Những việc nên làm đều đã làm. Triệu Nhã muốn khiến kẻ này phải xấu mặt!
Trong lòng nàng khẽ động, một cái Ghi chép Ngọc tinh liền xuất hiện ở bên trong ống tay áo.
Ghi chép Ngọc tinh có thể ghi chép hình ảnh và âm thanh. Nàng dự định đem ghi lại "chứng cứ phạm tội" của đối phương! Sau đó sẽ đem ra ngoài công khai cho bàn dân thiên hạ, khiến cho hắn hết đường chối cãi.
"Đến lúc đó để xem ngươi sẽ xấu mặt ra sao? Thứ nhà ngươi mà cũng dám so sánh với Lục Tầm lão sư, nằm mơ đi!"
Nghĩ đến Ghi chép Ngọc tinh rất nhanh liền có thể ghi lại "chứng cứ phạm tội" của đối phương, thế là mình cũng có thể giáo huấn đối phương một trận cho hả giận, con mắt của Triệu Nhã sáng bừng, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng. Đang trong lúc kìm nén sự cao hứng, muốn nghe xem đối phương sẽ nói hươu nói vượn như thế nào, nàng chợt thấy một cặp mắt sáng ngời tựa ánh đèn lồng xuất hiện ở trước mặt.
"A. . ."
Triệu Nhã giật nảy mình, vội vàng lui lại một bước, lúc này mới thấy rõ đó là Trương Huyền lão sư. Nàng tức giận nghiển răng nghiến lợi mắng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Yên tâm, ta chỉ nhìn xem chút!" Hai tayTrương Huyền chắp sau lưng, đi vòng quanh Triệu Nhã, vừa đi vừa lắc đầu, rồi đột nhiên đứng trước mặt nàng, khoảng cách không đến một thước.
Cảm nhận được nhiệt lượng nóng hừng hực từ trên người đối phương truyền đến, sắc mặt của Triệu Nhã ửng hồng. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có một nam nhân đứng gần nàng như vậy, trong lòng đang khẩn trương, không biết nên làm như thế nào, liền nghe được thanh âm ung dung chậm rãi của đối phương: "Ngươi có bệnh!"
Nghe hắn nói như thế, Triệu Nhã cảm thấy muốn bùng cháy: "Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh. . ."
Nàng cảm thấy mình sắp điên rồi.
Tên này chắc chắn đầu óc có vấn đề! Mình đánh ra võ kỹ để hắn chỉ giáo khuyết điểm, nhưng kẻ này lại dám lộng ngôn phán mình có bệnh. Làm sao lại có kẻ đáng ghê tởm như vậy sống trên đời này?
"Tại sao ngươi lại mắng chửi người?" Trương Huyền nhướng mày, nhưng ngay lập tức hiểu ra là lời nói của mình còn có thể hiểu theo nghĩa khác, liền cười xòa: "Ta đang nói thân thể ngươi có bệnh, chứ không phải là mắng ngươi!"
"Ta không có bệnh!" Triệu Nhã hừ lạnh: "Ta xem ngươi mới có bệnh! Là đầu óc ngươi có bệnh đó!"
Nàng vốn khỏe như một con trâu, một quyền có thể đánh ra lực lượng hơn một trăm kg. Hơn nữa nếu mình bệnh, tự nhiên bản thân phải rõ ràng nhất.
"Trước tiên ngươi đừng vội phủ nhận. Có phải ngươi thường xuyên cảm thấy hai huyệt Thiên Trung và Cự Khuyết hơi đau, nhất là trong đêm trăng tròn khi thời tiết vừa ẩm ướt lại vừa có gió, thì toàn thân ửng hồng, tâm thì phiền não, khí thì tán loạn, hơn nữa còn. . ." Nói đến đây Trương Huyền do dự một chút, tựa như không tìm ra từ nào để diễn tả, sau một lúc đành nói: "Dù làm thế nào thì cũng không thể tĩnh tâm tu luyện?"
"Ngươi. . . Làm sao biết?"
Lúc đầu Triệu Nhã còn đùng đùng nổi giận, vốn định phủ nhận mọi điều Trương Huyền nói, ai ngờ sau khi nghe nói như thế liền hơi đỏ mặt, cả người ngây ra.
Không phải hắn nói không đúng, mà là. . . Quá đúng!
Mỗi lần tu luyện gần đây, nàng có thể cảm thấy hai huyệt Thiên Trung và Cự Khuyết hơi nhói đau, đương nhiên, sự đau đớn này không quá nghiêm trọng, nàng vẫn có thể nhịn được. Điều mấu chốt là. . . đến mỗi đêm trăng tròn, gặp gió lạnh thổi tới, thân thể nàng sẽ có biểu hiện khác thường, đó là một loại khát vọng mãnh liệt, toàn thân ửng hồng, khao khát tình ái, chỉ mong có nam nhân ôm lấy mình. . .
Nàng chỉ là một tiêu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi chưa hiểu sự đời, làm sao biết đây là việc gì. Triệu Nhã chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Nàng vốn cho rằng chỉ cần nhịn một chút sẽ ổn nhưng ai ngờ sự khát vọng này càng ngày càng mãnh liệt. Khi thân thể nàng ngày càng trổ mã, bộ ngực ngày càng căng đầy thì loại khát vọng này lại càng mạnh mẽ.
Trước kia chỉ cần vận công hai lần liền có thể đè nén, mà bây giờ, dù có tám lần hay mười lần đều vô dụng, đành phải không ngừng tu luyện đến lúc trời sáng.
Nhưng bởi vì chuyện này quá mức kỳ quặc, nàng không dám nói với ai. Ngay cả bằng hữu tốt nhất, thậm chí cả phụ thân mình cũng đều hoàn toàn không biết!
Không ai biết nhưng sao tên này lại biết?
Cũng bởi vì không thể chịu được nữa nên nàng mới đến học tại học viện. Cốt là để tìm ra nguyên do, giải quyết triệt để vấn đề.
"Ta là lão sư, chỉ bằng bộ quyền pháp vừa rồi ngươi đánh ra, liền có thể nhìn ra!" Trương Huyền thản nhiên nói.
Dựa vào quyền pháp đương nhiên nhìn không ra những thứ này. Nhưng Thiên đạo thư viện cực kì trâu bò. Chỉ cần trên người nàng có thiếu hụt, dù không phải là công pháp, đều có thể ghi lại ở bên trong thư tịch.
Chính là bởi vì thấy được vấn đề của nàng, Trương Huyền mới cảm thấy cổ quái.
"Nhưng ngươi có phương pháp giải quyết không?"
Sắc mặt Triệu Nhã ửng hồng, cắn răng nói.
Mới vừa rồi Triệu Nhã còn khí thế hùng hổ muốn vạch trần đối phương, kết quả đối phương một hơi nói ra vấn đề của nàng, để cho nàng trở nên ngượng ngùng.
"Tất nhiên là có phương pháp giải quyết, ngày mai ngươi tới đi học, ta sẽ giảng giải cho ngươi!"
Trương Huyền khoát tay áo.
"Thực sự?"
Triệu Nhã nhãn tình sáng lên, không thể tin được.
Nàng vô cùng rõ ràng tình trạng thân thể của mình. Chính là bởi vì sắp không khống chế nổi mới dẫn đến tính khí nóng nảy, làm bất cứ chuyện gì đều có chút lo lắng. Vốn nàng cho rằng chuyện này chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, không có cách nào giải quyết, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, người này vốn dĩ là lão sư hạng bét của học viện lại có thể nói toạc móng heo!
Hơn nữa. . . Còn có biện pháp trị liệu!
"Nếu không tin, ngươi có thể đi tìm các lão sư khác!" Trương Huyền hơi vung tay, thần sắc đạm nhiên, làm ra vẻ cao nhân bất cần.
"Không, không. . .Ngươi chính là lão sư của ta!" Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.
Nàng khó chịu không phải ngày một ngày hai.Vô số thầy thuốc trong thành đều không nhìn ra nổi, thậm chí ngay cả cha nàng - Triệu thành chủ, cũng không phát giác ra dị thường. Thế mà vị Trương Huyền lão sư này chỉ nhìn thoáng qua, liền trực tiếp xác nhận. Chỉ bằng vào nhãn lực, nàng chưa từng gặp qua ai có thể so sánh nổi!
Chính vì vậy, nàng cảm thấy đối phương khẳng định có biện pháp trị liệu.
"Ngươi có còn ý định giữ lại khối Ghi chép Ngọc tinh kia không?"
Trương Huyền chỉ ngón tay.
"A. . ."
Triệu Nhã giật nảy mình. Lúc này mới nhớ tới vừa rồi vì định bắt lấy nhược điểm của đối phương mà cố ý lưu lại Ghi chép Ngọc tinh. Nếu mà nội dung đối thoại vừa rồi truyền ra ngoài, mình làm sao còn có mặt mũi gặp người khác nữa?
"Không được, không được. . ."
Bàn tay của nàng liền dùng sức. "Răng rắc!" một tiếng vang lên, Ghi chép Ngọc tinh liền vỡ thành bột phấn.
Bóp nát ngọc tinh xong, Triệu Nhã nhìn về phía Trương lão sư, lúc này khuôn mặt hắn trông không phải ghê tởm nữa mà là rất cao thâm bí hiểm.
Bản thân mình đã đem Ghi chép Ngọc tinh giấu rất kỹ nhưng vẫn bị phát hiện. Thân thể mình có việc gì hắn cũng có thể nhìn ra. Người có bản lãnh như thế làm sao có thể chỉ đạt không điểm trong kì thi khảo hạch giáo viên?
"Nhất định là do hắn không màng danh lợi, không quan tâm tới nghị luận của người khác! Ta nghe nói cao nhân đều là như vậy. . ."
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hình tượng của Trương Huyền trong lòng nàng từ kẻ lừa đảo bỗng chốc thăng hoa thành tuyệt thế cao nhân.
"Cầm lấy lệnh bài thân phận, đi lĩnh chăn đệm và thư tịch của ngươi. Sau đó thuận tiện tìm chỗ ở của mình đi, ngày mai đúng giờ đi học. . ."
Thấy được thêm một tên học sinh gia nhập, Trương Huyền khoát tay áo, an bài các việc sinh hoạt, bỗng nhiên nghe phía ngoài phát ra một tiếng bạo rống, một bóng người lao đến nhanh như thiểm điện.
Hô!
Người tới là một trung niên nhân, vừa vào cửa liền mang theo khí tức hung mãnh làm cho người ta kính sợ, vừa nhìn liền biết thực lực không kém.
"Tiểu thư!"
Sau khi đi vào phòng, trung niên nhân ngừng lại, khom người hành lễ với Triệu Nhã.
"Diêu thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Triệu Nhã sững sờ.
Không phải ai khác, chính là đại quản gia của Bạch Vân thành - Diêu Hàn, được hai người bằng hữu của nàng gọi tới!
Hắn đem Triệu Nhã đưa đến học viện, vốn định trở về, ai ngờ khi chưa rời đi thì thấy có hai người chạy đến nói tiểu thư muốn nhận vị lão sư bị không điểm ở bài thi khảo hạch làm thầy, tên kia còn để tiểu thư chùi bồn cầu. . .
Nghe nói như thế, Diêu Hàn mém chút nữa ngất xỉu.
Đại tiểu thư là thiên kim của thành chủ đại nhân! Trong nhà không ai dám sai bảo nàng. Vậy mà có kẻ dám buộc nàng quét dọn vệ sinh, chùi bồn cầu. . .Quả là ăn gan hùm mật gấu!
Nếu như kẻ này là một trong các vị lão sư lừng danh của học viện, có quy củ giáo dục riêng thì cũng đánh thôi. Nhưng mấu chốt kẻ này là lão hạng bét, lại còn làm cho đệ tử tẩu hỏa nhập ma.
Tiểu thư làm sao có thể bài kẻ này làm thầy?
Coi như chỉ cần ở trong thành, bản thân mình tiện tay chỉ điểm, cũng khẳng định còn mạnh hơn so với người này nhiều!
"Tiểu thư, ngươi không có. . ." Sau khi lạnh lùng nhìn Trương Huyền một chút, Diêu Hàn vội vàng hỏi Triệu Nhã.
"Ta đã bái Trương lão sư làm thầy!" Triệu Nhã nói.
Vốn cho là mình chạy rất nhanh, không nghĩ tới vẫn là đã chậm một bước, sắc mặt Diêu Hàn đanh lại, một tay kéo lấy Triệu Nhã ra phía sau lưng mình, lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa: "Mau giải trừ quan hệ sư đồ với tiểu thư của chúng ta! Sau đó nói xin lỗi! Bằng không, hôm nay ta sẽ làm lớn chuyện, để cho tất cả mọi người đều biết, ngươi đường đường là lão sư nhưng lại mê hoặc thiếu nữ vị thành niên, để nàng bái nhập lớp học của ngươi!"
"Mê hoặc thiếu nữ vị thành niên? Ngươi chém hơi quá tay rồi!" Trương Huyền lắc đầu.
Người khác nếu nghe nói như thế có thể cho là mình có hành vi bất chính đối với Triệu Nhã. Nhưng có thượng thiên chứng giám, ta chỉ thu một học sinh mà thôi, mười phần thuần khiết. . .
"Bớt giả ngu để lừa đảo đi, tiểu thư nhà chúng ta là thiên chi kiêu nữ, không phải là loại lão sư như ngươi có tư cách dạy. Giải trừ quan hệ lẹ lên thì ta có thể không so đo, nếu không, ta nhất định làm ầm ĩ để viện trưởng cũng biết, sau đó khai trừ ngươi. . ."
Diêu Hàn quát, bất quá còn chưa dứt câu, liền bị Triệu Nhã cắt ngang.
"Diêu thúc thúc! Ngươi muốn làm gì? Ta là cam tâm tình nguyện nhận Trương lão sư làm thầy, ngươi quấy cái gì đó?"
Triệu Nhã giậm chân một cái.
Mục đích nàng đến học viện là vì giải quyết bệnh trạng của thân thể. Vị lão sư trước mắt này lại có thể hỗ trợ giải quyết khiến trong nội tâm nàng đang cao hứng, thế mà vị Diêu thúc thúc này lại sắp làm hỏng chuyển, ngươi càn quấy cái gì vậy?
"Cam tâm tình nguyện?" Diêu Hàn nhìn tiểu thư một chút: "Chẳng lẽ hắn thật có thể chỉ điểm tu vi, hơn nữa giúp lực lượng của ngươi tăng cấp tốc?"
Hắn biết tiểu thưvốn tâm cao khí ngạo, chẳng lẽ vị lão sư nổi danh là phế vật này, có thể chỉ điểm nàng thật? Thế nên mới khiến tiểu thư tin phục?
"Giúp ta tăng mạnh lực lượng? Cái này thì không có. . ." Triệu Nhã lắc đầu.
Đối phương chỉ là một hơi nói ra triệu chứng bệnh của nàng, cũng không chỉ điểm tu vi.
"Không có? Cái kia. . ." Diêu Hàn tràn đầy kỳ quái.
"Được rồi, Diêu thúc thúc, ngươi cũng đừng hỏi!" Nghĩ đến bệnh tình của mình, Triệu Nhã khuôn mặt đỏ lên.
Nhìn thấy bộ dánh này của tiểu thư, Diêu Hàn đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thấy Ghi chép Ngọc tịnh bị bóp nát ở trên sàn, lập tức mặt mũi tràn đầy băng hàn, cả người giống như là trong nháy mắt biến thành một đầu sư tử đang cuồng bạo.
"Tiểu tử thúi, ngươi đến cùng là đã làm gì với tiểu thư nhà chúng ta? Có tin ta hiện tại giết ngươi không. . ."
Ầm ầm!
Kèm theo tiếng rống giận dữ là khí thế cường đại bộc phát, từng làn sóng năng lượng lan tỏa khiến cho mặt đất phát ra tiếng "Kẹt kẹt! ", tựa hồ không chịu nổi áp lực.
Chương 7 Ngươi từng bị bỏ rơi
“Ngươi làm gì?” Nhìn thấy bộ dáng giận giữ của đối phương, Trương Huyền á khẩu rồi.
Hiểu lầm kia có vẻ hơi lớn quá thì phải!
Nhưng mà ngược lại nếu là người khác chắc chắn họ cũng nghĩ như vậy thôi. Không hề chỉ điểm tu vi nhưng lại khiến tiểu thư của hắn cam tâm tình nguyện, thậm chí nàng vừa nói vừa đỏ mặt. Quan trọng hơn nữa là ghi chép thủy tinh bị vỡ tan thành vụn phấn , vật chứng rõ ràng… Tất cả dấu hiệu đó đều cho thấy có chuyện không bình thường đã xảy ra.
Trong nháy mắt, Trương Huyền liền bị nhận định thành lão sư biến thái, yêu râu xanh, vô sỉ…
“Diêu thúc thúc, ngươi nghĩ gì vậy? Nếu ngươi cứ như vậy, từ giờ ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!” Nhìn thấy Diêu Hàn giận giữ, nghe những lời nói đó của hắn, nàng không biết phải làm sao. Khuôn mặt nàng trở nên khó coi, suýt nữa thì phát điên lên.
Nàng là thiếu nữ nha! Nói bậy nói bạ nàng còn đâu danh tiết nữa?
“Tiểu thư…” Bị Triệu Nhã cắt ngang, Diêu Hàn đành thu lại hơi thở.
“Được rồi! Ngươi đi giúp ta nhận chăn đệm đi, đừng làm chậm trễ, ngày mai ta còn đi học.” Triệu Nhã hừ một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng.
Việc nàng có bệnh không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị mọi người truy hỏi. Mà loại bệnh của nàng làm sao có thể nói ra được!
Cho nên nàng chỉ có thể nói mình cam tâm tình nguyện nhận Trương Huyền là lão sư, không thể lấy cớ khác.
“Hừ!” Thấy tiểu thư xoay người rời khỏi phòng, Diêu Hàn lạnh lùng nhìn Trương Huyền một chút, ánh mắt tóe lửa. Không biết hắn nghĩ gì, phất tay rời đi.
Bây giờ hắn còn nổi lên ý nghĩ giết chết Trương Huyền. Nếu không phải vì đây là học viện, lại vì tiểu thư ngăn cản, hắn đã sớm ra tay rồi.
“Ta đâu trêu ghẹo ai a…” Thấy đôi mắt sắc bén của đối phương, Trương Huyền rất bất đắc dĩ.
Chỉ là thu một học viên thôi mà, có cần phải vậy không…? Cứ như thể bản thân ta phạm phải tội ác tày trời vậy. Quan trọng là… ta đâu có làm gì a…!
“Được rồi! Hôm nay còn không ít thời gian, ta phải tranh thủ thu nhận thêm mấy học viên nữa mới được! Học sinh càng đông, tài nguyên càng nhiều a!”
Ở Hồng Thiên học viện, lão sư được chia thành nhiều cấp bậc. Hàng năm trong cuộc đánh giá, thành tích của các lão sư sẽ dựa vào số lượng học viên đã thu nhận, học viên tiến bộ nhiều hay ít, các kỳ thi đạt thành tích tốt… Nếu lão sư đạt cấp bậc cao, tài nguyên mà lão sư và học viên lấy được sẽ tăng gấp đôi. Điều này cũng chính là thầy trò cùng tiến cùng lùi.
Tính ra bây giờ hắn mới thu được ba học sinh, chỉ đủ giữ vị trí lão sư mà thôi. Về tư cách, hắn vẫn là lão sư thứ nhất từ dưới đếm lên của toàn trường. Muốn tiến bộ, chỉ có thể tiếp tục thu nhận thêm học viên.
…
“Trịnh Dương, ngươi đừng quá thất vọng! Chẳng qua là Vương Siêu lão sư không thu nhận ngươi thôi mà. Đừng ủ rũ như vậy!”
Trên đường cái của học viện xuất hiện hai thiếu niên. Một người trong đó đang an ủi người còn lại.
“Mạc Hiểu, ngươi được trúng tuyển dĩ nhiên nói dễ dàng rồi. Ngươi thử cảm giác khi mình cũng không được tuyển chọn xem.” Lông mày Trịnh Dương nhướng lên, có vẻ như những lời an ủi này không có tác dụng gì với hắn.
“Khụ…khụ… ngươi đừng nói vậy. Thật ra các lão sư khác cũng rất tốt mà. Đâu nhất thiết phải lựa chọn Vương Siêu lão sư đâu.” Thiếu niên Mạc Hiểu gãi đầu xấu hổ nói.
“Không cần thiết lựa chọn hắn? Ngươi nói dễ nghe nhỉ! Từ nhỏ hai chúng ta đã tu luyện thương pháp cùng nhau, đều coi thương như một bộ phận của thân thể, không thể chia lìa. Trong học viện Hồng Thiên này, Vương Siêu lão sư nổi tiếng dạy thương pháp tốt nhất. Ngươi đã là học viên của hắn, còn ta lại thất bại, ngươi nói ta có thể không uể oải sao?” Trịnh Dương vừa nói vừa thở phì phò.
“Cái này…” Mạc Hiểu bị chất vấn không biết nên trả lời ra sao.
Các lão sư của Hồng Thiên học viện đầu có lĩnh vực sở trường riêng. Có người am hiểu quyền pháp, lại có vị giỏi về đại đao… Vương Siêu lão sư nổi tiếng vì am hiểu thương pháp, có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng.
Hai người họ cùng tham gia khảo hạch, muốn bái nhập cùng một người. Vậy mà người thành công kẻ thất bại, chẳng trách có người buồn phiền.
“A… Bên này có lớp học. Hay là chúng ta vào xem thử đi!” Đang không biết cách hóa giải xấu hổ, Mạc Hiểu bỗng thấy một phòng học cách họ không xa, vì vậy chỉ về phía trước nói.
“Ta không đi đâu!” Trịnh Dương lắc đầu.
“Đi nào! Chúng ta cứ vào xem thử, nhỡ đâu vị lão sư này cũng am hiểu thương pháp thì sao!” Mạc Hiểu an ủi: “Dù sao nhìn một chút cũng đâu mất miếng thịt nào!”
“Thôi được!” Mặc dù không tình nguyện nhưng Trịnh Dương vẫn đi theo sau lưng Mạc Hiểu tiến vào phòng.
Bên trong phòng học, Trương Huyền đang nghĩ cách lôi kéo người khác, liền thấy hai thiếu niên tiến đến.
“Xin chào lão sư!” Mạc Hiểu cúi người chào.
“Ừm…” Trương Huyền nhấc mí mắt: “Các ngươi muốn bái sư ở chỗ ta sao?”
“Người huynh đệ này của ta rất lợi hại, nhất là về thương pháp. Trong thế hệ trẻ tuổi, rất ít người so sánh được với hắn. Mong rằng sẽ được lão sư chỉ điểm!” Mạc Hiểu vội nói.
“Mạc Hiểu…” Trịnh Dương kéo kéo ống tay áo người huynh đệ tốt của mình.
“Sao vậy?” Mạc Hiểu nghi hoặc.
“Ngươi nhìn hoàn cảnh nơi này…” Trịnh Dương nhướn mày.
Lớp học này vô cùng chật chội, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được mười mấy người.
Kích cỡ của phòng học chứng tỏ thực lực của lão sư. Những lão sư đứng ở top đầu có phòng học rộng như quảng trường, có thể chứa mấy trăm học viên cùng lúc tu luyện. Còn phòng học này bé như vậy, chỉ sợ trình độ của lão sư chỉ ở mức bình thường.
“Hơi nhỏ một chút thật…!” Mạc Hiểu cũng nhìn thấy quy mô phòng học, hơi chột dạ.
Vốn hắn có ý tốt muốn giúp hảo hữu hết buồn phiền, lần này thì hay rồi! Nơi này nhỏ như vậy, hắn sợ trình độ của lão sư quá thấp, phiền muộn đó không những không giải quyết được, mà không cẩn thận còn làm bạn mình buồn thêm.
“Diễn luyện thương pháp đi!” Giả vờ không nghe thấy lời thì thầm của hai người, Trương Huyền vẫn thản nhiên nói.
“Nhập gia tùy tục. Ngươi cứ để vị lão sư này chỉ điểm một chút cũng không sao mà. Nếu như trình độ thấp quá, ngươi không bái sư cũng không ai làm gì được.” Thấy Trịnh Dương vẫn chần chờ, Mạc Hiểu bèn nói.
“Ừm…” Trịnh Dương gật gật đầu.
Ngoại trừ những lão sư nổi tiếng, được các học viên chạy theo như vịt, còn những thầy giáo bình thường muốn tuyển học viên, người đó có thể cân nhắc.
Nghĩ thông suốt rồi, Trịnh Dương không do dự nữa, đem trường thương từ trên lưng xuống diễn luyện một lượt.
Ông…
Nắm trong tay trường thương, thần thái Trịnh Dương thay đổi trong nháy mắt, giống như trường kiếm ra khỏi vỏ, phong mang bức người.
Sưu…sưu…sưu…
Trường thương đâm vào không khí tạo nên những tiếng xé gió khiến căn phòng như bị nứt ra, bốn phía gió thổi cuồn cuộn.
Người trong nghề vừa ra tay liền biết, Trình Dương mặc dù không quá mạnh nhưng thương pháp không hề kém.
Hô!
Mũi thương run rẩy đâm vào trụ đá. Một loạt chữ số hiện lên.
“110!”
Vậy mà đạt hơn 100 kg!
Nếu chỉ tính riêng lực sát thương, võ giả nhất trọng thiên tụ khí cảnh đỉnh phong có thể không ngăn cản nổi!
“Mời lão sư chỉ điểm!” Thu hồi trường thương, Trịnh Dương hơi thở nhẹ nhàng, tim không nhảy, sắc mặt lạnh nhạt nhìn sang.
Thực sự khi nhìn thấy kích cỡ của phòng học này, hắn cũng không coi trọng vị lão sư này. Hắn nghĩ trình độ của lão sư và phòng học là tương đương.
Trong lúc đó, vị lão sư này híp mắt lại, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Sau đó, hắn bỗng mở mắt từ từ nhìn qua, khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên.
“Ngươi từng bị tổn thương? Hay chính là… Ngươi từng bị bỏ rơi?”
Chương 8 Ta chính là phế vật kia
"Ừm?"
Trịnh Dương sững sờ, sắc mặt dần trở nên đỏ lựng.
"Ta từng thầm mến một cô gái nhưng sau đó bị nàng trực tiếp làm nhục. Nhưng vấn đề này không có quan hệ gì với lão sư ngươi!"
Hắn đã từng thầm mến một cô gái, rồi lấy hết can đảm để thổ lộ. Nhưng kết quả bị đối phương tuyệt tình đả kích, khiến cho hắn vô cùng nhục nhã. Đây chính là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, ngay cả Mạc Hiểu cũng không biết, vị lão sư này làm sao biết được?
"Thật hay giả? Trịnh Dương, ngươi từng bị người làm nhục mà sao không nói cho ta? Là ai?" Nghe hắn thừa nhận, Mạc Hiểu sững sờ, vội vàng hỏi.
"Chuyện này để sau này chúng ta nói riêng với nhau sau!" Trịnh Dương lắc đầu, hiển nhiên hắn không muốn nhiều lời về vấn đề này. Sau đó Trịnh Dương ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền: "Lão sư, đây là chuyện riêng của ta, mặc dù không biết ngươi làm thế nào biết được, nhưng vấn đề này không liên quan gì đến việc chỉ điểm thương pháp của ta chứ!"
"Không liên quan ư?" Trương Huyền lắc đầu: "Cực kì liên quan!"
"Liên quan như thế nào?" Trịnh Dương tràn đầy nghi hoặc.
Việc mình thất tình liên quan quái gì đến việc chỉ điểm thương pháp?
"Thương pháp của ngươi thiên hướng cương mãnh quả quyết, đại biểu cho tính cách của ngươi làm chuyện gì đều dũng cảm tiến tới, không bao giờ lui bước! Lúc đầu đây là chuyện tốt, võ giả nên đi theo con đường này, không cần lo trước lo sau!" Trương Huyền thần sắc đạm nhiên nói: "Bất quá, đáng tiếc là, trải qua cú sốc tình cảm này, lòng ngươi sinh ra e ngại, sợ hãi bị cự tuyệt, sợ hãi thất bại, sợ hãi bị nhục nhã! Thương pháp của ngươi cũng vì thế bị ảnh hưởng, không còn thuần túy là quả quyết mà có thêm phần chần chờ và nghi hoặc! Do đó uy lực giảm đi rất nhiều!"
"Ngươi. . . Ngươi. . . Từ thương pháp của ta mà ngươi trông được ra những thứ này? Nhìn ra ta từng thất tình? Nhìn ra tính cách của ta?"
Trịnh Dương giật nảy mình.
Vị lão sư này không phải nói đúng… mà là nói quá đúng! Không sai một ly!
Tính cách của hắn vốn dũng cảm quả quyết, trước kia làm chuyện gì cũng không sợ hãi. Nhưng chính bởi vì cú sốc tình cảm kia khiến hắn bây giờ làm gì cũng lưỡng lự.
Chỉ nhìn thương pháp của mình mà liền có thể nhìn ra những thứ này, thậm chí ngay cả việc thất tình đều có thể nhìn ra, đây là nhãn lực khủng khiếp bực nào?
Làm sao mà trong học viện lại có thể tồn tại vị lão sư lợi hại như vậy?
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Trước đó, khi hắn đi bái phỏng Vương Siêu lão sư – người được mệnh danh là “thương pháp chi vương”, hắn cũng đã thi triển tuyệt chiêu. Nhưng Vương Siêu xem hết chỉ nói được rằng thương pháp của mình không đi vào trọng tâm. Về phần do nguyên nhân gì thì cũng không nói ra được. Nhưng người trước mắt này chỉ nhìn thoáng qua, liền nói bản thân đã từng thất tình, bởi vì tình cảm gặp khó khăn mới đưa đến thương pháp không tiến triển mà giẫm chân tại chỗ. Chẳng lẽ nhãn lực của vị lão sư này còn lợi hại hơn so với Vương Siêu lão sư?
"Cái này không có gì kỳ quái!" Trương Huyền vung tay lên, mặt mũi tràn đầy phong phạm cao nhân: "Thương pháp đại biểu tâm cảnh, tâm cảnh mông lung, thi triển võ kỹ cũng sẽ như một trò đùa! Thương pháp của ngươi mặc dù nhìn thì dũng mãnh nhưng lại tạo cho người ta cảm giác bị thứ gì đó quấn quanh, chém không đứt, còn vương vấn. Thứ này, chỉ cần nhìn thoáng qua, ta liền biết nhất định là tình ý!"
"Cái này. . ."
Lần này không chỉ riêng Trịnh Dương sụp đổ mà cả Mạc Hiểu ở bên cạnh cũng há to miệng, đủ để tọng một quả trứng gà lọt vô.
Ngươi vừa nói là thật hay giả?
Xem thương pháp, có thể nhìn ra tình ý quấn quanh, lại thấy được tình ý này chém không đứt, còn vương vấn. . . Nhãn lực này thực sự là của nhân loại?
Mạc Hiểu và Trịnh Dương nhìn nhau, đều thấy trong ánh mắt đối phương cảm giác không thể tin nổi.
"Lão sư, vậy ngươi có thể giúp ta sao?"
Sau khi hết khiếp sợ, Mạc Hiểu đột nhiên hướng về phía Trương Huyền xin chỉ giáo. Nói xong, không cần đợi Trương Huyền đáp lại, hắn lập tức đánh ra một bộ thương pháp.
Chiêu thức cũng tương tự như Trịnh Dương vừa thể hiện nhưng rõ ràng hơn đứt về sự trôi chảy cũng như lực lượng.
Chỉ nhìn thương pháp, rõ ràng trình độ của Mạc Hiểu còn hơn Trịnh Dương một bậc. Khó trách Vương Siêu lão sư lại chọn hắn mà không chọn Trịnh Dương.
Hô!
Một trận gió gầm nổi lên, Mạc Hiểu thu thương lại, dáng đứng thẳng tắp.
Khi xuất thương thì như cuồng ma hung ác, lực lượng khủng bố, quỷ thần cũng không dám đến gần. Khi thu thương thì tĩnh như hồ nước, trầm ổn như ngọn núi, thẳng tắp như cột chống trời.
Mỗi một hành động đều mang theo phong độ võ giả.
Mặc dù thực lực không tính là quá mạnh, nhưng luận về thương pháp có thể thấy tiềm lực phát triển khổng lồ.
"Dạ dày của ngươi không tốt, nếu như ta không có đoán sai, hôm nay ngươi đang bị tiêu chảy!"
Ánh mắt Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua.
"A?" Mạc Hiểu run rẩy: "Lão sư, chỉ nhìn thương pháp của ta mà ngươi biết được ta bị tiêu chảy?"
Quả thật, gần đây dạ dày của hắn không được tốt lắm. Hôm qua hơi có chút tiêu chảy, hôm nay lại càng nghiêm trọng hơn. Thậm chí thân thể của hắn có chút thoát lực.
Bất quá, chuyện này không có ảnh hưởng quá lớn tới hắn. Với trường thương trong tay, hắn thi triển ra trạng thái hoàn mỹ nhất khiến Vương Siêu lão sư cũng khen không dứt miệng. Vậy mà vị này có thể đơn giản nói ra chỗ yếu hại.
Đây là thật hay giả?
Xem thương pháp có thể nhìn ra thất tình, tiêu chảy. Đây là nhãn lực lợi hại bực nào?
"Ngươi muốn ta chỉ điểm sao? Nếu muốn thì bái sư đi!"
Không để ý tới việc hai người kinh ngạc, thần sắc của Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua.
Một hơi nói ra tình huống của hai người, khiến cho hai người khiếp sợ sắp nổi điên, nhưng trong mắt Trương Huyền chỉ là chuyện nhẹ tựa lông hồng.
Bởi lẽ, có Thiên đạo thư viện trong tay, mọi khuyết điểm của bọn hắn đều hiển hiện rõ ràng, không quản là thất tình hay tiêu chảy. Trương Huyền chỉ cần đơn giản liếc qua một cái là đọc vanh vách ra được, không có chút khó khăn gì.
"Đồ nhi Trịnh Dương, nguyện ý bái lão sư làm thầy!"
Trịnh Dương không chút do dự, trực tiếp quỳ mọp xuống đất.
Hắn hiện tại hoàn toàn bị Trương Huyền làm cho tin phục.
Nếu bái được vị lão sư lợi hại bậc này, tương lai của mình chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạn?
"Ừm!" Chưa cần chỉ điểm, chỉ cần nói ra một cái khuyết điểm, đối phương đã lập tức quỳ gối, Trương Huyền hài lòng gật đầu, lấy ra một cái Thân phận Ngọc bài ném tới: "Nghiệm chứng thân phận đi!"
"Dạ!" Trịnh Dương không chần chờ chút nào, lập tức nhỏ máu nhận chủ.
Rất nhanh, thủ tục đã hoàn thành.
"Nếu ngươi trở thành đệ tử của ta, ta sẽ gợi ý cho ngươi một chút. Ở trong việc tình cảm, muốn được người ta tôn trọng, đầu tiên phải có đầy đủ thực lực. Nếu không có thực lực, đối phương làm sao có thể coi trọng ngươi? Cho nên, bây giờ ngươi không được uể oải, không được thương thân mà phải từ bỏ chấp niệm và vương vấn, cố gắng tu luyện, để đối phương biết rằng cự tuyệt ngươi là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời nàng. Ngươi phải dùng thực lực của mình để tát thẳng vào mặt những kẻ coi thường ngươi. . ." Nói đến đây, Trương Huyền đột nhiên nghĩ tới một câu nói nghe cực ngầu của kiếp trước, liền mỉm cười ngân nga: "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn!"
"Không ai mãi mãi hèn?"
Nghe nói như thế, Trịnh Dương lập tức cảm thấy trong lồng ngực của mình hừng hực lửa, kích động đến đỏ cả mặt, thân thể cũng không tự chủ được run nhè nhẹ.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe qua những lời hào hùng như thế!
Trong nháy mắt, chiến ý trong lòng hắn như một thùng thuốc nổ bị châm lửa.
Tinh thần vốn đang chán nản vì thất tỉnh cũng bỗng chốc trở nên cứng rắn như kim cương.
"Thử lại thương pháp lần nữa đi!"
Thấy hắn đã dứt bỏ được khúc mắc, Trương Huyền liền khoát tay phân phó.
"Vâng!"
Trịnh Dương cũng không nói nhảm, bắt đầu huy động trường thương trong tay. Trong nháy mắt, khí chất của hắn thay đổi, hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi.
Ầm ầm ầm ầm!
Mũi thương quét ngang, khí tức cuồn cuộn, lực lượng cường đại xuyên thấu qua thân thương, lan tràn khắp nơi, khiến cho căn phòng rung lên bần bật.
Bành!
Thương pháp vừa dứt, Trịnh Dương xoay thương, đâm thẳng tắp về phía cột đá.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một dòng chữ hiện lên.
235!
Tận 235 kg!
Vừa rồi dù hắn dùng hết toàn lực nhưng cũng chỉ đánh ra được 110 kg. Vậy mà sau khi được Trương lão sư chỉ điểm một câu, lực lượng lại bạo tăng hơn gấp đôi!
"Đa tạ lão sư!"
Nhìn thấy con số này, Trịnh Dương không còn nghi hoặc gì nữa, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn tin phục Trương Huyền lão sư, không có bất cứ dị tâm gì nữa.
"Lợi hại!"
Mạc Hiểu ở một bên nhìn thấy con số hiện lên trên cột đá liền toàn thân run rẩy, không giấu nổi sự kích động.
Hắn cao hứng vì huynh đệ của mình tìm được một lão sư lợi hại. Đồng thời cũng vì bản thân mà cảm thấy tiếc nuối.
Trước đó, Vương Siêu cũng đã chỉ điểm cho hắn một lần nhưng chỉ làm cho lực lượng của hắn tăng cường khoảng ba mươi phần trăm.
Nhưng vị lão sư này có thể chỉ điểm cho Trịnh Dương khiến lực lượng phát ra tăng hơn một trăm phần trăm!
Nếu sớm biết vị lão sư vô danh này lợi hại như vậy, hắn sẽ không tốn hao nhiều tâm tư để bái Vương Siêu mà thay vào đó sẽ lập tức bái vị này làm thầy!
Nghĩ vậy, trong lòng Mạc Hiểu có chút hối hận.
Bất quá, hắn cũng hơi nghi hoặc một chút. Lão sư lợi hại như vậy về mặt thương pháp làm sao lại không nổi danh?
Mạc Hiểu nhịn không được ngẩng đầu lên: "Lão sư, đa tạ người đã thu Trịnh Dương làm học sinh, mong người cho ta được biết đại danh. . ."
Nghe được câu hỏi của hắn, Trịnh Dương cũng không kìm lòng được nhìn qua.
Hắn đã triệt để bội phục vị lão sư này, nhưng đến danh tự của người ta đều còn chưa biết!
"Ta gọi Trương Huyền!" Trương Huyền thản nhiên nói.
"Trương Huyền? Cái tên này thật quen tai a. . ."
Nghe được danh tự này, Mạc Hiểu sửng sốt một chút, ngay sau đó dường như nhớ ra cái gì, con ngươi co rụt lại, bờ môi không tự chủ được mà run rẩy: "Ta nhớ rằng. . . học viện có một tên lão sư phế vật, khảo hạch giáo viên bị không điểm, cũng gọi là Trương Huyền, giống như. . . trùng tên với người!"
"Ừm, ta chính là tên phế vật kia!"
Trương Huyền gật đầu.
"A. . ."
Trịnh Dương, Mạc Hiểu hóa đá tại chỗ.
Chương 9 Đánh cược
Những chuyện đồn thổi liên quan đến tên lão sư phế vật kia rất nhiều. Chưa đi đến học viện, bọn hắn đã nghe nhiều đến mức chai cả lỗ tai rồi.
Họ nói hắn là kẻ bất học vô thuật, dạy hư học sinh! Còn nói gì mà không hiểu tu luyện, không biết võ kỹ… Tóm lại, tất cả đều là những lời phỉ báng cười nhạo!
Chỉ cần là học viên, tốt nhất tránh thật xa, tuyệt đối đừng dính dáng gì đến gia hỏa này, nếu không nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận còn chết trong tay hắn.
Hai huynh đệ họ đến bái sư trong học viện cũng đã nghe được không ít tin đồn như vậy, luôn cẩn thận từng li từng tí. Có nằm mơ họ cũng không nghĩ đến vị thế ngoại cao nhân , khí chất thờ ơ cao ngạo này lại chính là “phế vật” trong truyền thuyết.
“Lão sư, ngươi lợi hại như vậy mà tại sao…” Trịnh Dương thực sự không nhịn được, mở miệng hỏi.
Mặc dù mới tiếp xúc nhưng vị lão sư trước mắt này thâm bất khả trắc, phong độ ngời ngời, tại sao có thể là phế vật?
“Người đời luôn ghen ghét hiền tài. Chuyện này cũng là bình thường.” Trương Huyền ngẩng đầu 45 độ, đôi mắt hiện lên vẻ tiếc nuối cùng ưu thương, tựa như lên án việc người đời không hiểu mình.
Ngoài mặt hắn biểu cảm như vậy nhưng trong lòng lại đang chửi rủa không ngừng. Nếu không phải bây giờ hắn có Thiên đạo thư viện, với linh hồn trước kia, không bị âm điểm là tốt rồi. Không điểm đã là rất cao rồi đấy!
“Ta tình nguyện đính chính lại danh tiếng vì lão sư!” Nhìn thấy biểu hiện “ưu thương”, “thiên hạ không người hiểu” của Trương Huyền, Trịnh Dương dâng trào xúc động, nhịn không được nói.
“Tốt, thanh danh của ta không sao hết. Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện là ta hài lòng rồi. Ngươi hãy cầm thân phận lệnh bài đi nhận chăn đệm đi. Ngày mai nhớ đi học đúng giờ, tuyệt đối không được đi muộn.” Sau khi tỏ ra ngưu bức khiến học viên triệt để sùng bái, hắn gật gật đầu nói.
“Vâng!” Trịnh Dương lôi kéo Mạc Hiếu đứng bên cạnh, cùng nhau đi ra ngoài.
“Bốn học viên rồi!” Thấy hai người rời đi, trong mắt Trương Huyền lóe lên hưng phấn.
Thiếu nữ ngốc nghếch Vương Dĩnh, học viên do đánh cược thắng được Lưu Dương, đại tiểu thư không ai bằng Triệu Nhã và vị kì tài thương pháp này, Trịnh Dương.
Hắn cứ nghĩ hôm nay chắc sẽ giống trước đây, sẽ không thể chiêu mộ được học sinh nào, cuối cùng phải thất bại. không ngờ được hiện tại hắn đã có bốn học viên rồi!
“Bây giờ không có thân phận lệnh bài, dù có thêm học sinh tới đây, ta cũng không thể thu làm đệ tử. Phải tranh thủ bây giờ vắng vẻ đi lấy mấy cái lệnh bài mới được!” Sau khi cảm khái thành tích của mình vừa rồi, Trương Huyền mới nhận ra minh đã hết lệnh bài thân phận.
Đây là lệnh bài do học viện cung cấp. Bởi vì danh tiếng của hắn quá kém nên lão sư quản lý lệnh bài chỉ cho hắn bốn cái, thậm chí còn nghĩ hắn không thể sử dụng hết. Vì vậy hắn phải đi lấy thêm, nếu không dù có học sinh đến cũng không thể thu nhận được.
Trong lệnh bài có tin tức của lão sư, nhỏ máu nhận chủ cũng đồng nghĩa với việc bái người này làm thầy. Nếu muốn rút lui khỏi khóa học đó, lão sư chỉ cần nhỏ máu lên phía trên lần nữa, tin tức của học sinh sẽ được xóa đi.
Hắn đứng lên đi ra khỏi lớp học.
Ở bên ngoài, ánh nắng rực rỡ, hơi nóng xuyên qua tán cây chiếu xuống khiến hắn đổ mồ hôi.
Tân sinh nhập học, đến một nơi xa lạ để bái sư học đạo, tất cả mọi người đều hăng hái mong chờ. Các lão sư nghĩ đến thu nạp được học viên mới để truyền thụ, đều cười rạng rỡ.
Đi một hồi lâu, bên đường xuất hiện một tòa nhà rộng rãi, ngay giữa biển hiệu hiện lên ba chữ lớn: “Phòng Hậu Cần!” Hắn nhận lệnh bài thân phận ở nơi đây.
“Ố ồ… ta còn tưởng là ai. Đây không phải “minh tinh lão sư” của chúng ta sao? Ngươi không ở trên lớp chăm chỉ tuyển mộ học viên lại đến nơi này của chúng ta làm gì? À, à ta đoán, có phải thân phận lệnh bài đối với ngươi vô dụng nên đến trả lại không?” Vừa đi vào, hắn liền nghe được âm thanh mỉa mai mình.
Trương Huyền ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một gia hỏa mặt mũi phì nộn. Tên này ít nhất cũng nặng đến ba, bốn trăm cân. Nhìn từ xa giống như một viên thịt to lớn vậy!
“Tiền Bưu!” Một cái tên hiện lên trong trí nhớ của hắn.
Vị này là Tiền Bưu, một trong những lão sư quản lý hậu cần. Tính tình hắn luôn cay nghiệt, thích nhận đút lót. Bản thân hắn là lão sư có đẳng cấp thấp nhất, tiền lương ít ỏi, vật tư có thể lấy cũng không nhiều nên không được tôn trọng.
Việc này đắc tội đến lão nên khi nói chuyện, hắn liền châm chọc, nói móc để cho người khác mất mặt.
Chỉ cấp cho Trương Huyền bốn cái lệnh bài thân phận, lại nói hắn không thể dùng hết, chính là kiệt tác của lão.
“Ta dùng hết lệnh bài thân phận rồi. Lần này đến đây nhận thêm mấy cái.” Lười chấp nhặt với đối phương, Trương Huyền thản nhiên đáp.
“Dùng hết rồi?” Tiền Bưu sững sờ cười to: “Ha ha ha… tất cả mọi người ra đây mà xem, vị lão sư đội sổ lại ra vẻ tài giỏi đòi cấp thêm thân phận lệnh bài đấy! Ha ha… Đây là chuyện cười hài hước nhất ta từng nghe trên đời.”
“Ta nhớ lần trước ngươi đã đưa cho hắn bốn cái lệnh bài phải không? Hắn dùng hết rồi sao? Nói đùa gì vậy?”
“Ta nghe nói Tôn Nham lão sư, người đứng thứ hai từ dưới lên, hiện tại mới thu được một đệ tử. Tên gia hỏa này là kẻ bị không điểm trước đến nay chưa từng có mà lại có thể thu được học sinh sao? Ngươi giả vờ để oai với ai?”
“Chúng ta đuổi hắn ra ngoài là được rồi. Dù sao qua hôm nay, hắn sẽ bị khai trừ.”
…
Mấy vị lão sư làm việc trong phòng hậu cần nghe được tiếng rống của Tiền Bưu bèn đi ra, nhất loạt nhìn về phía Trương Huyền, tỏ ra khinh bỉ.
Một người thi khảo hạch xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, giả bộ gì chứ? Học sinh nào nghe tên của ngươi đều chạy mất dép, ai thèm nhận ngươi làm lão sư… Nói đùa gì vậy!
“Ồ! Các ngươi nói ta bốc phét à? Được thôi, các ngươi có dám đánh cược với ta không?” Trương Huyền cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng.
“Đánh cược ư? Được. Nếu ngươi đã muốn thua, ta sẽ giúp ngươi một tay. Chỉ sợ ngươi nghèo rớt mồng tơi như vậy, lấy đâu ra vật cá cược đây?” Tiền Bưu không nghĩ rằng gia hỏa hắn luôn xem thường lại dám khiêu chiến quyền uy của mình, muốn đánh cược với hắn, bèn cười lạnh.
“Ta có nghèo kiết xác hay không cũng chẳng liên quan đến ngươi! Nếu đã muốn đánh cược với ngươi thì dĩ nhiên ta có vốn liếng để cược rồi.” Trương Huyền nhướng mắt.
“Ồ! Ngươi có đồ sao? Với tình cảnh của ngươi, cùng lắm thì có đồng nát sắt vụn hay phế thải mà thôi. Ngươi nghĩ gia gia thèm cùng ngươi đánh cược chắc? Ta không rảnh như vậy!” Tiền Bưu tỏ ra khinh miệt.
Trương Huyền là lão sư có đẳng cấp thấp nhất trong học viện này., đồng thời là người đứng hạng bét, chẳng những không thu được học sinh, còn không hề nhận được bất kỳ loại tiền thưởng nào. Nói đến lão sư nghèo nhất học viện, trừ hắn ra không tìm ra người thứ hai.
Bình thường cuộc sống của hắn đã rất cực khổ chứ chưa nói đến tài nguyên để tu luyện!
“Ha ha!!” Trương Huyền không thèm để ý đến sự nhục mạ của đối phương, chỉ cười một tiếng, tiếp tục nói: “Thứ ta muốn đánh cược với ngươi không phải bảo bối, cũng không phải đồ vật. Mà là… Thể diện! Nếu ngươi thua, ngươi phải để ta tát ba phát. Nếu ta thua, ngược lại cho ngươi tát ba cái. Ngươi có dám không?”
“Tát tai?” Tiền Bưu sững sờ. Hắn không nghĩ đối phương lại đặt cược như vậy nên hơi chần chừ.
Trước mặt mọi người tát ba cái! Hơn nữa còn là bị lão sư thấp kém nhất trường tát. Nếu hắn thua thật sẽ mất hết mặt mũi, thà chết còn hơn!
“Sao nào? Ngươi không dám sao?” Trương Huyền cười cười nhìn sang.
“Tiền Bưu! Ngươi sợ cái gì? Trình độ của hắn ngươi đâu phải không biết.”
“Giáo viên khảo hạch được không điểm làm sao có thể thu nhận được học sinh nào. Đó chỉ là nằm mơ mà thôi!”
“Hắn đang dọa ngươi đó! Nếu hắn có thể thu nhận học viên, ta sẽ thu mấy trăm người rồi. Dù cho học viên đó có mù thì cũng không mù đến mức đấy đâu!”
…
Những lão sư ở phòng hậu cần đều cười lạnh.
Bọn hắn không ai tin Trương Huyền có thể thu nhận học sinh. Chuyện này khó khăn như heo muốn leo cây vậy!
“Được thôi! Ta đồng ý cá cược với ngươi!” Nghe thấy mọi người nói vậy, Tiền Bưu cũng thấy rất hợp lý, không nhịn được gật đầu.
“Các ngươi vui thích như vậy, sao không đánh cược với ta như hắn luôn đi!” Thấy gia hỏa này đáp ứng, Trương Huyền nhìn sang mấy vị lão sư còn lại.
Lúc nãy ba người này cười nhạo hắn rất lớn, nếu đã đánh cược với một người, thêm mấy người cũng không sao.
“Sao nào? Ngươi ngứa mặt, muốn chúng ta tát thêm mấy cái sao? Hay lắm! Lão tử phụng bồi!” Một lão sư hào hứng nói.
“Ta cũng sẽ giúp ngươi!”
“Ta sợ chắc! Một kẻ không được điểm nào như ngươi còn chạy đến đây ra vẻ, chắc chắn là chán sống rồi!”
Ba người cùng đồng ý ngay lập tức.
Bọn họ nghĩ rằng Trương Huyền chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ, chỉ cần ngồi chờ tát người là được.
Chương 10 Quỵt nợ
“Được lắm, ngươi nói ngươi đã chiêu được bốn học viên, bây giờ ngươi gọi bọn họ tới đây để cho chúng ta xác nhận chút!”
Thấy một tên lão sư hạng bét không ngờ lại dám phách lối, cả gan thách thức bốn người họ đánh cược, Tiền Bưu cười lạnh.
“Gọi học sinh đến đây?” Trương Huyền lắc đầu: “Các vị đều là lão sư phụ trách hậu cần, thế mà việc đơn giản nhường này lại không biết ư? Muốn chứng nhận có đúng là ta đã chiêu sinh được bốn học viên hay không rất đơn giản. Chỉ cần có học viên nhỏ máu xác nhận thân phận trên ngọc bài của ta, Phòng Giáo vụ tất nhiên sẽ nhận được tin tức. Bây giờ các ngươi chỉ cần đi Phòng Giáo vụ kiểm tra là được. Hay là các ngươi nghĩ rằng Phòng Giáo vụ sẽ thông đồng cùng với ta để lừa gạt các ngươi?
Chỉ cần có học viên tiến hành nghiệm chứng thân phận, tin tức sẽ lập tức truyền đến Phòng Giáo vụ, không ai có thể làm giả được.
“Lý Nguyên, ngươi đi hỏi Phòng Giáo vụ đi. Ta chống mắt lên coi lát nữa ngươi sẽ huênh hoang như thế nào?”
Thấy Trương Huyền tự tin nói vậy, Tiền Bưu hơi sững sờ, lập tức quay sang phân phó người bên cạnh.
Lý Nguyên chính là một trong những lão sư vừa chế giễu Trương Huyền. Nghe được Tiền Bưu phân phó, hắn lập tức xuất phát. Chỉ một lát sau, hắn đã trở lại, sắc mặt cực kì khó coi.
“Như nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Nguyên, Tiền Bưu trong lòng nổi lên dự cảm không lành.
“Thực sự… có bốn học viên bái hắn làm thầy! Đây là danh sách chi tiết của bọn họ”.
Sắc mặt của Lý Nguyên tái xanh.
Đến bây giờ hắn vẫn không tin được việc này là thật.
Chẳng lẽ bốn học viên này bị mù sao? Hồng Thiên học viện có bao nhiêu là lão sư mà không chọn, lại chọn một cái giáo viên hạng bét của bét làm thầy!
Đưa ta xem phát. Đừng nói là hắn tìm mấy tên học sinh mắt mù chân thọt, tùy thời có thể bị khai trừ khỏi học viện.
Tiền Bưu vừa lẩm bẩm vừa giật lấy tờ danh sách.
Các lão sư còn lại cũng vội vàng vây quanh.
Có không ít lão sư vì tăng số lượng học sinh mà chiêu thu cả những người kèm cỏi. Những người này bất cứ lúc nào cũng có thể bị khai trừ. Dù có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ chèo chống thêm được vài ba tháng.
Theo Tiền Bưu nghĩ, với năng lực của lão sư hạng bét như Trương Huyền thì học sinh cũng phải thuộc dạng đáy của xã hội.
Cái kiểu chiêu sinh cho đủ số lượng như thế thậm chí còn đáng bị chê cười hơn.
“Vương Dĩnh … là một nữ sinh? Nghe tên đã thấy đụt. Chắc là thi đầu vào cũng thuộc nhóm đội sổ…” Tiền Bưu vừa đọc vừa phán.
Quy trình tuyển chọn của Hồng Thiên học viện khá nghiêm ngặt. Trước tiên phải tiến hành thi đầu vào, sau đó dựa trên thành tích này xếp hạng từ cao xuống thấp. Chỉ khi đủ điều kiện mới trúng tuyển.
Nếu học viên thi đầu vào được thành tích tốt thì các lão sư ưu tú sẵn sàng nhảy vào tranh đoạt. Thế nên mỗi người như thế đều cực kì nổi danh. Còn cái tên Vương Dĩnh, xin lỗi, chưa từng nghe qua.
“Tiền lão sư, ngươi xem tiếp đi …” Tiền Bưu còn chưa dứt câu miệt thị, một lão sư bên cạnh liền nói với giọng run run.
“Thế nào? Chẳng lẽ so với ta tưởng tượng còn kém hơn?”
Tiền Bưu cười lạnh rồi tiếp tục đọc. Nhưng khi mắt lướt đến phần chú thích, con ngươi của hắn không giấu nổi sự kĩnh hãi: “Thành tích nhập học xếp hạng sáu mươi bảy, là muội muôi của trưởng lão đệ tử Vương Đào, thiên kim tiểu thư của Vương gia – một trong tứ đại thế gia của Thiên Huyền thành!”
“Thiên kim của Vương gia? Muội muội của Vương Đào?” Tiền Bưu choáng váng.
Thiên Huyền Vương quốc có tứ đại gia tộc, Vương gia là một trong số đó. Thế mà thiên kim tiểu tư của Vương gia lại bái lão sư hạng bét của bét làm thầy? Có nhầm lẫn gì chăng?
Loại người này đáng lẽ nên bái sư Lục Tầm hoặc Vương Siêu chứ?
Nhắc đến Vương gia thì chỉ khiến Tiền Bưu hơi e ngại. Nhưng nhắc đến Vương Đào, ca ca của Vương Dĩnh lại khiến hắn run rẩy.
Sau mỗi năm học, mỗi niên khóa sẽ tiến hành bình xét tổng thể thực lực. Những người xếp mười hạng đầu đều được trưởng lão coi trọng và thu làm thân truyền!
Ca ca có thiên phú như thế, muội muội có thể kém cỏi sao?
Có thế lực, có thiên phú, có ca ca khủng khiếp, vậy mà bái tên này làm thầy?
Chẳng lẽ mắt ta lên cơn quáng gà nên nhìn lầm?
Tiền Bưu cảm thấy như sét đánh ngang tai, hạ đường huyết sắp ngất đi.
“Các ngươi nhìn tiếp xuống dưới đi…”
Khi hắn vẫn đang run rẩy, một lão sư khác lại nói.
“Có thể thu được Vương Dĩnh coi như hắn may mắn, ta không tin hắn có thể thu được ai lợi hại hơn”. Tiền Bưu cắn răng tự nhủ. Nhưng khi đọc đến cái tên thứ hai, hắn gần như tan vỡ.
“Triệu Nhã? Xếp hạng thứ bảy trong khảo hạch tân sinh? Thiên kim của thành chủ Bạch ngọc thành?”
Tiền Bưu khóc không ra nước mắt.
Mới vừa rồi còn tự tin là sẽ không có học viên lợi hại hơn Vương Dĩnh bái Trương Huyền làm thầy, thế mà vừa đọc đến dòng thứ hai đã thấy. Mà không chỉ lợi hại hơn, nàng này chính là viên ngọc quý khiến vô số lão sư phải điên cuồng tranh đoạt.
Cái tên Triệu Nhã đã nổi danh từ trước khi nàng tới học viện. Nàng là nữ nhi của thành chủ Bạch Ngọc thành. Không chỉ xinh đẹp mà thiên phú tu luyện cũng lợi hại.
Loại siêu cấp học viên này sao có thể bái lão sư phế vật làm thầy?
Không thể nào! Không thể nào!
Nhìn tiếp xuống dưới, Lưu Dương và Trịnh Dương dù danh tiếng không quá lớn nhưng thành tích khảo hạch cũng nằm trong một trăm người đứng đầu.
Đặc biệt là Trịnh Dương nghe nói là am hiểu dùng thương. Chẳng qua kết cấu đề bài khảo hạch không tạo điều kiện cho hắn phát huy tốt nhất khả năng nên thứ tự mới không cao. Nếu như để hắn dùng thương, e rằng hoàn toàn có thể đứng trong hàng ngũ hai mươi người mạnh nhất.
Nhìn đi nhìn lại danh sách mấy lượt, Tiền Bưu cũng các vị lão sư đều cảm thấy điên cuồng.
Cái này không khoa học!
“Ngươi chắc chắn là dùng thủ đoạn lừa gạt. Bốn học viên này dù bái ngươi làm thầy nhưng căn bản là chưa biết ngươi là ai. Đợi đến lúc biết, họ sẽ chẳng mấy chốc mà bỏ học lớp của ngươi…”
Đột nhiên, Tiền Bưu quát một tiếng, sắc mặt đầy dữ tợn.
Một cái giáo viên hạng bét của bét, lấy tư cách gì mà tuyển chọn những học viên ưu tú như vậy? Nhất định là kẻ này dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa đảo. Một khi thủ đoạn này bại lộ, các học viên sẽ giận dữ rời đi.
Nói cách khác, bốn học sinh là thật, nhưng chả mấy chốc mà bọn họ sẽ rời bỏ Trương Huyền.
“Có bỏ học hay không liên quan gì đến các ngươi. Chúng ta đánh cuộc chỉ là xem ta hiện tại đang có học sinh hay không. Bây giờ các ngươi đều xác nhận là có, thế thì thực hiện cam kết đi”.
Kệ bốn người suy nghĩ lung tung, Trương Huyền thản nhiên nói.
Nhóm bốn người Tiền Bưu, Lý Nguyên mặt tái như phân heo.
Nội dung đánh cuộc giữa bọn hắn đúng như Trương Huyền nói chỉ là về hiện tại, không quản sau đó như thế nào.
Như vậy bọn hắn đã thua.
Nhưng để bọn hắn nhận thua trước lão sư kém nhất học viện là không thể nào.
“Đánh cược? Tiểu tử, nếu chúng ta không thực hiện thì ngươi định làm thế nào?”
Chần chờ một chút, Tiền Bưu bày ra một bộ mặt trâng tráo.
“Không sai, nếu chúng ta không thực hiện thì ngươi định làm gì? Đánh chúng ta sao? Nhưng ngươi có thực lực này không?”
“Lão sư cùi bắp nhất tự nhiên tu vi cũng thấp. Dám thể hiện trước mặt chúng ta coi chừng bọn ta đánh cho ngươi nhập viện. Cút đi!”
“Bớt vênh váo thì may ra trụ lại ở học viện thêm được vài ngày. Sớm muộn gì ngươi cũng bị đá ra khỏi đây thôi!”
Đám người Lý Nguyên lập tức hiểu ý của Tiền Bưu, liền cùng nhau hùa vào.
Trương Huyền không những có thành tích khảo hạch hạng bét, mà thực lực cũng cùi bắp, dù không đến mức đội sổ nhưng hẳn cũng chỉ nhỉnh hơn chút xíu.
Chính vì thực lực có hạn nên hắn mới không thể chỉ điểm học viên tu luyện có hiệu quả.
Bọn Tiền Bưu tất nhiên là không muốn bị nhục. Hơn nữa thực lực của đối phương kém hơn mình nên bọn hắn dự định lật lọng.
“Ồ? Thế tức là các ngươi định quỵt nợ?
Trương Huyền không tức giận mà cười khanh khách.
“Đúng thế, ngươi là cái thá gì. Còn định gây sự với chúng ta, ngươi có tin rằng chúng ta sẽ giày vò chết ngươi?”
Thấy tên này ngu si không biết thức thời, Lý Nguyên phát cáu, liền động thủ định tát Trương Huyền một phát.
Bàn tay còn chưa đến trước mặt Trương Huyền nhưng khí kình đã ập đến khiến người ta cảm thấy hô hấp dồn dập.
Lý Nguyên dù chỉ là lão sư phụ trách hậu cần nhưng tu vi cũng không thấp, đã đạt tới cảnh giới Bì Cốt tầng bốn hậu kì.
Võ giả có chín tầng. Tầng một: Tụ Tức, Tầng hai: Đan Điền, Tầng ba: Chân Khí, Tầng bốn: Bì Cốt, Tầng năm: Đỉnh Lực, Tầng sáu: Ích Huyệt, Tầng bảy: Thông Huyền, Tầng 8: Tông Sư, Tầng chín: Chí Tôn.
Tăng thêm một tầng tu luyện lại càng khó.
Mỗi tầng lại được chia nhỏ thành bốn cấp bậc: Sơ kỳ, Trung ký, Hậu kỳ, Đỉnh phong.
Lý Nguyên hiện tại cao hơn Trương Huyền gần một tầng.
Khác biệt như thế là cực kì to lớn, gần như không thể vượt qua.
Bùm!
Khi mọi người còn đang háo hức nhìn Lý Nguyên đánh cho Trương Huyền hoa mắt váng đầu thì đột nhiên một tiếng vang giòn rã cất lên. Sau đó, mọi người liền thấy Lý Nguyên mặt đỏ bừng, miệng phun máu tươi, răng rơi đầy đất.
“Điều này … Làm sao có thể như thế?”
Tất cả mọi người đột nhiên hóa thành đần độn. Mặt thộn cả ra.