Lúc ấy, ta chỉ nghĩ, có lẽ trong cốc có người bị bệnh nan y nên mới cần đến những phương thuốc đặc trị. Sau khi biết chắc họ vẫn nghỉ tại phòng mà chưa có ý định đi đâu, ta mới yên tâm xuống núi. Hạnh Trân và Thái đều không biết hành tung của ta.
Lần này xuống núi, ta dự định mua một con búp bê có hình Ngạn Khanh. Ta phải công nhận, chúng thật xấu xí. Nhưng ta không thể hôm nào cũng ngày đêm mong nhớ chàng như khi còn ở trên cốc mà chẳng nắm giữ vật gì làm tin được. Tuy rằng, con búp bê cũng không khiến chàng xuất hiện nhưng biết đâu vì thế mà ta nguôi ngóng chờ thì sao?
Thôi vậy, chẳng nghĩ đến chàng nữa. Ta bị ốm cũng chẳng thấy chàng ghé thăm. Kể cũng kì lạ, ta đang khát cầu gia chủ Dạ Phong thăm mình ư?
Đôi khi, ta thấy thân phận nữ nhi thật phiền phức. Ngoài việc không thể chen chân vào chốn tửu lầu như bao nam nhân khác, ta còn e sợ người trên đường dòm ngó mình. Sau việc ở phủ tri huyện, có lẽ ta phải cải trang cẩn thận hơn thôi.
Đang dạo bước trên cung đường quen thuộc, ta bất chợt va phải một nam nhân lạ không rõ mặt mũi. Ta vốn không định để tâm, nhưng hành tung bất thường của kẻ này đã lọt vào mắt ta. Sau khi vượt qua ta, hắn điên cuồng đập tan cửa tiệm búp bê gần đó, dùng bộ móng sắc nhọn xỉn màu cào cấu liên tục vào các cột nhà. Chủ tiệm vừa ra ngăn cản, hắn đã chồm vội đến, định xé xác lão.
Thấy vậy, ta liền rút kiếm ra ngăn cản. Một vị đại hiệp khác trong quán trọ gần đó cũng giúp ta khống chế tên này. Ngay khi vừa bị người này chạm phải, kẻ nọ liền lăn đùng ra, hộc máu mà chết. Chứng kiến cảnh này, rất nhiều người xúm lại bàn tán.
Thi thể hắn sau đó đã được giao cho tri huyện mới quản lí. Qua điều tra sơ bộ, hắn được xác định đã từng là tay cầm kiếm. Hắn có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, bàn tay hằn nhiều vết chai sạn. Sau đó, tri huyện tiến hành khám nghiệm tử thi. Ta nán lại một lúc trước cửa phủ, quan sát hoạt động của họ. Đến chiều cùng ngày, bọn họ quyết định đổ thây lên khu mộ tập thể trên đỉnh đồi. Kết quả khám nghiệm không có tiến triển gì so với thông tin đã công bố trước đó.
Chuyện về kẻ này ngốn của ta gần một ngày trời. Khi đám đông giải tán, trời đã tối sẩm. Ta lững thững đi tìm phòng trọ, bụng đói meo chưa một miếng ăn. Chợt, một bóng đen quen thuộc lướt qua trên đầu ta. Ngẩng lên, ta bắt gặp tán ô đỏ xòe rộng đang phóng về phía trước. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, ta lao vội đi.
Đến nơi, ta tá hỏa nhận ra vị nam nhân với chiếc ô đỏ đang quật mộ kẻ điên ban sáng. Thấy vậy, ta liền giương tay ngăn cản:
– Sao ngài lại đào mộ hắn?
Ngạn Khanh hơi liếc ta, nhưng dường như chàng không có ý định trả lời. Chỉ bằng một cú hất tay, nắp quan tài dưới chân chàng đã bật nảy lên.
Ta bực bội giậm chân, dùng kiếm khua ngang qua tay chàng. Lần này, chàng quay sang nhìn ta chằm chằm.
– Sao nào, kỳ thủ? Cô không muốn thấy ta đào mộ người khác ư?
Ta không rõ mình có phải như chàng nói hay không, nhưng kể từ lúc thấy chàng quật mộ người đã khuất, trong lòng ta cuộn trào sóng vỗ không phút nào ngơi nghỉ.
– Người đã khuất, sao còn không để họ yên ổn?
– Ở đây giữa trưa nóng nực, đêm khuya lạnh lẽo. Ta muốn đưa hắn về nơi trong lành hơn.
Vào giây phút nhìn thấy xác chết đã lạnh toát nằm trong quan tài, ta đã nghĩ chàng sẽ từ bỏ ý định ấy. Nào ngờ, chàng chẳng ngại mà vác thi thể ấy lên vai, từng bước từng bước rời đồi.
Lúc này, một ý nghĩ điên rồ bất chợt nảy ra trong đầu ta: Lẽ nào kẻ ấy chính là một sát thủ Dạ Phong?
– Đó là huynh đệ của ngài ư? – Ta sải bước theo chàng, liên tục nghiêng mình hỏi.
Chàng rất ít khi thờ ơ với ta:
– Đây là đệ tử của ta.
Phải rồi, ta nhớ chàng đã ngoài ba mươi, lại là gia chủ Dạ Phong, hẳn có rất nhiều đồ đệ. Có khi, với độ tuổi này, ta cũng có thể làm đồ đệ của chàng.
– Ngài buồn ư? Ta biết, người chết không thể sống lại được. Chi bằng, ngài nhận ta làm đồ đệ thế chỗ người đồ đệ này, coi như ngài chưa từng mất đi ai, được không?
Chàng nghe xong liền khựng lại. Sau một hồi dò xét, chàng nheo mắt nhìn ta:
– Cô có biết mình đang nói gì không, kỳ thủ?
Ta mím môi, lí nhí đáp:
– Ngài là gia chủ Dạ Phong, ta là đệ tử Lĩnh Hỏa cốc. Đó luôn là điều chúng ta cần cân nhắc mà. Nhưng nếu chỉ có hai ta biết thì sẽ không sao đâu.
– Hạ Mỹ cô nương, cô có biết Dạ Phong chỉ toàn sát thủ chém giết thuê hay không? Một nữ đệ tử đang tự do tự tại lại muốn đâm đầu vào chỗ chết. Ta nghĩ, cô mau từ bỏ ý định ấy đi.
Ta hất cằm:
– Ta chỉ không muốn ngài buồn mà thôi. Ta bái ngài làm sư đâu phải vì muốn làm sát thủ kia chứ? Vậy nhé. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư. Hôm nay, ngài dạy ta hai chữ “nhân nghĩa” coi như là thầy của ta rồi.
Chàng chẳng mấy khi thở dài. Ta biết, vì yêu cầu khó đoán của ta mà chàng đã phải căng tức lồng ngực không biết bao lần. Chưa kể, vì đã là đồ đệ của chàng rồi, ta chẳng nói chẳng rằng theo chàng về tận Dạ Phong.
Đứng trên vạch kẻ máu đã từng là ranh giới ngăn cách Dạ Phong với thế giới bên ngoài, ta mới hay ta là người đầu tiên có thể ra vào cả hai nơi theo đúng nghĩa. Tuy rằng, sự xuất hiện của ta khiến bao nhiêu đệ tử Dạ Phong cuống cuồng, nhưng dưới sự bảo vệ của Ngạn Khanh, ta đã thành công vượt qua hàng phòng thủ để đến được mái nhà nơi chàng và các sát thủ hay cư trú.
– Kỳ thủ, cô biết vào đây chỉ có đường chết mà vẫn cố theo ta ư? – Chàng bất giác quay đầu, nửa đùa nửa thật bảo ta.
Dù rằng chàng không nói, ta vẫn để ý quân số của Dạ Phong đã hao hụt đáng kể. Đáng lẽ những chốt canh phòng phải trên dưới năm mươi người canh gác, nhưng ban nãy ta chỉ thấy lác đác vài ba tên trên vọng gác.
– Ta là đệ tử của ngài mà, sư phụ. – Ta tự tin đáp – Đường vào Dạ Phong không khó nên ngài đâu cần phải giấu. Chỉ cần vượt qua Đường Máu, đi thẳng hai trăm bước là tới. Hơn nữa, xung quanh toàn sát thủ cao cường, ta manh động cũng chỉ thiệt thân. Sư phụ yên tâm, ta chỉ đến chơi thôi.
Vào lúc đặt chân lên mảnh đất mơn mởn hoa lá này, ta không hề nghĩ mình sẽ tiếp tay cho sư phụ ta và Đình Quyết phản bội Dạ Phong. Tâm hồn non nớt của người thiếu nữ chỉ tò mò muốn biết, đằng sau luồng sát khí dày đặc như sương mà Dạ Phong tạo dựng nhiều năm là nơi như thế nào. Ta không ngờ, mảnh đất dưới chân những người mải mê chém giết, cỏ cây vẫn luôn tươi tốt, trên những cành cổ thụ, các chú chim ngày đêm làm tổ. Sư phụ ta từng nói “Đất lành chim đậu”. Không chỉ những chú chim mới cảm nhận được điều này. Chính bản thân ta khi đến đây cũng cảm thấy thanh mát vô cùng.
Ngạn Khanh giao thi thể người đã khuất cho đệ tử rồi vào gian nhà chính. Ta lóc cóc đi theo chàng. Có cô nương trẻ tuổi nọ đang nằm dài trên tràng kỉ, hai chân vắt qua thành ghế. Thấy Ngạn Khanh, cô vội vàng bật dậy. Chưa kịp hỏi chuyện, cô đã quay sang tra khảo ta:
– Ngươi là người của Lĩnh Hỏa cốc?
Ta gật nhẹ, nhưng không quên nhấn mạnh:
– Và là đệ tử của gia chủ Dạ Phong.
Ta nghe nói, cô nương này tên Lạc Uyển, là người cùng Ngạn Khanh cai quản Dạ Phong. Vốn dĩ, cha cô và cha Ngạn Khanh là bạn bè thân thiết. Khi cả hai lâm chung đều dặn các con cùng vun đắp, giữ gìn Dạ Phong. Lạc Uyển nghe ta nói vậy thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không vì thế mà thay đổi sắc mặt. Cô từ từ ngồi dậy, bước đến ngang hàng với Ngạn Khanh. Đoạn, quay sang nói với ta:
– Cô biết, nếu không có giao dịch gì với Dạ Phong, cô không được phép đến đây.
Hóa ra, những người muốn bỏ tiền thuê Dạ Phong giết người phải bước qua Đường Máu, đến tận gian nhà chính để giao dịch.
– Giờ ta đã là người của Dạ Phong rồi, sao không được đến? – Nói rồi, ta quay ra nhìn Ngạn Khanh cầu cứu, nhưng chàng chẳng đáp nửa lời.
– Khanh à, ngài cũng thật tùy tiện. – Lạc Uyển liếc mắt.
Sau ấy, có lẽ vì trông ta không giống người xấu nên Lạc Uyển không hỏi nữa.
– Nếu muốn tham quan thì đi được rồi đấy, đứa con nít tò mò ạ. Ta không ngại giết cô, đương nhiên. Nhưng ta không muốn phiền hà vào buổi đêm này. Hơn nữa, bọn ta không giết người không có tội. Mau đi đi.
Lạc Uyển vừa dứt lời, Ngạn Khanh đã vội tiếp:
– Kỳ thủ, mời cô về cho.
– Hai người bắt nạt ta. – Ta vờ giận dỗi.
Cả hai bất giác nhìn nhau rồi đồng thanh:
– Người đâu, áp giải cô nương này ra ngoài.
Nghe vậy, ta bất mãn khoát tay:
– Thôi được. Không thích thì Hạ Mỹ tự đi.
Bất chợt, Lạc Uyển trừng mắt nhìn ta, nhưng có vẻ cô chỉ đang bất ngờ.
– Cô là Hạ Mỹ?
Lạc Uyển hết nhìn ta rồi lại nhìn Ngạn Khanh. Ta nhún vai:
– Ừ, Hạ Mỹ. Cô định mách sư phụ ta hay sao mà hỏi cặn kẽ như vậy?
Không hiểu sao, hai mắt Lạc Uyển đột ngột chùng xuống. Thấy vậy, ta đành tự giác lui ra.
Nói về cái tên Hạ Mỹ, nó đã theo ta từ ngày ta còn đỏ hỏn. Khi nhặt được ta trước cổng cốc, sư phụ đã thấy cái tên này trên mảnh giấy trắng trong giỏ tre. Người không nỡ thay tên đổi họ nên đành giữ vậy để sau này ta còn nhận gia đình. Nhưng ta không biết, thân sinh mình họ gì. Ai gặp ta cũng chỉ biết ta tên Hạ Mỹ. Họ chưa từng hỏi đến họ của ta.
Chính điều này đã thôi thúc ta phải tìm cho ra họ của cha mẹ, cũng chính là họ của ta.
***
Rời khỏi Dạ Phong, ta lên đường trở về thị trấn. Trời khuya mịt tối, ta ung dung rảo bước trên con đường vắng mà không để ý phía sau, vẫn luôn có người theo sát mình. Mãi cho đến khi quay lại, ta mới phát hiện ra kẻ lạ mặt. Hắn không để ta thốt lên lời nào mà đã bịt miệng, kéo ta vào trong ngõ. Bấy giờ, ta mới biết ấy là Thái.
Hắn luôn theo sau ta kể từ lúc ta rời cốc. Đến Dạ Phong, hắn dừng chân bên Đường Máu rồi đợi ta đi ra. Có lẽ hắn cũng như ta, yên tâm khi thấy người bên cạnh ta là Ngạn Khanh nên mới chấp nhận để ta ra vào Dạ Phong. Sau đó thì Thái lôi ta ra, ép ta đi vào trong ngõ như hiện tại.
– Sao em lại ở đây? – Ta hỏi, dẫu đã biết rõ câu trả lời.
– Em phải hỏi chị mới đúng. Sư phụ mà biết chắc sẽ cấm túc chị suốt đời.
Ta bất mãn vung tay:
– Cấm thì cứ cấm, ta không sợ.
Thế rồi, ta vùng bỏ chạy. Nhưng Thái cao to hơn ta, chẳng mấy chốc, hắn đã kịp túm lấy cổ áo ta, chặn đứng đường.
– Chị có biết thị trấn này đang có chuyện gì xảy ra không mà liều lĩnh vậy?
Ta đảo mắt. Ta nghe nói, dạo gần đây, Hoàng Mộng xuất hiện rất nhiều xác chết. Không rõ những kẻ xấu số ấy là ai, nhưng mỗi sáng tỉnh dậy, người dân lại phát hiện một vài xác chết rải rác dọc đường.
– Sao chứ? Chỉ là thi thể thôi mà, sợ gì.
Dường như không yên tâm, Thái vẫn níu chặt cổ áo ta:
– Đình Quyết bảo em đi theo hộ tống chị.
– Anh ấy biết ta đi ư? – Ta tròn mắt.
– Còn phải nói. – Hắn khoanh tay – Tóm lại, chị đi đâu cũng được, miễn là để em theo cùng.
Đương nhiên, ta buộc phải đồng ý. Cũng may, Thái đã kịp thuê trọ trước khi các hàng quán đóng cửa. Nếu không, ta và hắn có lẽ đã bơ vơ đầu đường đến khi trời sáng.
Đây không hẳn là lần đầu tiên Thái ra sức muốn bảo vệ ta. Thật ra, khi còn bé, hắn luôn cố che chở cho ta bằng thân hình phổng phao của mình. Không chỉ có Đình Quyết, Thái cũng hết sức chiều chuộng ta. Có lần, ta thèm ăn hồng chín, hắn lặn lội nhiều cây số xuống vườn dân để đem hồng về cho ta. Lúc nào Hạnh Trân cũng ghen tỵ. Cô nói, nam nhân nào cũng chỉ thích vây quanh ta.
Ta không cho là vậy. Ta đoán cô chỉ nói vậy vì ta được Thái “vô tình” quan tâm mà thôi. Hơn nữa, Thái với ta giống như một người em trai. Người trong mộng của ta chỉ có duy nhất một mình Đình Quyết mà thôi. Nhưng sau đêm tại tri huyện, ta nghĩ tình cảm ấy đã thay đổi.
Thái tinh ý để ta ngủ trên đệm, còn hắn đem chăn gối ra phản nằm ngủ. Được một lúc, hắn đã say giấc nồng.
Ta cẩn thận đặt con búp bê có hình Ngạn Khanh lên mặt bàn rồi cũng rúc vào trong chăn. Ngày mai, ta sẽ gặp tri huyện mới một chuyến.