Khởi La đổi sang bộ bối tử dài mẫu đơn như ý bằng tơ lụa, chải búi tóc đơn, ngồi trong phòng chờ Doãn thị đưa Vũ Đồng đến.
Trên cây mai ngoài cửa sổ, ba nhánh đã trổ nụ hoa màu trắng, trong trời nắng có vẻ vô cùng tinh khiết hoàn mỹ.
Hoa mai là loài hoa mà Lâm Huân thích nhất.
Kiếp trước Vũ Đồng hay làm bánh hoa mai, làm thành hình hoa, trắng tuyết mềm xốp, đưa vào miệng có hương hoa quanh quẩn, có khi còn có thể ăn trúng cánh hoa.
Hiện tại dường như nàng vẫn còn có thể nhớ lại hương vị của món bánh ngọt đó, ngọt ngào, còn mang theo chút chan chát.
Doãn thị đưa Vũ Đồng đi vào, Vũ Đồng quỳ gối trước mặt Khởi La, cúi đầu.
Sau khi Khởi La bảo Doãn thị ngồi ở bên ngoài trước, nàng nói với người trước mắt: “Ngẩng đầu lên.”
Vũ Đồng thoáng ngẩng đầu, áo gai vải thô mặc trên người nàng ta, sắc đẹp kiếp trước bởi vì váy áo xinh đẹp tinh xảo mà có vẻ xuất chúng cũng lập tức trở nên ảm đạm đi mấy phần.
Nàng ta nhìn Khởi La, bờ môi hoảng hốt mà mở ra.
Ngày đó ở ngoài cửa sổ không thấy rõ, chỉ thấy Hầu gia đặt nàng dưới thân, hai người sa vào nam nữ hoan ái, hoàn toàn không chú ý tới mình.
Nào biết ngày hôm sau mình đã bị Hầu gia phạt đến phòng giặt đồ, không đưa ra bất kỳ lý do gì.
Hôm nay Vũ Đồng nhìn thấy dáng vẻ của Khởi La mới hiểu được mình thua chỗ nào.
Nữ nhân với vầng trăng sáng chói như vậy, quả thật cũng chỉ có Hầu gia mới có thể sánh đôi.
“Nghe nói trước kia ngươi hầu hạ bút mực ở hiệu sách, đã phạm lỗi gì mà bị Hầu gia phạt đến phòng giặt đồ?” Khởi La thêm vụn hương vào trong lư hương, nhàn nhạt hỏi.
Vũ Đồng do dự, không nói gì.
Nếu như nàng ta nói ra tình hình thực tế, chỉ sợ phu nhân sẽ ngày càng kiêng dè nàng ta, ngay cả phòng giặt đồ cũng đừng hòng bước ra khỏi nhỉ?
“Nô tỳ không biết…” Nàng ta lã chã chực khóc.
“Hoặc là ta hỏi thẳng ngươi, có phải ngươi thích Hầu gia không?” Khởi La ngắt lời nàng ta.
Thân thể Vũ Đồng chấn động, nàng ta bị Khởi La hỏi đến mức trở tay không kịp, giống như nỗi lòng thoáng cái bị người ta đâm trúng, chỉ mịt mờ nhìn Khởi La.
Câu này muốn nàng ta trả lời thế nào đây? Trước kia nàng ta nghĩ phu nhân còn nhỏ tuổi, có lẽ sẽ dễ lừa gạt, chỉ cần giả vờ uất ức là có thể bước ra khỏi nơi bực mình là phòng giặt đồ kia, đến bên cạnh Doãn thị hầu hạ, sau này còn nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không như nàng ta nghĩ.
Nữ tử trước mắt mặc dù không sắc bén nhưng lại có một sự thong dong bình tĩnh, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
“Ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi.” Khởi La đậy nắp lư hương, ống tay áo tuột xuống, để lộ ra cổ tay trắng muốt, sáng đến mức trước mắt người ta tựa như có một tia sáng trắng.
Vũ Đồng quỳ rạp trên mặt đất, cắn răng nói: “Nô tỳ giống các tỷ muội khác trong phủ, đều thích Hầu gia.
Hầu gia tư chất hơn người, giỏi văn giỏi võ, là nữ nhân thì sẽ rất khó không động lòng.
Nhưng nô tỳ tuyệt đối không có ý nghĩ xấu, vẫn luôn tự kiềm chế giữ lễ, cũng không làm bất cứ chuyện gì vượt phép.
Hầu gia sợ sự tồn tại của nô tỳ làm ảnh hưởng đến tâm tình của phu nhân cho nên mới biếm nô tỳ đến phòng giặt đồ.
Phu nhân độ lượng phóng khoáng, lại độc chiếm sự sủng ái của Hầu gia, thực sự không cần để loại người ti tiện như nô tỳ vào trong mắt.”
Khởi La khẽ mỉm cười.
Lời nói này đã bày tỏ lòng trung thành của nàng ta, lại nâng mình lên.
Giống như không đưa người ta ra khỏi phòng giặt đồ thì có vẻ mình không độ lượng vậy.
Kiếp này Khởi La suy nghĩ rất thoáng, tận hưởng niềm vui trước mắt.
Chỉ cần Lâm Huân thích nàng, nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý với hắn.
Nếu như có một ngày hắn thay lòng, nàng rời xa hắn là được.
Chỉ là một Vũ Đồng, nàng quả thật không để vào mắt.
“Ngươi cũng thông minh.
Nếu nhị phu nhân đã thích ngươi, vậy ngươi đi đến bên cạnh tẩu ấy hầu hạ đi.
Bên chỗ Hầu gia ta sẽ nói.”
Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm thật dài, sau khi dập đầu cảm tạ thì đi ra ngoài.
Doãn thị lại đi vào nói cảm tạ, ngồi bên cạnh giường la hán, nhìn đồ mà Khởi La thêu, khen ngợi: “Đệ muội thật là khéo tay, món đồ không chỉ rất sống động mà toàn bộ bố cục cũng đẹp mắt.
Nghe nói muội còn bái Thi đại gia ở Trúc Lý Quán làm sư phụ?”
Khởi La gật đầu, trong lòng Doãn thị lại có chút đố kỵ.
Ai cũng biết Thi đại gia là đại sư thủ công nghệ cùng hàng với sư phụ Minh Tu, các món đồ làm ra chuyên cung cấp cho quý nhân trong cung hưởng dụng.
Quan hệ của Thi đại gia và Gia Khang Quận chúa cực kỳ tốt, Gia Khang Quận chúa cũng không dám tùy tiện đòi bà ấy thứ gì.
Nghe nói Thi đại gia còn chưa từng nhận nữ đệ tử, thế nhưng lại nhận Khởi La.
Còn không phải nể mặt Gia Khang Quận chúa và Hầu gia à?
Doãn thị lại ngồi thêm một lúc, Khởi La tặng cho nàng ấy một chiếc khăn tay, một cây trâm, nàng ấy mới hài lòng rời đi.
Ninh Khê nhíu mày nói: “Nhị phu nhân này sao cứ như chưa từng thấy việc đời vậy, giống như đặc biệt tới đòi đồ ấy.”
“Có lẽ tẩu ấy cảm thấy của hồi môn của ta nhiều, tặng tẩu ấy chút ít cũng không có gì.
Tính tình này của tẩu ấy thẳng như ruột ngựa, cũng dễ lui tới, cho tẩu ấy chút lợi lộc là được.
Ngược lại là đại tẩu…” Khởi La lắc đầu, La thị so với Giang Văn Xảo thì đạo hạnh vẫn kém hơn một chút.
Kiếp trước nàng không nhìn thấy được toàn bộ, kiếp này lại có thể nhìn thấy Giang Văn Xảo từng bước hại chết Trần Gia Trân, làm tục huyền[*] của Diệp Quý Thần như thế nào.
Nếu như nàng không xuất hiện, Giang Văn Xảo đã thành công rồi.
[*] 续弦: Tục huyền: Lấy vợ kế.
Harry Potter fanfic
Nhớ tới Giang Văn Xảo, Khởi La lại hỏi Ninh Khê: “Đưa thư đi cho mẫu thân chưa?”
“Làm xong hết rồi, tiểu… phu nhân yên tâm.” Ninh Khê cắn môi, nàng ấy đổi cách xưng hô, khi ở trước mặt người khác thì còn chú ý một chút, khi ở riêng với nhau, nàng ấy vẫn quen gọi Khởi La là tiểu thư.
“Thực sự gọi không quen thì cũng không cần ép buộc thay đổi, gọi tiểu thư còn có vẻ ta trẻ tuổi hơn một chút.” Khởi La cười nói: “Nhìn một tháng này, em cảm thấy Thấu Mặc kia như thế nào?”
Ninh Khê nghe thấy Khởi La nhắc đến Thấu Mặc thì đỏ mặt, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Người đó chính là đồ đầu gỗ, có gì tốt chứ.”
Khởi La như có điều suy nghĩ mà sờ lên cằm: “A, xem ra em không quá hài lòng về hắn nhỉ? Vừa khéo, mấy ngày trước Hầu gia còn nói muốn cho Thấu Mặc một mối hôn sự.
Nếu em không ưng, ta sẽ tìm người khác cho hắn.
Em ấy, tiếp tục chậm rãi lựa chọn.
Ta cũng không nỡ gả em đi.”
Ninh Khê sững sờ, gần như cả người đều bị kinh sợ.
Khởi La thấy phản ứng của nàng ấy, che miệng cười to.
Ninh Khê mới biết được mình bị trêu đùa, đỏ bừng mặt đi ra ngoài.
Hình ma ma đi vào từ ngoài cửa, lẩm bẩm trong miệng: “Nha đầu Ninh Khê này bị người ta đốt pháo sau lưng à? Chạy nhanh thế.”
***
Trong cung vô cùng náo nhiệt, sau khi gọi hoàng tộc và quan trong triều chúc thọ Thái hậu, nội quan dẫn đầu nhập tiệc.
Bữa tiệc này cũng được chia ra đủ loại khác biệt, người khá hơn một chút thì có thể ở cùng điện với Hoàng thượng, người kém hơn một chút thì dĩ nhiên là đi đến thiên điện.
Lâm Huân và Lăng Vương ngồi cùng bàn, cách mấy vị trí, hai người ngầm hiểu ý nhau mà nhìn đối phương một cái, đều không nói gì.
Tuy lúc trước hai cậu cháu không cần thiết phải quá thân thiết, con người Lâm Huân luôn rất lạnh nhạt với người ngoài, nhưng trong lòng Triệu Sâm lại không muốn là kẻ địch với Lâm Huân.
Thế nhưng sau chuyện hành thích lúc trước, Lâm Huân đã có khúc mắc với ông.
Ngồi cùng bàn có Tể tướng Tô Hàng Tri, Phụ Quốc công Chu Hải Sinh, Khu Mật sứ Vương Tán và Khu mật phó sứ Triệu Quang Trung.
Ánh mắt của cả điện đều tập trung vào bàn này, bóng đao ánh kiếm, cuồn cuộn sóng ngầm.
Chân Tông Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu, mặc triều phục bình thường, đầu đội khăn vấn đầu giương cánh, người mặc áo bào màu vàng ống tay lớn cổ tròn, eo thắt ngọc đeo đai lưng đỏ, chân đi giày hoa văn đen.
Ông để râu, khuôn mặt hơi mập, biểu cảm uy nghiêm.
Ông nâng ly lên, quần thần cùng uống, ánh mắt ông lại cố ý dừng lại trên người mấy Hoàng tử.
Thái tử Triệu Tế mặt mày tuấn lãng, vốn có đức hạnh.
Tứ Hoàng tử Triệu Lâm là người có khuôn mặt xuất chúng nhất trong số đông đảo các Hoàng tử, đáng tiếc là tư chất bình thường.
Lục Hoàng tử Triệu Tiêu… Chân Tông Hoàng đế hơi nhíu mày lại, gần đây quả thật danh tiếng hắn ta rất mạnh mẽ, phái cách tân trẻ tuổi gần như đều nương tựa vào hắn ta, thậm chí còn có Lục Vân Chiêu.
Hoàng đế ở trên cao nhìn xuống, đương nhiên có thể nhìn thấu từng người một trong điện.
Khi nhìn về phía Lâm Huân, ông không khỏi thu lại ánh mắt dò xét mà đổi sang dáng vẻ mặt mũi hiền lành, chỉ là trừ phi tới gần thì nếu không sẽ không có ai nhận ra được sự thay đổi cực nhỏ này.
Chân Tông đã lâu không triệu kiến riêng Lâm Huân, lần trước Lục Hoàng tử gặp chuyện, lại có nhiều người mượn đề tài để nói chuyện của mình, vạch tội việc Lâm Huân có binh lính riêng, nhưng đều bị Hoàng đế cưỡng ép áp xuống.
Những người đó vẫn không biết rõ sự thiên vị của Hoàng đế đối với vị Dũng Quan hầu này đã đến mức độ nào.
Chân Tông uống rượu, nghe nói nha đầu Chu gia mà Lâm Huân mới cưới rất được hắn cưng chiều.
Đáng tiếc hôm nay nàng bị bệnh không vào cung.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, vậy mà lại nhập thần, đại thái giám Đồng Ngọc ở bên cạnh gọi một tiếng, ông mới hồi phục tinh thần, khôi phục lại như thường.
Tô Hàng Tri và Chu Hải Sinh bàn việc quản lý muối đến mức vô cùng ăn ý, mà Vương Tán và Triệu Quang Trung thì mỗi người phát biểu ý kiến của mình về chuyện tướng trông coi biên cảnh.
Bọn họ thỉnh thoảng tranh chấp đôi câu, đều nhanh chóng che đậy cho qua, trong bữa tiệc cũng có vẻ vui vẻ hòa thuận.
Lâm Huân chỉ nhàn nhạt đối đáp với bọn họ vài câu, chẳng hề muốn nói nhiều, tránh đưa cho ai đó tin tức sai lầm.
Lòng hắn chỉ muốn về, chờ bữa tiệc kết thúc, lui ra ngoài từ điện Tập Anh, đang muốn bước xuống thềm đá trở về thì hắn lại bị Đồng Ngọc gọi lại: “Hầu gia, Hoàng thượng có lời mời.”
Điện Văn Đức là điện nhỏ cho Hoàng đế nghỉ ngơi trước khi lên triều và sau khi bãi triều, nằm ở giữa điện Tử Thần và điện Thùy Củng, không quá lớn.
Đồng Ngọc dẫn Lâm Huân vào trong điện, Chân Tông đã bày bàn cờ xong, đưa tay bảo Lâm Huân ngồi xuống.
Hoàng đế ngứa nghề, thường xuyên muốn tìm người đánh cờ, khó có được đối thủ.
Trước đó là Lục Vân Chiêu hầu hạ, thỉnh thoảng có thể thắng được mấy ván, gần đây hắn ở nhà dưỡng thương, Hoàng đế đã rất lâu rồi không có cảm giác kỳ phùng địch thủ.
Lâm Huân đánh cờ xưa nay không lưu tình, giết đến mức Hoàng đế rất mất mặt.
Nếu không phải thực sự muốn tìm người luyện tay một chút, tài đánh cờ của người bình thường lại quá thúi, ông cũng sẽ không tìm Lâm Huân.
“Ngươi chờ một chút, ngươi nhường trẫm một nước.”
“Hoàng thượng, lạc tử vô hối[*].”
[*] Câu đầy đủ là 落子无悔, 愿赌服输: Lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu: Khi đánh cờ thì không thể hối hận khi đã đặt cờ, đã đánh cược thì phải chịu thua
“Cái người này, ngươi nhường trẫm một chút thì làm sao? Chỉ một nước thôi!”
“Thần từng nói, trên chiến trường không có cha con, trên bàn cờ không có quân thần.”
Chân Tông chán nản, tức giận sai người đưa bàn cờ đi, xua tay nói: “Không đánh với ngươi nữa!” Đồng Ngọc hiếm khi thấy một mặt trẻ con như thế của Hoàng đế, nhịn không được mà cười.
Hoàng đế ném một ánh mắt như dao qua, Đồng Ngọc đành phải nghẹn lại.
Hoàng đế để người trong điện lui hết ra ngoài, đi đến sau long án ngồi xuống, nhìn Lâm Huân nói: “Trẫm vốn đồng ý để ngươi đi phủ Viễn Hưng làm An Phủ sứ, bây giờ đổi ý để Lục Vân Chiêu đi, có phải trong lòng ngươi không thoải mái không? Lục Vân Chiêu sẽ không hạ thủ lưu tình với những vị tướng biên giới kia đâu.”
Lâm Huân thở dài nói: “Có tội thì phạt, tội lớn đáng chém.
Cho dù là thần đi thì cũng làm như thế.
Lợi ích quốc gia cao hơn tất cả.”
“Huân Nhi…” Chân Tông Hoàng đế thở dài một tiếng: “Thật ra trẫm, muốn làm một số việc để bù đắp cho ngươi… Nhưng tình huống của phủ Viễn Hưng phức tạp, ngươi vất vả đánh trận nhiều năm như vậy, trẫm không muốn ngươi đi mạo hiểm nữa.
Lục Vân Chiêu thích hợp hơn.” Hoàng đế tựa như cố hết sức muốn giải thích.
Mặc dù ông không phải là một Hoàng đế mạnh mẽ vang dội, coi trọng sự nhã nhặn nhưng cũng hiếm có khi cúi đầu trước người khác.
“Hoàng thượng chẳng hề làm thần thua thiệt gì cả.” Lâm Huân dùng giọng điệu xa cách nói.
Chân Tông yên lặng một chút: “Hôm nào đó trong cung không có nhiều người thì đưa phu nhân của ngươi vào cung để trẫm và Thái hậu nhìn xem.
Bà cứ nhắc tới chuyện này mãi.
Hết chuyện rồi, ngươi đi đi.”
Lâm Huân cung kính hành lễ rồi quay người đi ra ngoài, nhìn thấy một tiểu thái giám chạy vào, lướt qua vai hắn, sau lưng vang lên tiếng quát mắng của Hoàng đế.
Hắn đi xa rồi thì không còn nghe thấy tiếng.
Bầu trời bên ngoài là mặt trời chói chang, đám người dự tiệc xong còn đang lần lượt di chuyển về phía cửa cung.
Hôm nay người tiến cung vốn phức tạp, ngồi trong điện Tập Anh cơ bản đều là quan lớn hiển quý, còn có thể xuất hiện trước mặt thiên tử, rất nhiều người dù có cơ hội tiến cung nhưng ngay cả khuôn mặt thiên tử cũng không thấy đâu.
Lâm Huân đã ra vào hoàng cung từ nhỏ, rất quen thuộc với tất cả mọi thứ trong này.
Hắn đi đến con đường hẻm ở cửa hông phía tây, muốn đi đường tắt xuất cung, lại nhìn thấy mấy tên thái giám và cung nữ kéo một người ra ngoài.
Người đó dường như đang giãy giụa, lại bị che miệng, hai chân đá đạp lung tung không ngừng.
Mấy người kia cũng không dám ra tay mạnh, chỉ là vẻ mặt vội vàng.
Bọn họ không nghĩ tới lại gặp phải Lâm Huân ở chỗ này, dồn dập hành lễ, theo bản năng che chắn người bị kéo đi kia.
Nhưng Lâm Huân vẫn nhìn thấy.
Triệu Nguyễn trợn tròn mắt, làm sao cũng không nghĩ tới Hoàng hậu và huynh trưởng lại làm vậy với bà ta.
Con của bà ta bị Lục Hoàng tử bắt đi, cả đêm chưa về, sống chết chưa biết, bọn họ lại thấy chết không cứu.
Bà ta đi đến chỗ Hoàng hậu cầu tình, Hoàng hậu lại nói là Cảnh Vũ gieo gió gặt bão, bảo bà ta quay về… Bà ta không chịu đi, Hoàng hậu để cung nhân kéo bà ta đi!
Bà ta bị cung nhân cưỡng ép đưa ra khỏi cửa nhỏ hoàng cung, đỡ lên xe ngựa, một mình bà ta tuyệt vọng gục ở đây khóc lóc, không biết ai còn có thể cứu Cảnh Vũ.
Quỷ thần xui khiến, bà ta nghĩ đến một người, ra lệnh cho người đánh xe thay đổi phương hướng..
Danh Sách Chương: