“Ngươi đừng đắc ý, Nhị ca không thể nào thích ngươi được. Lúc trước mặc kệ ai gả đến đây, Nhị ca đều...”
Ta ngắt lời nàng: “Dung tiểu thư, nếu ngươi thật sự thích Tiêu Tướng quân thì nên dồn hết tâm tư lên người hắn. Đuổi ta đi rồi thì chắc gì hắn đã chịu lấy ngươi?”
Nàng bị ta hỏi tới ngây người.
“Dùng nhiều thủ đoạn đa dạng vào.” Ta thấm thía vỗ bả vai nàng: “Ngoại trừ buông lời hung ác, ngươi chẳng làm được tích sự gì cả.”
Dung Nguyệt kinh ngạc lắm, suốt đoạn đường còn lại luôn ngậm miệng không nói lời nào.
Trong cung náo nhiệt vô cùng, cáo mệnh phu nhân từ tam phẩm trở lên và các tiểu thư của họ đều xuất hiện. Mười mấy bàn tiệc được lấp đầy không một chỗ trống.
Ta mới tới đã được nhiều người tò mò đánh giá, âm thanh bàn tán khe khẽ không ngừng vang lên từ khắp nơi.
“Là con vợ lẽ... mệnh tốt thật.”
“Như này mới là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, không biết là có lên được mặt bàn hay không.”
“Con vợ lẽ gia đình bình dân thì kiến thức nhiều đến đâu được chứ, Tiêu Tướng quân làm người chính trực quá đáng, đáng lẽ nên trả nàng về nhà mẹ đẻ.”
Ta bưng trà uống, nghiêm túc lắng nghe Hoàng Hậu nói chuyện.
Thánh Thượng mãi chưa chịu lập Thái tử, không phải ông do dự không quyết định được, mà là do trước đây từng có một Thái tử rồi, người đó là con của Hiếu Đoan Hoàng Hậu đã qua đời.
Sau khi tiên Hoàng Hậu mất, Thánh Thượng mới cưới Hoàng Hậu hiện tại. Sau hai năm vào cung, Hoàng Hậu này sinh ra Tam Hoàng tử Ninh Vương.
Khi Ninh Vương mới mười mấy tuổi, Thái Tử đầu tiên từ trần, ngôi vị chủ của Đông Cung vẫn luôn để trống đến ngày hôm nay.
Người ngồi cạnh Hoàng Hậu chính là Lương phi. Lúc Hoàng Hậu nói chuyện thì biểu cảm Lương phi rất có ý tứ, tuy cười nhưng đáy mắt tràn ngập khinh thường.
Lương phi là mẹ của Nhị Hoàng tử Tấn Vương. Ngồi đối diện nàng là Thục phi, người đã sinh ra Tề Vương là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất hiện giờ, cũng rất được Thánh Thượng yêu thích.
Nâng cốc nói lời chúc mừng xong, hiện trường càng náo nhiệt hơn nữa. Mọi người tự tìm người quen nói chuyện, chỉ có một mình ta là trống vắng lạnh lẽo, người nào thấy ta cũng đi đường vòng.
Có người ngồi xuống bên cạnh ta. Người này mắt phượng mày ngài, dáng người cao gầy, toàn thân tỏa ra khí chất tiểu thư khuê các.
“Thỉnh an Ninh Vương phi.” Ta đứng dậy hành lễ.
Ninh Vương phi nhiệt tình vỗ tay ta: “Ngươi ta không cần khách sáo, đều là người một nhà cả.”
Nàng cười nói: “Ngươi cũng biết mà, phu quân ngươi và Vương gia nhà ta thân nhau như anh em ruột.”
Ta cười bảo vâng, Ninh Vương phi lại nói: “Sau này rảnh rỗi thì đến Vương phủ tìm ta trò chuyện, ta lớn hơn ngươi hai tuổi, nếu ngươi không chê thì gọi ta là a tỷ.”
Từ lúc Ninh Vương phi ngồi đây, người chung quanh ta dần nhiều hơn một ít. Ninh Vương phi làm việc gì cũng suôn sẻ, nói chuyện khéo léo lại chu đáo.
“Đây là Tiêu nhị phu nhân đúng không?” Lương phi mang theo làn gió thơm đi đến: “Năm nay bao tuổi? Nhìn còn nhỏ quá.”
Ta đáp: “Bẩm nương nương, năm nay mười sáu.”
“Nhìn không ra đâu, quá lắm là mười ba, mười bốn thôi.” Lương phi nhéo mặt ta: “Thật là tươi trẻ.”
Lương phi vừa mới nói xong, không hiểu sao chén canh bên cạnh nàng đột nhiên lật đổ. Nàng ai da một tiếng đứng lên, xách váy tức giận nhìn ta: “Tiêu nhị phu nhân có gì không vừa lòng bổn cung?”
Ta nhíu mày.
Ninh Vương phi đứng lên, nhăn trán răn dạy cung nữ đứng một bên: “Ngươi làm gì thế hả, động tay động chân, còn không mau nhận lỗi với nương nương đi.”
Cung nữ sợ hãi dập đầu nhận sai.
“Con vợ lẽ không biết phép tắc.” Lương phi không còn tâm tư ở lại, trừng mắt liếc nhìn ta rồi dẫn người rời đi.
“Không sao đâu.” Ninh Vương phi vỗ tay ta: “Có ta ở đây, ngươi không cần sợ.”
Ta nhìn Ninh Vương phi, cười nói lời cảm ơn với nàng.
Lúc quay về, Tiêu Đình Hòa chờ ta ở ngoài cung.
“Hôm nay Lương phi dạy dỗ nàng?” Tiêu Đình Hòa lập tức hỏi ta sau khi lên xe: “Bị dọa rồi à?”
“Chút việc đó không dọa ta được. Nói sao thì ta cũng là Tiêu nhị phu nhân, lỡ hất canh lên váy thì có sao đâu, hôm nay cho dù ta có hất canh lên mặt thì nàng cũng không dám hỏi tội ta.”
Lúc ấy ta không cãi lại không phải vì sợ hãi, mà là vì...
“Ngài biết tính ta mà.”
Tiêu Đình Hòa cười kẽ, không bác bỏ lời ta nói.
“Gặp Ninh Vương phi chưa?”
“Gặp rồi, cũng nói vài câu.” Ta ngập ngừng một chút: “Ninh Vương phi quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tiêu Đình Hòa nhìn ta, nhướng mày.
Ta sáp lại gần ôm lấy cánh tay hắn, cười hỏi: “Phu quân, sau này ta có thể ỷ thế hiếp người không?”
Tiêu Đình Hòa đột nhiên sặc nước trà, ta nhanh tay lấy khăn giúp hắn lau miệng.
“Nàng muốn khi dễ ai?” Hắn cười hỏi.
“Chưa có đối tượng, tóm lại... ta rất muốn làm như vậy.” Ta nói vô cùng nghiêm túc.
“Nếu muốn ỷ thế hiếp người thì mặt ngoài phải chiếm lý lẽ trước đã, để người ta nói không nên lời.” Tiêu Đình Hòa nói.
“Biết mà biết mà.” Ta đấm chân cho hắn, trong lòng thì nhảy nhót không ngừng, hận không thể lập tức quay về nhà mẹ đẻ hầm nhừ con chó của Tống Thanh Hà, sau đó gả nàng cho một tên ngốc.
“Làm Tiêu nhị phu nhân có nhiều lợi ích thật.”
Tiêu Đình Hòa liếc ta: “Không có tiền đồ.”
Về đến nhà, Tiêu lão phu nhân gọi chúng ta ăn tối cùng bà. Ngồi còn chưa thấy ấm mông mà bà đã bắt đầu tố cáo với Tiêu Đình Hòa: “Nó sợ tới mức không dám bao biện nổi một câu nào, vô duyên vô cớ để người ta chế giễu.”
“Thước đo của mọi người không phải ai cũng giống như ai.” Tiêu Đình Hòa đứng dậy: “Con cho là mẹ hiểu rõ đạo lý đó.”
Hắn nắm tay ta đi ra ngoài. Ta vội xác váy nhảy nhót theo sau hắn.
Tiêu lão phu nhân đập bàn, còn mắng cái gì thì ta chẳng nghe rõ một câu nào.
Tâm tính Tiêu Đình Hòa cứng cỏi, không dễ bị người khác thay đổi ý nghĩ. Thế nên trong nhà này ta chỉ cần nịnh bợ lấy lòng hắn là được.
“Phu quân, ngài chưa ăn cơm, ta đến phòng bếp nhỏ nấu chén mì sợi cho ngài nhé?” Ta đuổi theo hắn, dõi mắt trông mong.
Hắn liếc ta: “Muốn nịnh bợ?”
“Không không không, tại vì phu quân đối xử tốt với ta quá, cho nên ta cũng muốn đối xử tốt với phu quân.”
Hắn cười khẽ.
Phòng bếp nhỏ hiếm khi dùng tới, Thúy Quyên nhóm lửa ta cán bột, nấu mì sợ ước chừng tốn hết một canh giờ. Khi bưng đến thư phòng, ta chợt nhìn thấy Dung Nguyệt thông qua khe cửa khép hờ.
Tiêu Đình Hòa ngồi ở ghế trên, đưa lưng ra cửa. Dung Nguyệt thì ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn, dán vào lồng ngực hắn, mềm mại gọi hắn một tiếng Nhị ca.
“Tiểu thư.” Thúy Quyên muốn đẩy cửa ra.
Ta lắc đầu: “Tướng quân bận rồi, đừng quấy rầy hắn.”
Một đêm đó Tiêu Đình Hòa không quay về phòng. Sáng hôm sau Thúy Quyên lay ta dậy.
“Tiểu thư, sáng sớm hôm nay Tướng quân đã đưa Dung Nguyệt tiểu thư về nhà. Bây giờ trong phủ đang đồn đãi khắp nơi, nói Tướng quân đưa nàng về nhà trước, đợi một đoạn thời gian sau sẽ quay lại cầu hôn.”
“À.” Ta trở mình, nói với Thúy Quyên: “Xem ra chúng ta có cơ hội đi Giang Nam rồi.”
“Tiểu thư...” Giọng Thúy Quyên có vẻ ấm ức.
Ta cười nói: “Ngẫm lại thì Giang Nam phong cảnh như họa, ngươi không thấy háo hức sao?”
Thúy Quyên không nói chuyện.
Lại đợi đến tối, Tiêu Đình Hòa từ nha môn về nhà là vào thư phòng luôn.
Ta cố ý hầm canh đi tìm hắn: “Tướng quân ăn cơm chiều chưa? Ta có hầm canh, ngài muốn uống chút không?”
Tiêu Đình Hòa vốn đang nhắm mắt dựa vào ghế, nghe vậy thì lẳng lặng nhìn ta.