Rất nhanh Khởi La nhận ra mình bị người ta bắt cóc. Từ trước giờ trị an phủ Ứng Thiên rất tốt, hôm nay còn là ngày lễ, có quan binh tuần tra, sao người này to gan như vậy? Trẻ con tầm choai choai như nàng, bắt đi cũng chẳng bán được mấy đồng.
Quả nhiên, lúc sắp đến cổng thành, một đội quan binh gọi bọn họ lại. Khởi La bị nam nhân giam trong áo choàng màu đen rách rưới của gã, không thể động đậy, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra. Nam nhân nói: "Tiểu nữ bị bệnh, vào thành nhờ đại phu chữa. Ta sốt ruột về nhà sắc thuốc cho nàng, xin quan gia tạo điều kiện cho."
Quan binh nhìn bọn họ một lượt rồi phất tay áo cho nam nhân đi.
Nam nhân thở phào, nâng một cánh tay lên lau mồ hôi trán. Tuy Khởi La còn bị bịt miệng nhưng đã có thể cử động, nàng ném mũ nhung gắn trân châu xuống đất, hy vọng có người có thể nhìn thấy tới hỏi một tiếng. Nhưng mũ vừa rơi xuống đất đã bị nam nhân phát hiện ra. Gã nhìn xung quanh, vội nhặt mũ lên rồi hung dữ nói với người trong nguc: "Tiểu nha đầu thông minh! Nhưng mà ngươi ngoan ngoãn cho ta, sau này có thể chịu ít khổ hơn đấy!"
Khởi La nghĩ thầm tiêu rồi, ra khỏi cổng thành xem như tương lai khó đoán. Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên một giọng nói quen thuộc: "Người phía trước, chờ một chút!"
Nam nhân giật mình, bất giác nhanh chân bỏ chạy nhưng bị người kia đuổi theo rất nhanh.
Tháng chạp trời rét, trong lúc nhà nhà đốt đèn, Lục Vân Chiêu mặc áo choàng màu đậm làm bằng vải thô, để lộ gương mặt trẻ tuổi tuấn tú, nghi hoặc dừng lại trước mặt hai người. Khởi La không khỏi yên tâm hơn, có hắn ở đây là may rồi.
Lục Vân Chiêu nói: "Vừa rồi hình như ta thấy mũ nhung gắn trân châu rơi từ trong nguc ngươi xuống không giống đồ của ngươi."
Nam nhân ngụy biện: "Đó là ngươi bị hoa mắt! Thức thời mau tránh ra!"
Lục Vân Chiêu lại bất động: "Ngươi che đứa bé như thế, không sợ làm nó ngạt ch3t à? Nếu là con của ngươi, bảo nó nói mấy câu được không?"
"Ngươi nhiều chuyện thế!" Một tay nam nhân bỗng rút ra con dao từ bên hông. Rốt cuộc Khởi La có thể nói chuyện, vội vàng hô: "Biểu ca cẩn thận!"
Lục Vân Chiêu nghe thấy tiếng Khởi La, rõ ràng sửng sốt, nam nhân đã cầm dao xông tới. Lục Vân Chiêu chỉ là một thiếu niên, nam nhân lại rất cường tráng. Một tay gã ôm Khởi La, một tay còn có thể đâm mạnh về phía Lục Vân Chiêu. Lục Vân Chiêu chỉ có thể lăn lộn tránh né chật vật ở trên mặt đất.
Khởi La sốt ruột trong lòng, cắn mạnh vào cánh tay nam nhân. Nam nhân bị đau bèn thả lỏng tay ra. Khởi La có thể bỏ trốn, lảo đảo chạy về phía Lục Vân Chiêu. Nam nhân sau lưng nàng lại lộ vẻ mặt hung dữ, giơ dao lên muốn đâm vào lưng nàng: "Đi ch3t đi!"
Khởi La sợ hãi kêu lên rồi ôm đầu. Lục Vân Chiêu bổ nhào tới, bảo vệ Khởi La trong nguc, con dao cắm phập vào cánh tay của hắn.
Lúc này, một đám quan binh lao tới, la lớn: "Người bên kia, tất cả không được nhúc nhích!"
Nam nhân thấy quan binh tới, vội vàng vứt dao xuống rồi bỏ chạy cực nhanh.
Mấy quan binh đuổi theo gã, còn lại đều vây sang đây. Thủ lĩnh quan binh trông thấy là Lục Vân Chiêu, biết hắn là nghĩa tử của Tào Thông phán thì vội vàng hỏi: "Lục công tử? Ngài không sao chứ?"
Lục Vân Chiêu ôm cánh tay đứng lên: "Không sao. Vừa rồi kẻ xấu kia muốn bắt một đứa bé đi, bị ta ngăn lại nên gã ra tay."
"Lại có người to gan như thế ư? Chán sống rồi à!" Thủ lĩnh quan binh mắng một tiếng, nhìn thấy cánh tay Lục Vân Chiêu: "Ngài bị thương rồi, có cần tìm đại phu không?"
Lục Vân Chiêu lắc đầu: "Không sao, chút vết thương nhỏ thôi mà, tự ta sẽ xử lý."
"Vậy đứa trẻ này..." Thủ lĩnh quan binh lại nhìn Khởi La.
"Nàng là biểu muội của ta, ta sẽ đưa nàng về nhà. Các ngươi nên tuần tra quanh đây nhiều hơn, tránh cho để trẻ con nhà khác cũng gặp bất trắc."
Thủ lĩnh quan binh hiểu ý: "Vậy ngài cẩn thận. Những người còn lại đi theo ta, tăng cường tuần tra ở quanh cổng thành!" Sau đó lập tức dẫn người ngựa đi.
Lục Vân Chiêu xử lý vết thương qua loa rồi dắt tay Khởi La, lại phát hiện ra tay của nàng lạnh như băng, vẻ mặt đờ ra, rõ ràng là quá sợ hãi rồi. Hắn ngồi xổm xuống, ôm nàng vào trong nguc rồi vỗ vỗ lưng nàng: "Khởi La đừng sợ, không sao rồi."
Tiếng nói của hắn dịu dàng du dương như sợi tơ quấn chặt lấy nàng. Hơi ấm mất đi dường như dần quay về thân thể nàng. Nàng run rẩy ôm Lục Vân Chiêu, nằm ở trên vai hắn khóc nấc lên. Không phải nàng không sợ, vừa rồi rõ ràng sống ch3t chỉ ở trong chớp mắt.
Lúc này Chu phủ quả thực là gà bay chó sủa. Quách Nhã Tâm vừa nghe nói không thấy Khởi La đâu thì ngất xỉu luôn. Chu Minh Ngọc vừa chăm sóc bà vừa vội vã sai người tới Tào phủ đưa tin, xin Tào Thông phán tới phủ nha phái binh tìm kiếm khắp thành. Bọn người Từ ma ma quỳ gối trên mặt đất ở đại sảnh khóc nức nở, Chu Minh Ngọc cũng chẳng đoái hoài đến việc phạt bọn họ được.
Lúc Lục Vân Chiêu bế Khởi La ngủ say trở về phủ, Chu Minh Ngọc hoang mang lo sợ đứng phắt lên. Ông nhận lấy Khởi La từ Lục Vân Chiêu, ôm chặt vào nguc, hôn lấy hôn để, hốc mắt cũng đỏ lên: "Vân Chiêu, con tìm thấy con bé ở chỗ nào vậy? Tên bắt con bé đâu rồi?"
Lục Vân Chiêu cung kính nói: "May mắn tiểu thư thông minh, ném mũ trân châu xuống đất, vừa khéo bị con nhìn thấy. Nhưng Vân Chiêu vô dụng, để người kia chạy rồi. Đại nhân yên tâm, tiểu thư chỉ bị chút kinh hãi, lúc này là đang ngủ."
"Cám ơn con, Vân Chiêu!" Chu Minh Ngọc kích động cầm cánh tay Lục Vân Chiêu, cơ thể Lục Vân Chiêu hơi rụt lại. Lúc này Chu Minh Ngọc mới phát hiện ra cánh tay hắn bị thương, máu thấm qua băng gạc, vội vàng sai hạ nhân đi tìm Lưu đại phu.
"Đại nhân, không cần, chỉ là vết thương nhỏ."
Chu Minh Ngọc lại khăng khăng: "Chắc chắn là con bị thương vì cứu Giảo Giảo, mau để đại phu băng bó vết thương, uống thêm bát canh gừng nóng, lát nữa ta phái kiệu đưa con về. Về sau đừng khách sáo nữa, gọi ta là di phụ đi."
Lục Vân Chiêu mím môi, cúi đầu khẽ đáp vâng.
Chuyện đầu tiên Quách Nhã Tâm làm khi tỉnh lại là hỏi Ngọc Trâm: "Tìm thấy tiểu thư chưa?" Sau khi nghe được là tìm thấy rồi, bà vừa vui mừng vừa lo lắng, cũng chẳng quan tâm nhiều chạy thẳng tới chỗ ở của Khởi La.
Khởi La nằm ngoan ngoãn trên giường như đang say ngủ, Chu Minh Ngọc ở bên cạnh nàng.
"Giảo Giảo..." Quách Nhã Tâm bổ nhào lên giường, muốn sờ con gái lại sợ làm nàng tỉnh lại. Chu Minh Ngọc thấy đến cả áo ngoài bà cũng không khoác thì vội c0i áo choàng trên người xuống bọc lấy bà: "Trời lạnh vậy mà nàng không lo lắng cho thân thể mình ư?"
Quách Nhã Tâm run run hỏi: "Quan nhân, tìm thấy Giảo Giảo ở đâu vậy?"
"May có thằng bé Vân Chiêu cứu được Giảo Giảo. Nó còn bị thương vì chuyện này đó."
Quách Nhã Tâm nắm chặt tay Chu Minh Ngọc: "Vậy chúng ta phải cảm ơn thằng bé! Nếu không có thằng bé, chẳng biết Giảo Giảo sẽ ra sao!"
Chu Minh Ngọc nói: "Đúng vậy. Ngày mai ta sẽ phái người tặng thuốc bổ và thuốc trị thương qua, hôm nào lại mở một bàn tiệc rượu mời thằng bé và Tử Sâm huynh tới, nói lời cảm ơn ở trước mặt. Nhưng mà phủ Ứng Thiên trước giờ yên bình, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thật sự kỳ lạ."
"Kẻ xấu này thật sự là tội ác tày trời! Con cái là tâm can của cha mẹ, gã bắt con nhà người ta đi, chẳng phải làm cho người ta nhà tan cửa nát sao? Quan nhân, nếu bắt được gã thì phải nghiêm trị!" Quách Nhã Tâm tức giận nói.
Chu Minh Ngọc vỗ vỗ mu bàn tay của bà, trấn an: "Phu nhân yên tâm."
Quách Nhã Tâm nghĩ lại vẫn sợ, lại ở cùng Khởi La một lúc rồi mới theo Chu Minh Ngọc về nghỉ ngơi.
Nha hoàn đến chỗ Trưởng Công chúa bẩm báo, Trưởng Công chúa nghe nói tìm thấy Khởi La rồi thì cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần này cuối cùng có thể ngủ ngon rồi. Trương ma ma ở bên ngoài màn nói: "Công chúa, nghe nói là Lục Vân Chiêu cứu lục tiểu thư trở về, bản thân cậu ta còn bị thương... Bên Hồng giáo thụ, còn cần phái người đi không?"
Trưởng Công chúa trở mình, lạnh nhạt nói: "Thôi, chúng ta không nhúng tay vào, xem vận may của Lục Vân Chiêu đi."
"Vâng." Trương ma ma cung kính lên tiếng rồi lui ra.
Ngày hôm sau, sau khi Khởi La tỉnh lại thì bị Quách Nhã Tâm ôm chặt trong nguc, suýt nữa không thở nổi. Nàng vội vàng an ủi vài câu, đầu tiên là hỏi thăm tình hình của Lục Vân Chiêu, biết được hắn không sao mới yên tâm. Nhưng mà người cùng đi với nàng đều bị Chu Minh Ngọc phạt nặng, đánh mười gậy đuổi khỏi phủ. Chỉ có Từ ma ma đã có tuổi, lại là người cũ Quách Nhã Tâm mang tới từ Quách phủ bị phạt quỳ gối trong Phật đường.
"Mẹ, Từ ma ma lớn tuổi rồi, làm sao chịu nổi?"
"Cha con rất tức giận, nể mặt mẹ mới phạt nhẹ đấy... Giảo Giảo, con đi đâu vậy?" Quách Nhã Tâm nhìn thấy Khởi La đi ra ngoài thì vội vàng đi theo.
Bởi vì Khởi La xảy ra chuyện, hôm nay Chu Minh Ngọc không tới phủ nha. Ông ngồi nghiêm chỉnh trong đại đường, nghe thuộc hạ bẩm báo chưa bắt được người bắt cóc Khởi La nên sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn. Khởi La đi đến bên cạnh ông, kéo áo bào của ông thì ông lập tức nở nụ cười ấm áp.
"Giảo Giảo." Chu Minh Ngọc bế Khởi La lên đặt ngồi trên đùi: "Con khỏe hơn chưa? Có khó chịu ở đâu không?" Hai phu thê này đều thích ôm nàng, sờ n4n nàng. Ai bảo thân thể tóc da thuộc về cha mẹ? Nàng cũng hết cách rồi.
"Cha, con không sao. Con cầu xin cha tha cho Từ ma ma, bà ấy lớn tuổi rồi không chịu nổi đâu. Nếu bà ấy ngã xuống, ai chăm sóc cho con đây?" Khởi La nghiêm túc nói.
Chu Minh Ngọc sờ đầu Khởi La nói: "Cha phạt bà ấy là vì gia quy còn ở đó. Đã phạt quỳ một đêm cũng đủ rồi. Nào, tới Phật đường bảo Từ ma ma đứng dậy đi." Hạ nhân bên cạnh vâng dạ rời đi. Chu Minh Ngọc véo véo mũi Khởi La: "Tiểu nha đầu, lần này hài lòng chưa?"
"Cảm ơn cha!" Khởi La ôm cổ Chu Minh Ngọc, hôn chụt một cái lên má ông.
Quách Nhã Tâm theo vào cùng nhìn thấy hai cha con thân mật cũng nở nụ cười hài lòng.
Năm mới vô cùng đông vui, có bảy ngày nghỉ từ mồng một tết, Chu Minh Ngọc mở tiệc trong nhà chiêu đãi cả nhà Tào Thông phán. Lục Vân Chiêu hình như lại cao lớn hơn, vẫn mặc áo suông cổ chéo mộc mạc, thắt dây ngang hông. Mặt của hắn gầy lại trông có góc cạnh, có vẻ khí khái hào hùng của nam nhân.
Trên ghế, tiểu thư Tào gia Tào Tình Tình muốn bắt chuyện với Lục Vân Chiêu mấy lần, Lục Vân Chiêu đều đang hỏi Khởi La muốn ăn cái gì và gắp thức ăn cho nàng. Tào Tình Tình chẳng thể xen vào, tức giận tới nỗi ăn không vô.
Lần trước nàng sang nhà ngoại chơi hai hôm, vừa về đã nghe nói cha nhận một nghĩa tử chẳng biết đến từ đâu. Nàng đang tính đuổi nghĩa tử này đi, không ngờ bắt gặp Lục Vân Chiêu dạy Khởi La viết chữ trong thư phòng. Nàng vừa gặp Lục Vân Chiêu không khỏi xấu hổ tim đập nhanh, những ngày này ở chung, còn bị sự khiêm nhường lễ phép của hắn làm rung động.
Tào Thông phán nhìn Chu Cảnh Vũ hỏi: "Đây là tứ công tử của Quốc Công gia à? Nghe nói đầu xuân cũng dự thi vào thư viện? Vậy không chừng là đồng môn với Vân Chiêu của chúng ta đấy!"
Chu Cảnh Vũ đáp lại, ánh mắt lại ghét bỏ nhìn Lục Vân Chiêu. Thứ hạ tiện này rốt cuộc có may mắn gì chứ? Vậy mà có thể được Tào Thông phán nhận làm nghĩa tử, còn có thể cùng hắn ta tham gia thi vào thư viện Ứng Thiên. Nghĩ tới phải thi cùng loại người này là hắn ta đã cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ánh mắt của hắn ta lướt qua một loạt nha hoàn đứng bên cạnh, không khỏi chú ý vào một người trong số đó. Nha hoàn kia trông rất xinh đẹp, giữa mày có vẻ quyến rũ. Nàng ta chính là nha hoàn Oánh Nhi mà Chu Thành Bích mới mua. Lúc Khởi La mới gặp nàng ta cũng rất kinh ngạc, nhưng mà ván đã đóng thuyền, nàng cũng chẳng tiện nói thêm gì.
Oánh Nhi tìm cớ rót rượu, cố ý đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu, nhưng qua lại mấy lần Lục Vân Chiêu chẳng nhìn nàng ta. Ngược lại là Tào Tình Tình phát hiện ra nàng ta cố ý tiếp cận Lục Vân Chiêu, không nhịn được nâng cốc hắt nước lên váy nàng ta. Nàng ta chỉ có thể cắn nhẹ môi rồi vội vàng đi thay quần áo.
Bữa tiệc kết thúc, Khởi La kéo Lục Vân Chiêu vào trong thư phòng rồi quan tâm hỏi: "Vết thương khỏi chưa? Lúc đầu muội muốn đi thăm huynh nhưng cha nói huynh đang chuẩn bị thi cử, không cho muội quấy rầy."
Lục Vân Chiêu cười nói: "Chỉ là bị thương ngoài da thôi, khỏi từ lâu rồi."
Khởi La bảo Ninh Khê lấy một cái hộp gấm chuẩn bị sẵn giao cho hắn. Lục Vân Chiêu mở ra, phát hiện bên trong là một bộ văn phòng tứ bảo[*] mới tinh, thứ nào cũng rất quý giá thì không khỏi kinh ngạc.
[*] Bút, mực, giấy, nghiên.
"Lần trước muội đến phòng huynh, thấy đồ trên bàn huynh đều cũ rồi nên nhờ cha chuẩn bị cho huynh một bộ. Muội không hiểu những thứ này nhưng trông cũng không tệ lắm phải không? Lúc huynh đi thi cũng phải có thể diện một chút." Khởi La mỉm cười.
"Tiểu thư quá khách khí, Vân Chiêu không dám nhận."
Khởi La nhíu mày: "Lần trước lúc ở trên đường rõ ràng huynh không gọi muội như vậy."
Lục Vân Chiêu sững sờ, âm thầm nắm chặt hộp gấm trong tay. Nàng là Giảo Giảo Khởi La quang [*], thiên kim tiểu thư được cha mẹ độc sủng. Mà hắn chỉ là tiện chủng do tiểu thư con thứ của Quách phủ bỏ trốn với người ta rồi sinh ra, từ nhỏ chịu mọi ức hiếp và khinh thường của người khác. Tuy hắn cố gắng thân thiết với nàng nhưng hiểu rõ thân phận khác biệt.
[*] Một câu thơ trong "Bồ Tát man - Phi phi điểm điểm hồi đường vũ".
Khởi La nhìn hắn không nói lời nào, thở dài: "Được rồi, huynh không muốn gọi thì thôi."
"Không, không phải." Lục Vân Chiêu nhìn Khởi La cúi mặt xuống, lập tức nói: "Là Vân Chiêu không xứng..."
Khởi La tức giận đi tới, nắm cổ tay Lục Vân Chiêu, nàng còn nhỏ lại dùng hết sức lực: "Vì sao huynh không xứng? Huynh là biểu ca của muội, cũng là ân nhân cứu mạng của muội, muội tặng quà cho huynh thì huynh xứng đáng nhận. Về sau mãi mãi không được nói như vậy nữa!"
Lục Vân Chiêu kinh ngạc nhìn Khởi La. Trong mười mấy năm cuộc đời của hắn, tất cả mọi người nói với hắn, Lục Vân Chiêu, ngươi thấp hèn, ngươi không xứng! Lúc cả thế gian đều đang chối bỏ hắn, cô bé này đứng ra chấp nhận hắn là cả cuộc đời hắn quá ấm áp rồi, đáng giá để hắn đối xử tốt với nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Yên: Nam chính, mọi người đang gọi cậu đó, ra chào hỏi đi.
Mỗ nam:...
Mỗ Yên: Cậu nhìn tôi làm gì? Ra đây nói: "Hello, xin chào mọi người!" đi.
Mỗ nam: (Dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn thẳng Mỗ Yên rồi đi thẳng)
Mỗ Yên:...