Năm nay gặp lũ lụt, nam nữ chính ở ngoài thành phát cháo, tiến hành đến khí thế ngất trời.
Trong mạch chuyện xưa, chuyện nữ phụ ác độc ta đây muốn làm đều là những chuyện vô dụng, nhảy nhót giống như một tên hề, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, còn kéo theo thù hận.
Ta lập chí phải làm người tốt, đương nhiên phải làm không để lại dấu vết.
Ta tìm được chùa Khai An mà hòa thượng ở, thỉnh trụ trì tới, thương nghị sẽ quyên gạo cho họ, nhưng đừng nói với bên ngoài là ta quyên.
Chùa Khai An cũng đang phát cháo, nhưng quy mô sao có thể so được với ánh hào quang của nam nữ chính. Trong lần phát cháo này, nam nữ chính đã gây dựng được danh tiếng tốt, đặt nền móng ở dân chúng cho tương lai giành thiên hạ.
Ta liền phải cạnh trạnh với bọn họ, đem thanh danh này cho chùa Khai An, đương nhiên…… Tư tâm lớn nhất của ta là hòa thượng.
Ta muốn gặp hắn đến phát điên.
Trụ trì vốn dĩ muốn cho đệ tử đi gọi hắn, nhưng ta muốn tự đi, tiết kiệm thời gian hắn nấn ná không chịu gặp ta, cũng phòng ngừa hắn vừa nghe nói là ta liền bỏ chạy.
Hòa thượng ở chùa này cũng ăn mặc giống hoà thượng ở những chùa khác, cũng trầm lặng như nhau, nhưng ở trong mắt ta hắn lại tỏa sáng, hắn không giống với tất cả mọi người.
Thời điểm ta tìm được hắn, hắn đang giảng Phật pháp cho vài người, trong đó còn có một nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo. Tình ý trong mắt nàng kia giống y ta lúc trước, nàng còn dò hỏi hòa thượng khi nào hoàn tục.
Vậy mà nói chỉ niệm cho một mình ta, quả nhiên kẻ lừa đảo này còn giảng cho người khác nữa.
Hơn nữa, còn có người mơ ước hắn giống ta.
Hắn cho nàng kia sự ôn nhu mà nửa phần hắn cũng không cho ta. Ta ghen ghét đến phát điên, ta muốn đi tới nói với nàng kia, hòa thượng này là ta coi trọng trước.
Nhưng ta lại chạy đi, lần đầu tiên ta biết thích một người sẽ biến thành một kẻ nhát gan.
Sa di đi cùng ta tới đây đuổi theo ta: “Thí chủ, Tĩnh Khánh sư thúc lại đây.”
Tĩnh Khánh sư thúc? Ai vậy? Ta không nhớ ta có quen hòa thượng nào khác.
Nhưng khi hòa thượng xuất hiện trong tầm nhìn của ta, ta liền nhớ lại, Tĩnh Khánh là pháp hiệu của hắn.
Hắn cao hơn những hòa thượng khác, dáng thẳng như tùng, cặp đồng tử màu đen kia dừng ở hai giọt nước mắt chảy trên má ta.
“Sao điện hạ lại tới đây?”
Trời đổ mưa phùn lất phất, hắn cầm dù giấy dầu chậm rãi đi từ đầu bên kia con đường đá xanh tới.
Ta lấy Phật châu ra, nếu hắn đối với ta vô tình, ta muốn trả lại Phật châu này cho hắn, chặt đứt niệm tưởng của chính mình.
“Trả cho ngươi, về sau ta sẽ không đến nữa.”
Giọng điệu của ta cứng ngắc, cố gắng che giấu sự hèn nhát của bản thân. Ta là một nữ phụ độc ác, là người rất can đảm, sao ta có thể lúng túng!
Hòa thượng không nhận chuỗi Phật châu ta trả cho hắn, mà nước đôi mắt dịu dàng làm ta sa vào: “Bần tăng dự định……”
“A! A a!”
Chưa đợi hắn nói xong, ta đã không kiềm chế được mà hết lên, có rắn! Ngay ở phía sau hòa thượng, nhất định là trời mưa làm ngập hang rắn.
Ta gọi lớn với thị vệ của ta: “Tiểu Thúy, đánh dập đầu của nó cho ta!”
Ta cũng kéo hòa thượng ra phía sau ta, để thể hiện sự dũng cảm khi lâm nguy của ta và sự quan tâm với hắn.
Tiểu Thúy chạy đến đuổi theo con rắn.
Con rắn kia vô cùng giảo hoạt, nháy mắt đã không thấy nữa.
Sắc mặt của hòa thượng rất kém, chắc chắn là bị dọa.
Lúc này, ta đành phải ra tay mang hơi ấm đến cho hắn.
Ta bảo hắn đừng sợ, ta cũng không hề sợ hãi mà đ ĩnh đạc nói: “Bản công chúa không sợ rắn, còn sẽ ăn thịt nó.”
Mặt hoà thượng cứng đờ: “Ăn như thế nào?”
“Đương nhiên là nấu canh, hấp, kho tàu, xào……” Kỳ thật ta cũng không ăn, ta chỉ nói vậy để trấn an hắn. Ta thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, vội đổi cách nói: “Bản công chúa có thể diệt toàn bộ rắn cả thành vì ngươi, ta bảo đảm về sau ngươi sẽ không bao giờ sẽ nhìn thấy rắn nữa.”
Nhưng hòa thượng lại không cảm động, môi hắn bắt đầu run rẩy, bờ môi đỏ đã tái nhợt.
Hắn nhận Phật châu, nói về sau ta đừng bao giờ tới chùa tìm hắn nữa.
Ta hoàn toàn thất tình.
Bản công chúa bị một hòa thượng vứt bỏ.
Người mà bản công chúa đã thích ba ngày, hắn không hề có ý với ta.
12
Ta trầm mặc mười ngày, thẫn thờ ngây ngốc. Tiểu Thúy rất lo lắng cho ta, một đại hán chín thước nói muốn đến chùa trói người đem về cho ta.
Ta không ngăn cản hắn, mí mắt cũng không muốn nâng.
Có lẽ trong lòng ta vẫn có mong đợi.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Thúy mang cho ta một tin dữ động trời, hòa thượng rời khỏi chùa Khai An, rời khỏi kinh thành vĩnh viễn.
Ta như người bệnh nằm lâu trên giường nay lại hồi quang phản chiếu, bật dậy khỏi giường. Ta đợi ở chùa Khai An suốt một ngày một đêm, cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào về hắn.
Hòa thượng, thật sự đã rời đi.
Hắn đem mọi thứ của hắn đi, bao gồm tình yêu của ta dành cho hắn.
Nhưng hắn lại không muốn chia nửa phần tình cảm của hắn cho ta, cho dù chỉ là một chút.