Tới gần ngày Tâm Dao đi Mĩ, tinh thần của Hà Mộ Văn cũng trở nên bất ổn, thường xuyên rơi vào trạng thái trầm tư.
Đôi khi, hắn có một loại dự cảm rằng Tâm Dao đi Mĩ lần này, dường như sẽ không bao giờ trở lại nữa!
Gần đây, mỗi khi bọn họ ở bên nhau thì loại dự cảm này luôn chế ngự trong lòng hắn, hắn sợ mất cô!
Những ngày này, Tâm Dao đang bận rộn làm thủ tục xuất cảnh, thời gian đi Mĩ đến gần, cô cũng trở nên cáu kỉnh bồn chồn.
Có những lúc, cô thật mong muốn rằng phải chi mình chưa từng lớn lên, nhưng nhiều người sống trên đời này muốn đừng lớn lên, thì lại đang trong quá trình trưởng thành, nhiều hoặc ít đều phải trả giá. Cho tới bây giờ, mọi chuyện đã xảy ra như vậy, bất luận như thế nào cô cũng nên dũng cảm đối mặt với tình trạng này.
Vào ngày trước khi đi, lúc gần tối, Hà Mộ Văn tan ca sớm, lái xe đưa Tâm Dao đi tới biển phía Bắc.
Trên bờ biển rất nhiều người đang đùa nghịch trong nước, Mộ Văn ôm eo cô bước trên nền cát mịn màng, đi dọc theo bờ biển. Hai dấu chân in trên nền cát, uốn khúc trải dài.
Dần dần, họ đi cách xa nơi đông người, tới những ghềnh đá cao chót vót thì dừng lại, hai người leo lên một tảng đá lớn và ngồi xuống. Nhìn ánh chiều tà đang nghiêng về phía tây, một nỗi u sầu do sắp biệt ly dâng lên, chua xót khổ sở tràn ngập trong trái tim của hai người.
"Sao vậy?" Cô dịu dàng hỏi.
Hắn đưa tay ôm vai cô, vẫn ôm một tia hi vọng nói: "Tâm Dao, chẳng lẽ nhất định em phải đi Mĩ sao? Không thể viết thư gửi qua được sao?"
"Mộ Văn." khóe miệng cô hiện lên nụ cười gượng gạo, "Cha nói rất đúng, dù sao nhà chúng ta và nhà Hoài Triết, mối quan hệ bạn bè qua lại không phải bình thường, chỉ vội vàng gửi một phong thư để nói qua loa đại khái, hình như không hợp tình hợp lý, bất luận như thế nào, em cũng phải tự mình đi một chuyến, đối mặt với Hoài Triết để giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng."
"Nếu như anh ta gây khó khăn cho em thì sao?"
"Sẽ không đâu, anh ấy là một người biết suy nghĩ phải trái."
"Tâm Dao! Em sẽ không . . . . ." Hắn nhìn cô chằm chằm, không biết nói thế nào, cảm giác ly biệt và dự cảm cô sẽ đi mãi không về lại dấy lên, "Có khi nào em sẽ không trở lại không?"
Vẻ mặt cô ngạc nhiên, sau đó rút tay ra khỏi tay hắn, "Anh không tin tưởng em đến vậy sao? Anh cho rằng em là một cô gái dễ dàng thay đổi như thế sao?"
Đôi mắt đẫm lệ của cô dịu dàng và đầy nỗi buồn. Hắn nhanh chóng ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống, dùng đôi môi thương xót áp lên môi cô.
"Tha thứ cho anh!" Hắn nói nhỏ bên tai cô: "Chúng ta không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần em nhớ rằng anh ngày ngày mong nhớ em và luôn chờ em quay về !" Hắn nhìn Tâm Dao thật sâu: "Thật xin lỗi!"
"Xin lỗi em cái gì?"
"Xin lỗi vì đã để cho em chịu đựng rất nhiều tội lỗi và áp lực, chỉ vì anh ích kỷ muốn có em!"
Cô rưng rưng nước mắt mỉm cười, "Muốn có được hạnh phúc thật sự, thì phải trả một cái giá đáng kể."
"Hi vọng những việc đau buồn này nhanh trở thành quá khứ, sau này mọi việc sẽ đều tốt đẹp."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đây là một chuyến bay tương đối dài, khi máy bay đến sân bay thì Tâm Dao đã kiệt sức, hoàn toàn không có loại cảm giác mới mẻ và hào hứng khi ra nước ngoài lần đầu.
Máy bay hạ cánh, cô nhìn lên bầu trời, cảm thấy rằng bầu trời rộng lớn giữa New York và Đài Bắc không có gì khác biệt, cô không thể tin rằng mình đã đến một nước xa lạ, nhưng khi tiến vào đại sảnh của sân bay, không nghe được ngôn ngữ quen thuộc, cũng không gặp một người quen biết nào, đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là người nước ngoài da trắng tóc vàng, cô mới mơ hồ cảm thấy, mình đã đi sang đất khách quê người.
Trải qua thủ tục rắc rối của hải quan, kiểm tra hộ chiếu, hành lý….., sau khi ra khỏi phòng kiểm tra, cô lập tức nghe được có người gọi tên mình.
Cô theo tiếng gọi nhìn lại, Hoài Triết đang chạy như bay về phía cô, hắn hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, gắt gao ôm cô thật chặt, thật lâu sau mới thả ra, cặp mắt lóe sáng quan sát Tâm Dao.
"Tâm Dao!" Hoài Triết thì thào nói nhỏ : "Em đến thật rồi!"
"Đúng vậy, em đã đến." Tâm Dao lặng lẽ nhìn hắn. Hắn vẫn y như trước, khuôn mặt trắng nõn, tao nhã lịch sự, vài sợi tóc bướng bỉnh rũ xuống trán, khóe miệng vểnh lên, mang theo nụ cười tràn đầy sự ngây thơ.
"Không chào đón em tới? Phải không?"
"Đừng có vừa thấy mặt đã trêu chọc anh!" Hắn chắm chú nhìn cô, đôi mắt mang theo tình cảm nồng nàn, dường như muốn nhìn sâu tận trong nội tâm cô, "Em không thay đổi một chút nào."
Cô bỗng thấy trong lòng run lên, vội vàng chuyển chủ đề, " Cha mẹ Nhậm đều khỏe hết chứ?"
"Đều khỏe, mẹ đang nấu một bàn thức ăn ngon ở nhà chờ em đấy!" Hắn buông lỏng cô ra, nhấc hành lý của cô lên, hớn hở nói: "Mẹ biết em tới, nên đã sớm đã sắp xếp phòng của em xong rồi. Đi thôi! Ngồi máy bay lâu như vậy, nhất định em đã mệt muốn chết rồi."
Đi ra khỏi sân bay, lên chiếc xe thể thao màu trắng của Hoài Triết, hắn nhìn cô cười hì hì nói: "Tháng trước mới vừa mới thi lấy bằng lái xe xong, chuyến này, vừa đúng dịp có thể dẫn em đi thăm quan khắp nơi một phen."
"Kỹ thuật điều khiển xe của anh có thể tin được không?"
"Xem em kìa, vẫn y như trước kia, không tin tưởng anh như vậy." Hắn giống như là oan ức, "Đừng cứ mãi đối xử với anh như một người em trai có được hay không?"
"Ở trong mắt em, anh vĩnh viễn là anh trai của em." Tâm Dao buột miệng.
Hắn nhướng mày, ấm ức cầm tay của cô đau đến thiếu chút nữa cô nhảy dựng lên, "Anh trai của em không phải đã trưởng thành rồi sao?"
"Ai da!" Tâm Dao xoa mu bàn tay bị nắm đau, nhìn chăm chú vào hắn nói: "Vẫn tính trẻ con như vậy."
Hoài Triết nghiêm nghị nhìn cô, thu hồi nụ cười ngây thơ, vẻ mặt cẩn thận và dịu dàng.
"Tâm Dao, anh biết rõ mình chỉ là một người bình thường, không nhạy bén, thậm chí tính tình còn rất hồ đồ, không biết săn sóc, nhưng những việc này anh đều có thể học, em nói anh làm gì, anh đều nghe lời em."
Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn khuôn mặt nho nhã và ánh mắt nhìn cô thắm thiết của Hoài Triết, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, sâu kín nói: "Hoài Triết, em đáng để anh phải chịu uất ức như vậy sao?"
"Anh không biết có đáng giá hay không, nhưng chúng ta quen biết và chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, em là cô gái duy nhất tồn tại trong lòng anh, anh chỉ biết, vì em mà khiến mình ủy khúc cầu toàn, tại sao không được?"
Cô sửng sốt nhìn Hoài Triết, cảm thấy không thể dùng ánh mắt như trước kia để đánh giá hắn, chỉ trong một năm qua, Hoài Triết đã nhanh chóng trưởng thành, vẻ ngoài ngây thơ kia, đã được che dấu bởi một vẻ trưởng thành và trái tim giàu tình cảm.
"Đừng có ngốc, đã đính hôn rồi còn nói những lời thừa thãi này!" Hắn vỗ vỗ mu bàn tay cô, vui mừng nói, "Trong một tháng em ở đây, anh sẽ đưa em đi du lịch hết nước Mĩ . . . . ."
"Hoài Triết." Cô cắt ngang lời của hắn: "Em chỉ ở đây một tuần là phải trở về rồi."
"Sao lại như thế ?!" Hắn buông tay cô ra, "Em đã đến đây rồi, cũng đừng mong chạy trốn, anh sẽ trông chừng em thật kỹ."
Xe chạy vững vàng hướng về phía nội thành có những tòa nhà chọc trời, khu đô thị nhộn nhịp, xe chạy như nước, rồi từ từ ra vùng ngoại ô, cuối cùng tiến vào một khu dân cư yên tĩnh và tao nhã, xe dừng trong một khu vườn phía trước một ngôi nhà lớn được xây dựng theo phong cách phương tây.
Bọn họ dọc theo đường mòn đi vào, mẹ Nhậm ra đón đầu tiên, vừa nhìn thấy Tâm Dao, ánh mắt của bà lập tức tỏa sáng, chạy vội tới, kéo Tâm Dao vào lòng, quan sát cô tỉ mỉ từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự cưng chiều vô tận.
"Để mẹ Nhậm nhìn xem. Ôi. . . . . . Con vẫn đáng yêu như vậy, khiến người ta thích thú!"
"Mẹ Nhậm. . . . . ." Tâm Dao cười nói: "Mẹ cũng không thay đổi một chút nào, thậm chí còn trẻ đẹp hơn so với trước kia nữa!"
"Ôi trời!" Mẹ Nhậm kêu lên: "Chỉ mong con có thể ở đây lâu với mẹ, như vậy mẹ nhất định trẻ mãi không già!"
"Được rồi, bà xã." Cha Nhậm nhìn vợ nói: "Bà muốn trẻ mãi không già sao? Đừng có sử dụng thành ngữ loạn hết lên, là sẽ kéo dài tuổi thọ!"
"Kéo dài tuổi thọ?" Mẹ Nhậm không phục nói: "Tôi còn rất trẻ nha!"
"Được rồi!" Cha Nhậm nói: "Chờ Hoài Triết với Tâm Dao kết hôn xong, rồi sinh ra một em bé, tới lúc gọi bà một tiếng ‘Bà nội’, xem bà còn có thể trẻ đến mức nào!"
Lúc này, Tâm Dao chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn cả nhà Hoài Triết cười nói trêu ghẹo nhau, vẻ mặt cứng ngắc, suy nghĩ cũng ngổn ngang.
Cha Nhậm đi tới, nhìn Tâm Dao nói: "Ba mẹ con cũng khỏe chứ?"
"Dạ khỏe ạ !"
Mẹ Nhậm chen tới, thân thiết kéo vai Tâm Dao, dịu dàng cưng chiều nói: "Lần này bất luận như thế nào, hãy ở lại đây lâu một chút, Hoài Triết vì con còn đặc biệt đi học lái xe, chờ con sang, sẽ chở con đi chơi khắp nơi đấy!"
"Con sợ rằng. . . . . ."
"Được rồi! Được rồi !" Hoài Triết cuống quít nói: "Tâm Dao nhất định rất mệt mỏi, còn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, trước tiên lên trên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi trước đã!"
"Đánh vào cái miệng nói nhiều này, xem ra mẹ đúng là già nên hồ đồ, chưa gì đã quên con ngồi máy bay lâu như vậy." Mẹ Nhậm kéo tay Tâm Dao, thân mật nói: "Đi, mẹ Nhậm dẫn con lên lầu, xem phòng của con."
Theo mẹ Nhậm đi dọc cầu thang kiểu vòng tròn trong phòng khách lên lầu, Tâm Dao được đưa vào căn phòng trang bị đầy đủ tiện nghi, tất cả được bài trí toàn một màu hồng, mọi thứ đều mới được mua.
Cô kinh ngạc nhìn mẹ Nhậm, "Không phải vì con tới, nên căn phòng này mới được trang hoàng như thế chứ?"
Mẹ Nhậm chỉ cười không nói, coi như là đồng ý.
"Mẹ Nhậm!" Tâm Dao kêu lên một tiếng."Mẹ không nên quá cưng chiều con như vậy!"
"Mẹ không cưng chiều con thì cưng chiều ai?" Mẹ Nhậm kéo Tâm Dao ngồi xuống giường, "Từ khi con còn bé, mẹ đã mong con sau này sẽ trở thành một thành viên trong nhà họ Nhậm, hôm nay được như ý nguyện, cưng chiều con cũng là việc nên làm!"
Tâm Dao nhìn mẹ Nhậm, trong lòng cảm thấy xao động.
"Nhìn bộ dạng con có vẻ rất mệt mỏi, ngủ một giấc trước đi! Mẹ sẽ gọi con dậy sau." Mẹ Nhậm cười, sau đó lui ra ngoài.
Tâm Dao nhìn cửa phòng đóng lại, rơi vào trầm tư.
Cô nên mở miệng nói với Hoài Triết việc hủy bỏ hôn ước giữa hai người như thế nào đây?
Sau khi hiểu rõ chân tướng, Hoài Triết sẽ có phản ứng gì?
Cô nhắm mắt lại, nằm ngửa cả người trên giường, trong lòng cảm thấy bất an.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Hôm nay sau khi ăn sáng xong thì cha Nhậm đề nghị:
"New York nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có thế mà thôi, theo cha, Hoài Triết nên đưa Tâm Dao đi Alaska một chuyến, chắc chắn chuyến đi này sẽ không làm con thất vọng đâu."
"Ừ, đúng rồi!" Mẹ Nhậm thêm vào: "Tâm Dao, lúc này thời tiết ở Alaska thích hợp cho du lịch nhất, mặt trời hầu như không lặn, không khí trong lành, cảnh hồ và núi rất đẹp sẽ làm con lưu luyến quên về."
"Rất đúng!" Hoài Triết hưng phấn nhìn về phía Tâm Dao la lên: "Ngày mai chúng ta khởi hành đến bờ hồ cắm trại dã ngoại, được không?"
"Anh có vẻ quen thuộc với nơi đó nhỉ?"
"Tháng bảy năm ngoái, cả nhà anh đã đến đó ở một tuần, cảm giác vui thích vẫn còn chưa hết, lần này đi thăm lại chốn xưa, đảm đương nhiệm vụ hướng dẫn em tạm thời, chắc chắn là có dư kinh nghiệm." Hoài Triết tự tin nói.
"Đi đi! Tâm Dao." Mẹ Nhậm dụ dỗ: "Cùng nhau đi chơi một chuyến thật vui vẻ đi."
"Cứ quyết định như thế đi, cha lập tức đăng ký vé máy bay cho các con." Cha Nhậm mỉm cười nói tiếp.
Tâm Dao chăm chú nhìn Hoài Triết, thấy được trên mặt hắn sự hăng hái và mong đợi, trong khi cô như chìm ở vực sâu vạn trượng, không thể thoát ra được.
Cô biết mình nên từ chối chuyện này, nhưng cô thật sự không thể nào mở miệng được.
Chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng được, đi xem xem mùa hè ở đây như thế nào."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Bọn họ đi máy bay đến Alaska, sau đó Hoài Triết mướn một chiếc xe du lịch, hai chiếc lều, sau đó hướng về hồ Lộ Dịch Sĩ nổi tiếng khởi hành.
Dọc đường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những mái lều thưa thớt, không bao lâu, xe ngừng lại, Hoài Triết nghiêng đầu, hào hứng nói: "Đến rồi! Tối nay cắm trại ở bên bờ hồ này."
Tâm Dao nhìn xung quanh bốn phía, tưởng tượng vào ban đêm, rừng núi âm u đen tối này sẽ đáng sợ thế nào, chợt cảm thấy âm thầm sợ hãi.
"Có khi nào ban đêm đột nhiên nhảy ra một con gấu đen không?" Sống lưng của cô nổi lên một cơn ớn lạnh.
"Anh nghĩ không đến mức đó đâu! Đây là công viên quốc gia." Hoài Triết đưa tay vén tóc trên mặt cô, nói tiếp: "Cho dù gấu đen xuất hiện thật, anh sẽ liều chết bảo vệ em."
"Đừng có nói điều không may như thế!"
Hoài Triết cười ra tiếng nói: "Em trở nên mê tín dị đoan như vậy từ bao giờ thế? Tới rồi. Xuống xe đi!"
Hoài Triết nhanh chóng lấy lều cùng dụng cụ dựng trại ra, nhanh chóng dựng lều, sau đó họ đi dọc theo bờ hồ, bước chậm trong rừng cây cao chót vót, những tán lá che phủ cả bầu trời.
"Hoài Triết. . . . . ." Qua một thời gian dài lấy hết can đảm, cuối cùng Tâm Dao cũng mở miệng nói lời dạo đầu, "Em có chuyện muốn nói với anh. . . . . ."
Hoài Triết quay sang, ấn nhẹ vào môi cô, trong mắt bùng cháy một tình cảm nồng nàn cùng khát khao khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Đừng nói, cũng đừng động đậy. . . . . . Em có biết dưới ánh trăng, em đẹp như thế nào không?" Thân thể hắn kề sát cô, đôi tay nâng mặt cô lên.
Tâm Dao chợt cảm thấy bối rối, hoảng sợ muốn lui về phía sau, nhưng một cây khô đã chặn cô lại, cô lo lắng nói: "Hoài Triết, hãy nghe em nói, em. . . . . ."
"Không cần nói gì hết." Nhanh chóng ôm cô vào ngực, nụ hôn của hắn mạnh mẽ rơi trên tóc, trên mặt, trên môi cô, cánh tay ôm chặt cô, không cho phép cô giãy giụa.
Cô cố gắng muốn tránh thoát, Hoài Triết lại càng ôm cô chặt hơn.
Nụ hôn của hắn khiến cô hốt hoảng và gần như ngạt thở, cuối cùng chống đỡ không được, hai người ngã lăn xuống đất.
Cơ thể của hắn đè ép lên cô, bế cô càng chặt hơn, nỉ non bên tai cô: "Tâm Dao, anh muốn em!"
Tâm Dao kinh hoảng, trong lòng run rẩy, miệng la lớn: "Hoài Triết, mau ngừng lại!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mặt cô dò xét, "Tâm Dao, anh sẽ không làm tổn thương em, em còn không tin anh sao?"
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Tâm Dao hé miệng, ngập ngừng .
"Đừng nói nữa." Ngón tay của hắn đè lên môi cô, "Anh hứa về sau nhất định sẽ không tái phạm nữa. Nhưng chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa, gả cho anh, Tâm Dao, chúng ta phải kết hôn sớm hơn một chút."
"Kết hôn?" Tâm Dao hoảng sợ bật thốt lên.
Hắn khẽ cười: "Em không cần phải ngạc nhiên như thế, chúng ta đã đính hôn, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, chẳng qua vì mẹ em không muốn xa em, anh cũng vì muốn hoàn tất chương trình tiến sĩ, cho nên mới phải trì hoãn. Tâm Dao, Anh thật sự yêu em vô cùng. . . . . ."
Phát hiện thần sắc của cô khác thường, Hoài Triết đột nhiên dừng lại, nhìn cô chằm chằm, "Sao thế?"
Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, thật lâu sau, cô mới nói thật nhỏ một câu: "Em không thể kết hôn với anh, Hoài Triết."
"Tại sao? Anh yêu em, anh biết em cũng yêu anh, chúng ta đã đính hôn lâu rồi, cũng nên kết hôn chứ!"
Tâm Dao nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người đứng lên, nhìn về mặt hồ tối đen như mực, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt.
Hoài Triết cũng đứng lên."Tâm Dao, sao vậy? Trả lời anh đi!"
Cô vẫn yên lặng không nói.
Hắn đi tới, xoay vai của cô lại, lúc này mới phát hiện ra hai hàng nước mắt đang chảy dọc xuống theo hai gò má của cô.
Hắn luống cuống, vòng tay ôm cô, vỗ về bờ vai của cô, dồn dập nói: "Em đừng khóc có được hay không? Tại biểu hiện của anh quá dữ dội sao? Đừng khóc! Em khóc làm lòng anh cũng tan nát, về sau chúng ta sẽ bàn lại, được không?"
Tâm Dao ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, chăm chú nhìn Hoài Triết, đáy mắt đầy vẻ hối lỗi.
"Hoài Triết. . . . . ." Cô né tránh cánh tay của hắn, nước mắt lần nữa rơi xuống."Chúng ta sẽ không có về sau! Sẽ không có nữa! Bởi vì. . . . . . Trong lòng em đã có người khác!" Cô nói một hơi.
Hoài Triết như bị sốc, đôi môi từ từ mất đi màu sắc. Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào cô, cúi đầu mở miệng: "Từ nhỏ em đều thích trêu chọc anh, anh đều không để ý, nhưng xin đừng mang chuyện tình cảm ra trêu đùa anh!"
"Đây là sự thật, Hoài Triết, em rất xin lỗi!" Cô nghẹn ngào nói: "Em. . . . . Em thật sự không muốn làm tổn thương anh! Nhưng. . . . . . Sự việc đã xảy ra. . . . . ."
"Là do anh đã làm sai điều gì sao?" Hỏi hắn, mặt trắng bệch như phấn.
"Không! Không!" Cô nói với giọng mệt mỏi: "Anh không có gì sai cả! Do em, em không nên thay lòng đổi dạ, tội của em không thể tha, anh hãy trừng phạt em đi! Trách cứ em đi!"
"Không. . . . . . Không thể nào!" Hắn hoảng sợ hét lên: "Anh không tin! Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, em lúc nào cũng nhường anh, nuông chiều anh, em không phải là một người nhẫn tâm, không phải là một người không giữ chữ tín, em không phải, có đúng hay không?"
Tâm Dao che mặt lại, cả cơ thể tê liệt dựa vào thân cây khô từ từ khuỵ xuống mặt đất.
"Em thật sự không muốn làm tổn thương anh, nhưng. . . . . . Em vô cùng xin lỗi. . . . . ."
Hoài Triết ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được mọi chuyện sẽ diễn biến thành kết cục như vậy.
Hắn cúi người xuống, kéo Tâm Dao đứng lên, yên lặng nhìn cô, trong lòng tức giận cùng đau đớn dữ dội, cuối cùng, trong mắt hắn nổi lên ngọn lửa, nắm tay cô ngày càng chặt.
"Cô đã không yêu tôi, tại sao còn đồng ý đính hôn?" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, thì cô không cần đồng ý, căn bản là cô muốn đùa bỡn tôi, đúng không?"
Hắn hét lên, xoay người kéo cô xông thẳng đến xe, mở cửa, nhanh chóng đẩy cô vào trong xe.
"Hoài Triết!" Tâm Dao la lên.
Hắn cũng lên xe, nhìn chằm chằm một bên mặt của cô, mặc dù trong ánh mắt không có oán hận, nhưng lại tràn đầy đau khổ cùng tuyệt vọng.
Hắn khởi động xe, hai tay nắm chặt tay lái, cảm thấy trái tim đau đớn giống như bị xé nát.
Bởi vì tối hôm qua trắng đêm chưa ngủ, hơn nữa mới vừa rồi chịu một đả kích quá nặng, tinh thần của hắn có phần hoảng hốt, mơ hồ lái xe đi, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Khi xe chạy ra khỏi khu rừng rậm và tiến vào đường cao tốc thì mưa đã rơi tầm tã, nước mưa như những thác nước nhỏ chảy từ cửa xe chảy xuống, cần gạt nước quét thật nhanh, nhưng không kịp với tốc độ chảy của nước mưa, trước mắt gần như không nhìn thấy gì.
Hắn không sợ hãi, không căng thẳng, nhưng lại vô ý thức chạy nhanh về phía trước.
Tại một đường rẽ, hắn nhanh chóng xoay tay lái, khi phát hiện trước mặt lao tới một chiếc xe tải lớn thì muốn phanh xe đã không còn kịp, theo bản năng hắn muốn tránh vào ven đường, nhưng bởi vì tốc độ xe thật sự quá nhanh, xe lại theo mặt đường trơn trợt lao thẳng ra ngoài, sau đó bay lên cao, rớt xuống một con mương ven đường.
Bầu trời u ám, sấm chớp ầm ầm, tia chớp ở cuối chân trời phát ra những tia sáng lóe mắt, nước mưa xối xả trút xuống xung quanh chiếc xe du lịch đổ nát nằm rải rác, vết máu theo nước mưa, chảy ra khắp nơi. . . . . .