- "Cô chưa ăn gì phải không?"
Rem vừa nói xong thì một chiếc bàn nhỏ nhỏ ở bên cạnh hai người hiện lên hộp thức ăn ba tầng đã được trang trí, sắp xếp gọn gàng. Ritsuka ngạc nhiên nhìn từng tầng của hộp thức ăn xếp dàn hàng ra cạnh mình. Cô trả lời:
- "Tôi không đói."
- "Những lúc thế này em nên ăn uống đầy đủ đó, nàng bướm của ta." Urie ngồi bên cạnh nói.
- "Nếu không đói vậy em nằm nghỉ đi, có vẻ chuyến đi sẽ dài đấy." Mage gắp miếng sushi bỏ vào miệng nói.
- "Em sẽ bị mệt mỏi đó." Shiki rùng rợn nói.
-.... Rem không biết nói gì với đám người này (==||)
Lúc này, tại căn tin Học viện các học viện của Học viện đang ngồi nói chuyện vui vẻ, Azuna ngồi một mình ở chiếc bàn gần cửa sổ đang ngẩn người nhìn những học viên đó thì tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới từ điện thoại cô vang lên. Azuna vội vàng mở điện thoại lên xem tin nhắn. Ritsuka nhắn cho cô: "Có tin mới về mẹ tớ rồi nên tớ sẽ đi cùng Hội học sinh. Xin lỗi vì đã không ăn trưa được với cậu". Đọc xing tin nhắn, Azuna thở dài lo lắng. Cô lo sợ Ritsuka sẽ gặp chuyện gì đó.
Rem, Urie, Shiki, Mage lúc này đang dùng suy nghĩ nói chuyện với nhau, một loại phép thuật chỉ có một vài loài quỷ cao cấp mới sử dụng được. Loại phép thuật này khiến người ngoài không thể biết được họ đang nói gì, chỉ có người dùng loại phép thuật này mới biết được.
- "Sao cậu lại để cô ta đi cùng làm gì nhỉ? Chỉ chúng ta đi thôi có phải tốt không?" Mage ngửa người ra ghế chán nản
- "Cậu ấy là người biết suy nghĩ, có thể cô ta sẽ có chút hữu dụng. Biết đâu cô ta đang nắm giữ thứ gì đó mà bản thân không biết chăng, đúng không Rem?" Urie cũng ngả người ra sau ghế.
- "Ừ, rất có thể. Tôi có thể cảm nhận được." Rem nhắm mắt dưỡng thần
- "Có vẻ cậu sẽ gặp rắc rối đây, người thừa kế Arlond." Mage chế nhạo hướng về phía Rem.
- "Mage, bây giờ cậu ấy là người thừa kế của Gia tộc Kaginuki." Shikik im lặng từ nãy tới giờ cũng đã lên tiếng nhắc nhở Mage.
- "Hừ, cậu nhiều chuyện quá đó Shiki." Trên trán Mage đã bắt đầu nổi gân xanh.
-.....
Ritsuka im lặng ngắm cảnh. Có lẽ cô không nhận ra không khí trong xe có gì đó bất thường. Bỗng cô lên tiếng phá tan bầu không khí đầy tia lửa:
- "Anou..."
- "Hả? Có chuyện gì sao?" Cả 4 người đàn ông ngồi trong xe tạm gác mọi chuyện quay sang hỏi Ritsuka. Bọn họ như trông chờ cô sẽ nói ra một điều gì đó rất quan trọng nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng càng cao đúng không?
- "Xin lỗi, có vẻ các anh thích chó lắm nhỉ?" Ritsuka ngây thơ hỏi mà không biết bọn họ đã rất mong chờ vào câu nói của cô.
Câu hỏi này của cô đã làm cho bọn họ thất vọng, 4 người ai ai cũng chán nản, Rem đành cất giọng nên trả lời Ritsuka:
- "Không phải."
- "A, xin lỗi tại tôi thấy con Pomeranian nhà anh ở thư viện hồi nãy."
- "Lowen chỉ bám theo tôi thôi." Rem cầm đũa lên gắp một miếng trứng cuộn cho vào miệng.
- "Vậy nó tên Lowen à?" Ritsuka tò mò hỏi
- "Đúng vậy. Con chó đó thật là hư đốn. Sẽ có ngày tôi cho nó yên giấc." Shiki tức giận nói. Có vẻ như cậu vẫn nhớ chuyện Lowen đã cắn mình.
-....
- "Đừng nói nhiều, ăn đi." Rem vừa nói vừa bỏ những miếng nấm nho nhỏ ở sushi ra.
- "Anh không thích ăn nấm hương à?" Thấy Rem bỏ hết nấm hương ở miếng sushi ra, Ritsuka tò mò hỏi.
- "Không phải không thích." Rem vẫn chú tâm vào nhiệm vụ cao cả đó là loại bỏ nấm hương.
- "Nấm không phải thức ăn." Mage nhìn nấm hương chán ghét nói.
- "Chúng là một thực thể, là kết quả của giới nấm cộng sinh với cây." Urie tiếp lời Mage.
-.....
(Lưu ý: Nấm và Giới nấm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau)
Sau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng 5 người cũng thấyđược chiếc cầu dẫn tới ngôi nhà ở trên núi của người ông quá cố của Ritsuka. Chưađầy 15 phút sau, chiếc xe chứa 5 người dùng lại trước chiếc cầu. Ritsuka đi lêntrước dẫn đường còn 4 người kia theo sát phía sau cô. Cô và 4 người dừng trước ngôinhà cô kính được thiết kế theo phong cách của Pháp. Cánh của ngôi nhà đã bị phákhóa. Ritsuka theo bản năng muốn đi vào tìm mẹ mình nhưng Rem đã kịp thời ngăn cô lại.
Liệu sau cánh cửa đó sẽ là gì đây?