Chà , phòng của Diệu Anh cũng gọn gàng , sạch sẽ quá chứ ! Để xem , laptop vẫn còn bật . Đập vào mắt Hải Đăng là những khung inbox làm quen cả tá . Cái gì mà … :
– Bạn là Diệu Anh 11 Anh A1 phải không ? Chúng ta làm quen nhé !
– Diệu Anh này , bạn xinh quá đi mất ! Lại học giỏi nữa !
– Cậu accept lời mời kết bạn của tớ đi , tớ muốn làm quen với Diệu Anh !
– …
Khổ một cái , con gái đâu không thấy . Toàn là lũ trai hám gái vào inbox là thế quái nào ?
Không được , phải diệt trừ , diệt trừ tận gốc loại sâu bọ này ! Tránh rắc rối về sau thì khổ !
Vậy là Hải Đăng nhanh tay click chuột xóa hết tin nhắn , xóa cả mấy lời mời kết bạn .
Trong lúc có kẻ ung dung tự tại lượn qua lượn lại trong phòng người khác thì Diệu Anh phải lăn xuống bếp mà rửa bát . Hải Đăng chết bầm , nhà của cô mà cứ như là của mình vậy à ? Hãy đợi đấy , Diệu Anh này không trả thù thì … thì … thì gì đó tạm thời chưa nghĩ ra !
– Ê Diệu Anh ! – Là tiếng của Quỳnh Giao .
Diệu Anh thả nhẹ bát đang cầm trên tay xuống , quay mặt lại cười tươi hỏi :
– Ừ , sao hả mày ?
– Cho tao mượn cuốn vở văn của mày nhé !
– Okay , trên kệ sách đấy .
– Ừ .
Quỳnh Giao gật đầu rồi xoay người lên lầu . Diệu Anh cũng quay trở lại công việc rửa bát đĩa .
Mỗi lần vào phòng Diệu Anh , Quỳnh Giao đều không gõ cửa , lần này cũng chẳng phải ngoại lệ .
Nhưng khác một điểm , cửa vừa mở ra , cái mà Quỳnh Giao thấy đầu tiên , là một cảnh tượng khiến nó ngàn lần tưởng tượng không nên .
Hải Đăng sao có thể tự nhiên đến thế ? Tự do ôm laptop của Diệu Anh nằm trên giường như không có gì xảy ra ? Hải Đăng , đến tận cùng đối với Diệu Anh là bạn bè thôi sao ? Quỳnh Giao đã suy nghĩ việc này rất nhiều lần , mỗi đêm đều trằn trọc suy nghĩ , nhưng mãi vẫn nghĩ không thông . Dù rất muốn , nhưng nó liệu có thể tin lời Diệu Anh không ?
Hải Đăng nghe tiếng động ngoài cửa không nhanh không chậm liếc mắt về phía cửa , không hề có biểu hiện gì giống bị bắt khi làm việc xấu . Sau khi đã xác định đối phương không phải người mình chờ nãy giờ , liền có chút không vui hỏi :
– Gì vậy ? Mặt tôi dính gì sao ?
– A … không có . Tớ chỉ vào đây mượn vở của Diệu Anh thôi .
Hải Đăng đối với chuyện này cũng không để ý là mấy , tầm mắt lại trở về trên màn hình laptop :
– Vở à ? Lấy đi , trên kệ sách .
– Ừ , được .
Quỳnh Giao trong lòng có chút hụt hẫng , nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần . Nói ra thật đau lòng nhưng từ trước đến bây giờ , nó chưa bao giờ nói chuyện với Hải Đăng quá 10 câu . Quỳnh Giao nhẹ nhàng đến bên giường , ngồi xuống đối diện Hải Đăng bắt chuyện :
– Ừm … Đăng này !
– Gọi tôi là Hải Đăng ! – Chữ ” Đăng ” dịu dàng vừa đến tai Hải Đăng hiển nhiên trở nên rất khó nghe .
– Không thể gọi Đăng bình thường được thôi sao ?
– Không được . Tôi đã bảo gọi Hải Đăng .
– Nhưng Diệu Anh …
– Anh thì làm sao ?
Một chữ ” Anh ” đó , khiến Quỳnh Giao vạn lần ganh tị biết bao ! Là do cô tưởng tượng hay sự thật mỗi lần nhắc đến Diệu Anh , Hải Đăng đều rất tha thiết , gần gũi . Chẳng lạnh lùng , xa cách như đối với Quỳnh Giao !?
– Không , không có gì .
Hải Đăng dường như cảm thấy gì đó không ổn lắm , liền gập màn hình laptop lại , di chuyển đến bàn học của Diệu Anh mà ngồi xuống .
Quỳnh Giao biết rõ , cậu là không muốn ngồi gần nó . Có phải người nó rất bẩn không ? Sao Hải Đăng cứ tránh nó như tránh tà vậy ?
Hải Đăng mấp máy môi định nói gì đó nhưng Diệu Anh đã lên đến nơi , đứng trước cửa khó chịu hỏi :
– Sao cậu ở trong phòng tôi ?
– Thế cậu muốn tôi ở đâu ?
– Xuống phòng khách mà ngồi .
– Cậu không nhớ là tôi đang đau à ? Lên đây nghỉ ngơi .
Diệu Anh mặc dù biết Hải Đăng là đang giả nai nhưng vẫn im lặng , có Quỳnh Giao ở đây , cô chẳng thể tự do chửi bới tên đáng chết này .
– Ủa , mày lấy vở chưa mà còn ngồi đây ? – Diệu Anh đến bên chỗ Quỳnh Giao đang ngồi thừ ra , thắc mắc hỏi .
– Ừ , lấy rồi . Tao chỉ … ừm – Vừa nói Quỳnh Giao vừa lấm lét liếc nhìn Hải Đăng đang mải mê nhìn Diệu Anh – … muốn nói chuyện với Hải Đăng chút thôi .
Hải Đăng có đôi chút giật mình khi nghe đến tên mình , nhưng cũng ngay sau đó trở về trạng thái bình thường như ban đầu .
– Ừ , vậy mày nói đi . Tao xuống nhà .
Quỳnh Giao chưa kịp gật đầu thì Hải Đăng đã khó chịu lên tiếng :
– Cậu đi đâu ? Chẳng phải đến đây để tập luyện sao ? Định để tôi tập với ma à ?
Hơ … tên này , hâm hâm dở dở ! Diệu Anh đến phải chóng mặt với Hải Đăng . Mới nãy đang ăn còn bảo mệt nên nghỉ hôm nay , giờ lại dở chứng bảo tập là thế quái nào ?
– Chẳng phải lúc nãy cậu nói hôm nay không tập sao ?
– Bây giờ tôi khỏe rồi .
– Được được .
Diệu Anh đáp mà chẳng thèm nhìn Hải Đăng lấy một lần , một mực áy náy nhìn về phía Quỳnh Giao .
Quỳnh Giao dù khó chịu bao nhiêu vẫn mỉm cười vui vẻ nói :
– Không sao , chuyện đó … nói sau cũng được . Tao về phòng trước đây .
– Ừ .
Cửa vừa đóng lại là lúc Hải Đăng mỉm cười thỏa mãn , nó thật chẳng khác nào kì đà cản mũi nếu cứ mãi ở đây .
– Giờ thì tập được chưa ? – Diệu Anh mệt mỏi ngồi lên giường , mắt liếc về cuốn tập trên giường .
Quỳnh Giao để quên vở ở đây rồi . Nếu nói Diệu Anh đãng trí thì đó là chuyện rất rất bình thường , nhưng Quỳnh Giao lại khác , trước giờ đều rất cẩn thận , không hay quên như cô . Có phải vì thái độ của Hải Đăng hay không ? Nghĩ lại thì Diệu Anh cũng thấy Hải Đăng có gì đó khó chịu với Quỳnh Giao thì phải ?
– Tập thì được , nhưng … chỗ này chật quá , tập không thoải mái lắm .
– Cậu bị cái quái gì vậy hả ? Điên điên khùng khùng vậy !?
Cái tên này … ? Lúc nói tập , lúc lại không tập . Lần nào cũng viện cớ này nọ .
– Chứ không phải sao ? Cậu thử tập ở đây tôi xem .
Cái lý do nào được bịa ra từ Hải Đăng cũng hợp lý , Diệu Anh im bặt không trả lời nữa .
Hải Đăng thấy Diệu Anh im lặng liền nghĩ chắc chắn đã bịa lý do thành công , ung dung ngồi huýt sáo .
– Hải Đăng này …
– Ừ ? – Hải Đăng thắc mắc nhìn Diệu Anh .
– Cậu có thể đối xử tốt với Quỳnh Giao được không vậy ?
– Hửm … cậu muốn thế sao ?
– Ừ , không được hả ?
– Được , tôi sẽ đối tốt với Mai Quỳnh Giao .
– Thật chứ ? – Nghe được câu này , Diệu Anh như mở cờ trong bụng , miệng cười toe toét .
– Ừ , cậu muốn thế mà .
– Chỉ cần tôi muốn , thì cậu sẽ làm sao ?
– Ừ .
– Vậy … cậu có thể gọi Quỳnh Giao thân thiết hơn được không ?
– Thân thiết hơn ? Cụ thể ?
– Chẳng hạn giống như cậu gọi tôi là Anh vậy nè .
– Không được , tôi không thể gọi cậu ta là Giao được .
Hải Đăng đối với chuyện này một mực phản đối . Trên đời này , chỉ mỗi Diệu Anh được cậu gọi như vậy , cũng mỗi cậu có quyền gọi Diệu Anh như vậy !
– Vậy sao ? Nếu vậy gọi Quỳnh Giao cũng được .
– Ừ , tôi sẽ gọi thế .
– Cảm ơn cậu .
Bây giờ cũng đã trễ rồi , đến giờ Diệu Anh phải học bài . Cô liền lựa lời nói khéo ” đuổi ” Hải Đăng về :
– À , cậu mệt lắm phải không ?
– Ừ , mệt lắm , rất mệt !
Hải Đăng cứ lầm tưởng Diệu Anh đang quan tâm đến mình , gật đầu lia lịa .
– Vậy cậu về đi !
Thật không ngờ , Diệu Anh lại phũ phàng đến thế ! Nói ra câu đó không chút luyến tiếc .
Hải Đăng thật rất ghét cái con nhỏ này , cái bộ mặt đó , cậu thật muốn đè ra mà bóp méo nó .
– Cậu thật độc ác ! Sao có thể đuổi tôi như vậy ?
– Sao lại không thể ?
– Cậu không hiểu tâm lí người bệnh gì cả , người bệnh thường rất dễ bị tổn thương .
– Chỉ là đau bụng , có phải bị ung thư gì đâu ?
– Gì thì cũng là bệnh chứ !
– Được được , vậy mời bạn Hải Đăng về giúp cho tôi còn học bài .
– Như vậy phải được hơn không ?
Diệu Anh không nói gì , chỉ lườm nguýt thẳng chân đá Hải Đăng ra khỏi phòng :
– Về đi !
Ơ , nhỏ này ! Dám đá cậu thế à ? Đợi đấy , Hải Đăng này có thù phải trả !
Trong lúc có kẻ tiu nghỉu ra về , lại có người trong phòng cười hả hê . Đây cũng là nhà của Diệu Anh , cô phải có quyền chứ ! Haha … !
Ở phòng đối diện , có người con gái , vùi đầu vào chăn , nước mắt lặng lẽ rơi …
“Yêu một người vô tâm …
Giống như dao đâm vào ngực
Rút ra thì đau …
Mà để lâu thì chảy máu ”
Trước đây Quỳnh Giao từng đọc qua câu này , nhưng chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó , hiện tại thì khác , Quỳnh Giao đang phải trải qua chuyện này . Quỳnh Giao tự thừa nhận mình rất ngu ngốc ! Như Diệu Anh từng nói , trên đời này thiếu gì đàn ông . Sao nó lại chọn Hải Đăng , lại trở thành kẻ thứ 3 ? Nhưng trong tình yêu , nhu nhược là kẻ ngu . Nó không thể bao dung mà nhìn người mình yêu rơi vào tay kẻ khác , bất kể đó là ai , dù có là … đứa bạn thân từ nhỏ đến lớn , dù có là … Diệu Anh !
“Diệu Anh , xin lỗi mày nhé ! Tao ích kỷ lắm , chẳng thể nhìn Hải Đăng bên cạnh mày mãi như thế được ! ”