“Ngày đó tôi chỉ nói vậy thôi, tên ngốc kia lại thật sự đưa tôi tiền.” Tô Nguyên đi ăn cùng Vệ Nam, dở khóc dở cười nói.
Vệ Nam gật đầu cười: “Là tôi, tôi cũng làm thế. Thì các cậu quan hệ dở dở ương ương kiểu này, gì cũng không phải. Ở chỗ cậu ăn chùa hoài sao đặng? Cũng không cho cậu bao dưỡng.”
Tô Nguyên cũng cười. Kỳ thực trong đầu anh biết Thang Ninh tính toán điều gì, cậu không muốn quan hệ của bọn họ trở nên quá thân mật, quá phức tạp. Sau này khi cậu muốn rời đi, ai cũng không thiếu nợ ai. Thế cũng không sao, vẫn là câu nói kia, chuyện đâu còn có đó.
Vệ Nam nói: “Chủ yếu là tại trước kia cậu bất lương sẵn rồi. Cậu chính là cầm thú, nay khoác da người vào thì vẫn là mặt người dạ thú. Thang Ninh quen với cậu trước khi cậu mặc da người, giờ tin cậu là động vật ăn cỏ kiểu gì?”
Tô Nguyên không phản bác. Hai người từng sống chung, hiểu nhau quá cũng không hẳn là không tốt. Anh và Thang Ninh đều nắm bắt tường tận mặt yếu nhất của đối phương, đôi bên thế nào họ không cần nghĩ cũng biết. Đương nhiên thế mới có lợi, không cần giả bộ, muốn thế nào thì thế nấy, yêu cũng chân thật. Anh không muốn cùng Thang Ninh yêu đương trăng gió như ngày xưa, mà là quan hệ nghiêm túc, nhưng anh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Thêm nữa, anh xác thực là cầm thú, tiêu tốn tâm tư thời gian, căn bản là chỉ muốn gạt đối phương lên giường.
Thang Ninh đã ở trên giường anh rồi, anh chẳng tội gì uổng phí chất xám, chỉ cần dụng tâm giữ cậu bên cạnh thôi. Anh rất thích Thang Ninh, còn đến mức nào, ngay cả chính anh cũng chưa rõ. Trước đây quen với Thang Ninh, anh luôn đặt ra giới hạn dừng lại, biết rõ cái gì không thể quá đà, người khác chơi chín phần, anh chỉ chịu thả phanh sáu phần, lúc rút lui thì phủi mông bỏ đi thư thái hơn bất cứ ai.
“Chuyện riêng của hai người, nay thuộc về chuyện trong nhà. Chỉ có thể tự mình giải quyết.” Vệ Nam cười vỗ vai Tô Nguyên. “Được rồi, nghe Chu Phóng nói, tiệm Thang Ninh xảy ra chuyện, giờ thế nào rồi?”
Tô Nguyên sửng sốt: “Tôi không biết. Không thấy Thang Ninh bảo gì. Nói nghe chút coi?”
Vệ Nam nghĩ một thoáng: “Thang Ninh không nói cho cậu, tôi cũng không tiện kể. Cậu hỏi Chu Phóng đi, Chu Phóng biết rõ hơn tôi, lúc đó cậu ta ở đấy.”
Tô Nguyên nói: “Cậu muốn làm gì? Tính làm quân tử giữ mình trong sạch? Để Chu Phóng làm kẻ tiểu nhân.”
“Tô Nguyên à, cậu đừng vô lương tâm, quân tử này chịu khai ra một tên tiểu nhân cho cậu bức cung là đã rất nể tình anh em rồi.” Vệ Nam nhìn đồng hồ, “Tôi đi làm trước đây. Khỏi cần cám ơn.”
Tô Nguyên chờ Vệ Nam đi hẳn, gọi điện cho Chu Phóng. Hơn mười hai giờ trưa, Chu Phóng vẫn còn cuộn tròn ngủ trên giường, càu nhàu nhận điện: “Tô Nguyên ông muốn gì, sáng sớm gọi điện cho tôi, không cho tôi sống à?”
“Lúc nào rồi mà còn sớm. Cậu ở đâu?”
“Ở chỗ Dương Minh.” Chu Phóng thành thật đáp.
“Tôi hỏi cậu, tiệm Thang Ninh xảy ra chuyện gì?” Tô Nguyên cũng lười mắng gã.
Chu Phóng do dự bên đầu dây: “Cậu nghe ai nói? Tôi đã hứa với Thang Ninh…”
“Chu Phóng, cậu biết tôi bao lâu rồi? Ở trước mặt tôi ra vẻ cái gì hử.”
“Nóng tính thế? Tôi có bảo không nói cho cậu sao?” Chu Phóng bất mãn, “Thang Ninh giấu cậu còn không phải vì cậu. F*ck, chuyện hôm ấy tôi còn tức đến giờ. Nếu không phải Thang Ninh ngăn cản, tôi đã cho tên khốn ấy một trận nên thân.”
Khoảng thời gian trước Thang Ninh có nhận một mối làm ăn. Một quán cà phê lúc sửa sang lại cần mua giấy đèn, tiệm cậu tiêu thụ ế ẩm mặt hàng này, chỉ có số ít nhập về trước đây, mà số lượng quán cà phê cần lại rất lớn. Thang Ninh ép giá tương đối thấp, sau vụ làm ăn, ông chủ quán mới nói, lúc trước thường mua đồ trang trí ở tiệm khác, nhưng lần này giá tiệm cậu rẻ hơn nhiều, nên ông lấy hàng chỗ Thang Ninh. Lúc ấy Thang Ninh không để ý, sau mới biết cửa tiệm ông chủ quán nói cậu cũng biết, chủ tiệm là Trần Hải từng có tranh chấp với cậu. Khi cậu thuê mặt tiền cửa hàng này, Trần Hải cũng nhìn trúng, chủ nhà không thích Trần Hải, nên cho Thang Ninh thuê. Cửa tiệm của hai người cách nhau một con phố, không ảnh hưởng lẫn nhau. Thang Ninh biết mình đoạt mối của Trần Hải, nhưng nghĩ nó chẳng phải chuyện lớn, quyền chọn lựa là ở trong tay người mua không can gì đến cậu, nào ngờ Trần Hải đến chỗ cậu gây sự.
Trần Hải muốn Thang Ninh hủy bỏ đơn hàng, còn bắt cậu xin lỗi gã, nếu không gã quyết không để Thang Ninh yên, còn nói, gã biết Thang Ninh là loại người gì. Đàm Duy Duy nghe đến đây, xông đến cho Trần Hải một cái tát. Trần Hải đang mắng hăng máu, thình lình bị ăn bạt tai, tức giận, nhưng cũng không ngu đến nỗi đi đánh phụ nữ. Miệng chửi, cô thích nó chứ gì? Mở to mắt ra mà nhìn, nó là thằng đồng tính, bất lực với đàn bà.
Đàm Duy Duy lại bồi thêm một cái tát nữa, nói: “Ông chê cái tát trước không đủ mạnh phỏng.” Thang Ninh và Chu Phóng thấy Trần Hải sầm mặt, sợ gã sẽ làm gì Đàm Duy Duy, liền kéo cô ra sau bảo vệ.
Trần Hải đấm Thang Ninh một cú: “Việc này bọn tao không để yên đâu, mẹ nó mày không ngoan ngoãn chịu trận, ông mày cho mày biết tay, xem mày sống sao. Tao biết thằng tình nhân của mày, Tô Nguyên chứ gì? Hai tên thủy tinh* chúng mày giỏi lắm chắc? Cái tên đạo đức giả họ Tô đấy hóa ra cũng thủy tinh một lũ.”
(*) [Thủy tinh, pha ly 玻璃 là tiếng lóng chỉ mông hoặc hậu môn, ám chỉ hành vi *** giữa hai người đàn ông, thay cho tên tục là “giang giao” hoặc “kê giao”. “Vòng thủy tinh” xuất hiện từ những năm 80 trong giới gay Đài Loan. Thủy tinh dễ vỡ và có màu trong suốt, bị ánh mắt người đời rình rập nhìn ngó, thể hiện thân phận người đồng tính trong trong xã hội rất yếu ớt, phải che đậy bằng sắc tối bên ngoài. Đồng thời, từ ‘thủy tinh’ đọc là bōlí, viết tắt của ghép vần sẽ ra BL (Boy’s love).]
Tô Nguyên sửng sốt, nhíu mày: “Hắn biết tôi?”
Chu Phóng nói: “Anh hay em gì đó của tên khốn ấy cũng mở công ty quảng cáo, tên Trần biết cậu cũng không lạ. Lúc trước, chẳng phải cậu thường chạy đến tiệm Thang Ninh rủ đi ăn cùng nhau? Chỗ cậu đỗ xe cách cửa hàng của tên Trần không bao xa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Chu Phóng nổi giận đùng đùng, “Thằng Trần đó nói, nếu Thang Ninh không làm như nó bảo, sẽ vạch trần chuyện các cậu. Cho cậu và Thang Ninh ăn bùn tất.”
Chu Phóng lúc ấy điên máu, tính xông lên đã bị Thang Ninh kéo lại.
Thang Ninh lắc đầu, nói: “Đừng, vụ này không thể làm to chuyện.” Nếu làm to chuyện không có lợi cho ai cả, cậu phải nghĩ cho Thang Viên, còn Tô Nguyên nữa, dẫu sao cũng là người của tầng lớp trên, cần thể diện.
Thang Ninh nói với Trần Hải: “Mối làm ăn này tôi có thể bỏ, tôi cũng có thể đứng yên cho ông đánh, nhưng ông không được đánh vào mặt tôi.”
Trần Hải nói: “Được, không đánh vào mặt mày, đánh cái mặt mày tao cũng tởm.”
Thang Ninh cắn răng đứng đó chịu trận, để Trần Hải đánh đấm mấy cú. Mặt Thang Ninh thoáng trắng bệch.
Trần Hải xả giận, nói: “Tao không phải lưu manh, sẽ không đánh mày tàn phế. Biết điều thì tao tha.”
Thang Ninh vừa ho khan vừa giữ chặt Chu Phóng và Đàm Duy Duy, nói: “Chuyện này xong chưa?”
“Hiện thời bỏ qua.” Trần Hải vẫy vẫy tay, nghênh ngang rời đi.
Thang Ninh gập người: “Khốn, đau thật.”
Giờ Tô Nguyên mới nhớ Thang Ninh vì không muốn anh nhìn thấy vết bầm trên người, hai hôm nay nhất quyết phải mặc áo ngủ lúc làm.
Chu Phóng nói: “Tô Nguyên, cậu định thế nào? Bất kể cậu muốn làm gì thì nhớ bỏ thêm phần tôi.”
“Đây là chuyện của tôi, cậu đừng có xen chân vào.” Tô Nguyên dập máy. Một số việc, có thể cho qua, chịu thiệt, anh cũng có thể nhịn, đôi khi nhận thua không phải là chuyện xấu. Nhưng có một số việc, quyết không thể để nó yên như vậy.
—
Trần Hải có chết cũng không ngờ Tô Nguyên hẹn gã ra ngoài.
Tô Nguyên cười: “Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi, anh đánh Thang Ninh vào đâu? Đánh mấy cái? Không có ý gì khác.”
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
“Anh nói gì vậy?” Tô Nguyên nhã nhặn đáp, “Anh có chuyện gì, có thể tính nợ với tôi, thế nhưng Thang Ninh, anh không được phép. Anh đánh cậu ta một, tôi trả anh hai, anh đánh cậu ta hai, tôi trả đủ bốn.”
“Mày đừng hòng làm tao sợ. Tô Nguyên, mày là ai mày còn không biết? Mày muốn đánh tao? Mày không sợ nhục sao? Loại đồng tính như mày dám đe dọa tao?”
“Tôi có đồng tính hay không, chẳng liên quan đến anh, nếu thích thì anh cứ đi rêu rao, tôi tuyệt đối không cấm. Gia đình chỉ còn mình tôi, cũng không có hoàn cảnh đặc thù. Nhưng nếu tôi muốn trị anh, biện pháp có rất nhiều. Anh muốn thử xem chứ, tôi không ngại.”
Giọng Trần Hải thoáng run lên: “Mày muốn thế nào?”
Tô Nguyên chậm rãi nói: “Không muốn thế nào. Chẳng qua, sẽ có lúc anh thất thế, đến lúc ấy xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết trước được.”
Trần Hải cười lạnh: “Tô Nguyên, mày đừng tưởng nói bóng nói gió là tao sẽ sợ.”
Tô Nguyên mỉm cười: “Tôi cũng đâu dự định nói lung tung lòe người.”
—
Buổi tối, Tô Nguyên ngồi ở bên giường, thấy Thang Ninh đi vào, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Gì vậy?” Thang Ninh cảnh giác nhìn anh.
“Qua đây.” Tô Nguyên sầm mặt.
Thang Ninh sửng sốt, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cởi quần áo ra.”
Thang Ninh lùi lại một bước, nắm cổ áo mình, giả bộ xấu hổ: “Tô Nguyên, anh muốn làm gì? Em sẽ báo…”
“Thang Ninh, anh không đùa với em. Cởi quần áo.” Sắc mặt Tô Nguyên càng lúc càng khó coi.
Thang Ninh đành xuôi theo, bụng phỏng đoán có lẽ Tô Nguyên đã biết chuyện Trần Hải. Chu Phóng thật không đáng tin, bảo gã đừng nói thì gã đi phản thùng. Tô Nguyên đen mặt xem vết bầm xanh xanh tím tím trên người cậu: “Em tưởng mình hay lắm hả? Thằng cha đó bảo em đứng yên, em cũng mặc cho nó đánh. Em ở ngoài có chuyện? Cớ sao không nói cho anh? Em cho anh là gì? Chỉ là chủ thuê nhà của em thôi à?”
“Em không có nghĩ vậy. Em cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa, đây chỉ là chuyện nhỏ, tự em có thể giải quyết…”
“Em giải quyết thế nào? Thang Ninh, em đừng có tự phụ quá đáng.”
Thang Ninh đột nhiên đứng phắt dậy, cả giận nói: “Em tự phụ thì thế nào? Anh thật sự muốn mọi chuyện vỡ lở à?”
“Em nằm xuống cho anh.” Tô Nguyên ấn cậu xuống, vừa cầm rượu thuốc xoa bóp vết bầm, vừa nói, “Em thích sính anh hùng hử? Anh không thích kẻ khác chỉ trỏ sau lưng tính hướng của mình. Nhưng em vì chuyện này mà bị thằng khác nó đánh, anh vui được sao? Thang Ninh, anh không phải người tốt, nhưng chưa thối nát đến mức đó.”
“Em… Cũng không phải vì anh.” Thang Ninh đỏ mặt, sau đó kêu, “Đau, anh nhẹ thôi. Anh ấn như thế đảm bảo em sẽ bị thương gấp đôi. Mùi gì thế này? Khó ngửi quá.”
Tô Nguyên giảm lực tay: “Thang Ninh, em nghe kỹ đây, lần sau đụng phải chuyện thế này, em vì mình cũng tốt, vì anh cũng tốt. Đánh lại cho anh. Nghe hiểu chứ?”
Thang Ninh mỉm cười: “Ông thầy xấu dạy dân lành ẩu đả nè. Được rồi, anh đã làm gì?”
“Chuyện này em đừng quản.” Tô Nguyên nghiêm mặt nói.
Thang Ninh cười khổ: “Sớm biết thế này, em đã không toi công chịu đựng.” Cậu vốn nóng tính, nếu không sợ liên lụy Tô Nguyên, chẳng đợi Chu Phóng ra tay, cậu cũng lên đập Trần Hải một trận trước tiên.
Tô Nguyên cười, vuốt tóc cậu. Thang Ninh xoay người nhào vào lòng anh: “Anh khóa cửa chưa?”
“Khóa rồi.”
Thang Ninh hôn lên môi anh, nói: “Con người anh thi thoảng cũng rất lòng lang dạ thú.”
Tô Nguyên luồn tay vào tóc cậu, vuốt ve nhẹ nhàng, Thang Ninh thấy vướng, kéo tay anh xuống, liếm ngón giữa, sau đó phun phì phì, vừa cay vừa đắng, cậu quên mất Tô Nguyên vừa mới dùng rượu thuốc xoa bóp cho cậu.
Tô Nguyên nhìn khuôn mặt sặc đỏ của cậu, kéo xuống: “Đến đây, mở mồm ra, rửa miệng giúp em.” Thang Ninh hé miệng, cảm thấy đầu lưỡi mềm ấm của Tô Nguyên đang liếm láp quấn quýt trong miệng, thở dốc, thụ động theo động tác của anh. Bị làm triệt để thật, triệt để đến nỗi hôn quên cởi quần áo.
…
Bước ra ngoài phòng, Thang Viên đang ngồi trên sofa nghịch cục gôm hình vịt con, thấy bọn họ, nói: “Ba, chú, con đói.”
Tô Nguyên đi tới ôm lấy bé: “Chúng ta đi ăn, tối nay Thang Thang muốn ăn gì?”
“Ăn gì ngon ngon ạ.”
Tối nay Thang Ninh chỉ ăn ít cơm, trong miệng vẫn còn mùi vị kỳ quái, uống canh suông. Khi ra khỏi quán cơm, nói: “Tô Nguyên, chuyện Trần Hải, anh đừng làm quá…”
“Anh có chừng mực.”
—
Sau một tuần, Trần Hải tới nhà xin lỗi Thang Ninh, còn tự vả mình một cái. Gã không mở tiệm nữa, chẳng bao lâu thì treo bảng nhượng lại cửa hàng. Thang Ninh nói với Tô Nguyên: “Em còn tưởng anh đánh lén gã.”
Tô Nguyên nghiêm trang nói: “Anh không phải người bạo lực.” Thang Ninh khịt mũi giễu. Cậu thừa biết Tô Nguyên quảng giao rộng rãi, người quen của anh cũng vui vẻ chơi một chút thủ đoạn bạo lực nho nhỏ.
+++