Khi cha mẹ Nhậm nhận được tin tức, khẩn cấp bay đi Alaska thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Họ được bác sĩ ở đây cho biết tình hình thương tích của Hoài Triết và Tâm Dao. Hoài Triết gãy xương đùi, sau khi phẫu thuật thì đã không còn đáng ngại, nhưng thương thế của Tâm Dao lại cực kỳ nghiêm trọng, ngoại trừ cơ thể bị thủy tinh cắt nhiều chỗ ra, cẳng chân phải bị trọng lượng của chiếc xe đè xuống trong thời gian rất lâu, mạch máu đã bị dập nát, thần kinh và các cơ bắp bị tổn thương nghiêm trọng, từ đầu gối trở xuống hoại tử toàn bộ, phải sớm làm phẫu thuật cắt bỏ, nếu không tính mạng sẽ khó bảo toàn.
"Muốn cắt bỏ cẳng chân phải?" mẹ Nhậm sắc mặt tái nhợt kêu lên sợ hãi, toàn thân bà run rẩy, gần như bất tỉnh.
Cha Nhậm vội vàng giữ bà, giọng nói khàn khàn: "Bà không thể ngất vào lúc này, hãy kiên cường lên, hai đứa nhỏ cần chúng ta!"
"Không còn chọn lựa nào khác cả." Trên cằm bác sĩ mọc đầy râu, sắc mặt nặng nề, dùng tiếng Anh nói chuyện: "Hôm qua cô ấy kiên quyết không chịu làm phẫu thuật, nhưng cẳng chân của cô ấy đã hoại tử toàn bộ, phải tranh thủ thời gian cắt bỏ sớm, nếu kéo dài, không chỉ là bỏ đi một chân mà ngay cả tính mạng cũng khó qua khỏi."
Vẻ mặt mẹ Nhậm biểu lộ đầy nỗi sợ hãi, bà nhìn bác sĩ với vẻ mặt không thể tin được, "Tại sao lại như vậy chứ. . . . . . Tôi không tin!"
"Hãy tỉnh táo một chút!" Cha Nhậm bi thương nói: "Chúng ta phải chấp nhận sự thật!"
"Hai người phải bàn bạc thật nhanh chóng, nên nhớ, hôm nay nhất định phải quyết định, nếu không. . . . . . Sẽ là quá muộn!" Bác sĩ nói.
Cha mẹ Nhậm nhìn nhau, mẹ Nhậm cắn chặt môi, suy tính hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, "Tôi lập tức ký tên, để cho tôi thăm cô ấy một chút, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy."
"Vâng!" Bác sĩ gật đầu, dẫn cha mẹ Nhậm đi vào phòng bệnh của Tâm Dao.
Tâm Dao nằm trên giường bệnh như người mất hồn, tóc của cô dính mồ hôi ướt đẫm, lộn xộn dính vào mặt, vào trán.
Vừa nhìn thấy mẹ Nhậm, cô giống như nhìn thấy cứu tinh, sống chết nắm chặt tay bà, nhìn bà chằm chằm như cầu cứu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Mẹ Nhậm, con không muốn cưa chân! Con không muốn cưa chân!"
Mẹ Nhậm lòng như đau như cắt nói: "Nhưng. . . . . . Nếu không cưa chân, sẽ nguy hiểm đến tính mạng a. . . . . ."
"Nếu như cắt bỏ chân của con, con thà chết còn hơn!"
"Con đừng nói như vậy, mẹ Nhậm cầu xin con!" Mẹ Nhậm cầu khẩn nói: "Con gái, con nhất định phải làm phẫu thuật, miễn là con còn sống, tất cả vẫn còn hy vọng! Con còn có tình yêu của cha mẹ con, tình yêu của Hoài Triết, chúng ta cũng không thể chịu đựng được nỗi đau đớn khi mất con đâu!"
"Ông trời ơi. . . . . ." Tâm Dao đau khổ nhắm mắt lại, khẽ nói: "Cho dù con từng có lỗi, cũng không cần phải trừng phạt con tàn khốc như vậy chứ!"
Mẹ Nhậm không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô, chỉ đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn cô nói: "Mẹ cầu xin con, Tâm Dao, nếu kéo dài thời gian sẽ muộn mất!"
Tâm Dao nhắm mắt lại, không nhúc nhích, một hồi lâu sau, mới mở hai mắt ra, nhìn trần nhà, sững sờ thật lâu, sau đó giọng nói trở nên kiên quyết: "Được! Cưa đi!"
Mẹ Nhậm ôm cổ Tâm Dao, khóc sụt sùi nói: "Nhà họ Nhậm sẽ thương con cả đời."
Tâm Dao khe khẽ đẩy mẹ Nhậm ra, hai mắt đẫm lệ nhìn bà.
"Xin mẹ hãy gọi điện thoại về Đài Bắc, nói con cần gặp cha mẹ con, nhưng. . . . . Ngàn vạn lần đừng nói tới chuyện tai nạn xe cộ, được không?" Giọng nói của Tâm Dao khàn khàn.
Mẹ Nhậm nén nước mắt, gật đầu một cái.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Thời gian trôi qua, dường như chậm chạp hơn so với bình thường rất nhiều.
Mẹ Nhậm ngồi chờ ở phòng chờ phẫu thuật, trong lòng nghĩ tới Tâm Dao đang mổ ở trong đó.
Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp ngoan ngoãn như thế, sao hôm nay lại gặp phải chuyện đáng tiếc lớn như vậy, đối với cô mà nói, đây sẽ là một đòn đả kích lớn như thế nào a! Còn cuộc sống dài đăng đẳng về sau, họ nên giúp cô lấy lại sự tự tin như thế nào đây?
Trải qua hai ngày, trách nhiệm quá nặng nề khiến bà cảm thấy kiệt sức, bây giờ bà chỉ mong cuộc phẫu thuật của Tâm Dao sẽ thuận lợi bình an.
Nhìn đồng hồ treo tường, Tâm Dao vào phòng phẫu thuật đã hơn hai giờ, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
Mẹ Nhậm đang lo lắng thì thấy bác sĩ đang mặc đồ mổ, mệt mỏi đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bà lập tức chặn lại hỏi.
"Phẫu thuật rất thành công, cô ấy không sao." Bác sĩ tháo khẩu trang, mỉm cười nói.
"Tạ ơn ông trời!" Mẹ Nhậm nhắm mắt lại, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
"Chờ vết thương phục hồi lại, về sau mang chân giả, tập phục hồi chức năng nhiều lần, sau đó không cần dùng gậy cũng có thể tự đi được."
"Vâng!" Mẹ Nhậm gật đầu một cái.
Trời cao cuối cùng vẫn còn nhân từ, làm cho Tâm Dao thoát khỏi vận mệnh bi thảm, cả đời lệ thuộc vào cây gậy!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Ngày hôm sau, cha Nhậm quay về nhà ở New York, lập tức gọi điện thoại cho nhà Hàn, trong điện thoại không nói thêm gì, chỉ dựa theo ý của Tâm Dao, nói mấy câu đơn giản, muốn cha mẹ Hàn nhanh chóng tới Mĩ trong thời gian sớm nhất.
Cha mẹ Hàn bị cuộc điện thoại này làm cho tay chân luống cuống, kinh ngạc không thôi!
"Chẳng lẽ nhà Nhậm không đồng ý hủy bỏ hôn ước?" Mẹ Hàn nhăn mày nói.
"Tôi nghĩ chuyện không đơn giản như thế, nếu không sẽ không thúc giục chúng ta đi Mĩ ngay." Cha Hàn phun khói thuốc mù mịt, trầm tư: "Tôi nghĩ trước tiên bà nên đi sang đó một chuyến, gần đây tôi buôn bán rất bận rộn, không đi được."
"Cũng được, theo tôi thấy, không có chúng ta ra mặt, thì mọi chuyện không cách nào giải quyết được."
"Nếu như cần tôi sang, nhớ gọi điện thoại cho tôi biết." Cha Hàn nói: "Còn nữa..., nếu chưa biết mọi chuyện như thế nào, không cần kinh động Vĩ Quần cùng Tâm Uyển, tránh cho mọi việc phát sinh rắc rối."
Vì vậy, trong thời gian ngắn nhất, mẹ Hàn mẫu đã lên đường sang Mĩ.
Trên đường đi, trong lòng bà có dự cảm không lành, bà biết nhất định có chuyện gì đó xảy ra, nhưng bà ngàn vạn lần không nghĩ tới lại xảy ra một tai nạn kinh hoàng ngoài ý muốn như thế.
Bà chỉ gặp Cha Nhậm ở New York trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó lại vội vàng bay tới Alaska.
Trên đường đi, trong lòng của bà luôn tự trách, bà hối hận vì đã không đi cùng với đi Mĩ với Tâm Dao, nếu như lúc đầu bà đi cùng, nói không chừng Tâm Dao có thể vì vậy mà tránh được tai nạn kinh khủng ngoài ý muốn này.
Cản giác hối hận cùng đau lòng ngày càng tăng, nhưng những thứ này bây giờ cũng không còn tác dụng gì nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Một tuần lễ sau phẫu thuật, Tâm Dao cảm giác như mình bị rớt xuống vực sâu của tuyệt vọng, cả đời này cô chưa từng chịu đựng qua bất kỳ đau đớn hoặc đả kích nào, sự kiện lần này, giống như một cú đánh bất ngờ mà khốc liệt, làm cô gục ngã hoàn toàn.
Hôm nay, khi nhìn thấy mẹ của mình, cảm xúc bình tĩnh không dễ gì có được của cô, đã sụp đổ hoàn toàn.
Mẹ Hàn dịu dàng an ủi nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt đau thương lăn trên gò má của cô.
Bà không đành lòng nhìn Tâm Dao hành hạ mình như thế, lặng lẽ yêu cầu bác sĩ cho cô uống thuốc an thần, để cô ngủ thật say.
Mấy giờ sau, Tâm Dao tỉnh lại, cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện mẹ đang nằm gục ở mép giường, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cô nhìn mẹ, trong lòng đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ -- Cô không thể đem sự bi thương vô hạn trong lòng mình trút sang cho mẹ được!
Cô từ từ chống tay ngồi dậy, mẹ Hàn lập tức tỉnh giấc, nắm tay Tâm Dao, lo âu hỏi: "Có phải con cảm thấy không thoải mái hay không?"
Mẹ, con đỡ hơn nhiều rồi." Tâm Dao không đành lòng nhìn mẹ, "Mẹ nên trở về khách sạn nằm ngủ một chút, nếu không cơ thể sẽ chống đỡ không nổi."
"Không, mẹ mới dựa vào giường ngủ được một lúc lâu rồi."
"Ở đây làm sao mẹ có thể ngủ thoải mái được?"
Mẹ Hàn đau lòng nhìn Tâm Dao, "Chỉ cần con có thể khỏe lên, việc khác đều không quan trọng."
Tâm Dao suy nghĩ một hồi lâu, nói: "Mẹ, không cần lo lắng cho con, con sẽ hồi phục lại. Trên thế giới có rất nhiều người mất đi một chân, bọn vẫn có thể đứng lên được, lại đứng rất tốt, tại sao con lại không thể?"
Mẹ Hàn chăm chú nhìn vào mặt của Tâm Dao, nước mắt bi thương lại lăn dài trên má.
Tâm Dao giơ tay lên, lau nước mắt cho mẹ.
"Đừng khóc, mẹ." Tâm Dao nhẹ nhàng nói: "Con sẽ dũng cảm đứng lên. . . . . . Chỉ mong mẹ làm cho con một chuyện."
"Chuyện gì? Cứ việc nói, mẹ nhất định giúp con hoàn thành." Bà nén nước mắt nói.
"Ngày mai mẹ lập tức trở về Đài Loan, giấu nhẹm mọi người chuyện này giúp con, trừ cha ra."
"Cái gì? !" Mẹ Hàn không hiểu ý của Tâm Dao: "Ý của con là, bao gồm. . . . . ."
"Bao gồm Tâm Uyển, Vĩ Quần. . . . . ." Tâm Dao dừng lại một chút: "Cùng Mộ Văn."
Mẹ Hàn run rẩy thật lâu.
"Tại sao?" Bà không hiểu, chằm chằm nhìn Tâm Dao hỏi: "Nên cho Mộ Văn biết rõ chân tướng. . . . . ."
"Không cần!" Tâm Dao kêu lên, cắt ngang lời bà, vẻ mặt kiên quyết: "Con không muốn, con không muốn anh ấy nhìn thấy dáng vẻ này của con, mẹ, con cầu xin mẹ!"
"Mẹ biết cảm giác của con, nhưng, một ngày nào đó nó cũng sẽ biết, không phải sao?"
"Bất luận như thế nào, con cũng không muốn cho anh ấy biết." Tâm Dao mãnh liệt lắc đầu, "Ít nhất không phải bây giờ. . . . . ."
"Con nên hiểu rõ Mộ Văn, nó sẽ toàn tâm toàn ý yêu và chăm sóc cho con!"
"Không!" Tâm Dao bi thương nói: "Van cầu mẹ! Từ nhỏ đến lớn con chưa yêu cầu điều gì, lần này xin hãy nghe con, con cầu xin mẹ!"
Mẹ Hàn đau lòng nhìn Tâm Dao, giọng điệu cầu xin một cách tuyệt vọng, thật sự khiến bà không cách nào cự tuyệt, thật lâu, bà mới cau chặt lông mày nói: "Con bảo mẹ phải nói dối như thế nào?"
Sắc mặt Tâm Dao tái nhợt nhìn mẹ, "Nói rằng. . . . . . Nói. . . . . . Con và Hoài triết đã kết hôn."
"Tâm Dao, con. . . . . ." Mẹ Hàn kêu một tiếng, trân trân nhìn Tâm Dao.
"Con cùng Mộ Văn bây giờ căn bản là không thể ở cùng nhau, không phải sao?" Sắc mặt Tâm Dao mang theo sầu thương mỉm cười, nói: "Chúng con không nên ở chung một chỗ, vì cố gắng chống lại số mạng, nên mới bị trừng phạt như thế này, hãy để đau khổ và phiền muộn kết thúc như vậy đi."
Ánh mắt của cô bị che phủ bởi một tầng hơi nước, "Mẹ, hi vọng mẹ có thể hiểu được cảm xúc của con, hãy giúp con một lần đi! Cầu xin mẹ!" Nước mắt của cô rớt xuống giàn dụa, làn da trắng nõn tỏa ra một ánh sáng thiêng liêng.
Mẹ Hàn thấy vẻ mặt cùng lòng kiên định của Tâm Dao, chỉ biết im lặng.
Tại sao chỉ trong hai tuần lễ ngắn ngủi, lại xảy ra nhiều biến cố như thế?
Từ hôm bị tai nạn tới giờ, thỉnh thoảng cô lại tưởng tượng cô và Mộ Văn cử hành hôn lễ, khách mời đếm không hết, rất nhiều kim tuyến được rắc xuống, Mộ Văn nắm tay Tâm Dao thật chặt, đi chào hỏi các quan khách. . . . . .
Nhưng, hôm nay tất cả mọi thứ đã trở thành ảo ảnh, đã tan thành mây khói. . . . . .
"Được rồi mẹ đồng ý với con, ngày mai mẹ lập tức quay trở về để làm việc đó. Con yên lặng ở Mĩ một thời gian ngắn, có mẹ Nhậm chăm sóc, mẹ cũng có thể yên tâm."
Tâm Dao nhắm mắt lại, một lúc lâu, mới mở mắt.
"Con cám ơn mẹ." Hai mắt cô mờ mịt, dường như cô mất đi một cái gì đó.
Mẹ Hàn biết, Tâm Dao rất yêu Mộ Văn, quyết định, như thế giống như đâm một dao vào trái tim cô, vết thương này, sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để khép miệng lại.
Bà ngân ngấn nước mắt, đỡ tâm Dao nằm xuống giường, "Hãy tin mẹ, rồi tất cả mọi chuyện cũng sẽ qua đi! Nghỉ ngơi một chút đi! Mẹ đi xem Hoài Triết như thế nào." Mẹ Hàn nói xong liền rời phòng bệnh, đi xem Nhậm Hoài Triết.
Tâm Dao nằm trong phòng bệnh. Trời đã tối, hướng về bóng đêm phía ngoài cửa sổ lấp lánh vô số ánh sao, cô rơi vào suy nghĩ hoang mang, bên tai mơ hồ vang lên một giọng nói mang vẻ khẩn cầu.
Tâm Dao, chẳng lẽ em nhất định phải đi Mĩ sao?
Chỉ cần em nhớ, anh ngày ngày mong nhớ em, chờ em trở về!
Tất cả mơ ước, chờ đợi, nhớ nhung đều đã trở thành ảo ảnh rồi, cô xoay người sang chỗ khác, đem mặt vùi vào trong gối, đôi tay ôm chặt cái gối đầu đó, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn và bất lực.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Cuộc sống vẫn ngày ngày trôi qua, Hoài Triết vẫn như trước từng giờ từng phút lên án mạnh mẽ lỗi lầm của mình.
Đó là mưu sát!
Hắn đã mưu sát Tâm Dao a!
Mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, trong lòng hắn cảm thấy đau đớn không chịu nổi, vì vậy, hôm nay khi bác sĩ nói cho hắn biết, thương thế của hắn có chuyển biến tốt, có thể ngồi xe lăn đi lại thì hắn đã không kịp chờ đợi liền đi thẳng tới phòng bệnh của Tâm Dao.
Hắn đứng trước mặt Tâm Dao, nhìn cô gầy gò, hốc hác, đôi mắt trũng sâu.
Tâm Dao ngồi yên trên giường bệnh, bất động, không nói chuyện, suy nghĩ dường như bay tới một đất nước xa xôi nào đó.
Hoài Triết nắm tay cô thật chặt, cô run rẩy, dường như hồi phục lại tinh thần, ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt đau đớn và buồn khổ.
"Tha thứ cho anh!" Thanh âm của hắn khàn khàn khó có thể nghe rõ: "Ông trời ơi! Anh phải làm sao mới có thể cứu vãn sai lầm to lớn này?" Hắn run rẩy khẽ kêu: "Tâm Dao! Van cầu em nói cho anh biết. . . . . . Em hãy nói cho anh biết. . . . . ."
Một lần nữa cô lại nhướng mắt nhìn hắn, có vẻ rất đau lòng, một lúc lâu sau, mới mở miệng, thanh âm trầm nhẹ như không có lực: "Chuyện đã như thế, anh bảo em phải nói thế nào?"
Hắn kìm chế không nổi nữa, chúi đầu vào lòng cô, "Cầu xin em! Hãy để cho anh chăm sóc em, yêu thương em!" Hắn đau đớn khẽ rên: "Đồng ý lấy anh nhé!"
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc đen, thoáng ngồi thẳng người, sau đó rất chân thành và nghiêm túc nói: "Hoài Triết, anh biết không? Chúng ta không thể biến những chuyện đã xảy ra trở thành như chưa từng xảy ra được, đã như vậy, ta chỉ có thể thản nhiên chấp nhận nó, hơn nữa. . . . . ." Cô dừng một chút, "Trước đó em đã xin lỗi anh, không phải sao? Anh có thể rộng lượng tha thứ cho lỗi lầm của em, em vì sao lại không thể?"
Hắn nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt cô hai màu đen trắng rất rõ ràng, nét mặt không một chút oán trách hắn.
"Em không oán trách anh một chút nào ư?" Hắn kinh hãi nói.
"Trước kia anh cũng không hề oán trách em, không phải sao?"
"Tâm Dao!" Hắn đau đớn kêu lên một tiếng.
Cô mỉm cười, "Mấy ngày qua, em đã suy nghĩ rất nhiều, em thật sự không trách anh. Có rất nhiều điều trong cuộc sống, ngay cả trí thông minh của con người cũng không thể giải thích được, sức lực con người dù sao cũng có hạn, có lẽ thật sự có một đấng thiêng liêng đang ở nơi nào đó chi phối tất cả."
Hoài Triết thở dài một tiếng, không phân biệt rõ là biết ơn hay là tôn trọng, đem mặt chôn thật sâu ở trong lòng bàn tay của cô, một hồi lâu, mới ngẩng lên đầu .
"Như vậy. . . . . ." Hắn vẫn thận trọng nói: "Em đồng ý để anh chăm sóc cho em, đúng không?"
"Cho em một ít thời gian, được không?" Cô mệt mỏi nói: "Hãy để chúng ta bình tĩnh lại trước đã, rồi nói chuyện đó sau! Anh cũng nên về phòng nghỉ ngơi cho khỏe."
Hắn nhìn vào đôi mắt của cô, cảm thấy hình như cô đang trốn tránh hắn, nét mặt có vẻ lạnh nhạt.
"Được, anh nghe lời em, chúng ta, bất kể chờ đợi trong bao lâu, anh đều nguyện ý chờ!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Hoàng hôn mùa hè Đài Bắc, thời tiết nóng bức khác thường, ngay cả khi mặt trời đã ngả về phía tây mà ánh nắng vẫn đốt cháy cả da thịt.
Hà Mộ Văn đứng ở tầng thứ ba mươi của công trình thi công, hai tay cầmđồ án thiết kế, thảo luận với giám đốc phụ trách công trình.
Trên trán hắn mồ hôi thấm ra từng giọt lớn như hạt đậu, vì để có thêm nhiều kinh nghiệm, hắn không ngại thời tiết nắng nóng, chạy qua chạy lại giữa văn phòng làm việc và công trình, tự thân tự lực làm việc đến nơi đến chốn như vậy, thật sự không giống những vị tổng giám đốc không biết làm việc khác, dường như hắn thừa kế sự say mê làm việc của cha mình.
Hắn với kiến trúc sư thảo luận toàn bộ chi tiết của thiết kế, sau đó lại xem xét thực tế một lần nữa, rồi mới ngồi tạm xuống chiếc ghế sắt ngoài thang máy, từ tầng ba mươi trên cao, cúi đầu nhìn xuống.
Khuôn mặt đầy mồ hôi cùng bụi đất, hắn đang tính đến phòng làm việc tạm thời ở công trình để rửa mặt, đột nhiên phía sau có người kêu tên hắn.
"Mộ Văn!"
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Vĩ Quần đứng ở cách đó không xa bên hành lang, vẻ mặt không sáng sủa tươi tắn như thường ngày, mà ngược lại, còn toát ra vẻ nặng nề, bất an.
Mộ văn có chút thắc mắc đi về phía anh ta, "Hết giờ làm việc rồi sao? Có chuyện gì mà cậu mặt ủ mày chau thế? Nhìn cậu có vẻ nhợt nhạt lắm."
"Không có gì." Vĩ Quần nhìn Mộ Văn suy nghĩ sâu xa, "Chắc do quan hệ công việc quá mệt mỏi nên thế."
"Thời tiết này, quả thực là khinh người quá đáng, đi, chúng ta lên núi đi!" Hà Mộ Văn không nghĩ quá nhiều, vỗ vào vai Vĩ Quần một cái thật mạnh nói: "Chúng ta tới quán bar uống rượu nói chuyện, nhân tiện cho anh xem một chút, tối hôm qua tôi vừa hoàn thành một bức tranh song xu (vẽ hai cô gái đẹp)."
Trang Vĩ Quần cau chặt lông mày, miễn cưỡng nhéch khóe miệng lên, "Cũng được, tôi với cậu đều cần uống một chén."
Cậu ta nói câu này là có ý gì?
Mộ Văn nhìn hắn: trái tim mơ hồ có chút dự cảm không tốt.
"Thật sự cậu không có chuyện gì sao?" Mộ Văn nghi ngờ nhìn Vĩ Quần.
"Không có gì, đi thôi!" Vĩ Quần trốn tránh nói.
Hai người đi hai xe, hướng về phía mặt trời trên núi, đi tới Vũ Hiên.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Hai người - Hà Mộ Văn và Trang Vĩ Quần - ngồi trong phòng ăn của Vũ Hiên, từ đầu đến cuối Vĩ Quần không nói lời nào, ánh mắt u ám, liên tục phun khói thuốc, tâm sự có vẻ nặng nề.
Hà Mộ Văn nhìn hắn, vẻ mặt hoang mang nghi ngờ.
Dì Diệp lục tục đưa món ăn lên, sau đó lại mang rượu lên, Hà Mộ Văn cầm chai rượu lên, chuẩn bị rót đầy vào ly của Vĩ Quần, bỗng nhiên, Vĩ Quần đè chai rượu trong tay hắn lại.
"Tối nay. . . . . . Loại rượu này đối với chúng ta mà nói, quá nhạt nhẽo, có rượu trắng lâu nămkhông?"
"Rượu trắng lâu năm?" Mộ Văn kinh ngạc hỏi: "Cậu có lầm hay không?"
Dì Diệp ở trong bếp, nghe tiếng vội vàng mang lên bình rượu trắng lâu năm.
Trang Vĩ Quần cầm bình rượu lên, rót đầy vào ly của Mộ Văn.
"Cậu uống ly rượu này trước, tôi có việc muốn nói với cậu." Vĩ quần nghiêm túc nói.
"Ý cậu là sao?" Hà Mộ Văn cảm thấy có gì đó không đúng, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Cậu uống trước đi."
Hà Mộ Văn nghi ngờ nhìn người ngồi trước mặt hắn, không còn cách nào cưỡng lại, cầm ly rượu uống hết.
"Nói đi!"
Vĩ Quần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, "Tôi có tin xấu, là về. . . . . . Tâm Dao ."
"Tâm Dao?" Hà Mộ Văn khẩn trương kêu một tiếng: "Cô ấy thế nào? Cô ấy trở về chưa?".
Trang Vĩ Quần hoảng loạn nhìn Mộ Văn, bàn tay cầm ly rượu bất giác tăng thêm sức lực.
"Cô ấy sẽ không trở về! Cô ấy. . . . . . Cô ấy đã kết hôn ở Mĩ rồi!" Vĩ Quần nói lắp bắp.
Hà Mộ Văn kinh hãi đưa mắt nhìn thẳng vào hắn, đôi môi từ từ trở nên tái nhợt, toàn thân cứng đờ ngồi trên ghế.
Hắn bị tin tức bất ngờ này làm ngây ngẩn cả người, một thời gian dài, không thể nào tin được mình vừa nghe cái gì.
Giống như một thế kỷ đã trôi qua, mới miễn cưỡng dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Làm sao cậu biết?"
“Một tuần trước Mẹ Tâm Dao nhận được điện thoại, lập tức đi sang Mĩ, mới quay về ngày hôm qua, đã xác nhận chuyện này."
"Như vậy. . . . . . Tin đó là thật đúng không?" Hà Mộ Văn khàn giọng nói.
Trang Vĩ Quần lấy từ trong túi áo ra một phong thư màu trắng, đưa tới trước mặt Mộ Văn.
"Đây là thư của cô ấy gửi cho cậu."
Hà Mộ Văn máy móc nhận thư, đưa mắt nhìn thật lâu, sau đó mới mở ra, những nét chữ rất đẹp xuất hiện trước mắt, lập tức khiến hắn run rẩy cả người.
“Mộ Văn!
Khi cầm bút lên mới phát hiện, viết một lá thư lại khó khăn như thế, ngàn vạn ngôn ngữ cũng khó mà nói hết, trong lòng em lúc này đang cảm thấy đau nhói!
Hãy tha thứ cho em vì đã mang đến cho anh nhiều hy vọng, rồi lại để anh thất vọng. Hãy tha thứ cho sự hèn nhát của em, cuối cùng em cũng phải cúi đầu trước số phận, trước đạo lý. Em không muốn biện minh điều gì cho mình, cuộc sống. . . . . . Cuối cùng có nhiều điều thật bất đắc dĩ.
Cám ơn anh đã dành cho em tình cảm chân thành như thế, cám ơn anh đã cho em được trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc. Những hồi ức ngọt ngào này, em sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Chúc mọi việc đều như ý.
Tâm Dao.”
Mộ văn ngồi bất động trên ghế, nắm chặt lá thư trong tay, cảm giác mình đang ngã vào một vực sâu không đáy.
Thời điểm này, Trang Vĩ Quần cũng không nghĩ ra từ ngữ nào thích hợp để an ủi hắn, chỉ im lặng đi đến bên cạnh Mộ Văn, một lúc lâu sau, mới đè lên bờ vai của hắn, nói: "Mộ Văn, tôi hi vọng cậu đừng vì tình cảm này mà quá đau lòng."
Hà Mộ Văn nâng đôi tay che lại mặt, một hồi lâu, từ trong lòng bàn tay mới vang lên một giọng nói.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không sao, dù sao, thế giới vẫn tồn tại!"
Lại trải qua một thời gian rất lâu, hắn mới thả tay xuống, cố gắng đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra, không biết Vĩ Quần đã lặng lẽ rời đi khi nào.
Hắn bước lên bậc thang, đi vào phòng của mình, ném người lên giường, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.