Gió êm sóng lặng một đoạn thời gian, Lạc gia đại tiểu thư trở về nước, Thái hậu cầm quyền Lạc gia trực tiếp gọi một cú điện thoại, gọi Lạc Hưởng Ngôn và Tang Đồng trở về nhà.
Lạc Hưởng Ngôn vô cùng không tình nguyện, vừa lái xe vừa oán trách: “Lạc Khinh Ngữ gả cũng gả rồi, không ở nhà hảo hảo giúp chồng dạy con, trở về nước làm gì nha!”
Lạc Hưởng Ngôn cả ngày bày ra bộ dáng hoa hoa công tử (playboy), tự xưng là phong lưu, cố tình hình tượng Nhị Thế Tổ này bị Lạc Khinh Ngữ không để vào mắt, hai chị em hễ cứ gặp mặt là cãi vả không dứt.
Tang Đồng lơ đễnh nói: “Gả đi ra ngoài thì thế nào, còn có thể không để cho chị hai về nhà thăm người thân?”
Vừa vào cửa chính, đã nhìn thấy Lạc phu nhân ngồi trên ghế sa lon, cầm trong tay một cây mài răng, đang trêu chọc cùng Vương Gia chơi đùa.
Vương Gia lỗ tai vừa động, lập tức vui mừng chạy tới bổ nhào trên người Tang Đồng, rầm rì ngoắt ngoắt cái đuôi.
Tang Đồng sờ sờ đầu Vương Gia, cười nói với Lạc phu nhân: “Ơ, Vương Gia lại thon thả rồi, mẹ ngài đem nó nuôi thật tốt!”
Vương Gia là con dachshund năm trước Tang Đồng mua về, nuôi không quá hai tháng liền bị Lạc phu nhân mang đi.
Tang Đồng có một thói quen, vì giữ gìn vóc người, mặc kệ đồ ăn ngon đi nữa, cũng chỉ ăn vài miếng liền vứt bỏ. Những thứ mỹ vị kia thành món ăn của Vương Gia, nhưng Tang Đồng lại hiếm khi dẫn nó đi dạo, không bao lâu, liền đem nó nuôi thành tròn vo.
Lạc phu nhân nhìn thấy, nhất thời lôn
g mày dựng đứng: “Tang Đồng con thật lợi hại! Một con dachshund thon thả xinh đẹp như vậy, lại bị con nuôi thành thịt viên!”
Vì điều này Tiểu dachshund liền giao cho Lạc phu nhân.
Lạc phu nhân quẳng xuống cây mài răng, vuốt vuốt tóc mai nói: “Tới đây ngồi, đợi lát nữa lập tức ăn cơm.”
Lạc Hưởng Ngôn cợt nhã tiến tới, ân cần giúp Lạc phu nhân bóp vai: “Mẹ, con nghe nói ngài cố ý tăng thêm tiền đầu tư cho Nghiêm Dực?”
Lạc phu nhân ánh mắt chợt lóe, vỗ vỗ tay của con trai, nhàn nhạt nói: “Ừ, Nghiêm Đạo là bạn tốt nhiều năm của mẹ, ông ấy ở trong giới điện ảnh cũng là nhân vật số một số hai, phim do ông ấy đạo diễn đều được mọi người yêu thích…… Tốt lắm, chuyện này sau này hãy nói., Tiểu Đồng, con tới đây, ca khúc mới nhất của Chử Tự Thần là con viết sao?”
Tang Đồng ngẩn người, mới phản ứng được Chử Tự Thần là nghệ sĩ mới dưới trướng của Hàn Tả Tả, đoán chừng Hàn Tả Tả tìm mình sáng tác bài hát chính là cho anh ta.
“Dạ, Hàn Tả Tả tìm con giúp một tay, con liền viết.”
Lạc phu nhân gật đầu một cái, tán thưởng nói: “Tiểu Hàn cô nương kia không tệ, dám liều mạng xông pha, ta rất thưởng thức. Không giống như một số cô nương, chịu không nổi một chút thất bại, hai năm qua cô ấy một mình trong vòng luẩn quẩn này không biết đã ăn bao nhiêu khổ, dẫn dắt nghệ sĩ không người nào không thành danh!”
Tang Đồng hơi yên tâm.
Lạc phu nhân thấy vẻ mặt cô, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thế nào? Con là lo lắng ta sẽ bởi vì con giao thiệp với làng giải trí mà không vui vẻ?”
Tang Đồng lúng túng cúi đầu.
Lạc phu nhân hừ nhẹ một tiếng: “Ta nếu không muốn con dâu mình xuất đầu lộ diện, ban đầu cũng sẽ không đồng ý chọn con rồi!”
Tang Đồng yên lặng than thở, cô làm sao sẽ quên, mẹ chồng trước mắt này là nữ hoàng trong làng giải trí, xuất thân người mẫu, gả vào Lạc gia sau đó liên tục chiến đấu trên các lĩnh vực của giới văn nghệ, không chỉ trong giới điện ảnh rất có danh vọng, còn phụ tá chồng mình đem Lạc thị phát dương quang đại, sau khi trượng phu qua đời vẫn đứng ra giúp đỡ con cái xây dựng một vùng trời riêng.
Có thể nói, không có Lạc phu nhân, cũng chưa chắc có được vương quốc giải trí Lạc thị như hôm nay.
Lạc phu nhân không chút để ý chải lông cho Vương Gia, nói: “Con cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe, con bây giờ có tiếp tục trong làng giải trí hay không ta tuyệt không quan tâm…… Bất quá, ta vẫn muốn nói với con một câu, gặp phải chút chuyện liền đem bản thân co lại không đi ra ngoài, tình cảm cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, con người chung quy cũng phải có chút thành tựu, nếu không đời này sống thật uổng phí không phải sao? Phụ nữ nha, nhất định phải tạo cho mình một loại phong thái, để bản thân tồn tại không thể thay thế được, mới có thể bất luận tại chỗ nào cũng đứng vững trên đôi chân của mình!”
Tang Đồng kính cẩn nghe theo gật gật đầu: “Dạ, con nhớ rồi.”
“Xì……”
Lạc Khinh Ngữ từ trên lầu đi xuống, cười nói: “Mẹ lại đang giáo dục người khác rồi, chỉ là…. Mẹ, ngài thế nào không giáo huấn con trai của ngài, để cho hắn đừng chỉ có thể đứng vững ở trong đám phụ nữ, ở địa phương khác chân liền mềm nhũn ra ….!”
Lạc Hưởng Ngôn lập tức trầm mặt, không khách khí chút nào phản kích: “So ra kém chị, tất cả đàn ông vừa nghe thấy tiếng đã sợ mất mật, đây mới là bản lãnh.”
Lạc Khinh Ngữ vóc người cao gầy, không nhanh không chậm mà đi tới đây, có chút khí thế từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn: “Em trai đối với phụ nữ không phải rất phong độ sao? Lúc này sao lại cay nghiệt như vậy? Đâm chọt trúng chỗ đau của em à?”
Lạc Hưởng Ngôn cười nhạo: “Chị là phụ nữ?” Từ trên xuống dưới nhìn cô một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại ở trước ngực Lạc Khinh Ngữ, châm chọc nói, “Gặp qua ngực phẳng, chưa từng thấy qua không có…… Ai nha em nói chị hai à, nếu thật sự thân thể không có phát triển, tốt xấu gì chị cũng nên làm nhiều vận động giúp nở nang cơ ngực, luyện được một chút cơ ngực để bề ngoài thêm quyến rũ!”
Lạc Khinh Ngữ giận dữ, vừa muốn phát tác liền nghe Lạc phu nhân ho một tiếng.
Lạc phu nhân ôm Vương Gia đứng lên, dáng vẻ không thèm quan tâm rời khỏi phòng khách, nhàn nhạt nói: “Các con tiếp tục ầm ĩ đi, Tiểu Đồng, chúng ta đi ăn cơm!”
Cơm tối rất an tĩnh kết thúc. Sau khi ăn xong Lạc phu nhân muốn ra ngoài dắt chó đi dạo, Tang Đồng liền dắt chó ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài.
Đã yên lặng gần ba năm ca hậu Tang Đồng lại xuất hiện, viết ca khúc đầu tiên thì cho Chử Tự Thần, này không thể nghi ngờ mang đến cho hắn danh tiếng rất lớn, không chỉ có đĩa đơn bán chạy, còn rất được mọi người tán thưởng.
Chử Tự Thần muốn mời Tang Đồng ăn cơm bày tỏ lòng cám ơn, Hàn Tả Tả liền gọi cô ra.
Tang Đồng đối với vị thiên vương mới này thật sự tò mò, dù sao người có thể được Hàn Tả Tả nhìn trúng rất ít, huống chi Hàn Tả Tả biết rõ cô không muốn xen vào chuyện làng giải trí nữa, vẫn vì hắn cố ý chạy đến tìm cô sáng tác bài hát.
Lúc Tang Đồng chạy tới phòng ăn, Hàn Tả Tả và Chử Tự Thần đã tới rồi.
Chử Tự Thần có một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, dung mạo ẩn chứa một loại tà khí sắc bén, vừa vặn lại có một cơ thể cường tráng, sẽ không làm cho người ta cảm giác trung tính hóa.
Thấy Tang Đồng, Chử Tự Thần rất lễ phép nói cám ơn, cũng tự mình rót rượu kính cô một ly, thái độ cung kính giống như đối đãi tiền bối, hai người mặc dù tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng Chử Tự Thần so với Tang Đồng xuất đạo muộn mấy năm, gọi một tiếng tiền bối cũng không quá đáng.
Hàn Tả Tả chờ bọn hắn khách sáo xong, mới mở miệng: “Tự Thần, một lát còn có tiết mục cần ghi hình, cậu bây giờ đi qua đó thôi.”
Chử Tự Thần gật đầu một cái, hướng Tang Đồng khách khí tạ lỗi liền rời đi.
Tang Đồng nhìn chằm chằm Chử Tự Thần rời đi, sau đó mặt cười xấu xa lại gần Hàn Tả Tả: “Đại Tả, cậu không bình thường a!”
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày: “Là lạ ở chỗ nào?”
Tang Đồng cười đến ý vị sâu xa, lại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Chử Tự Thần này không tệ, mặc dù tuổi còn nhỏ một chút, nhưng nhìn kỹ rất có trách nhiệm, lại nói hiện tại chị em yêu nhau cũng không coi là cái gì……”
Hàn Tả Tả hừ một tiếng, không được tự nhiên xoay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Chớ vọng tưởng, cậu đói chưa, ăn cơm trước đi!”
Chử Tự Thần đủ hào phóng, một bàn đầy món ăn Tang Đồng trông thấy liền mở rộng khẩu vị, lập tức không khách khí ăn sạch.
Ăn được một nửa, Hàn Tả Tả vân vê chiếc đũa, bất thình lình hỏi: “Tối hôm qua buổi lễ trao giải cậu có xem không?”
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Không có, hôm qua cùng Lạc Hưởng Ngôn trở về Lạc gia, cả đêm cũng cùng với Thái hậu Lạc gia dắt chó đi dạo, làm sao có thời giờ! Là Chử Tự Thần đoạt giải chính trong buổi lễ kia sao? Làm sao vậy, còn có ai đoạt giải nữa hả?”
Hàn Tả Tả thở dài, để đũa xuống, muốn nói lại thôi nói: “Mấy minh tinh đoạt giải kia thật cũng không có gì ngoài ý muốn…… Chỉ là, tối hôm qua trong khách quý trao giải có…… Lương Nguyên.”
Tang Đồng đang với tay lấy chai rượu, nghe vậy không biết thế nào tay vừa trợt, chai rượu pằng một tiếng rơi xuống, sau đó cô lỗ lỗ lăn trên đất, phát ra một tiếng “Đông” nặng nề, giống như dùi trống đập vào trong lòng.
Tang Đồng ngẩn người, thu tay lại tiếc nuối nhìn dưới mặt đất: “Thật đáng tiếc, tớ còn chưa uống đủ đâu…… Hắn ta đang nướuc Mĩ quốc rát tốt, trở về làm gì chứ?”
Hàn Tả Tả vô cùng chướng mắt dáng vẻ kia của Tang Đồng, lạnh lùng cười cười nói: “Không muốn cười cũng đừng cười, khó coi chết đi được!”
Tang Đồng nhất thời giận dữ: “Người ta là mỹ nữ quay 3600 vẫn xinh đẹp! Cậu chỉ có thể ngồi chồm hổm phía sau sân khấu không được xem là minh tinh màn bạc mới khó coi!”
Hàn Tả Tả khinh bỉ nhìn cô: “Cậu chỉ có chút xíu tiền đồ như vậy! Chỉ biết đối với tới than thở kêu la! Lúc đầu bị người ta khi dễ đến trên đầu cũng không thấy cậu lớn tiếng được như vậy, còn trốn tránh ra vẻ đáng thương!”
Tang Đồng lập tức ỉu xìu, cắn chiếc đũa buồn bực không lên tiếng.
Hàn Tả Tả có chút không nhịn, rung chuông kêu một tá rượu, hời hợt giải thích: “Lương Nguyên ở nước Mĩ công việc phát triển không tệ, hai năm qua chuyên tâm ở nước ngoài phát triển, một lòng chuẩn bị tiến quân Hol¬ly¬wood, ngược lại ở trong nước danh tiếng giảm xuống, lần này bí mật trở về nước không chỉ là vì buổi lễ trao giải năm nay, còn bởi vì muốn khuếch trương danh tiếng trong nước. Mặc kệ nói thế nào, dù sao trong nước mới là hậu phương mạnh mẽ của hắn. Cho nên lần này trở về…… Đoán chừng hắn sẽ ngây ngốc thật lâu.”
Tang Đồng hưng trí bừng bừng mở rượu, ào ào rót một ly đầy, như không có việc gì nói: “Có bảo bối Tiểu Bạch Liên ở đây, hắn đương nhiên không cần lo lắng sự nghiệp bản thân rồi. Lương Tiểu Nghệ thà rằng thua sạch tất cả, cũng sẽ giữ được đường làm quan rực rỡ cho Lương Nguyên rồi.”
Hàn Tả Tả lông mày nhăn lại càng chặt, giống như nhớ tới cái gì không chịu nổi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Hừ, Lương Tiểu Nghệ hiện tại cũng không phải là Tiểu Bạch Liên rồi! Cô ta đi nước Mĩ mạ vàng quay trở lại, hiện tại toàn thân lóe ra ánh sáng lấp lánh như Thánh mẫu Maria! Tớ gặp cũng không nhịn được muốn cúng bái cô ta!”
Tang Đồng ừng ực ừng ực buồn bực nốc một chén rượu lớn, lau miệng thở dài nói: “ Đẳng cấp Thánh mẫu…… Tớ là người phàm, thực sợ hãi a!”
Hàn Tả Tả không yên lòng: “Cậu đừng không để ở trong lòng, cậu cũng là vừa bắt đầu vận khí hơi tốt, không phải tớ nói, người ta tính kế cao thâm hơn cậu rất nhiều, sau này có gặp cô ta nhớ trốn xa một chút!”
Tang Đồng vui vẻ: “Được rồi! Tớ chính là bất hạnh mới gặp phải cô ta, chống đỡ không nổi nhân vật cao quý đó, nhất định sẽ thật nhanh chân lẩn trốn!”
Hàn Tả Tả nghe vậy yên lặng chốc lát, biết trong lòng cô không thoải mái, liền không tiếp tục khuyên nhủ nữa, dù sao có cô ở đây, Tang Đồng có thế nào cũng không thể bị người khi dễ đi.
Lạnh lùng cười một tiếng, Hàn Tả Tả phóng khoáng giơ chén lên: “Không nói nữa, tối nay tận tình phóng túng đi, không say không về!”
Tư vị say rượu thật là không dễ chịu.
Ngày thứ hai Tang Đồng rên rĩ tỉnh lại, phát hiện Hàn Tả Tả không biết từ lúc nào đã đi rồi, bản thân đang ở trong phòng khách sạn của nhà hàng kia.
Bò dậy ngáp một cái, vừa mới há mồm Tang Đồng liền”Ai yêu” một tiếng, đau đến thẳng hít một hơi.
Chạy vào phòng vệ sinh soi gương cẩn thận há miệng ra, quả nhiên nhìn thấy xung quanh chân răng khôn chung quanh hồng hồng một mảnh, nửa bên mặt cũng sưng phù.
Tang Đồng u buồn nhìn chính mình trong gương vô cùng thê thảm, than thở quả nhiên cùng Lương Tiểu Nghệ bát tự xung khắc, vừa nhắc tới cô ta tuyệt đối sẽ xui xẻo.