồi bảo.
"Vậy nên mới nói, số phận của mỗi con người, chưa chắc đã do ta quyết định."
Đúng thật như vậy. Nếu như Thùy Chi và Hàn Thẩm biết nhau sớm hơn, thì làm gì có một tình yêu đẹp như truyện cổ tích giữa anh và Thi Nhi? Làm gì có được Chung Thất và Thùy Chi như bây giờ? Duyên số đều đã định cả rồi, quan trọng là bản thân ta có nắm bắt được nó hay không. Bà Chung rất thích Thùy Chi, cứ khen cô là một cô gái ngoan hiền, lễ phép lại xinh đẹp. Bà mong cô sẽ đến nhà chơi thường xuyên, để bà kể lại những chuyện hồi nhỏ của Chung Thất cho cô nghe.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đến chiều.
Chung Thất dẫn Thuỳ Chi ra ngoài đồng họa cải. Đây là cánh đồng hoa cải do một người hàng xóm giao lại nhờ mẹ anh ta trông giúp. Mỗi lần đến mùa, là cả đồng đều nhuộm một màu vàng rực, vô cùng bắt mắt. Cô mặc chiếc váy trắng chạy giữa cánh đồng hoa, kéo theo anh ta đi tìm một nơi để nghỉ chân. Ngồi trên một thảm cỏ dưới gốc cây, nhìn từ phía xa là một màu vàng ươm và căn nhà nho nhỏ.
"Em có thích ở đây không?"
Thùy Chi nhìn Chung Thất, cười vui vẻ gật đầu.
"Thích lắm! Ở đây thật yên bình, mát mẻ, lại còn rất đẹp nữa!"
Khung cảnh bình yên và nên thơ này, hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài, không còn nghe tiếng còi xe ing ỏi cả ngày, cũng không có khói bụi ô nhiễm. Sống một nơi chỉ có sự yên bình và mát mẻ, đương nhiên sẽ vô cùng thích thú và dễ chịu. Chung Thất dang tay ra, ôm lấy cô vào lòng mình. Một luồng hơi ấm từ phía sau từ từ ôm trọn lấy cơ thể, thật ấm áp vô cùng. Hai người thường ngày cãi nhau như cơm bữa, không biết từ khi nào lại có được những khoảnh khắc ngọt ngào đến xuyến xao thế này.
Anh ta ôm cô thật chặt, hôn lên tóc mềm rồi dịu dàng hỏi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Vậy em có muốn cùng anh sống ở đây không?"
Thùy Chi quay lại nhìn anh ta, nghiêng đầu hỏi.
"Được sao?"
Chung Thất nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng gật đầu rồi bảo.
"Được chứ! Chỉ cần làm vợ của anh, anh sẽ đưa em đến đây mỗi ngày!"
Thùy Chi cười thẹn thùng nép vào lòng ai kia. Ngày trước anh ta làm gì nói được những câu sến súa ngôn tình thế này? Không cục súc, khờ khạo thì chỉ toàn chọc cho cô tức điên máu lên. Vậy mà bây giờ lại thay đổi 360° thế này, không biết có phải là đang học tập từ thiếu gia nhà mình hay không?
Cô cụp mắt, để lộ hàng mi cong, hai gò má ửng hồng.
"Ai thèm làm vợ anh chứ?"
Anh ta bất ngờ hôn lên má cô một cái, cười hỏi
"Thật không? Thật là không muốn làm vợ anh không?"
Hai ánh mắt vô tình giao nhau, lại trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào dưới cánh đồng hoa cải vàng.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
...
Ngoại Truyện 10 : Làm Cha Rồi!
Vài tháng sau.
Quan hệ giữa bà Chung và Dương lão gia ngày càng thêm thân thiết. Ban đầu họ còn nghĩ mình sẽ không có nhiều chuyện để nói khi gặp nhau, vậy mà lại nhiều đến vô cùng. Hỏi ra mới biết ông ấy cũng là một người thích trồng cây cảnh, nhìn thấy vườn hoa lan của bà đây thì thích thú vô cùng. Hai người nói chuyện vô cùng ăn ý, còn cười nói rất vui vẻ làn Thùy Chi và Chung Thất rất vui. Cuối cùng thì khoảng cách giữa anh ta và cô ấy đã được xoá bỏ hoàn toàn, không còn phải e sợ gì khi đi cùng nhau nữa. Thi thoảng ông lại cứ nhắc đến bà Chung, bảo Chung Thất đưa ấy đến chơi để ông tìm hiểu thêm về bí quyết trồng lan đẹp. Bà Chung thì lại rất mê mẩn vườn cây kiểng của ông, còn được ông tặng hẳn một chậu quýt về nhà.
"Cậu định khi nào thì cưới con gái tôi?"
Ngồi trước mặt Dương lão gia đã nhiều lần, nhưng khi nghe câu hỏi này của ông ấy thì Chung Thất lại vô cùng hồi hộp. Anh ta cười gượng, tim đập thình thịch như đánh trống mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại. Anh ta nhìn Thùy Chi đang ngồi cạnh ông ấy, như có thêm sự tự tin mà nói.
"Bác yên tâm đi ạ! Vài tháng nữa con nhất định sẽ mang lễ vật đến Dương gia, đàng hoàng hỏi cưới cô ấy!"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Dương lão gia nghe xong có vẻ ngạc nhiên, nhưng lát sau lại làm ra bộ dạng cau mày khó tính. Ông ấy nhìn sang Thùy Chi một cái rồi nhìn anh ta, hắn giọng hỏi.
"Vậy à? Định đợi cái bụng con bé to lên rồi mặc váy bầu đám cưới sao?"
Chung Thất nghe xong liền bối rối xua tay.
"Không phải đâu ạ! Con..."
Đang bối rối sợ Dương lão gia hiểu lầm thì Chung Thất phải khựng lại. Anh ta cảm thấy câu vừa rồi mà ông ấy nói dường như có gì đó không ổn. Bụng của Thùy Chi to lên? Nhưng cô ấy làm gì có thai? Nghĩ đến đây, anh ta bắt đầu đơ ra, vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì. Đến khi nhìn sang Thùy Chi, thấy cô ấy đang cười thẹn thùng mới dần hiểu ra vấn đề. Thấy anh ta đang há hốc mồm ra vì kinh ngạc, Dương lão gia chỉ biết lắc đầu.
"Không hiểu sao con bé lại thích một người khờ khạo như cậu nữa!"
Chung Thất mắt trong mắt dẹt nhìn hai cha con họ, một hồi lâu mới định hình lại được chuyện mà Dương lão gia nói là gì. Anh ta đột nhiên đứng bật dậy, đưa tay ôm đầu như một tên ngốc. Nhìn sang Thùy Chi, anh ta liên tục hỏi.
"Anh làm cha rồi sao? Anh làm cha rồi phải không?"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô ấy cười hạnh phúc gật đầu. Dáng vẻ ngố tàu này của anh ta cũng khiến Dương lão gia phải bật cười. Chàng trai này tuy không giàu có, lại có chút khù khờ nhưng lại vô cùng giàu tình cảm. Mỗi khi nhìn vào con gái mình, thấy cô cười với anh ta, ông nhận ra được tình yêu trong mắt của cả hai người. Nhìn thấy cô được vui vẻ hạnh phúc như vậy, ông mới biết tình yêu thật sự vẫn là do bản thân tự nguyện, tự tìm đến một nửa của mình.
Dương lão gia cười, rồi bảo.
"Được rồi! Không làm khó con nữa! Nhân lúc bụng của Thùy Chi còn nhỏ, tranh thủ tổ chức hôn lễ cho con bé đi!"
Chung Thất vô cùng phấn khởi, tràn đầy năng lượng mà vâng dạ hết lời. Anh ta lập tức lộ rõ ra mình là một người chồng mẫu mực, dìu cô lên lầu nghỉ ngơi, chăm sóc cô tận tình chu đáo.
Đến chiều.
Chung Thất đưa Thùy Chi đi chọn nhẫn cưới, cả hai chọn rất lâu mới chọn được mẫu mà mình ưng ý. Anh ta đưa cô đi ăn, chọn cho cô vài bộ váy mới, sau cùng là đi thử váy cưới. Thời gian gấp rút, vẫn là nên tranh thủ hoàn thành mọi thứ trước khi bụng cô to lên. Dương lão gì đã nói, sẽ lo toàn bộ tiền làm lễ cưới, đợi sau này hai vợ chồng khấm khá hơn có thể trả lại. Miệng thì nói thế, nhưng ông ấy từ lâu đã xem Chung Thất là con rể quý của mình, không cần câu nệ những chuyện này.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Về lại Phó gia, ai kia vui quá vừa nhảy chân sáo vừa hát líu lo vào nhà. Hàn Thẩm đang ngồi cho Hàn Huyên ăn, hai cha con nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên và lạ lẫm. Anh hỏi anh ta.
"Cậu có chuyện gì vui sao? Tôi nhớ là chưa tới tháng lãnh lương mà?"
Anh ta cười hí hửng, còn đột nhiên lấy ra một con búp bê vải siêu to khổng lồ cho Hàn Huyên. Con bé vô cùng thích thú, ôm lấy búp bê chạy lên lầu khoe với mẹ. Nhân lúc này, anh ta vui vẻ khoe thành tích.
"Còn vui hơn cả lãnh lương nữa đó thiếu gia!"
Hàn Thẩm ngồi yên nghe anh ta nói, còn anh ta thì vui quá vẫn chưa lấy lại đc bình tĩnh, cứ lượn lờ qua lại. Mãi một lúc sau, Chung Thất mới bình tâm ngồi xuống, nhìn anh mà trịnh trọng thông báo.
"Tôi sắp làm cha rồi!"
"Cái gì?"
Hàn Thẩm hốt hoảng, hét toáng lên cứ như muốn cho cả nhà này biết. Anh nhìn anh ta há hốc mồm, kinh ngạc đến không nói nên lời. Anh cầm ly nước lên uống cạn, nhìn sang anh ta, nuốt nước bọt vẫn không tin đây là sự thật. Mặt anh đờ đẫn, ngỡ ngàng ngơ ngác hỏi lại Chung Thất một lân nữa.
"Thật?"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Anh ta gật đầu lia lịa, càng làm cho anh bất ngờ hơn.
"Tôi thật không thể ngờ, một người khờ khạo ngu ngơ như cậu, hành sự lại quá nhanh quá nguy hiểm như vậy!"