“Anh nhìn thấy tôi ……” Quỷ u oán lẩm bẩm.
La Kỳ vẫn là ngồi trên ghế dài không động.
Thấy y như vậy quỷ kia không khỏi sinh khí tiếp tục càu nhàu:“Anh rõ ràng là nhìn thấy tôi ……”
La Kỳ cảm thấy nhức đầu.
Đại thúc vốn vô tư làm ra hành động bất nhã giữa chốn công cộng lập tức bị dọa cho sợ đến ôm đầu chạy trốn —— mặc dù La Kỳ dáng dấp nhìn kiểu gì cũng không giống mấy kẻ lưu manh, nhưng cho dù là ai khi thấy y hướng về phía không khí vừa trợn mắt vừa than thở, đôi lúc còn nói vài ba câu chẳng ăn khớp với nhau, cũng sẽ có bao nhiêu da gà da vịt đều nổi lên; huống chi bây giờ còn là buổi tối vắng người.
Nhìn theo bóng đại thúc một đường vừa gào thét vừa bỏ chạy thục mạng, La Kỳ liền nhanh chết lặng: Nếu không bây giờ y làm sao có thể đàng hoàng ngồi ở trạm thai để nghe một con quỷ càu nhàu a?
“Anh khi dễ quỷ !”
Tiểu tử kia cuối cùng cũng quyết định đổi câu nói, La Kỳ nghe cảm động đến nỗi thiếu chút nữa rơi lệ. Vì vậy để đáp lại, y rốt cục mở miệng đáp lời:“Tôi thế nào lại khi dễ cậu?”
Quỷ căm hận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ:“Bánh 、 bao!”
“Phốc —— khụ khụ khụ ……” La Kỳ lập tức che miệng lại, đem tiếng cười cứng rắn biến thành liên tiếp ho khan.
“Ho mấy cái không chết được!”Quỷ oán hận nguyền rủa anh.
Y nửa cười nửa ho khan mất một lúc sau đó mới chậm rãi hỏi đối phương:“ Cậu rất thích ăn bánh bao a? ”
Quỷ hơi ngẩn người, sau đó cảnh giác nhìn y chằm chằm:“ Làm sao? Anh lại muốn dùng chiêu này? Nói cho anh biết, một chiêu đối với tôi không thể sử dụng hai lần a!”
“Phốc ……” La Kỳ lại muốn bật cười, “Cậu là Ngũ Tiểu Cường a?”
Quỷ quay lại liếc y một cái.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm vậy đâu.” La Kỳ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, “Lần trước đều do cậu ngồi lên đầu tôi, tôi vạn bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.”
“……” Quỷ có chút trầm mặc, ánh mắt lo lắng liếc liếc sang hai bên, “Cũng là tại anh không chịu thừa nhận có thể nhìn thấy tôi, nếu như anh sớm nói thì tôi cũng sẽ không hành động như vậy a.”
La Kỳ vui vẻ:“Như vậy tức là từ nay cậu sẽ không làm thế nữa? ”
“Nói nhảm!” Quỷ thở dài sau đó ngẩng đầu nhìn trời, “ Tuy đã biến thành quỷ nhưng dù sao tôi vẫn muốn giữ lại mặt mũi nha! Chuyện xấu hổ như vậy anh cho rằng tôi muốn làm hay sao? Còn không phải là một người rảnh rỗi. ”
Nụ cười đọng trên khóe môi La Kỳ cứ theo từng câu nói của quỷ mà phai nhạt dần, đơn giản vì y hiểu tâm tư của tiểu tử kia: Bởi vì luôn không có ai nhìn thấy, bởi vì luôn không có ai cùng trao đổi, cho nên mới làm ra chút chuyện vớ vẩn giết thời gian mà thôi —— ý tứ của quỷ chính là như vậy đi.
La Kỳ đột nhiên nhớ tới 《 hoang đảo cầu sinh* 》: Trong phim là một người bị lạc đến đảo hoang chỉ có mỗi quả bóng chuyền làm bạn, mỗi ngày lại mỗi ngày trôi qua chỉ có thể cùng nó nói chuyện.
Mà bây giờ, trạm thai này đây đối với tiểu quỷ kia chẳng khác nào hoang đảo. Hắn đối với người đứng chờ xe lảm nhảm tự nói tự nghe, đôi lúc lại bày ra mấy trò đùa ác, bởi lẽ hắn mỗi ngày đều ở chỗ này, thế nhưng không một ai hay biết, đương nhiên càng không thể có chuyện cùng hắn trao đổi này nọ —— rõ ràng là nơi có rất nhiều người lui tới, nhưng đối với quỷ lại chẳng khác nào hoang đảo chỉ có một “ người ”.
“Cậu tên là gì?” La Kỳ giọng nói không tự chủ lại tăng thêm một tầng ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng tựa như thủ thỉ.
Quỷ nghe không rõ:“Anh nói cái gì?”
La Kỳ cười cười:“Tôi hỏi, cậu tên là gì.”
“Nga.” Quỷ gật đầu một cái, sau đó khẽ nhún vai, “Quên rồi. ”
“Ách.” La Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, “Cái gì gọi là ‘quên rồi’ a !”
“Quên rồi chính là quên rồi!” Quỷ vẻ mặt thờ ơ bay tới cạnh y chậm rãi ngồi xuống, lấy tay chỉ chỉ vào đầu, “Anh cũng biết, bị tai nạn xe cộ rất dễ lại di chứng, không nhớ rõ tên tuổi thì có cái gì kỳ quái đâu. ”
Đã là quỷ còn chơi trò mất trí nhớ a?
La Kỳ rất muốn hỏi như thế, nhưng lời nói đến khóe miệng lại thay đổi:“ Vậy cậu còn nhớ rõ cái gì? ”
“Nhớ a …… nhớ rất nhiều a.” Hắn sờ sờ cằm, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
La Kỳ kiên nhẫn chờ đối phương nói ra những điều mà hắn còn nhớ, nhưng đợi nửa ngày, tên kia rốt cuộc lại nhướn mày nói một câu:“ Tôi tại sao lại phải nói cho anh biết a? ”
La Kỳ méo mặt.
Quỷ rất không có lương tâm phất tay đuổi người:“Tán gẫu cũng tán gẫu đủ rồi, ngươi cũng nên về đi thôi.”
La Kỳ im lặng không đáp, nhưng thời gian quả thật không còn sớm, y nghĩ cũng đến lúc phải trở về rồi —— dù sao quỷ ở trạm thai cũng chạy không thoát, ngày mai còn có thể gặp mặt. Nghĩ như vậy, La Kỳ cũng không dùng dằng thêm nữa, đứng lên hướng nhà mà đi.
“Ai ai, người kia chờ chút!”
Đi chưa được hai bước, quỷ đã vội cất tiếng gọi.
La Kỳ quay đầu nhìn lại, quỷ “hắc hắc” cười lấy lòng:“Cái đó, anh ngày mai có ăn bánh bao Trần Ký hay không?”
La Kỳ liếc mắt tỏ vẻ xem thường:“Tôi tại sao lại phải nói cho cậu biết a?”
Quỷ vò vò đầu, dáng vẻ nhăn nhó:“Cái đó …… dù sao tôi để ý thấy anh luôn ở trạm thai ăn điểm tâm, hơn nữa bánh bao Trần Ký hương vị lại rất thơm ngon …… cho nên ……”
“Cho nên?” La Kỳ có chút khó hiểu, “Cho nên cái gì?”
“Không có gì.” Quỷ nhanh chóng lấp liếm, sau đó quay người phiêu trở về trạm bài.
La Kỳ ngây ngốc đứng đó một lát, cuối cùng quyết định tốt nhất là trở về nhà đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, La Kỳ cố gắng dậy sớm lượn quanh đường tìm mua bánh bao thanh thái hương cô.
“Anh lại khi dễ quỷ!”
Thấy La Kỳ cầm trong tay túi ny lon có in chữ “Trần” thật lớn, quỷ “ngao” một tiếng đánh tới. Hắn chỉ vào túi bánh tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, thế nhưng trên mặt lại viết rất rõ hai chữ vui mừng.
“Chẳng lẽ khi hắn còn sống có quan hệ gì đó với cửa hàng bán bánh bao kia?” La Kỳ đột nhiên thật tò mò.
Tò mò đến mức liền đem cả cuối tuần hao tổn ở cửa hàng bánh bao Trần Ký kia.
Chú thích:
Hoang đảo cầu sinh*: Cast away (Một mình trên hoang đảo) của đạo diễn Robert Zemeckis kể về nhân vật Chuck Nolan – người trở thành “Robinson thời hiện đại” khi phải sống một mình trên một hòn đảo sau khi sống sót trong một vụ tai nạn máy bay. Tại đây anh chỉ có một quả bóng chuyền làm bạn và đã phải vật lộn, xoay xở rồi dần dần thích nghi với cuộc sống nơi hoang đảo…
Bộ phim này đã từng mang về cho Tom Hanks nhiều giải thưởng như: Giải nam diễn viên xuất sắc nhất của Hiệp hộ những nhà phê bình phim New York, Chicago…
Cuộc bình chọn do trang web nổi tiếng về phát hành và phân phối DVD phim – Lovefilm – thực hiện với sự tham gia của hơn 2000 khán giả. Cast away đã đánh bại những bộ phim nổi tiếng vể ngày tận thế như 2012 của đạo diễn Roland Emmerich, Armageddon của Michael Bay…
_Trích dẫn_
Nguồn: tuoitre.vnMột số hình ảnh của bộ phim: