Mẫn Trừng ở nhà nghỉ ngơi 2 tháng, thế là Cố Vịnh Hoài cũng ở nhà rảnh 2 tháng theo, trong lúc đó chỉ nhận 2 quảng cáo quay chụp rất nhẹ nhàng, tham dự mấy thông cáo cực kỳ quan trọng.
Cố Vịnh Hoài trước kia, coi như là cuồng công tác danh xứng với thực, một lần khoa trương nhất từng ròng rã hơn 40 tiếng không chợp mắt; cũng may anh thường xuyên ra vào phòng gym, tố chất thân thể rất tốt, mới chưa từng bởi vì mệt mỏi quá độ mà vào bệnh viện.
Trong hơn hai tháng này, bởi vì tình trạng thân thể Mẫn Trừng vẫn chưa ổn định, nếu thời gian dài rời nhà không nhìn thấy Mẫn Trừng, trong lòng anh luôn có chút bất an, nương chăm sóc Mẫn Trừng, anh ngược lại lĩnh hội một cuộc sống tiết tấu chậm lâu lắm không gặp.
Hôm nay, Cố Vịnh Hoài và Lý Thanh Thanh cùng nhau, dẫn Mẫn Trừng tới bệnh viện kiểm tra lại. Bệnh viện tư nhân ít người hiệu suất cũng cao, kết quả rất nhanh đã ra; bác sĩ của Mẫn Trừng cầm bản báo cáo, có chút giật mình: "Thằng nhóc khôi phục nhanh thật đấy! Hiện tại trên căn bản có thể sinh hoạt công tác bình thường rồi, chỉ cần đừng vận động kịch liệt, chú ý nghỉ ngơi nhiều, ăn uống thanh đạm là được."
"Vâng! Cám ơn bác sĩ!" Mẫn Trừng cười đến rất vui vẻ, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Anh Vịnh Hoài chăm sóc cháu rất tốt...... Cho nên mới sẽ khôi phục nhanh như vậy đi."
Cố Vịnh Hoài nghe vậy, sờ sờ đỉnh đầu Mẫn Trừng.
Lý Thanh Thanh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mẫn Trừng, không nói gì.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Sau khi rời bệnh viện, Cố Vịnh Hoài có hẹn với người khác, lái xe mình đi, Lý Thanh Thanh đưa Mẫn Trừng về nhà. Lý Thanh Thanh ở trên đường thương lượng với Mẫn Trừng sắp xếp công việc sau này: "《Kỳ nghỉ của nam thần》lúc trước đã nói với cậu, bên kia một mực chờ thời gian của cậu, chị lát nữa nói với đạo diễn một tiếng, một tuần sau khai máy, cậu xem được không?"
"Được." Mẫn Trừng gật đầu. Lý Thanh Thanh lúc trước đã nói với cậu,《Kỳ nghỉ của nam thần》là một show thực tế du lịch mỹ thực, tìm ngôi sao nam đẹp mắt đang hot đi toàn bộ các nơi trên thế giới du lịch, cường độ không cao, rất thích hợp làm show đầu tiên làm việc lại của cậu.
Phải đi đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới, Mẫn Trừng kỳ thực có chút khẩn trương, thế là sau khi về đến nhà, cậu không biết lần thứ mấy cầm lấy tài liệu liên quan đến showbiz mà Lý Thanh Thanh chỉnh sửa cho cậu bắt đầu xem. Không đầy một lát, Mẫn Trừng liền nhận được cú điện thoại Lý Thanh Thanh gọi tới.
"Bên《Kỳ nghỉ của nam thần》, có một ngôi sao tạm thời hủy bỏ, không đến được." Trong âm thanh của Lý Thanh Thanh lộ ra chút lo lắng, "Đạo diễn phải tìm người lần nữa, một tuần sau không chắc có thể khai máy được, khả năng còn phải kéo dài."
Có thể không lo lắng sao, dù sao giới giải trí mỗi ngày đều có điểm bạo mới, một ngôi sao mặc kệ lúc trước có bao nhiêu hot, yên lặng lâu, khó tránh khỏi sẽ bị lãng quên.
Mẫn Trừng biến mất hơn hai tháng, mặc dù vẫn chưa đến mức bị lãng quên, nhưng dù sao thì càng sớm làm việc lại càng tốt.
Mẫn Trừng do dự một chút, hỏi: "Anh Vịnh Hoài thì sao...... Có thể mời anh ấy không?"
Lý Thanh Thanh dừng một chút: "...... Cố Vịnh Hoài rất ít đi show thực tế. Anh ấy nhận kiểu show như《Kỳ nghỉ của nam thần》, thì tương đương với cậu chạy sô tới thị trấn hạng 18."
"Vậy à......" Mẫn Trừng mặc dù lúc hỏi cũng không thật sự ôm hi vọng, nhưng nghe được cậu trả lời như đinh đóng cột như thế, vẫn có chút mất mát.
Lý Thanh Thanh ở trong lòng thở dài, thật là đòi mạng, thằng nhóc Mẫn Trừng mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ, nhưng sao vẫn bị Cố Vịnh Hoài ăn tới chết như vậy chứ.
Sau khi không yên lòng nói thêm vài câu, Mẫn Trừng cúp điện thoại. Cậu cũng không để ý mình trễ mấy hôm ra ngoài làm việc. Tài liệu trên tay thật sự là xem rất nhiều lần rồi, Mẫn Trừng lại chạy tới phòng sách, cầm một quyển sách phương diện lý thuyết biểu diễn; quyển sách kia là Cố Vịnh Hoài đề cử, bên trên còn có ghi chép mà Cố Vịnh Hoài làm.
Chữ Cố Vịnh Hoài mạnh mẽ có lực, giống như con người anh, lộ ra một cỗ cảm giác thanh dật mạnh mẽ.
Mẫn Trừng mỗi khi nhìn thấy tờ ghi chú được Cố Vịnh Hoài viết kia, đều sẽ dùng ngón tay nhẹ nhàng mà sờ chữ Cố Vịnh Hoài viết, xem hồi lâu cũng không xem được mấy trang, mặt ngược lại đỏ trước.
Điện thoại di động lúc này vang lên, Mẫn Trừng bị dọa giật mình, vừa nhìn là Cố Vịnh Hoài gọi tới, hơi chột dạ nhận: "...... Alo?"
"Trừng Trừng, việc bên anh vẫn chưa bàn xong, buổi trưa không về nhà ăn cơm với em được, trong tủ lạnh gì cũng có, em tự nấu cơm thì chú ý an toàn, đừng bị dầu bắn phải, nếu gọi takeaway, thì nhất định phải gọi mấy quán chúng ta thường gọi, mấy quán đó vệ sinh khá đảm bảo, tóm lại, một mình em phải nhớ ăn cơm đúng giờ."
"Vâng...... Vậy anh uống ít rượu nhé."
Cố Vịnh Hoài nhẹ nhàng cười tiếng. "Biết rồi." Giọng điệu này, giống như cô vợ nhỏ trong nhà vậy.
Phùng Quán Vũ ngồi đối diện Cố Vịnh Hoài nghe thấy Cố Vịnh Hoài có thể khuếch một câu "Anh không về nhà ăn cơm" thành một câu dài như vậy, kinh hãi trợn mắt hốc mồm. Chờ Cố Vịnh Hoài cúp điện thoại, Phùng Quán Vũ đầy mặt không cam lòng nói: "Sư ca, em biết anh nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng nói với em một câu dài như thế."
Cố Vịnh Hoài đầy mặt không thèm để ý: "Cậu với vợ tôi giống nhau à."