• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết oi bức đến độ muốn tự sát.

Thang Ninh cảm khái: đây không phải nhân gian, là địa ngục thì có.

Vì số tiền bất chính từ bức thư họa kia, Thang Ninh nghe theo ý kiến Tô Nguyên, đóng cửa tiệm vài ngày. Quanh chỗ cậu ở toàn nhà là nhà, không có cây cối, gió máy cũng không, vô cùng bức bối. Sát vách nhà Thang Ninh là một cửa hàng quần áo, chủ tiệm Đàm Duy Duy học thời trang, quần áo bán trong tiệm đều do một tay cô thiết kế, cô nàng thường lắm suy nghĩ quái chiêu ngoài dự đoán. Ví dụ như, châm một điếu thuốc đặt giữa đường, chỉ vào làn khói bay thẳng lên trời, nói với Thang Ninh, thấy không? Tôi chứng minh được rằng nơi này chẳng hề có tí gió nào cả nhé!

Thang Ninh chắp tay vái, tỏ vẻ em phục chị. Thang Viên thì ngược lại, rất thích chị gái lạ lùng này, tuy cô trang điểm quái gở, ăn mặc kỳ dị, nhưng hay đem bóng nước ra chơi đại chiến với bé.

Hôm nào tiệm đóng cửa, Đàm Duy Duy sẽ chạy sang nhà Thang Ninh chơi. Cô nàng toàn mua rượu Gordon và đồ hộp nhét vào tủ lạnh nhà Thang Ninh, hễ cô đến chơi sẽ xách vài chai cocktail cùng chanh cắt lát ăn kèm lúc uống.

Hôm nay cô mặc bộ quần áo kiểu cổ, màu trắng, ngồi trên sàn nhà uống rượu. Thang Viên từng ăn vụng một miếng chanh, chua nhăn nhúm mặt mày, từ đó hễ thức ăn qua tay Đàm Duy Duy, bất kể dọa dẫm phỉnh nịnh thế nào bé nhất quyết không chịu ăn, trừ phi Thang Ninh nếm thử trước một miếng. Hiện giờ Thang Viên ngồi trước mặt Đàm Duy Duy, ngậm chặt miệng, như thể sợ Đàm Duy Duy đút mình ăn cái gì.

“Thang Ninh, điều hòa nhà cậu hỏng à, để 16 độ vẫn nóng.”

Thang Ninh ngồi đối diện cô, trả lời: “Em sắp giả phòng rồi.”

“Cậu định đến ở chung với Tô Nguyên sao?” Đàm Duy Duy nhìn cậu.

“Không, em định thuê phòng nhà anh ta.” Gọi là sống chung một nửa mới chuẩn xác.

“Nhân tiện thuê luôn thân thể ảnh.”

Thang Ninh nằm bò trên sàn, Tô Nguyên là người tốt, nhưng cậu vẫn không thể tin anh hoàn toàn. Qua lại ở mức độ này là đủ, tiến thêm bước nữa sẽ khá nguy hiểm.

Đàm Duy Duy thấy hứng thú, hỏi: “Cậu bảo sẽ trả tiền thuê nhà, anh ta phản ứng thế nào?

“Anh ấy nói…” Thang Ninh hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Tô Nguyên, “Thuê phòng ở đây, 1500 tệ một tháng, lấy em 40% giá tiền, một tháng 600 tệ. Phòng bếp, phòng khách, buồng vệ sinh, phòng ngủ, xài chung với chủ nhà.”

Đàm Duy Duy nghe xong cười ngất, anh chàng này thú vị. “Khi nào cậu chuyển đi?”

“Tiền thuê nhà ở đây chưa hết tháng, không vội.”

“Đổi cho chị đi.” Đàm Duy Duy nói, “Chị rất thích chỗ cậu, tuy phòng ốc cũ kỹ, điều hòa vớ vẩn, giấy dán tường cũng rách bươm, nhưng rất có hương vị.”

“Đàm Duy Duy, dưới lầu là một bà lão hơn bảy mươi tuổi bị bệnh tim, xin chị đừng có hù chết bà ấy.”

Đàm Duy Duy đáp lại: “Chị có duyên với người già lắm, ngày trước chị từng đeo bảng vẽ ra công viên ngồi, lập tức có cụ bà tới trò chuyện cùng.”

“Vì cụ ấy nghĩ chị là thiếu nữ sa chân lỡ vận, tới khuyên chị đừng có đi nhầm đường xấu thôi.” Đánh chết Thang Ninh cũng không tin lời cô nàng. Hơn nữa còn là kiểu phụ nữ thích mặc áo ngủ trong suốt đứng nhảy nhót trước cửa sổ, bảo rằng, không sao, xem được nhưng không sờ được.

“Sao chị không ở nhà mình?”

“Chị thiếu tiền, cho người nước ngoài thuê rồi.” Đàm Duy Duy nói.

“Thuê rồi?”

“Ừ, cuối tuần họ dọn vào. Chị định đến ở với cậu mấy ngày.”

“Ở chỗ em mấy ngày?”

“Thang Ninh à, cậu cổ hủ thế làm gì?” Đàm Duy Duy tiếp lời, “Dù chị có cởi hết đồ nằm cạnh thì cậu cũng chả có cảm giác, chia sẻ một phần giường cho chị ngủ vài ngày có sao?”

Thang Ninh im lặng hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp: “Được được… Ngày mai chị sang đây đi, em chuyển đến nhà Tô Nguyên.”

“Chị biết cậu là gay, cơ mà không biết cậu còn có bệnh sợ đàn bà đấy.”

“Em sợ người nhà chị mà biết sẽ giết em mất.” Thang Ninh nói.

Đàm Duy Duy cột lại tóc, rót hai chén rượu: “Vậy thì chúc mừng chúng ta dọn sang nhà mới chỗ ở tốt. Nào, chị mời cậu một ly.”

“Vâng, em cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”



Sớm hôm sau, Thang Ninh bị chuông cửa đánh thức, Đàm Duy Duy ngồi vắt vẻo trên một cái va li to uỵch, cười hì hì chào cậu.

“Mới sáu giờ sáng, chị có cần tới sớm vậy không?”

“Trời bên ngoài lúc này mát mẻ.”

“Sao em thấy mình cứ như bị chị đuổi đi ấy?”

“Cậu không thể nói lý với phụ nữ đâu.” Đàm Duy Duy ôm Thang Ninh một cái, “Tiện nói câu này, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu trở về, chị không ngại sống chung với cậu.”



Thang Ninh gọi điện cho Tô Nguyên, nói: “Chúc mừng anh, bắt đầu từ hôm nay, anh đã chính thức là chủ nhà của em.”

Tô Nguyên lái xe tới, Thang Viên đang cố gắng lôi con vịt của nó từ trên giường xuống. Đàm Duy Duy vừa tắm giặt xong, đi ra chào Tô Nguyên, mái tóc ướt nước xõa trên vai cô.

“Thang Ninh, mang theo tài sản cùng con của cậu, mau chóng ra xe theo người đàn ông của cậu đi.” Đàm Duy Duy vẫy tay, “Chị muốn ngủ, hôm qua thức dọn đồ cả đêm rồi.”

Thang Viên ôm con vịt của mình, ngờ vực nhìn hai người lớn đứng sau lưng và một cái cửa trước mặt. Khuôn mặt Thang Ninh thoạt trắng thoạt xanh.

Tô Nguyên cười: “Thang Ninh, mang theo tài sản cùng con của em, không cần mau chóng ra xe, theo anh đi đi.”



Thang Viên rất thích chỗ ở mới, bé rất quen thuộc nhà của Tô Nguyên, hơn nữa, hiện tại bé có thể mang vịt bự lên giường ngủ cùng.

Thang Ninh không có nhiều đồ đạc, quần áo bốn mùa, đồ chơi của Thang Viên, tranh sách, bất cứ lúc nào muốn rời đi cậu đều có thể đóng gói rồi chuồn khỏi thành phố. Cậu hơi phản đối hình thức sống chung này, nhưng khi dọn vào, cũng chẳng có cảm giác gì, trừ việc cậu chiếm nửa cái giường cũng như nửa tủ quần áo của Tô Nguyên.

Kỳ thật, tủ quần áo đôi khi là vật dụng riêng tư hơn giường. Giường đựng thân thể, tủ quần áo chứa đồ ngụy trang, chúng ta có thể phơi bày tướng mạo sẵn có nhưng không bao giờ muốn nói cho người khác biết mình có bao nhiêu mặt nạ.

Thông tin của Chu Phóng rất nhanh nhạy, cậu chàng mắng ở đầu dây bên kia: “Khỉ gió, hai tên bịp bợm. Ở cùng một nhà, còn phân chủ nhà với khách trọ làm gì? Sao không thấy Thang Ninh nhà cậu thuê phòng chỗ tôi? Tô Nguyên này, nếu là tôi cậu có chịu cho thuê phòng mười ngày nửa tháng không? Tôi quá xem thường hai người các cậu rồi.”

Tô Nguyên giỡn với Chu Phóng qua điện thoại. Chu Phóng mắng to, Tô Nguyên cậu là đồ phân biệt đối xử.

Thang Ninh ở bên cạnh nghe thấy thế cười trừ, lấy CD, cho đĩa mình tự thu âm vào bật lên nghe, bên trong chỉ có mỗi một bài. Bài hát có tên [Chim sơn ca của quốc vương]*. Ca từ đại ý là: Sơn ca yêu quốc vương, bởi vì lần đầu tiên quốc vương nghe nó hót đã rơi lệ bi thương, nó từ chối ***g son của quốc vương, chọn ở bên cạnh hót cho ngài nghe, cho dù vĩnh viễn quốc vương cũng không hiểu tình yêu của nó trong tiếng hót ấy. Quốc vương sắp chết, tử thần nghe thấy sơn ca hót trong hoa viên, tử thần nghe hiểu tình yêu của nó, liền trả lại quốc vương, thế nhưng quốc vương vẫn không hiểu tiếng ca của nó. Sơn ca bay ra khỏi hoàng cung, cất tiếng hót cho người đi đường, cho ngư dân, cho người ăn mày, tất cả đều hiểu tình yêu của nó, chỉ mình quốc vương vẫn không hiểu. Nó chỉ là một con sơn ca đáng thương nhỏ bé, muốn hôn trộm quốc vương, nhưng lại mổ thương má ngài.

(*) [Có một hội chứng gọi là hội chứng Chim sơn ca, một hội chứng nảy sinh giữa người chăm sóc và người được chăm sóc. Mạn phép đoán ý bạn Thang Ninh đệp dzai rằng bạn nhắc khéo anh Tô, chăm em thế chớ chứ chưa chắc em đã yêu nha xD]

“Thang Ninh, em mở cái nhạc quỷ gì vậy, buồn như đưa đám.” Tô Nguyên tắt điện thoại, quay sang hỏi.

“Anh thật chẳng biết thưởng thức.” Thang Ninh nói, “Đành vậy, tội nghiệp anh.”

“Anh chỉ thấy khóc gió than mưa thôi.” Tô Nguyên nói.

Thang Ninh thở dài: “Ai… Đang tâm trạng, đều bị anh phá hết rồi, xem bầu không khí vất vả em xây nên này.”

“Muốn tâm trạng thì em nghe [Hành khúc đám cưới] đi, đảm bảo sẽ có tâm trạng.” Tô Nguyên nói, “Mà giờ em muốn tâm trạng hay theo anh tế Ngũ Tạng miếu*?”

(*) [ngũ tạng: tâm, can, tì, phế, thận. Tế Ngũ Tạng miếu nghĩa là ăn lấp bụng đói.]

Thang Ninh giả bộ suy nghĩ, đáp: “Dân lấy cơm làm trời, ăn uống quan trọng hơn.”

Anh không phải quốc vương, cậu cũng không phải chim sơn ca.

Tô Nguyên ngồi trong xe cười bảo: “Anh còn tưởng em là trai Đạt Bản Thành* của anh chứ.”

*[Đạt Bản Thành xuất phát từ biên khúc dân ca “Cô nương Đạt Bản Thành” của dân tộc Duy Ngô Nhĩ do Vương Lạc Tân chỉnh lý. Nó cũng là dân ca Duy Ngô Nhĩ duy nhất được dịch sang Hán ngữ. Năm 1938, đoàn văn nghệ nơi Vương Lạc Tân kháng chiến tổ chức hội liên hoan, có trình bày một khúc dân ca vùng Tân Cương tên là “Khúc hát người đánh xe ngựa Đạt Bản Thành”. Vương Lạc Tân nghe xúc động, dùng phương pháp tốc ký ghi lại giai điệu, nhịp điệu, cũng nhờ hát đối từ và làm phiên dịch đơn giản. Rất nhanh biên thành bài hát “Cô nương Đạt Bản Thành”. Nó giống như một cơn gió thổi khắp Lan Châu, về sau được ca sĩ Triệu Phong biểu diễn, truyền bá đến Trùng Khánh, Côn Minh, Myanma, Malaysia cho đến các nước Nam Á. Có rất nhiều tích xưa liên quan đến khúc dân ca này nhưng xin được miễn đề cập tới.

Lời ca tạm dịch:

Đạt Bản Thành có những con đường đá vừa cứng vừa phẳng

Dưa hấu to to ngọt lịm người

Đạt Bản Thành có những cô gái suối tóc dài thướt tha

Ơi cô gái Đạt Bản Thành

Có đôi mắt sáng trong lúng liếng

Nếu nàng muốn lập gia đình

Đừng gả cho người khác

Nhất định phải theo ta

Mang theo của hồi môn

Dẫn theo em gái nàng

Hãy lên xe ngựa mau thôi.]



Nhật ký tuần của Thang Thang. Ngày thứ bảy.

Người lớn nói dối.

Ba Tô Nguyên đi công tác, lúc ăn sáng chỉ có mình với ba Thang Ninh, mấy ngày tiếp theo mình cũng chỉ có thể lĩnh một phần tiền tiêu vặt. Mình thấy, ba người ăn cơm tốt hơn so với hai người, hai phần tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn là chỉ có một phần.

Mình hơi nhớ ba Tô Nguyên, ba Thang Ninh cũng nhớ ba Tô Nguyên.

Tối ba Tô Nguyên gọi điện về, mình bảo là mình nhớ ba. Ba Tô Nguyên nói, có phải nhớ túi tiền của ba không. Mình đáp đúng vậy. Mình là bé ngoan trung thực.

Nhưng mà, rất lạ nhé, ba Thang Ninh nói qua điện thoại rằng không hề nhớ ba Tô Nguyên.

Ôi! Người lớn vì sao không thể thành thật một chút nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK