Cảm thông và tình yêu.
Đó là chủ đề giấc mộng vào buổi tối say rượu.
Trong mộng quỷ mặc một bộ lễ phục màu đen kiểu cũ, miệng liên tục niệm tay thì gõ vào tấm bảng đen, trên má có hai vệt máu đỏ lòm.
“Anh vừa cảm thông lại còn thầm mến tôi?” Quỷ nhếch môi, hàm răng dính vài vệt máu tanh, dữ tợn hướng La Kỳ cuồng tiếu.
Y hoảng sợ giẫy dụa vài cái, rốt cuộc liền tỉnh lại.
“Một giấc mơ điên khùng a……” Y chỉ biết ôm đầu gào khóc —— thật sự là vô cùng phiền não, vô cùng khổ sở.
La Kỳ tửu lượng vốn không tốt, chỉ cần ba chai bia là có thể khiến người say sưa không biết trời trăng là gì. Vì vậy sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, y cảm thấy đầu óc vừa đau nhức vừa choáng váng vô cùng khó chịu.
“Đã không biết uống lại còn uống nhiều như vậy để làm gì!” Quỷ đối với tình cảnh thống khổ của đối phương có chút hả hê, “Cảm thấy không thoải mái đi? Có phải rất đáng đời hay không?”
“Đừng nói nữa ……” La Kỳ yên lặng ngồi trên ghế dài nơi trạm thai, trong lỗ tai ông ông không ngừng, “Hảo ồn ào……”
Quỷ liếc mắt, phiêu phiêu đãng đãng bay đến phía trước người khác làm mặt quỷ.
La Kỳ mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy.
Quỷ hành động vô cùng ngây thơ : Biết rõ người khác không thấy được, hắn còn sung sướng chen vào giữa đám đông trợn mắt lè lưỡi, đem gương mặt vốn dễ coi vặn vẹo thành biến dạng.
“Làm gì có ai nhìn thấy —— cậu không cảm thấy nhàm chán sao?” La Kỳ dầu óc vẫn mơ mơ hồ mồ, hữu khí vô lực hỏi hắn.
Quỷ không nghe thấy, ngược lại bên người đột nhiên “ bá ——” một tiếng.
Giữa đám người chen chúc vô cùng nóng bức đột nhiên truyền tới một cơn gió mát dịu.
“Ngô?” La Kỳ bất tri bất giác hơi hơi đảo tròng mắt …… Xung quanh y vốn đầy ắp người, thế nhưng hiện tại lại trống hẳn một vòng lớn.
Thái dương La Kỳ giật đến phát đau:Quả nhiên uống rượu sẽ ngộ chuyện —— khi không lại cùng với tiểu quỷ kia nói này nói nọ, khiến cho người khác hiểu nhầm!
May mắn làm sao xe buýt rất nhanh đã tới, mọi người một ổ phong địa hướng cửa xe chen lên, vì vậy không có ai rảnh rỗi quản y một mình lẩm bẩm lầu bầu nữa.
La Kỳ thở phào nhẹ nhõm, men theo đám đông trèo lên xe. Nhưng vì vẫn còn say rượu nên lực chiến đấu liền giảm sút, y vừa cố chen lên hai cái đã bị người khác kéo về phía sau, chân lệch một cái, ngã bệt xuống đất.
Lần này bị xô đẩy rất mạnh, La Kỳ đau đến nỗi thiếu chút nữa rơi lệ.
Nhưng tài xế xe buýt không tin vào nước mắt. Mắt thấy trên xe đã đông người, tài xế đại ca thủ hạ nhấn một cái, cửa xe liền đóng lại.
La Kỳ “ngao” một tiếng, sau đó lăn mấy vòng nhào tới bên cửa xe:“Sư phó! Sư phó ngài chậm một chút !”
Tài xế sư phó cao lâm hạ địa (chỉ sự cao ngạo) nhìn y một cái, cũng không gây khó dễ, mở cửa cho y lên xe.
La Kỳ thật dễ dàng leo lên xe, còn chưa kịp đứng vững, đã bị biển người dồn cho mặt dính vào cửa.
Cửa xe tuyệt đối không thể nói là sạch sẽ, nhưng dù sao vẫn là làm bằng thủy tinh trong suốt. Bởi vậy xuyên qua cửa sổ chi chít vân tay, La Kỳ như cũ có thể thấy quỷ thật rõ ràng.
Quỷ đang đứng ở nơi mà y bị ngã, cả người cúi xuống, đôi tay cứ thế lơ lửng giữa không trung giống như muốn nâng một vật gì đó.
Tư thế rất kỳ quái, kỳ quái đến nỗi khiến cho La Kỳ nhịn không được suy nghĩ lung tung. “Chẳng lẽ vừa rồi cậu ta muốn đỡ mình?” La Kỳ lắc đầu một cái, “Làm sao có thể! Cậu ta đâu thể đụng tới mình …… Đúng là bản thân suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Cũng không biết có phải do dư vị rượu đêm qua hay không, mà La Kỳ tựa như nghe được trong lòng có một thanh âm chưa từ bỏ ý định hỏi tới:“Nếu đấy là sự thực? Nếu là sự thực thì sao?”
Nếu như a…… Y ngả đầu vào cửa xe, tâm tình tự nhiên tốt lên nhiều lắm.
“Cảm thông còn là thầm mến?” Hình ảnh quỷ đầm đìa máu tươi đột nhiên hiện lên trong đầu La Kỳ, khuôn mặt tươi cười đáng sợ tựa hồ bay bay trước mắt.
La Kỳ khóe miệng giật giật, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
“Từ nay nhất định không dám uống nhiều rượu như thế nữa ……” Đầu rất đau, lòng tham phiền, La Kỳ cảm thấy vô cùng buồn bực.
Một ngày không thuận lợi.
Đầu tiên là tới trễ, sau đó lại nhớ lộn số lượng đơn đặt hàng, náo loạn rồi náo loạn, La Kỳ mệt mỏi tới mức chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Y không thông minh, từ nhỏ đã không phải loại người xuất chúng. Công việc, cũng chỉ đúng thời hạn hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, hơn nữa mặc dù luôn miễn cưỡng đi tiếp rượu khách hàng, thế nhưng y vẫn không bỏ được thói quen ngại cùng người khác “giao tế”.
Ngoại trừ cha mẹ, không ai coi trọng y;ngoại trừ bản thân, không ai muốn tìm hiểu về y.
Có người nói, mỗi cá nhân đều có ưu điểm của riêng mình.
La Kỳ dĩ nhiên cũng có. Y chăm chỉ, nghiêm túc, đầy mình trách nhiệm, lại nhạy cảm, chỉ là không ai nguyện chú ý tới mà thôi.
Buổi tối, La Kỳ lặng lẽ ngồi trên xe về nhà, đột nhiên y thở dài một hơi, trong lòng ân ẩn bi quan:“Chẳng lẽ cứ sống như vậy cả đời sao?”
Thế thì còn gọi gì là nhiệt huyết tuổi trẻ nữa, La Kỳ cũng đã từng mơ ước một tương lai tráng lệ; mà giờ đây, y chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn mà thôi.
“Ô, không muốn …… mình chắc chắn là do kiệt sức nên mới sinh ra nghĩ quẩn. Nghỉ ngơi một đêm liền tốt rồi……”
“Chi ——” Xe chầm chậm ngừng lại.
La Kỳ mệt mỏi bước xuống, thong thả tản bộ về nhà.
“Uy ! La Kỳ !”
Có người gọi hắn.
La Kỳ từ từ ngẩng đầu lên:Là quỷ.
Quỷ phiêu ở trước mặt y, vẻ mặt cổ quái. “Anh làm sao vậy?” Hắn hỏi, “Thoạt nhìn giống như mệt chết đi a.”
La Kỳ miễn cưỡng cười cười:“Không sao.”
Quỷ nhìn y giả bộ, sau đó cúi mình đánh giá:“Chẳng lẽ là do buổi sáng bị té? Không có đạo lý a, anh té chính là cái mông chứ không phải cái đầu!”
La Kỳ yên lặng nhìn trời.
“Đúng rồi, hôm nay ở đây xảy ra một vụ tai nạn giao thông nha!” Quỷ vô cùng hưng phấn, nói liến thoắng, “Có người say rượu phóng xe đụng vào trạm thai, tốc độ xe tuyệt đối không dưới 70km/h —— Thật may là lúc ấy không có người, bất quá chiếc xe thể thao kia toàn bộ đều nát bét……”
La Kỳ an tĩnh lắng nghe, nhìn quỷ kia trước mắt y huơ tay múa chân —— sau đó, rất kỳ quái, những thứ vốn đè nặng trong tim dần dần biến mất, tựa như lớp băng dày dưới ánh mặt trời chầm chậm tan chảy.
“Thực ra mình cũng đâu phải là một kẻ tầm thường.” Y nghĩ, “Mình còn có thể nhìn thấy quỷ không phải sao?”
Chỉ có một mình y có thể nhìn thấy tiểu quỷ nơi trạm thai này.
Chỉ có một mình y có thể nhìn thấy.
Ý nghĩ đấy khiến cho La Kỳ có chút khẩn trương: Tựa như, có cái gì đó đột nhiên trở nên vô cùng khác lạ.