• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, ta vừa nhờ người tìm hòa thượng, đồng thời cố gắng tìm tung tích hoà thượng từ chỗ nữ chính.

Không dự kiến đến chuyện phụ thân của nữ chính, Bột Dương Hầu lại bị phụ hoàng gọi vào kinh.

Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Một khi phụ hoàng dùng thủ đoạn bức bách, thời gian bọn họ phản loạn sẽ càng ngày càng gần.

Ta tìm được nữ chính, nàng rất lo lắng, hỏi ta có biện pháp gì có thể ngăn cản thánh chỉ của phụ hoàng không.

Nàng sốt ruột, ta còn sốt ruột hơn.

Trong sách, nam chính trong cơn thịnh nộ, lúc mọi thứ còn chưa chuẩn bị xong, đã đánh vào kinh thành vì việc phụ thân của Lưu Kỳ Ngọc bị cầm tù.

Hữu kinh vô hiểm*, bọn họ thành công.

*Gặp chuyện đáng sợ nhưng không bị nguy hiểm.

Nhưng ta…… Ta muốn phụ hoàng sống tốt.

Cho dù ông ấy chỉ làm người bình thường, ta không có danh diệu công chúa này, ta cũng nguyện ý.

Ông ấy không phải hoàng đế tốt, mê đắm sắc dục, nhưng ông ấy là người cha tốt. Người khắp thiên hạ đều có lý do chỉ trích ông ấy, nhưng ta không có.

Lưu Kỳ Ngọc thay đổi giọng điệu nghiêm túc vừa rồi, nàng khẩn trương, nắm chặt tay của ta: “Đường Ương, chỉ cần ngươi chịu giúp, ta có thể nói ra nơi Tĩnh Khánh sư phụ ở.”

Xem ra, nàng thật sự đang rất hoảng loạn.

Ta chần chừ một lúc, gật đầu.

Việc này, ta biết mình nhất định không làm được, nhưng cố hết sức thử một lần, vì bọn họ cũng vì chính mình.

14

Lần này, phụ hoàng quyết tâm muốn bắt Bột Dương Hầu để khai đao. Ông ấy nói ta toàn nói những lời ngốc nghếch, bảo ta chờ trong khuê phòng, đến lúc đó ông ấy sẽ chọn cho ta một phò mã nghe lời, ta cứ an tâm mà làm công chúa.

Ta thấy không thuyết phục được ông ấy, chỉ có thể tìm đường sống khác.

Ít nhất, phải giữ được tính mạng.

Ta tới ngoại ô, muốn mua một viện ở chỗ này, nếu có thể thành công sống sót, nơi này sẽ là nơi nương náu sau này của ta.

Hơn nữa, Lưu Kỳ Ngọc nói hoà thượng đang ở ngoại ô.

Nàng còn nói, hòa thượng muốn gặp ta, sở dĩ trốn tránh ta là do có nỗi khổ riêng.

Ta cảm thấy nàng đang gạt ta, quả nhiên khi một người suy sụp, lời nói dối nào cũng có thể nói ra.

Nhưng ta cũng bất lực, không làm được chuyện nàng nhờ, coi như huề nhau.

Ta tìm được nơi Lưu Kỳ Ngọc nói. Đó là một vùng núi hoang, có rất nhiều hang động, nơi rắn và côn trùng thường xuất hiện. Bởi vì có Tiểu Thúy đi cùng ta, ta mới không cảm thấy sợ hãi.

“Nơi này có chỗ nào mà người có thể ở, nàng ta đang lừa người.” Tiểu Thúy muốn an ủi ta, nhưng nhìn nơi hoang vắng này, cũng không nói được lời khác.

Mũi ta cay cay, nàng có thể gạt tiền của ta, gạt lời hứa của ta, nhưng không thể lừa gạt tình cảm của ta!

Ta tin lời nàng nói, nói không chừng lúc này nàng còn đang thầm cười nhạo sự ngốc nghếch của ta, ta đúng là nhìn lầm nàng rồi.

“A!”

Tiểu Thúy hét một tiếng sợ hãi: “Rắn! Một con rắn rất dài!”

Hắn còn không thèm quay đầu, nhấc chân lên chạy mất, hoàn toàn đã quên phía sau còn có một công chúa là ta.

Ta hoảng loạn, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía đường lớn. Vốn dĩ lần này ta gạt phụ hoàng bí mật ra khỏi thành, Tiểu Thúy chạy mất, bên người ta chẳng còn lấy một người.

Nhưng một mình ta, sao có thể nhanh bằng một con rắn.

Con rắn kia toàn thân đen kịt, thân rắn còn to hơn eo ta nhiều, mắt của nó cũng sâu không thấy đáy.

Ta sợ tới mức sững sờ tại chỗ, cả người ngây dại, tay ta nắm chặt hòn đá. Nếu nó muốn ăn ta, ta sẽ cùng nó đồng quy vu tận.

Ta tới để tìm hòa thượng, còn chưa tìm được người đã phải mất mạng rồi.

Có điều, nó nâng thân rắn lên, đứng cách ta hơn ba bước, không hề tiến lên.

Đây là ta lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt rắn. Ta phát hiện không hề đáng sợ như trong sách nói, thậm chí còn có một cảm giác bình yên kỳ lạ, như thể nó quen biết ta, muốn đến gần ta.

Ta lùi về phía sau một bước, nó liền tiến thêm một bước.

Ta không lùi, nó cũng bất động.

Ta hỏi nó: “Ngươi muốn ăn sao? Ta có thể kêu người đưa tới.”

Giọng ta không run, lòng ta bình thản dị thường. Ở núi hoang này, nhất định có rất ít đồ ăn, ta có chút thương cảm với nó.

Nó ngẩn người, gật đầu. Vậy mà nó lại nghe hiểu lời ta nói, nhất định là rắn có linh tính.

Ta nở một nụ cười với nó, đồng thời xin nó một chuyện: “Nếu ngươi nhìn thấy một hòa thượng, đôi mắt đen láy đào hoa, ngươi có thể cũng không ăn hắn không?”

Trước khi nó từ chối, ta lập tức thề son sắt đảm bảo với nó: “Nếu ngươi đồng ý, cách hai ngày ta sẽ tới đưa đồ ăn cho ngươi một lần.”

Nó lại gật đầu. Thật là một con rắn dễ nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK