Tới hôm gặp lại thì đã là lúc muội ấy thỉnh an ta sau lễ cưới.
Thành thật mà nói với trình độ tinh thông cầm kỳ thư họa ca vũ tỳ bà của ta thì ta với Phó Kiều chẳng có tí tiếng nói chung nào.
Hắn thực sự là một người thiếu văn hóa.
Hắn không thích ta, nhưng ta cũng không thích hắn đâu.
Lúc cùng nhau ra ngoài dự tiệc, ta luôn thầm cầu mong hắn đừng nói mấy lời vô lễ quá quắt làm mất mặt cái danh tài nữ số một kinh thành của ta.
Nhưng cuộc sống ở Đông Cung thực sự quá nhàn rỗi.
Chắc Tử Phù cũng cảm thấy vậy nên cả ngày muội ấy cứ đòi cung đấu với ta.
Nhưng ta cho rằng dù có nhàn rỗi đến đâu thì cũng không nên tiêu phí thời gian sinh lực vào mấy thứ vặt vãnh này.
Ta bắt đầu nghiên cứu việc quản gia một cách nghiêm túc.
Trong cái Đông Cung khổng lồ này, các khoản chi tiêu hàng ngày từ trên xuống dưới, việc đào tạo quản lý thị vệ nha hoàn và đối nhân xử thế với mọi người… tất cả đều khơi dậy sự hứng thú trong ta.
Đến mức mà hoàng thượng hoàng hậu cũng phải ca ngợi tài năng quản gia của ta.
Phó Kiều, cái thứ không đáng tin cậy này có thể nắm chắc quyền kế vị thì ít gì cũng phải nhờ ba phần công lao của ta.
Sau khi có Lệnh Ý, ta phát hiện việc nuôi dạy trẻ con còn thú vị hơn cả quản gia.
Dưới sự ép buộc của ta, Tử Phù đã ăn tất cả những thứ mà thái y nói muội ấy nên ăn, và cuối cùng cũng đổi lấy được một tiểu cô nương đáng yêu trắng trẻo.
Đúng là kỳ diệu.
Tử Phù bực mình nói: “Giang Triều Khôi, ta cực khổ sinh ra đứa bé này, nhưng sao cứ giống như là sinh cho tỷ vậy.”
Tỷ muội trong nhà mà, phân chia rạch ròi vậy làm gì.
Nếu cuộc sống cứ tiếp tục như vậy thì tuyệt biết bao.
Nhưng sau đó, Phó Kiều đã có một trận cãi vã ầm ỹ với Tử Phù ở trong cung.
Ta sợ muội ấy hiểu nhầm ta chế giễu nên cũng không dám hỏi.
Hơn một tháng sau, muội ấy nói với ta, Triều Khôi, ta lại mang thai rồi.
Ta bị sốc vì thái y từng nói muội ấy bị tổn thương nguyên khí vì sinh Lệnh Ý, trong hai năm tới khó mà mang thai.
“Ta đã xin thuốc để có.” Muội ấy cười khổ: “Triều Khôi à, Phó Kiều đã biết chuyện Lệnh Ý không phải con của hắn rồi.”
“Tỷ không thích Lệnh Ý nữa đúng không? Tỷ thấy ta giống mẹ ta đúng không?” Muội ấy thấy ta im lặng thì bỗng dưng mất kiểm soát.
“Không, ta luôn thích con bé, bởi vì nó là con muội.”
“Thế thì tốt, cái thai trong bụng ta hiện giờ phải đến tám phần là con trai, ta đã nhờ thầy lang giỏi nhất bắt mạch rồi. Ta nói với Phó Kiều, chỉ cần hắn dám động vào Lệnh Ý thì ta sẽ rạch đứa bé ra khỏi bụng cho hắn xem.”
Muội ấy làm được.
Phó Kiều cũng hiểu điều này.
Với cái thai thứ hai này, ta đã có kinh nghiệm an thai khi Lệnh Ý còn ở trong bụng, nên lần này ta chăm sóc Tử Phù có thể nói là không chê vào đâu được.
Nhưng Tử Phù vẫn gầy đi từng ngày, từ lúc mùa thu tới muội ấy đã nói người rất lạnh, suốt ngày ôm lò sưởi ấm.
Khi ngày sinh sắp đến gần, muội ấy đã yếu đến mức không thể nói được nhiều.
Ta biết muội ấy muốn có đứa trẻ này e là lành ít dữ nhiều.
Nhưng đã đi tới bước này rồi thì làm gì có đường lui.
Tên của Thừa Nghị là do ta đặt.
Nó đến thì mẹ nó cũng đi.
Đứa bé xui xẻo. Ta bực bội nghĩ.
Hôm đó gió tuyết thổi rất mạnh, cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc của Thừa Nghị và mùi thơm của cành hoa mai.
Ta và Phó Kiều nhìn nhau trong tuyệt vọng.
Phong hào của muội ấy cũng là do ta chọn, mấy lần cãi nhau muội ấy toàn nói, Giang Triều Khôi, nếu ta có xuất thân như tỷ thì ta cũng từ bi xinh đẹp, nhạy bén thông tuệ không kém gì tỷ đâu.
Thế thì Tuệ Từ vậy, Tuệ Từ hoàng hậu.
Cái bộ y phục ta mặc hôm cưới cũng để cho muội ấy mặc lúc ra đi.
Thích phượng vũ cửu thiên thêu bằng chỉ vàng như vậy thì cứ mặc nó mãi mãi đi.
Phó Kiều là một tên đáng ghét, nhưng vẫn là một vị hoàng đế tốt, sau này tuy có thêm rất nhiều oanh oanh yến yến trong cung nhưng hắn chưa từng trì hoãn việc triều chính.
Còn An Kiêu, Tử Phù từng nhắc tới cái tên này trước khi ra đi, chắc là cha ruột của Lệnh Ý.
Ta sẽ không bao giờ để hắn biết chuyện này.
Hắn không biết thì Lệnh Ý mới có thể làm công chúa mãi mãi.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày.
Rất vô vị nhưng không có mối nguy nào.
Ta có một người con trai và một đứa con gái, không cần tranh giành sự sủng ái từ Phó Kiều và cũng không có nguy cơ bị phế truất.
Ta thực sự nên biết ơn Tử Phù vì điều này.
Từ nhỏ đã phải học cái này cái kia, phải tranh đấu so tài cao thấp với các tài nữ trong kinh thành, bây giờ có tuổi rồi, ta thật sự không cạnh tranh nổi nữa.
Ngoài việc quản lý hậu cung, ta đã dạy Lệnh ý những thứ mà con bé thích, nhiều tài hoa quá thì khó vui vẻ lắm, nên con bé không cần phải học mọi thứ.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày.
Cho tới lúc tóc ta cũng bạc, Phó Kiều cũng có nhiều nếp nhăn.
Trong cung lâu rồi cũng không có mỹ nhân trẻ tuổi.
Sau nhiều năm, đứa trẻ bên cạnh ta đã biến thành con của Thừa Nghị.
Ta ôm đứa bé trắng trẻo bụ bẫm đi lang thang quanh cung điện, dạo bên ngoài ngự thư phòng.
Tình cờ ta loáng thoáng nghe được hai ông già đang cãi nhau ầm ĩ.
“An Thượng Thư, ngươi đừng có quá đáng, những người này đã ở bên ta nhiều năm, đều là những người tài giỏi!”
“Tài giỏi đến mấy mà không trung thành với triều đình thì có ích lợi gì, nếu không giết một để làm gương cho trăm người thì triều đình sẽ rất loạn.”
“Phó Minh là con trai của Nguyên Thân Vương, ngươi làm vậy thì bảo trẫm phải giải thích thế nào?”
“Cứ đổ lên đầu thần là được, mấy năm qua không phải đều làm như vậy sao?”
“Hừ!”
Ta mỉm cười một cái, ôm đứa bé và lặng lẽ rời đi.
- Hết -Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK