Mục lục
Phù Dung Trướng Noãn (Zhizu) - Dịch: Phô mai con bò cáu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 6)

Thái y thấy sắc mặt ta thay đổi đột ngột nên hoảng hốt lấy viên nhân sâm ra cho ta uống.

Không phải đâu, không phải đâu.

Nửa đêm, Phó Kiều đến gặp ta sau khi xong việc, hắn ôm đứa bé một lúc rồi chán g.h.é.t nói: “Xấu c.hết mất, Giang Tử Phù, nàng không cho ta đụng vào nàng suốt năm tháng, vậy mà lại đẻ được cái thứ này ra?”

Hắn dùng tay chọc vào má đứa bé, nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: “Có lẽ sau này con bé cười lên sẽ rất đẹp.”

“Nó xấu trách mỗi mình ta được chắc? Chàng có thể tự tìm nguyên nhân trên người chàng hộ cái được không?” Ta giật lại đứa bé trong ngực hắn, không cho hắn đụng vào nữa.

Đêm đó hắn không ở lại.

Ta ngồi cạnh con và thức trắng đêm.

Con bé nhắm mắt bú sữa rất yên bình, động tác cũng rất nhẹ nhàng giống như sợ làm ta đau.

Ta đặt tên cho nó là Lệnh Ý.

Trong cung chưa từng có người xinh đẹp dịu dàng như vậy, chỉ ngoài cung mới có.

Ta cực kỳ thích con bé vì nó đã lớn lên trong bụng ta, là một người hoàn toàn thuộc về ta, là người thân của ta.

Phó Kiều ngoài miệng thì nói ghét nhưng vẫn mở tiệc chiêu đãi quần thần làm lễ đầy tháng hoành tráng cho Lệnh Ý.

Hôm đó Giang Triều Khôi ăn mặc rất trang trọng, bởi vì trên danh nghĩa, đứa bé này là trưởng nữ của tỷ ấy và Phó Kiều.

Ta trốn trong sảnh phụ chứ không tham dự, nhìn bọn họ qua một tấm bình phong.

Lệnh Ý của ta là một đứa bé xinh đẹp, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nở mày nở mặt.

Yến tiệc rất náo nhiệt, các đại thần dành rất nhiều lời khen và tặng các món quà khác nhau cho con bé.

Tất cả mọi người vui vẻ hớn hở.

Đang nâng ly chúc mừng thì đột nhiên Lệnh Ý khóc, dỗ mãi không được, Giang Triều Khôi thì thầm gì đó với hoàng hậu, hoàng hậu cũng đành miễn cưỡng gật đầu.

Sau đó có một vú nuôi đến sảnh phụ và mời ta ra ngoài, bà ấy nói công chúa khóc rồi, chắc là không quen xa mẹ, lương đệ mau đến ôm ngài ấy đi.

Lúc tới lượt ta bế, con bé cười luôn, cái miệng toe toét làm hai lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Đến lúc này ta mới biết Lệnh Ý của ta chỉ muốn giúp mẹ nó nở mày nở mặt.

Phó Kiều đi tới và giới thiệu ta một cách tự hào: “Đây là mẹ đẻ của công chúa, Giang lương đệ.”

Quần thần lại bắt đầu khen ngợi Lệnh Ý giống ta nên mới xinh đẹp như vậy.

Giữa yến tiệc linh đình, ánh mắt của ta liếc thấy một người ngồi đó thất thần, không nói chuyện cũng không cười.

Ta suýt chút nữa đánh rơi Lệnh Ý.

Nếu người đó cười, chắc cũng có cái má lúm giống con bé.

Phó Kiều nhìn thấy sự thất thố của ta, nhưng cũng chỉ đưa tay ra đón lấy đứa bé mà không nói gì.

Tim ta đập loạn xạ không kiểm soát được.

Phải cố kìm nén lại, miệng cười như cũ.

Xem ra huynh ấy đã vào triều làm quan, ta làm thiếp ở Đông Cung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kiếp này hai chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Khi Lệnh ý mới chập chững biết đi thì hoàng đế băng hà, Phó Kiều lên ngôi, Giang Triều Khôi làm chủ hậu cung.

Ta được thăng lên làm quý phi vì có công lao hạ sinh công chúa.

Thực ra vị trí hơi cao quá, dù là nơi thôn dã hay chốn triều đình, khắp nơi đều tung những tin đồn thất thiệt về quá khứ của ta, dự đoán về khả năng ta gây hại cho đất nước và nhân dân trong tương lai.

Sau khi phải nghe quá nhiều, ta chợt cảm thấy nếu mình không làm gì cả thì thật là có lỗi với sự kỳ vọng này.

Phó Kiều kể cho ta nghe như một câu chuyện cười, hắn chưa từng nói chuyện triều chính với ta.

Chỉ có một ngoại lệ.

“Con trai của hộ bộ thị lang đã thể hiện rất tốt trong kỳ thi đình, tuổi vẫn còn trẻ, tương lai rất rộng mở.”

“Thế à?” Ta giả vờ hứng thú.

“Tên là An Kiêu, nàng gặp bao giờ chưa?” Hắn dùng đôi mắt sói nhìn ta chằm chằm.

“Phó Kiều!”

“Lệnh Ý là con của hắn ta!” Hắn kết án ta trước.

“Vào lễ đầy tuổi, nàng nhìn thấy hắn ta như nhìn thấy ma, dạo gần đây ta lên triều thấy hắn, về triều lại nhìn Lệnh Ý, giống nhau đến mức ta không tránh khỏi gặp ác mộng, nếu nàng không phục thì có thể lấy máu để kiểm chứng.”

Hắn thậm chí còn không cho ta cơ hội nói dối.

“Mấy năm qua ta không hề gặp huynh ấy, chàng tha cho Lệnh Ý đi, Lệnh Ý là sinh mạng của ta, coi như là tha cho ta một mạng có được không?”

Ta sợ quá, sợ đến mức hơi thiếu khôn ngoan, biết rõ hắn sẽ không mềm lòng mà vẫn đi cầu xin hắn.

Hắn đột nhiên cười, cười cái sự ngây thơ của ta.

Ta cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn: “Trong bụng ta giờ đang chứa con trai trưởng của hoàng thượng.”

“Lần này lại là của ta hả? Lời của nàng còn tin được không?”

Ta cắm dao vào bụng, máu chảy xuống thảm dọc theo các kẽ ngón tay.

“Nếu chàng không tin thì ta sẽ móc nó ra cho chàng xem, dùng máu của nó để kiểm chứng.”

Phó Kiều hoảng sợ muốn giật lại con dao từ tay ta.

Ta lại cắm thêm một tấc nữa: “Phó Kiều, tha cho Lệnh Ý.”

Hắn không nói gì.

Lại thêm một tấc nữa.

“Được!”

“Chàng thề đi.”

“Ta thề.”

“Chàng thề cái gì?”

“Ta thề sẽ tha cho Phó Lệnh Ý!”

Ta ném con dao đi, để mặc hắn cầm máu và gọi thái y.

Thực ra nhát dao đó chỉ rạch qua da bụng ta thôi, không làm hại đến đứa bé, nhưng máu chảy nhiều đến mức dọa người.

Lúc Triều Khôi biết chuyện, tỷ ấy mắng ta rất thậm tệ.

“Ta thù dai lắm đó, tỷ mà mắng ta nữa, đợi đến lúc ta sinh hoàng tử ra, ta sẽ nghĩ cách cướp ngôi vị của tỷ.”

“Người ngợm muội như này mà còn muốn cướp ngôi vị hả, cứ sống được đi rồi hẵng nói.”

Tỷ ấy nói đúng, sức khỏe của ta càng ngày càng xấu đi.

Ta không biết có phải ảo giác không, nhưng kể từ hôm ta rạch bụng và mất máu, lúc nào ta cũng thấy rét run.

Nếu Phó Kiều ở trên giường ta vào ban đêm, ta không nhịn được mà cọ vào người hắn.

Nhưng hắn lại lặng lẽ dịch ra.

Hắn hứa sẽ tha cho Lệnh Ý, nhưng không có hứa tha cho ta.

Cái hồi biết trong bụng có Lệnh Ý thì hắn còn sẵn lòng kiềm chế, nhưng lần này hắn như phát điên, đêm nào cũng tới quấy rầy ta sau khi giải quyết xong công việc triều chính.

Phòng cũng không châm nến, dường như dùng bóng đêm để không phải đối diện với cái bản mặt đáng ghét này của ta.

Tư thế như thể lột da róc xương ta.

Hắn còn hỏi đi hỏi lại, Giang Tử Phù, An Kiêu cũng làm như vậy với nàng sao?

Ta cắn chặt răng không nói gì thì hắn lại kéo tóc ta.

Ta đành phải nói, không, huynh ấy không bằng được chàng.

Phó Kiều mỉm cười hài lòng nhưng tiếng cười chẳng vui vẻ chút nào.

Ta không được ngủ ngon đêm nào, chỉ thấy càng ngày càng mệt mỏi hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK